Chuyện Dũng Cảm Nhất

Sáng sớm hôm sau, ăn bữa sáng ở khách sạn xong Ôn
Nhiễm đi theo Diệp Dĩ Trinh về nhà.

Đứng trước cửa, Ôn Nhiễm lại do dự lần nữa.Ngón tay
đặt lên chuông cửa, nửa muốn ấn nửa lại không.Thế mà, một bàn tay từ sau vươn
ra, thay cô nhấn xuống.Ôn Nhiễm nghiên đầu, nhìn thân ảnh cao lớn của người nào
đó, rụt cổ lui.

"Chỉ là đến nói rõ mọi chuyện thôi mà, đừng
sợ."

Anh gật đầu nháy mắt với cô, cửa cũng mở ra.Ôn phu
nhân khoác một chiếc áo khoác mỏng đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng, thấy rõ
người ở ngoài thì thoáng thẫn thờ, mãi một lát sau mới trấn định được.

"Chào cô, buổi sáng tốt lành."Diệp Dĩ Trinh
lễ phép chào hỏi, Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt bà, cũng không dám nói
gì.

Ôn phu nhân mỉm cười, vuốt vuốt mấy sợi tóc
rối:"Mau vào đi."Bà ngập ngừng lấy hai tay xoa xoa má Ôn Nhiễm, độ ấm
đó khiến cô khẽ nhíu mày,"Đông lạnh cả rồi sao?"

"Không có".

Ôn phu nhân nhẹ giọng hỏi:"Vậy là vì giận
mẹ?"

"Không có."Khi nói chuyện, giọng cô đã hơi
nghẹn ngào, trông rất ủy khuất.

Ôn phu nhân và Diệp Dĩ Trinh nhìn nhau cười, Diệp giáo
sư xoa xoa đầu cô, nhìn bà:"Cô bé này tối qua đã ăn năn hối lỗi nhiều lắm,
trong lòng đã không còn giận mẹ nữa chỉ là không có mặt mũi nói ra thôi."

Dứt lời Ôn Nhiễm trừng mắt liếc anh một cái.

Ôn phu nhân nhìn con gái, nhất thời như hiểu ra điều
gì :"Vào phòng sách trước đi, mẹ muốn nói chuyện với Diệp tiên sinh."

Ôn Nhiễm hơi sửng sốt, nhìn mẹ, lại nhìn Diệp Dĩ
Trinh, anh mỉm cười với cô, không sao cả.

Ngồi trên sô pha, Diệp Dĩ Trinh lại một lần nữa nhìn
ra xung quanh, toàn bộ trong nhà, phòng sách là nơi xa phòng khách nhất.Tâm hơi
rối loạn, anh hiểu được ý nghĩa của cuộc nói chuyện lần này.Ở GP công tác bao

nhiêu năm, qua không biết bao lần đàm phán làm ăn, nhưng mà chưa bao giờ
có cảm giác như lúc này, giống như là.... hồi hộp?

Ôn phu nhân ngồi đối diện, lịch sự cười:"Nói
thật, hiện tại tôi cũng không biết phải xưng hô với thầy như thế nào, là thầy
Diệp, là Diệp tiên sinh, hay là...?

Diệp Dĩ Trinh đặt chén trà xuống, nhẹ giọng
nói:"Gọi cháu Dĩ Trinh là tốt rồi."

Ôn phu nhân nhìn anh, lắc đầu:"Tuy là đêm đó tôi
biết Ôn Nhiễm đưa thầy đến là có ý tứ, nhưng mà tôi vẫn không rõ, là bạn của
Hành Chi, tại sao, lại biết Nhiễm Nhiễm nhà này...?Dừng một chút, Ôn phu nhân
cười cười:"Tôi thực sự muốn hiểu rõ."

Diệp Dĩ Trinh khẽ cười:"Cháu hiểu.Mối quan hệ
này, cũng giống như chuyện tình cảm, cháu phải qua một thời gian mới xác định
được, cũng không biết phải nói rõ với cô như thế nào."

"Thực ra, Ôn Nhiễm không phải là một người quá
nổi bật, cháu lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở trên lớp, nhưng mà lần đầu chú
ý tới, là khi gặp ở Ôn gia."

Ôn phu nhân sửng sốt:"Ôn gia?"

Đúng thế, Ôn gia.Ôn gia và Diệp gia quan hệ không phải
ít, Ôn Khác và Diệp Tán đều làm chung trong một sư đoàn.Sư trưởng, chính ủy
đương nhiên là phải hợp tác ăn ý với nhau.Diệp Tán tiến quân sớm hơn Ôn Khác
một năm, nhưng hai người lại cùng được điều đến quân khu công tác, tám mươi năm
cống hiến hai người đều được trao tặng quân hàm tướng quân.Chẳng qua, Diệp Tán
thích yên tĩnh, nên chuyển lên vùng núi cao ở lại, chia tay với lão chiến hữu
từ đó.

Diệp Dĩ Trinh làm việc ở thành phố B, thường xuyên
phải thay cha đi thăm Ôn Khác.Ngày ấy đang cùng Ôn Hành Chi họp ở thành phố T,
lại nghe nói Ôn lão gia sinh bệnh cho nên vội vã cùng Ôn Hành Chi trở về.Hóa ra
là khổ nhục kế, mục đích là để cho cháu gái nhỏ về nhà.Anh nhìn thật không thể
không liên tưởng đến cha mình, thở dài một hồi.

Cũng chính tại nơi này anh gặp Ôn Nhiễm, anh đứng ở
chỗ quẹo lầu hai với lầu ba, chờ Ôn Hành Chi, ánh mắt lơ đãng đảo qua bắt gặp
một thân ảnh màu vàng nhạt đi qua.Anh nhìn có chút quen mắt, đến khi cô bị chén
trà nóng hắt vào cổ, cùng bà đi ra lấy thuốc, anh mới nhớ ra.Thì ra là cô gái
nghiên cứu sinh hệ kinh tế, và dĩ nhiên cũng là ... cháu gái của Ôn Hành Chi?


"Không giấu cô, khi đó trong mắt cháu, cô ấy chắc
có rất nhiều mâu thuẫn, nhất là với Ôn gia."

Ôn phu nhân cúi đầu:"Là lỗi của tôi, Nhiễm Nhiễm
không thích Ôn gia, là tôi luôn khiến nó phải đến đó.Ba của nó vẫn luôn hy vọng
như thế, nhưng mà suy nghĩ cho cẩn thận thì, dù là ba của nó cũng nhất định
mong muốn nó sẽ thoải mái, vui vẻ."

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Thực sự cô và Ôn Nhiễm
rất giống nhau."

Ôn phu nhân cũng khẽ cười:"Là nó giống cô."

Gặp phải chuyện gì khó xử thì cũng chỉ biết chôn trong
lòng, mặc kệ có nhiều điều muốn nói ra.Dù biết rõ hai người phải sống dựa vào
nhau nhưng mà, lại luôn giữ khó chịu trong lòng.Loại tâm tình phức tạp này
không phải là do không tin tưởng, là chỉ vì, hai người đều trải qua đau lòng
giống nhau, cho nên cũng không muốn đối phương vì thế mà khổ sở.

"Cho nên, cô ấy cần một người lúc đau khổ.Rất
nhiều thứ cô ấy không thể nói với người khác có thể nói cùng người đó, bị
thương, bị chèn ép có thể có người chở che, cũng không phải tự mình tùy ý chữa
vết thương để bây giờ thành sẹo.Rất nhiều chuyện cô ấy không đủ dũng cảm để
vượt qua, cho nên luôn cần một người dũng cảm thay cô ấy.Ôn Nhiễm vẫn còn trẻ
nên cô ấy có tư cách để đạt được điều này."Diệp Dĩ Trinh nhìn thẳng vào
mắt Ôn phu nhân, kiên định nói:"Điều đó, cô không thể cho cô ấy, vì hai
người rất giống nhau."

Ôn phu nhân thấy lòng mình run lên, như một nỗi đau bị
đụng đến.Bà không thể không thừa nhận người thanh niên này rất thông minh, cậu
ôn hòa, lịch sự, cậu hiểu được hai mẹ con bà ở cùng nhau thực chỉ là khổ
chung.Cậu rành mạch nói hết thảy, lại tràn ngập tự tin, đưa bà vào tình thế bắt
buộc.Thực sự bà rất ngưỡng mộ khả năng của người này.

Nhưng mà nhìn sự cường thế của anh cũng khiến bà tức
giận, bởi vì, bà không muốn con mình bị uy hiếp, mà phải được yêu, được nuông
chiều.Nghĩ đến đây, Ôn phu nhân hơi hơi đứng dậy, hỏi:"Vậy còn cậu?Những
điều đó, cậu có thể đem lại sao?"

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Nếu không thể, cháu sẽ
không ngồi ở đây."

Khi Ôn Nhiễm từ phòng sách đi ra, Ôn phu nhân cùng

Diệp Dĩ Trinh cũng đã nói chuyện xong, hai người đang ngồi trước bàn uống trà,
nhìn không ra cảm xúc.Ôn Nhiễm đảo mắt qua lại, nhìn hai người phía trước lại
băn khoăn.

Ôn phu nhân nhìn con gái đang quay tròn đôi mắt nhỏ
liền hiểu ra, giả vờ tức giận gõ gõ trán cô:"Mẹ ở trong lòng chị hung dữ
như vậy sao?"

Ôn Nhiễm le lưỡi, ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Được rồi, Tiểu Diệp phải đi, còn không ra
tiễn?"

Tiểu Diệp?Ôn Nhiễm mở to hai mắt, nhìn Diệp Dĩ Trinh
đang ngồi đối diện, Diệp giáo sư khẽ mỉm cười, trông rất thanh thản, có vẻ như
hội nghị bàn tròn đem lại kết quả tốt lắm.

"Chào cô, lần sau cháu lại đến."

Ôn Nhiễm theo Diệp Dĩ Trinh xuống lầu, mới đến cửa cầu
thang, cô nhịn không được vội túm áo người nào đó, hỏi:"Thầy Diệp, thầy
nói chuyện gì với mẹ em vậy?"

Xưng hô này làm cho Diệp giáo sư nheo mắt, bâng quơ
đáp:"Không nói gì, chỉ là diễn văn nghệ qua lại thôi."

Ôn Nhiễm:"..."Cô dẹp lại xúc động,"Vậy
thì, thầy Diệp, đi thong thả, không tiễn."Nói xong cô vội quay người trở
về, đi chưa được mấy bước cổ áo đã bị một người kéo lại, cô thẹn quá hóa giận
quay đầu lại, thấy người nào đó mắt cười thành một đường dài.

"Giận à."Câu nghi vấn, mà giọng điệu lại là
của câu khẳng định, Diệp giáo sư gật gật đầu:"Không sai, có tiến bộ."

Ôn Nhiễm:"..."

Thấy người nào đó đang tức đến sôi máu, Diệp giáo sư
hợp thời nói:"Được rồi, anh đi đây."

"Thong thả, không tiễn..."Người nào đó vẫn
như cũ.

Đúng là một đứa nhỏ cứng đầu mà, Diệp giáo sư cười
khẽ, cúi người ôm lấy cô, núi không theo thì mình phải theo núi vậy, câu này
cũng thật là đúng:"Gặp lại."

Ôn Nhiễm gật gật, chăm chú nhìn sườn mặt anh trong
chốc lát, rồi vươn tay ra ôm lấy:"Gặp lại."

Nhìn anh lên xe, nổ máy chuẩn bị chuyển bánh.Tuy là
rời đi, nhưng trong lòng cô vẫn có một cảm giác thực ấm áp.Chuyện gì vậy?Ôn
Nhiễm vỗ vỗ ngực, cố gắng làm cho mình bình tĩnh hơn.


"Ôn Nhiễm".Diệp Dĩ Trinh hạ cửa kính xe
xuống, nhìn về khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Nhiễm

Nghe anh gọi lớn một tiếng , khuôn mặt nhỏ nhắn vội
chạy đến trước mặt:"Sao vậy ạ?"

Anh cầm tay lái, nhịn không được vươn tay ra chạm vào
má cô:"Ngày nghỉ đừng đi ra ngoài vài ngày nhé."

"Làm gì ạ?"Cô tò mò hỏi lại.

Diệp giáo sư mỉm cười:"Không có gì, đến lúc đó sẽ
nói cho em biết."

Nếu muốn đi, tất nhiên phải tiền trảm hậu tấu, nếu
không lỡ mà con thỏ nhút nhát này bỏ chạy thì sao chứ.Diệp giáo sư đau đầu
nghĩ.

Phiên ngoại

Có một ngày, Ôn Nhiễm ở MSN gặp Trình Bắc, Trình Bắc
tốt nghiệp rồi làm ở một xí nghiệp tư nhân một thời gian, mấy hôm trước vì một
số lí do cá nhân mà từ chức.Đang ở nhà tìm việc, cho nên Ôn Nhiễm vừa lên thấy
chị liền hỏi vài nơi công tác.

Ôn Nhiễm:"Chị Trình Bắc tìm công việc được chưa?

Trình Bắc ( ngữ khí bình thản) : ừ, tìm được rồi.

Ôn Nhiễm (vui mừng) :
Sao?Tìm được việc gì?

Trình Bắc: về trường cũ dạy học.

Ôn Nhiễm ( càng vui vẻ) :
Vậy chị thực may mắn, bây giờ làm được giáo viên đại học B tiêu chuẩn rất
cao.Chị chắc là làm trợ giáo trước?

Trình Bắc (mặt ngoài bình tĩnh) :ừ, trợ giáo.

Ôn Nhiễm: cho ai vậy?

Trình Bắc: Diệp Dĩ Trinh giáo sư.

Ôn Nhiễm:...

Trình Bắc:...

Ôn Nhiễm: Vậy chị thực bất
hạnh.

Trình Bắc: ~~o(>_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận