Sau khi chôn cất điền chủ thì mọi thứ trở lại bình thường.
"Mẹ gọi con có việc gì dạy bảo ạ?"
Ngồi đi con!
Hoài An ngồi đối diện với mẹ mình!
'Anh họ'
"Ừm!"
Kìa Hoài An, sao con lại mất lịch sự như vậy chứ? Thùy Dung nó đang chào hỏi con đó!"
"Dạ con biết rồi ạ!"
Cái thằng!
Hoài An đứng dậy "Mẹ không còn việc gì thì con xin phép được về phòng nghỉ ngơi!"
Thùy Dung nũng nịu lên tiếng 'Cô! '
Mẹ Hoài An vỗ nhẹ mu bàn tay của Thùy Dung, ý bảo cô bình tĩnh!
Con trai ngồi xuống trước đi, mẹ có chuyện muốn nói!
Hoài An ngồi xuống! Anh không muốn nói gì, chỉ ngồi chờ xem mẹ mình sẽ nói gì.
Hoài An à, mẹ định sẽ cưới Thùy Dung cho con.
"Không được!"
'Sao vậy? Em có điểm nào không xứng với anh chứ?'
"Vấn đề không phải là xứng hay không, mà là anh đã có người trong lòng".
Cả mẹ anh và Thùy Dung đều ngỡ ngàng.
Chỉ riêng Hoài An là vui vẻ khi nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Nhã Thi và cả thân hình gợi cảm kia nữa! Nghĩ đến thôi, mà cả người Hoài An đã nóng ran.
Nhìn mặt Hoài An bỗng dưng đờ đẩn, mẹ anh nhíu mày "này! con sao thế?"
Hoài An lắc đầu rồi đứng lên "thưa mẹ, con có việc phải ra ngoài đây!
Con như vậy là có ý gì đây Hoài An?
Hoài An lạnh lùng quay mặt rời đi.
Thùy Dung giậm chân bình bịch "cô! cô phải giúp con, con muốn được gả cho anh Hoài An!"
Mẹ Hoài An dịu dàng an ủi Thùy Dung "cháu ngoan của cô cứ yên tâm, nói gì thì ta cũng chứng kiến con trưởng thành, tính tình của con thế nào ta rõ! vậy nên con dâu của ta nhất định phải là con, không ai khác.
Thùy Dung vui sướng trong lòng, cô nhất định phải gả cho Hoài An, ai cũng không được giành Hoài An.
Người đâu???
'Dạ thưa bà, có gì cần dặn dò!
Các người phải hết sức để ý xem cậu ba của các người trong khoảng thời gian này làm những gì và gặp gỡ những ai.
'Dạ rõ thưa bà!'
…………
Hoài An rời khỏi nhà, anh vội đến chỗ Nhã Thi.
Men theo lối mòn, đi đến khu vườn hoang.
Mặt trời chiều ngã bóng sau những rặng trâm bầu, không gian càng trở nên yên tĩnh! nghe xa xa những tiếng chó sủa, tâm trạng Hoài An liền trở nên buồn bã.
"Thôi vậy!"
Lúc đến thì do Hoài An nhớ đến Nhã Thi nên mới đến, giờ tâm trạng không vui nên không có hứng thú, anh quyết định quay trở về nhà!
Nhã Thi bước ra từ phía bụi rậm, ánh mắt đượm buồn nhìn theo bóng lưng Hoài An, anh không đến khiến cho lòng cô vô cùng khó chịu, cảm giác mất mát chạy qua tim "không ngờ rằng cô lại thấy khó chịu khi Hoài An bỏ mặc cô!"
…………
Đêm đã dần trôi, dòng sông vắng càng thêm lạnh lẽo, vài ánh sao rơi sáng chiếu lấp lánh.
Trên sông vài chiếc xuồng nhỏ giăng lưới, cắm câu! sóng vỗ rì rào vào mạn xuồng, âm thanh quen thuộc nhưng sao đêm nay nó lại chói tai đến thế.
Nhã Thi đưa tay lên bịt kín hai tai "sóng ơi xin đừng vỗ nữa!"
Cô khóc đến rung bờ vai! chưa bao giờ cô thấy mình cô đơn đến thế! Hoài An từng nói yêu cô, nhưng cô chưa từng cảm nhận được thứ tình cảm đó.
||||| Truyện đề cử: Tôi Và Hoàng Thượng, Tâm Ý Tương Thông |||||
Hoài An, cuối cùng thì anh có thật lòng yêu em không?
Nhã Thi càng nghĩ đến Hoài An thì càng khóc nức nở!
Xào xạc!
Bỗng dưng nghe tiếng bước chân đạp trên lá khô, Nhã Thi ngước mặt lên nhìn! thấy có một bóng người đang đi về phía mình, Nhã Thi ngỡ ngàng "Hoài An, sao anh lại đến đây giờ này?"
Hoài An ôm chặt Nhã Thi vào lòng, cảm nhận được cơ thể Nhã Thi đang rất lạnh, Hoài An nhíu mày "Nhã Thi, sao em lạnh quá vậy?"
Em! em!
"Vào nhà nghỉ ngơi thôi em, đêm khuya rồi em ngồi đây sẽ bị cảm lạnh".
Nhã Thi đứng lên, nhẹ bước đi vào nhà!
Hoài An đi phía sau, vô tình nhìn thấy dáng đi của Nhã Thi nên thoáng ngạc nhiên "sao khi đi, chân cô ấy không chạm đất vậy?"
Anh dụi dụi mắt rồi nhìn lại!
Nhã Thi khựng lại và quay đầu lại nhìn! thấy Hoài An đang nhìn chăm chú vào đôi chân của mình thì lo lắng hỏi "anh sao vậy?"
"À! Anh không sao!"
Hoài An thở phào nhẹ nhõm "hoá ra, vừa nãy mình bị hoa mắt".
Vừa vào đến nhà, Hoài An đưa mắt nhìn quanh, nhưng anh không thấy cái rương bằng gỗ kia.
"Nhã Thi à, anh nhớ là nhà em có cái rương bằng gỗ mà!"
Nhã Thi ấp úng "rương! rương nào thế anh?"
Hoài An chỉ về phía mà hôm trước anh nhìn thấy cái rương "hôm trước anh từng thấy có cái rương to nằm ở góc đó! cái rương đó to đến mức có thể chứa được cả người".
Nhã Thi lo lắng, hai tay dưới gầm bàn nắm chặt vào nhau! "Hoài An đã gặp được xác chết của điền chủ trong cái rương gỗ đó! anh ấy chắc chắn là đã nghi ngờ, rất may là vừa nãy mình đã dùng thuật che mắt giấu kín chiếc rương, nếu không thì phiền phức rồi!"
"Nhã Thi!"
Sao ạ?
"Nói anh biết, xung quanh đây còn có căn nhà nào tương tự với căn nhà này không?"
Dạ! em cũng không biết nữa! Thường thì em ít khi ra khỏi nhà, cũng không lui tới với những người xung quanh đây, nên em không cụ thể lắm!"
Nỗi thương xót chạy qua tim Hoài An, anh cảm thấy Nhã Thi là một người quá cô đơn!.