Trên đường đưa quan tài!
Quạ...
Tiếng quạ kêu...nghe thê lương đến lạ kỳ.
Hoài An nhìn lên trời nhưng bầu trời hôm nay lại u ám và mang chút gì đó rất thê lương.
Quạ...
Hoài Thi lạnh lùng nhìn chú quạ vừa bay qua, cậu vừa nhìn thì chú quạ đã rớt xuống.
Chánh Tổng nhíu mày "Sao con quạ này lại sảy cánh vậy chứ?"
Hoài An cũng thấy lạ!
Nhưng con vật xui xẻo kia thì không ai dám chạm tay vào.
Hoài Thi bước đến và nắm chân nó lên, cậu thoáng ngạc nhiên khi thấy đôi mắt đỏ ngầu của con vật.
Quạ...
Hoài An khẽ lắc đầu "Sao con lại chạm vào thứ xui xẻo đó?"
Chánh Tổng cũng lạnh mặt "chạm vào thứ dơ bẩn đó làm gì chứ!"
Hoài Thi lạnh lùng nhìn chú quạ "mày kêu lớn tiếng như thế làm gì chứ?"
Chú quạ ấy nhìn Hoài Thi bằng ánh mắt đỏ ngầu như hai đốm lửa...
Hoài Thi cảm nhận được sự thù hằn từ đôi mắt ấy, cậu quyết định mang con vật đen đúa xấu xí này về nhà.
"Con trai à! Sao con lại mang theo nó bên mình vậy chứ?"
'Dạ, thưa cha! Con cảm thấy yêu thích con vật này'
Chánh Tổng đang đi phía trước, nghe Hoài Thi bảo thế...ông há hốc mồm "đúng là trẻ con, luôn làm những việc ngốc nghếch!"
*Cháu ngoại à, hôm nay chúng ta tổ chức tang lễ cho mẹ của cháu, cháu nên tôn trọng mẹ cháu một chút.
Hoài Thi trầm tư một lúc rồi đi đến bên gốc cây to ven đường, đặt nó lên cành cây..."mày có ngon thì đợi ta quay trở lại!"
Quạ...
Lại với ánh mắt đầy thù hận đó, chú quạ đen lại nhìn chằm chằm về phía Hoài Thi.
……………
Tại tang lễ!
Hoài Thi ngồi túc trực bên quan tài không rời xa nửa bước.
Cho đến nửa đêm!
Không gian càng về khuya càng vắng lặng, người đến chia buồn cùng nhà Chánh Tổng cũng lần lượt ra về, giờ trong nhà Chánh Tổng đã trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Gia đinh trong nhà...ai ai cũng cảm thấy rùn mình, ớn lạnh.
Quạ...
Quạ...
Đám gia đinh sợ hãi lùi lại phía sau...!
Chánh Tổng vì quá đau buồn và cả ngày bận bịu tiếp khách, giờ cũng đã kiệt sức mà ngủ thiếp đi.
Hoài An cũng đã nghỉ ngơi từ sớm.
Chỉ còn Hoài Thi là ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, nghe tiếng quạ kêu...cậu lạnh lùng ngước mặt lên nhìn.
Thấy cổng ra vào nhà Chánh Tổng ngập mùi yêu khí, cậu đi một mạch ra cổng...thấy có một đạo sĩ mang theo con quạ và đứng ngay cổng ra vào.
Ha ha...
Hoài Thi lạnh mặt "ông là ai?"
Ha ha...
//Nhóc con...ta chính là người đã đặt lời nguyền lên người của cậu.
Hoài Thi nhíu mày "Lời nguyền gì? Ăn nói năng xằng bậy gì vậy?"
//Ta không nói năng xằng bậy, ta chính là người đã nguyền rủa cậu khi cậu còn là một đứa bé sơ sinh.
Cậu không tin chứ gì?
'Ông muốn gì thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo nữa! Ta không có thời gian'.
Đạo sĩ lạnh giọng "ta đã từng nguyền rủa cậu, vào mỗi đêm trăng sáng...cậu sẽ trở thành quỷ dữ hút máu người".
Hoài Thi sững sờ "lời ông ta nói là thật...mỗi đêm trăng sáng mình đã đi hút máu người, vào những lúc đó mình không kiểm soát được những việc mình làm".
'Là ông!'
Ha ha...
'Tại sao?'
//Tại vì cha cậu đã dám qua cầu rút ván, ra tay sát hại ta...ta muốn trả thù! Ta muốn cậu biến thành quỷ dữ.
'Không...ta không phải là quỷ dữ'
//Cậu chính là quỷ dữ!
Ha ha...
'Không...'
Hoài Thi bịt kín tai, cậu không muốn nghe tiếp, cậu không muốn.
//Quỷ dữ...
'Ông câm miệng!'
//Quỷ dữ...!
Đôi mắt đầy sát khí, Hoài Thi nhìn chằm chằm lên người đạo sĩ "tôi bảo ông câm miệng..."
//Cậu là một kẻ ngu ngốc...cái xác chết nằm trong cổ quan kia thì có liên quan gì đến cậu mà cậu lại ngày đêm canh giữ.
Không phải ngu ngốc thì là gì?
Hoài Thi lạnh mặt "tên đạo sĩ thối này nói không sai, chẳng qua thì mẹ mình chỉ mượn xác hoàn hồn.
Mình còn xem là mẹ ruột của mình đang nằm trong đó!"
'Đúng vậy, mình phải đi tìm mẹ...mẹ mình vẫn còn đâu đó!'.