Nhã Thi đi cùng điền chủ đến gặp Hoài An, nhìn thấy Hoài An nằm thất thần trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, nét mặt đờ đẩn...tia thương xót chợt xuất hiện qua tim cô, nhưng cảm giác này lướt qua rất nhanh, giống như một cơn gió.
Điền chủ ngồi xuống bên cạnh Hoài An "con trai, con xem cha đưa ai về gặp con này!"
Hoài An vẫn vô cảm, không chút động đậy.
Điền chủ khẽ cười với Nhã Thi "cô Nhã Thì, hãy đến đây!"
Hoài An nhíu mày "Nhã Thì sao?"
Ừm...con nhìn xem...
Hoài An há hốc mồm khi nhìn thấy
Nhã Thi "là Nhã Thi, thật sự là Nhã Thi"
Lòng Hoài An vui như hội!
Nhưng Nhã Thi thì không có chút cảm xúc nào, cô lạnh lùng nhìn Hoài An.
"Nhã Thi, cảm ơn em!"
Nhã Thi nhìn qua bàn, thấy có chén thuốc chưa uống, cô đoán đó là thuốc của Hoài An, cô không nói gì, chỉ cầm lấy rồi đến bên giường.
NHã Thi là người không thích nói nhiều, chỉ nghiêm túc ngồi đút cho Hoài An từng muỗng thuốc.
Nhìn Nhã Thi ân cần chăm sóc cho Hoài An, điền chủ mỉm cười "thế này thật tốt, con trai cưng của ông mà sống bên cạnh Nhã Thi thì đúng là phúc phận!"
Hoài An cứ mở miệng cười toe toét, hôm mai anh thật sự rất vui.
Điền chủ sai gia nhân chuẩn bị phòng cho Nhã Thi nghỉ lại.
'Cô Nhã Thi, đã không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi trước đi'.
Nhã Thi nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm càng về khuya, không gian càng thêm tĩnh mịch! Giờ chắc hẳn đang canh ba.
Cô hầu nữ dẫn đường cho Nhã Thi đến phòng dành cho khách.
Két...
Hầu nữ đẩy cánh cửa phòng và khẽ lên tiếng "thưa cô, cô nghỉ ngơi đi ạ! Cần gì thì bảo chúng tôi".
- Cảm ơn!
Cô hầu nữ chợt rùn mình, vì cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng.
A...a...
Cô hầu nữ ngã bệt xuống đất, vừa nãy khi liếc nhìn Nhã Thi, chợt thấy Nhã Thi rũ mái tóc dài che kín mặt, da dẻ trắng bệch, thật đáng sợ.
Hầu nữ dụi mắt lấy bình tĩnh rồi nhìn lại, trước mắt mình là người con gái xinh đẹp đến tuyệt mỹ.
Hầu nữ thở phào!
'Haiz...vừa rồi có lẽ là mình bị hoa mắt'.
'Cô...cô nghỉ ngơi đi, đã quá canh ba rồi!'
Nhã Thi không nói gì, cũng không để tâm đến cô hầu nữ.
Hầu nữ nhíu mày "người thì đẹp thật đấy, nhưng tính tình thì không dễ gần chút nào!"
Nhã Thi lạnh lùng liếc nhìn cô hầu nữ.
Cô hầu nữ vừa ra khỏi phòng thì co chân chạy thụt mạng, vừa chạy vừa suy nghĩ "vừa rồi rõ ràng là mình đã nhìn thấy đồ dơ, thật quá đáng sợ!"
Nhã Thi mở cửa sổ phòng nhìn ra bên ngoài, cảnh vật đêm nay đẹp quá, trăng tròn vành vạnh, sáng lung linh, cô ngồi ngắm đến say sưa.
Trời mờ sáng Nhã Thi vội vã ra về! Cô không thể ở gần con người quá lâu, đặc biệt là khi trời sáng hẳn, ánh nắng mặt trời sẽ thiêu cháy cô...cô phải trở về nơi của chính mình!
Lúc này trong bếp đã phát ra những âm thanh lạch cạch, đó chắc hẳn là tiếng khua của dao thớt, gia nhân trong nhà chắc là đang chuẩn bị cho bữa ăn sáng.
Muốn đến được cửa chính thì phải đi ngang qua nhà bếp.
Nhã Thi lướt nhanh qua nhà bếp, cô rất sợ nhà bếp vì nhà bếp có rất nhiều dao.
A...a...Có ma...
Vài gia nhân trong nhà hốt hoảng hét lên!
Một người trong số họ bực quá quát lớn "trời còn chưa sáng mà đã điên cả rồi à?"
Vừa nãy cô có thấy bóng người lướt qua không?
Làm gì có chứ?
Cô ta nói đúng đó, vừa nãy tôi cũng nhìn thấy một bóng người lướt qua "tóc dài rũ xuống, bay ngang qua cửa".
Sống lưng tôi đến giờ vẫn còn nghe ớn lạnh đây!
Đủ rồi, các cô lo làm việc đi, kẻo lại không kịp bữa sáng là tất cả chúng ta bị đuổi cổ ra ngoài đường.
Cháo của cậu ba đã nấu xong chưa?
Rồi!
Để tôi đưa đến chỗ cậu ba.
……………
Hầu nữ mang đến cho Hoài An chén cháo...
'Cậu ba dậy ăn chút cháo đi cậu!'
Hoài An mỏi mệt ngồi dậy, anh đưa mắt nhìn quanh rồi thoáng thấy lòng nhiều tuyệt vọng.
'Cậu ba, ăn chút cháo đi cậu!'
"Ta không muốn ăn!"
'Cậu ba'
Điền chủ vừa bước vào phòng Hoài An đã thấy sắc mặt anh vô cùng tệ..."con sao vậy?"
"Cha, con muốn gặp Nhã Thi"
Người đâu, đến phòng khách mời cô Nhã Thi.
Dạ thưa ông!
....
Một lúc sau...
'Thưa ông, người đã đi rồi!'
Phụt...
Hoài An nôn ra máu rồi ngã xuống giường.
Con trai...
Điền chủ hốt hoảng "mau, mau truyền thầy lang".
……
'Thầy lang đến rồi thưa ông'
Nhanh mời vào!
Điền chủ nhìn thấy thầy lang đang vội vội vàng vàng mà lòng lo lắng không yên, ông ôn tồn hỏi "con trai ta thế nào rồi?"
Thầy lang lắc đầu "tình hình của cậu nhà đang rất tệ, e là sẽ khó có thể vượt qua!"
Điền chủ lạnh lùng lên tiếng "nó không thể vượt qua thì cả gia đình của thầy cũng sẽ khó vượt qua".
Thầy lang chỉ biết câm nín!
Nói dứt câu, điền chủ liền quay lưng rời đi.
Ông mang theo nỗi căm phẫn đi tìm Nhã Thi.
Điền chủ men theo con đường mòn, ông đi theo trí nhớ của mình đến khu đất hoang, nơi đây là khu đất của Nhã Thi...ông tìm mãi mà không gặp nhà của Nhã Thi, nói đúng hơn là căn nhà đêm qua giống như không hề tồn tại "không thể nào, rõ ràng nhà của cô gái đó ở đây mà, ngay tại gò đất này, mình không thể nào nhầm được!"
Điền chủ nhíu mày, ông nhìn xung quanh thêm một lần nữa "không thể sai được, vậy nhà cô ấy ở đâu?".