Sau khi xác nhận lại phương hướng, chúng tôi tiếp tục hành trình của mình.
Vì lạc một đoạn khá xa nên quãng đường hai giờ chúng tôi đi mất gần sáu giờ mới đến nơi.
Thuê phòng khách sạn, tắm rửa xong xuôi thì cũng đã gần chín giờ tối.
Vì là đi chẳng theo kế hoạch nào, chỉ có mục đích bên nhau là chính nên chúng tôi dựa vào tâm trạng để thực hiện.
Lòng vòng quanh bờ biển một lát, sau đó vì đi xe mệt mỏi nên quay về phòng.
Không ngờ anh lại mang theo hai chai rượu ngọt, nhưng lại chẳng có thời gian để mua đồ nhắm, nên cứ thế chúng tôi vừa uống rượu chay vừa chuyện trò.
Sau đó tôi ngủ quên lúc nào chẳng biết.
Chẳng biết anh có ngủ được không, chỉ biết sáng hôm sau giật mình tỉnh giất thì ánh sáng đã len lỏi vào phòng.
Tư thế ngủ của tôi là treo trên người anh.
Tôi cũng chẳng hoang mang hay ngại ngùng, vì từ lúc xác định quan hệ, tôi thường ôm cứng anh như thể lỏng tay anh sẽ chạy mất.
Nhưng đừng hiểu lầm, chỉ muốn gần gũi anh thôi, chưa bao giờ chúng tôi vượt quá giới hạn, ngay cả hôn hình như tôi và anh cũng chưa từng.
Tôi bật dậy lôi anh ra khỏi giường để đi ngắm bình minh.
Anh ngáp ngắn ngáp dài bị tôi lôi ra biển.
Cầm theo một cây gậy tự sướng, tôi chụp rất nhiều ảnh của tôi và anh, mục đích của tôi chính là được lưu giữ những kí ức bên nhau này.
Nhưng thường thì lúc anh cầm điện thoại, sẽ chỉ có ảnh của tôi.
Trong máy anh, tất cả đều hình tôi.
Nói ra mới nhớ, ngay cả avatar facebook, skype hay zalo, đều là hình tôi.
Tôi chưa từng bảo anh làm điều đó, có lần tôi còn hỏi anh công khai để hình em làm gì, anh bảo chỉ là anh thích được nhìn thấy em mỗi ngày thế thôi.
Cô gái nào nghe vậy cũng sẽ ấm lòng, tôi cũng thế.
Chụp hình đến khi mệt mỏi rồi lại đi ăn, sau đó về phòng ngủ tiếp.
Chuyến đi xa đầu tiên cũng như cuối cùng kể từ khi yêu nhau của chúng tôi chẳng hề thú vị như trong tưởng tượng, nhưng với chúng tôi lúc ấy, đó là kỉ niệm đáng trân trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Một tháng cuối cùng khi anh ở Việt Nam, chúng tôi đã vô cùng hạnh phúc.
Hạnh phúc đến nỗi khi nhắc đến ngày anh đi, tôi tưởng tim mình vỡ tung.
Mặc dù anh giấu tôi tất cả quá trình chuẩn bị của mình, từ việc mua sắm đồ đạc cho đến vé máy bay sang Mỹ.
Anh sợ tôi buồn, cũng sợ tôi khóc, nhưng tôi đều biết, chỉ có điều tôi muốn vui vẻ cho những ngày tháng bên nhau cuối cùng này thôi.
Trước một ngày chuẩn bị đi, anh gọi cho cô bạn thân của tôi đến nhà.
Không biết anh nói chuyện với cô ấy điều gì, nhưng cuối cùng cô ấy bên cạnh tôi thêm vài ngày sau đó.
Cô ấy hỏi tôi:
"Mày nghĩ sẽ đợi được không?"
"Tao không biết, chỉ biết hiện tại tao chấp nhận đợi thôi."
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi tỏ vẻ thương hại.
Tôi biết, xung quanh tôi ai cũng đều đang thương hại tôi.
Họ đều nghĩ rằng cuộc tình nào khi yêu xa cũng trở nên nhạt nhẽo khi hàng ngày chẳng còn nhìn thấy nhau hiện diện, chẳng còn được cận kề hay san sẻ hơi ấm cho nhau, rồi kết cục cuối cũng vẫn là hai tiếng chia tay thôi.
Tôi không biết liệu rằng khi xa chúng tôi có trở nên giống như thế hay không, chỉ biết ngay lúc ấy, tình yêu tôi dành cho anh vẫn tồn tại không gì ngăn trở được.
Tôi đã hi vọng, rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Tối hôm anh đi, anh qua phòng tôi với một chiếc hộp nho nhỏ.
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của cô bạn thân, anh quỳ xuống đeo vào chân tôi một chiếc lắc chân bằng bạc.
Anh hôn vào chân tôi, bảo anh tặng em.
Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy bi thương, chẳng hề có sự vui vẻ nào.
Muốn cười để anh thấy rằng tôi thích nó nhưng nhếch môi lên chỉ muốn khóc thật to.
Nhìn vẻ mặt nhuốm màu buồn bã của anh, tôi miễn cưỡng bảo rằng em rất thích.
Sau đó, anh đưa tôi cùng cô bạn thân của mình qua nhà để đưa tiễn anh ra sân bay.
Chuyến bay của anh lúc bốn giờ sáng.
Cách giờ anh đi còn chín tiếng đồng hồ.
Vì sợ tôi đợi mệt nên anh bảo tôi lên phòng anh ngủ một lát, còn anh sẽ uống bia cùng mấy đứa bạn thân của anh.
Tôi nghe lời đưa cô bạn lên phòng, hai đứa nói với nhau vài câu chuyện trò rồi cô ấy ngủ mất.
Còn tôi yên lặng nằm đó, ngước mắt nhìn lên trần nhà, lắng nghe mùi vị riêng biệt của anh.
Tôi biết hết đêm nay, căn phòng này tôi sẽ chẳng còn có thể bước chân vào được nữa.
Nằm một lát tôi nghe tiếng động nhẹ nhàng tiến vào phòng.
Tôi im lặng nhìn anh bước đến trong bóng tối.
Lúc anh đến gần, tôi giả vờ nhắm mắt như đã ngủ say.
Tôi cảm nhận được anh đưa tay sờ vào má tôi, dịu dàng vuốt ve như đang nâng niu báu vật của chính mình.
Anh hôn vào trán tôi, yên lặng giữ thật lâu đến khi tôi nghĩ mình chẳng còn giả vờ được nữa thì anh buông ra và quay lưng xuống lầu.
Nước mắt không còn ngăn được nữa, tôi bật khóc trong đêm.
Tôi đưa tay lên miệng cắn chặt để ngăn tiếng nức nở của mình.
Cứ thế vùi mặt vào gối, khóc như chưa từng có nỗi đau nào lớn hơn nữa..