Chuyện Dũng Cảm Nhất

Khi cô mở mắt ra cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau.Ôn
Nhiễm vỗ vỗ cái trán đau nhức, mắt đảo quanh bốn phía, nhìn ngắm xong trong đầu
cô lại reo lên hồi chuông cảnh báo.

Cô bị người đó mang đi.

Nhìn đến bên giường, một ly nước nóng đã được chuẩn bị
ngay bên cạnh, cô bưng lên, nhìn chăm chú một lát rồi uống một ngụm, là trà
mật, độ ấm rất vừa phải.

"Tỉnh rồi sao?"Giọng nói trầm thấp vang lên
khiến Ôn Nhiễm hốt hoảng, ly nước trong tay suýt rơi ra ngoài, may mắn là có
người nào đó nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay cô, một cảm giác vô cùng ấm áp.

Hơi thở của anh phả lên tai cô, tim đập càng lúc càng
nhanh.

"Nước không nóng nữa để anh đổi cho em ly
khác."

"Không cần."Cô lập tức kêu lên.

Diệp Dĩ Trinh ngừng lại:"Cũng được, em rửa mặt
trước đi rồi ra ăn, đồ ăn sáng anh chuẩn bị xong rồi."

"Không cần."Cô cúi đầu, tối qua say rượu, cả
người đã uể oải lắm rồi, giờ cô chẳng còn sức lực mà cầm cái gì nữa huống chi
là tức giận:"Mai tôi phải đi làm, hôm nay sẽ về thành phố T, nếu không về,
mẹ sẽ lo lắng."

"Anh đưa em đi."

"Không cần."Cô lại cự tuyệt rồi bước thẳng
ra cửa, chuẩn bị rời đi.

"Ôn Nhiễm."Anh thấp giọng gọi cô, cô nhìn
thoáng ra sau có thể thấy anh đứng ngay sau lưng cô:"Đừng đi được
không."

Anh cứ như thế nắm lấy tay cô, có chút bướng bỉnh.Ôn
Nhiễm nhìn anh:"Tôi, tôi vì sao phải nghe lời anh?"

Diệp Dĩ Trinh chăm chú nhìn cô:"Em đã đồng ý nói
chuyện với anh, giờ là thời điểm tốt nhất."

Ôn Nhiễm nghe xong càng muốn đi hơn:"Xin hỏi anh
muốn cùng tôi nói chuyện gì?Không phải cái gì muốn đều đã nói hết rồi sao?Kéo
dài tới bây giờ không phải là không muốn cho tôi biết mà?"Lời vừa nói ra
cô như bị rút hết sức lực, tựa vào cánh cửa phía trước,"Anh xem tôi là con
nít à, cho là tôi không hiểu cuộc đời sao?Tôi trước kia đúng là không hiểu,
nhưng mà bây giờ, tôi hiểu rất rõ ràng, tình yêu gì đó đều là lừa gạt người ta
cả, tất cả mọi thứ đều không đáng tin."

Anh nghe cô phát tiết xong cũng chỉ cười:"Được
rồi, nói như thế em đã thật sự trưởng thành rồi."

Ôn Nhiễm trừng anh một cái rồi xoay người định
đi."

"Anh không phải nói đùa."Anh nắm lấy tay cô,
thật tình nói,"Em thực sự không muốn nghe?"

Anh nhìn cô chờ đợi.Như anh nghĩ bóng dáng phía trước
đã có chút dao động.

"Nếu không muốn nghe cũng cơm nước rửa mặt đã rồi
đi, em cứ như vậy mà ra ngoài sẽ dọa người ta đấy."Tóc tai lội xộn, viền
mắt cũng đen nữa.

Rốt cục Ôn Nhiễm cho anh một cái liếc thật dài rồi
bước vào phòng rửa mặt, sau đó ngồi xuống bàn ăn cơm.Hai người mới ăn được một
chút cô đã đặt thìa xuống, bày ra vẻ mặt " anh mà không nói tôi sẽ đi
đấy" ra.Thế mà người nào đó vẫn chậm rãi ăn như cũ, cơm nước xong còn mang
chén bát đi rửa.

"Ôn Nhiễm."Ngay khi cô tức giận định đi,
Diệp Dĩ Trinh lại gọi cô:"Em còn nhớ buổi cuối cùng chúng ta gặp nhau
không?"

"Không nhớ."Miệng cô cứng rắn.

Làm sao mà không nhớ rõ chứ, khi đó cô đã thu dọn đồ
đạc xong chờ anh tới đón.Đợi đến khi nhận được điện thoại của anh, anh đang còn
lái xe đến, là từ thành phố T về thành phố B.

Ôn Nhiễm dở khóc dở cười:"Sao anh không nói, em
tự mình về có phải tốt hơn không, chỉ mất nửa tiếng thôi mà."

Anh mỉm cười, cất hành lí của cô lên xe rồi đưa cô về
nhà.Lúc đi anh còn đòi phúc lợi năm mới nhưng mà lại bị cô cự tuyệt.

Nhớ anh khi đó vừa bất đắc dĩ lại nuông chiều cô, để
lại một câu năm mới vui vẻ rồi lái xe đi.

"Năm mới vui vẻ."Câu nói cuối cùng của
anh.Và cũng từ đó, Ôn Nhiễm chưa bao giờ vui vẻ được nữa, anh không nhận điện
thoại, cũng không tìm thấy anh.

Về trường cô chạy ngay đến sở học viện, hỏi mọi người,
ngay cả Ngô lão cũng không ai biết anh ở đâu.

Một ngày sau, cô lấy hết dũng khí đến Kinh Sơn, về
Diệp Trạch.

Diệp Dĩ Trinh như đoán được câu trả lời của cô, anh
chăm chú lau sạch sẽ cái bát vừa rửa, nói:"Anh có một người bạn, anh ta
lấy nột cô gái nhỏ hơn rất nhiều tuổi, cuộc sống cũng không phải là hạnh
phúc.Bởi vì cô gái đó không yêu thương anh ta, gả đi cũng chỉ vì anh ta như là
phao cứu sinh cuối cùng của cô.Cô cần sự bảo hộ của anh ta chứ không cần tình
yêu.Về sau cô ta khó sinh mà qua đời, bạn của anh đến bây giờ vẫn còn độc
thân."

"Người đó yêu cô ta sao?"Ôn Nhiễm bất giác
hỏi, cũng quên mất mình vì sao lại muốn nghe câu chuyện của anh.

"Tình cảm của anh ta cũng rất phức tạp, anh cũng
không rõ lắm, anh chỉ biết, ba anh không thích em cũng chỉ bởi vì sợ anh sẽ đi
vào con đường của người đó."Nói xong anh cười khổ:"Ông thực không
hiểu anh."

Ôn Nhiễm hiểu ra, khẽ nở nụ cười:"Bởi vì ba anh
không thích cho nên anh cũng không thích?"

"Không có chuyện đó."Anh khẳng định chắc
chắn.

Cũng bởi vì không có khả năng đó, cho nên ông mới áp
dụng chính sách quyết đoán với anh, ngày đầu tiên về nhà đã nhốt anh lại.

"Ông cũng thật độc ác."Nhớ lại mọi chuyện,
Diệp Dĩ Trinh bất đắc dĩ cười.

Ôn Nhiễm nghẹn họng nhìn anh, không tin nổi những gì
mình đang nghe.

"Sau đó, anh và ba có nói chuyện."

"Kết quả chính là như bây giờ sao?"Ôn Nhiễm
cảm thấy buồn cười.

"Không."Diệp Dĩ Trinh quay đầu, tự giễu
cợt:"Ba anh vào viện, là vì anh chọc tức."

Ôn Nhiễm trầm mặc vài giây, sau đó mới nói:"Vậy
thái độ cuối cùng của Diệp lão là gì?"Cô vẫn ôm chút hi vọng nhỏ nhoi.

"Ông vẫn không đồng ý với anh."Nói xong anh
cũng lau cái bát cuối cùng,"Nhưng mà cái đó cũng không quan trọng
lắm."

"Vậy là như thế nào?"

"Bởi vì ông cũng sẽ không phản đối nữa."Anh
mỉm cười trả lời, Ôn Nhiễm bị anh làm cho hỗn loạn.

"Ông nói không đồng ý thế sao lại không phản
đối?"

"Là vì anh không thuyết phục được, nhưng lại còn
một người khác."

"Ai?"

"Em."

"Tôi?!"Ôn Nhiễm hỏi lại.

Anh đi tới, cầm lấy tay cô chỉ vào chóp mũi chính
chủ:"Anh không có ở đây có phải em đã qua Kinh Sơn một lần?"

Cô ngẩn ra rồi vội quay đầu sang chỗ khác, nhất quyết
không trả lời.

Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi cho
bằng được đáp án.

Cuối cùng cô vẫn không thắng được anh.

"Tôi, tôi chỉ có đi qua một lần."Cô nói,
chua xót cười:"Tôi không biết anh có ở đó hay không, chỉ là muốn
xem..."

"Sau đó thì sao?"Anh cầm tay cô càng chặt.

"Sau đó, sau đó tôi thấy thím Tề đi ra, thím nói
anh và Diệp lão đều không ở nhà."Cô có hỏi thím Tề hai người họ rốt cục là
đi đâu, câu trả lời cô nhận được vẫn chỉ là hai chữ:"không biết."Cô
khi đó mới nhận ra có điểm không thích hợp.Cô không tìm được một ai để hỏi,
thím Tề không chịu nói, chú út thì không liên lạc được, cô giống như đi lạc
đường, càng lúc càng bấn loạn, giống như chỉ có thể đập đầu vào tường mới dừng
lại được.

May mà có Lâm Sanh.

Khi đó cũng đang lúc tốt nghiệp, cô nộp rất nhiều hồ
sơ, phản hồi cũng có, cô lại tham gia vài cuộc phỏng vấn, điều kiện cũng không
phải là hoàn hảo, rồi cô lại do dự, công việc cứ thế mà trì hoãn.Sau đó, thôi
đừng nói đến nữa.

Mãi đến khi Lâm Sanh đưa một tờ tuyển dụng cho cô, là
một công ty cỡ trung ở thành phố T tuyển nhân viên tài vụ, đãi ngộ cũng hậu
hĩnh.Cô cầm tờ giấy trong tay, lại bắt đầu do dự, cuối cùng cũng quyết định về
thành phố T làm.

"Quyết định rồi sao?"Đưa cô tới nhà ga, Lâm
Sanh hỏi cô một lần nữa.

Ôn Nhiễm gật đầu, nhìn đám người xuôi ngược, thấp
giọng:"Mình nghĩ đó là cần thiết."

Như vậy mới không nhớ đến anh nữa.

Lấy lại tinh thần, cô nhìn anh đề phòng:"Anh hỏi
cái này để làm gì?"

Anh cười cười:"Anh chỉ muốn nhắc lại, câu em nói
khi đó cũng chính là điều anh muốn nói."

Cô ngẩn người, nhất thời không nhớ ra mình đã nói cái
gì nữa.

Khi đó ở Diệp trạch, cô hỏi không được nơi anh đến,
cuối cùng đành đứng dậy ra về.

Đến cửa chính cô đột ngột xoay lại giữ lấy cửa, nhìn
thìm Tề:"Nếu thím có tin tức gì của anh ấy, có thể nói giúp cháu một câu,
nói là cháu đang chờ anh.Còn nữa, nói là, cháu yêu anh ấy."

Nhớ tới ngày ấy lòng cô lại càng đau, những đau khổ
loại này luôn có một thời gian ủ bệnh, bệnh sẽ nặng dần lên, hôm nay rốt cục
cũng tìm được người để giải tỏa ra ngoài, không ngăn lại được nữa.

"Tôi bây giờ không còn yêu anh nữa."Cô đánh
vào áo anh"Tôi ghét anh, rất rất ghét anh, tôi chờ điện thoại của anh, mỗi
ngày đều chờ, mỗi ngày đều ngẩn người nhìn điện thoại làm tôi phát ngán anh
biết không?"

Diệp Dĩ Trinh vội ôm cô vào lòng, tùy ý để nước mắt
thấm ướt áo anh.Anh vuốt ve tóc cô, dịu giọng:"Nhiễm Nhiễm, anh xin
lỗi..."

Anh đã vô số lần mở di động ra, cũng vô số lần đóng
lại.

Anh lo lắng cho cô bé của anh, nhưng lại tin tưởng cô
sẽ luôn là của anh.

Cô chờ anh, cô yêu anh.

---------------

Thứ ba là ngày kiểm tra sức khỏe định kì của Ôn phu
nhân.

Ôn Nhiễm vốn định thu xếp rồi cùng đi với bà nhưng Ôn
phu nhân lại không đồng ý.

Ôn phu nhân cười khổ:"Mẹ có thể tự đi, con cứ đi
làm, trong khoảng thời gian này xin phép nghỉ nhiều rồi, coi chừng ông chủ đuổi
việc con đấy."

Ôn Nhiễm nói không sao, nhưng mà mẹ cứ nhất quyết
không cho, cô cũng đành ăn sáng qua rồi đến công ty.

Bệnh viện hơi xa, Ôn phu nhân quyết định bắt taxi
đi.Thế mà vừa mới ra đầu phố đã thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay trước
mặt, Ôn phu nhân dừng lại nhìn cho rõ người trong xe thì không giấu được vẻ
kinh ngạc.

Là Diệp Dĩ Trinh.

Anh đương nhiên cũng thấy được bà, vội mở cửa xuống
xe, chào hỏi:"Bác gái."

Đây cũng xem như là lần đầu tiên hai người gặp lại
nhau.Ôn phu nhân cũng không rõ con gái bà và người này bây giờ quan hệ ra sao,
cho nên không phát biểu ý kiến, chỉ gật đầu chào:"Cháu tới gặp Nhiễm Nhiễm
sao?Nó hôm nay đi làm, chỉ sợ..."

"Không phải, cháu tới để gặp bác."Diệp Dĩ
Trinh nói,"Hôm nay là ngày kiểm tra lại của bác, cháu đưa bác đi."

Ôn phu nhân ngẩn ra:"Cháu bận như vậy, không cần
phiền phức thế."

Diệp Dĩ Trinh nhanh tay mở cửa xe cho bà:"Không
sao, hôm nay cháu có thời gian."

Trên thực tế sau khi Ôn phu nhân xuất viện anh đã đặc
biệt đến bệnh viện lần nữa, hỏi bác sĩ điều trị tình hình cũng biết hôm nay là
ngày tái khám cho nên mới bảo trợ lý không sắp xếp công việc."

Là bởi vì anh muốn thấy cô.

Hôm đó ở nhà anh, cô khóc lớn một hồi, khóc xong lại
trấn định ngay.Anh cũng biết lòng cô có nhiều ủy khuất, cũng biết cô không có
khả năng tha thứ ngay cho anh, cho nên anh cũng không ép buộc.

Khi anh định đưa cô về, bạn nhỏ Ôn thế mà nghiêm mặt
từ chối.

Cô bé còn có bài hẳn hoi:"Anh bây giờ đang ở kì
sát hạch, không được yêu cầu."

Vì thế Diệp giáo sư đành đưa cô đến nhà ga, lấy vé cho
cô.Khi đứng trên hàng soát vé, cô nhất thời quay đầu nhìn anh đang đứng cách đó
không xa, chỉ một ánh mắt thôi là làm lòng anh tan chảy.Chốc lát, bạn nhỏ Ôn
lại không thèm quan tâm anh nữa.

Thật là... rất đáng yêu mà.

Phục hồi lại tinh thần, anh nhìn Ôn phu nhân đang ngồi
ghế sau qua gương chiếu hậu, tầm mắt chạm nhau, bà gật đầu với anh:"Lần
trước lại phiền cháu."

"Bác đừng khách khí.Ôn Nhiễm cũng rất lo lắng cho
sức khỏe của bác."Vừa chuyển hướng xe, Diệp Dĩ Trinh nói.

Ôn phu nhân cười:"Ngày đó nó đã rất sợ."Bà
lại hỏi:"Là nó gọi điện thoại cho cháu?"

Bàn tay cầm vô lăng nắm chặt, Diệp Dĩ Trinh lắc
đầu:"Không phải, là cháu gọi cho cô ấy."

Ngày đó vừa mới ăn xong bữa cơm xe tình cờ đi ngang
qua nhà cô.Không biết mà xui quỷ khiến thế nào anh tự nhiên lại muốn nhìn thấy
cô quá, cho nên gọi điện thoại.Không nghĩ đến vừa nhấc máy đầu giây là tiếng
khóc đến nghẹn ngào của cô:"Mẹ, mẹ em..."Cách nói năng lộn xộn đó càng
làm anh lo lắng hơn, vội tắt máy chạy đến nhà cô ngay.

Ôn phu nhân nghe xong bình tĩnh chớp mắt, cười hổ
thẹn:"Cơ thể của bác không tốt, lại làm hại đến nó."

Diệp Dĩ Trinh mỉm cười, dừng xe trước bệnh viện, cùng
Ôn phu nhân bước vào.

Bác sĩ điều trị làm vài xét nghiệm toàn diện, kiểm tra
xong thấy các kết quả đều bình thường.Nhưng mà huyết áp Ôn phu nhân lại hay
thay đổi, bác sĩ vẫn khuyên bà nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Ôn phu nhân làm việc ở ngân hàng.Yêu cầu công việc đòi
hỏi tư duy sáng suốt, cho nên tinh thần luôn ở trong trạng thái căng thẳng.Đối
với sức khỏe của bà nhất định cũng có ảnh hưởng.

Nghe xong lời dặn của bác sĩ, Diệp Dĩ Trinh đột nhiên
nói:"Bác gái, bác có nghĩ nên đổi công việc không?"

Ôn phu nhân không hiểu:"Tại sao lại đổi?"

Anh cười giải thích:"Sức khỏe bác không thích hợp
là công việc này, sao bác không thử một việc thoải mái hơn."

"À, thì ra là thế."Ôn phu nhân trầm
ngâm,"Bác trước kia cũng không lo lắng chuyện đó mấy, nhưng mà nghe cháu
nói vậy cũng khiến bác bận tâm"

Trước kia bà còn phải chăm lo gia đình, bây giờ con
gái đã có việc làm, cuộc sống cũng ổn định, bà cũng không cần phải vất vả như
vậy."

"Bác nên lấy thân thể làm trọng, công việc không
phải là chủ yếu."

"Cháu nói vậy cũng giống Nhiễm Nhiễm nói với bác
mấy ngày trước."Ôn phu nhân cười cười,"Nó nói giờ nó sẽ kiếm tiền
nuôi bác, không muốn bác đi làm nữa.Con bé thật là."

Nhớ tới vẻ mặt cô khi nói mấy lời này, Diệp Dĩ Trinh
trầm tĩnh nhưng đôi mắt lại có ý cười:"Cô ấy nói đúng mà."

"Tiểu Diệp."

"Dạ?"

Ôn phu nhân nhìn anh, nghiêm túc:"Tìm một nơi,
bác muốn nói chuyện với con."

Diệp Dĩ Trinh hơi giật mình:"Dạ."

______________

Buổi sáng Ôn Nhiễm đến công ty liền cảm thấy không khí có chút kì lạ.Mọi người
ai cũng cười, trên mặt đầy vẻ vui sướng, cô không khỏi tò mò, vội túm lấy Tiểu
Hứa để hỏi.

"Boss bên GP nói hạng mục được chấp nhận, hợp
đồng cũng kí rồi, hai ngày nữa còn có thể ăn mừng, Ôn Nhiễm cậu có đi
không?"

Ôn Nhiễm mím môi, định từ chối.Thế mà Tiểu Hứa căn bản
không cho cô trả lời, vung tay lên:"Không cần hỏi, đi, cậu nhất định phải
đi, chúng ta có thể kí được hạng mục này cậu cũng không thể không vui mừng đúng
không?"

Cô còn có thể nói gì sao?Chỉ biết cười khổ một
tiếng.Giữa trưa Tiểu Hứa còn kéo cô đến cửa hàng gần bên chọn lễ phục.

Cô vốn không ham mê áo quần cho lắm, cho nên quần áo
khi nào cũng rộng thùng thình cho thoải mái, lễ phục dạ hội linh tinh lại càng
ít mặc, trừ khi là trường hợp bắt buộc.Chọn lựa nửa tiếng cô quyết định lấy một
bộ dạ hội màu đen, da cô trắng nên mặc vào nhất định sẽ hợp.

Tiểu Hứa thì không chọn đơn giản như thế, bên tay trái
một bộ, tay phải hai bộ, hết thử bộ này tới bộ kia, mãi không chọn được bèn hỏi
ý kiến của Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm uống ngụm nước, cười nói:"Mình thấy bộ
nào cũng đẹp, chọn cái nào cũng được cả."

Tiểu Hứa nhăn mặt:"Sao có thể tùy tiện như
thế.Cậu không biết nha, lần này có cả đối tác tham gia, người bên GP cũng tới,
nghe nói nam nhân tài tuấn độc thân rất nhiều, phải biết nhân cơ hội này mà lao
tới."

Ôn Nhiễm suýt chút nữa phun ngụm nước ra ngoài, Tiểu
Hứa vội thu bộ lễ phục ra sau:"Sao thế?"

Ôn Nhiễm ho khan:"Cậu nói, người bên GP cũng
tới?"

Tiểu Hứa không hiểu, cô đương nhiên không hề biết toàn
bộ câu chuyện, ngỡ là Ôn Nhiễm vui sướng quá:"Đúng mà, là boss cố ý mời,
cậu phải biết tăng cường quan hệ chứ."

Vậy, anh sẽ tới sao?Ôn Nhiễm cắn môi suy nghĩ.

Cô bây giờ đang cực kì mâu thuẫn, muốn thấy anh, lại
không kìm được mà bối rối, không muốn nghĩ đến nhưng lại không thể không thừa
nhận lòng mình rất chờ mong.

Rốt cuộc thế nào mới tốt đây?

Thở dài một hơi, Ôn Nhiễm quyết định tạm thời không nghĩ
nữa.

Tới giờ tan tầm, cô và Tiểu Hứa tạm biệt trước cửa
công ty, hai người hai hướng, cô chậm rãi đi về phía trạm xe điện ngầm.Nhưng mà
chưa được bao xa đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen Cayenne trước mặt.

Ôn Nhiễm nhíu mày nhìn chướng ngại đáng ghét đó.

Diệp Dĩ Trinh với tay qua thay cô mở cửa xe, nhìn mặt
mày nhăn nhó của cô, cười nói:"Lên xe đi."

Ôn Nhiễm vòng hai tay lại:"Nếu tôi không
muốn?"

Diệp Dĩ Trinh ra vẻ buồn rầu suy tư một lúc:"Nếu
vậy anh cũng không có cách nào, chỉ còn một biện pháp duy nhất."

"Biện pháp gì?"Cô cảnh giác nhìn.

"Bây giờ đang là giờ tan tầm, lui tới đều là đồng
nghiệp của em, anh muốn thân thiết với em một chút, thấy thế nào?"Nói xong
anh tính đi sang thật.

Bạn học Ôn vội vàng chạy đến nơi an toàn, trợn mắt
nhìn anh đầy căm tức.

Diệp Dĩ Trinh nhìn cô mỉm cười, không đùa nữa:"Đi
lên xe đi, anh đưa em tới một nơi."

Ôn Nhiễm mím môi bước lên.

Ngồi xong, người nào đó vẫn không chịu lái.

Ôn Nhiễm khó hiểu nhìn sang:"Sao chưa đi?"

Diệp Dĩ Trinh không nói gì chỉ là tự nhiên đổ người
sang, Ôn Nhiễm cứng cả người theo bản năng đứng bật dậy, thế là cả đầu đập ngay
vào đỉnh xe, đau đến choáng váng.

Diệp giáo sư dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô:"Em
lo cái gì?Anh chỉ thay em thắt dây an toàn thôi mà."

Ôn Nhiễm mắt ướt ướt, đang định đưa tay lên đầu, Diệp
Dĩ Trinh lại nắm lấy:"Em nghĩ là anh muốn hôn em?"

Bạn học Ôn Nhiễm thẹn quá hóa giận liếc anh một
cái:"Đừng có mơ, anh, anh bây giờ còn đang ở kì sát hạch, không được yêu
cầu đãi ngộ."

Diệp Dĩ Trinh bật cười, quay người lại nghiêm túc lái
xe.

Anh mang cô đi khá xa, xung quanh đèn đường cũng ít,
nhìn rất u ám.Ôn Nhiễm tò mò không thôi, người này tính đưa cô đi đâu, qua một
khúc quẹo, phía trước đèn sáng rực lên Ôn Nhiễm đã lập tức hiểu ra.

Anh mang cô tới Kinh Sơn, Diệp trạch.

Lúc xuống xe, Ôn Nhiễm cố chấp:"Tôi không
đi."

Diệp Dĩ Trinh cũng không ép buộc cô, chỉ thay cô mở
cửa đúng một bên cười dài.

"Anh sao lại không nói trước với tôi một tiếng,
tôi không xuống xe đâu."Cô có chút uể oải, bởi vì trong kí ức mỗi lần đến
đây đều không mấy vui vẻ, mà anh không nói gì lại tự ý đưa cô đi, cô thật sự
chưa được chuẩn bị, tức giận cũng là đương nhiên.

Diệp Dĩ Trinh thở dài một hơi, đưa tay vuốt lấy mái
tóc cô:"Anh mà nói trước ,em có chịu đi không?"

"Không, dù sao tôi cũng không xuống."Cô quay
mặt đi chỗ khác.

Diệp giáo sư bất lực thở dài lần nữa:"Vậy được
rồi, anh giờ đang là tội nhân, ba anh cũng thế, anh gọi ông ra gặp em
vậy."Nói xong quay người định đi.

"Như vậy không được!"Ôn Nhiễm kinh hãi nắm
chặt tay anh, sau thấy được vẻ mặt tươi cười của người nào đó mới phát hiện ra
mình lại bị lừa.

Người này luôn đáng ghét như thế.

Cô mím môi, cuối cùng vẫn phải theo anh xuống xe.

Đường gập ghềnh không dễ đi, anh đưa tay cho cô nắm
rồi đi phía trước dẫn đường.

Người ra mở cửa là thím Tề.

Thấy bà, Ôn Nhiễm không khỏi có chút xấu hổ, thế mà
thím Tề lại cười đến híp mắt:"Dĩ Trinh đã về rồi à, còn mang theo cô bé
này về nữa, mau, mau vào đi, ông chờ bên trong lâu rồi."

Diệp Dĩ Trinh cười cười quay đầu nhìn Ôn Nhiễm, cô bé
này giờ đang bận mở to mắt ngỡ ngàng, không tin được.

"Đứng ngốc ra đó làm gì, ba đang chờ chúng ta
đấy."

Nói xong lại kéo cô vào bên trong.

Vừa vào nhà thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một bàn cơm
đầy món ngon ở nhà ăn, ba của anh và chị Diệp Vận Đồng cũng đang ngồi trên bàn
ăn chờ đợi.

Cô giật mình quay lại, Diệp Dĩ Trinh vẫn cười dịu dàng
nhìn cô, đôi mắt như có ánh sáng tỏa ra, sáng đến lạ thường.

Ngồi ở chính giữa là Diệp lão, ông ho khan hai tiếng
mới khiến cô định thần lại được.

"Chào bác."Ôn Nhiễm câu nệ chào hỏi.

Diệp Tán ừ một tiếng, có vẻ không tự nhiên nhưng lại
không dám để cô thấy.

"Đứng đó làm gì nữa, mau ngồi đi."

Ôn Nhiễm khẽ dạ rồi ngồi xuống, Diệp Dĩ Trinh nhìn qua
hai người rồi cũng vào bàn.

Diệp Vận Đồng gắp cho cô ít đồ ăn:"Không biết em
thích cái gì cho nên mỗi thứ nấu một ít, nếm thử đi, có hợp khẩu vị em
không?"

Ôn Nhiễm cầm đũa lên cắn một miếng, rất nhanh lại mỉm
cười:"Ngon lắm ạ."

Diệp Vận Đồng nghe xong rất vui vẻ:"Vậy ăn nhiều
một chút."

Diệp lão bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, Diệp Dĩ Trinh
nhíu mày dò xét ông một cái, thế mà lão gia chẳng thèm để ý tới anh:"Ăn mà
hợp khẩu vị là tốt, không nên gầy như vậy, ăn nhiều một chút mới tốt cho cơ
thể."

Ôn Nhiễm ngỡ ngàng không thôi, mà Diệp Vận Đồng lại
còn cười ha hả, gắp tiếp cho cô vài món nữa.Thái độ của Diệp lão gia thay đổi
như thế cũng làm cho Ôn Nhiễm không thích ứng kịp.Chẳng lẽ, ngày đó cô không
nản lòng, câu nói khi ấy lại có tác dụng đến vậy?

Bữa tiệc cơm này cuối cùng Ôn Nhiễm cũng ăn xong.

Cơm nước xong lão gia lại muốn đi dạo trong vườn, còn
ngỏ ý muốn Ôn Nhiễm đi cùng nữa.Diệp giáo sư nhất quyết không chịu, ông mới
liếc nhìn anh:"Ta chỉ đi trong sân vườn, không quăng người của con đi
được."

Đã bị ba liếc háy qua lại, còn bị cả bạn học Ôn nhìn
bằng ánh mắt đầy xem thường, Diệp giáo sư mới đành đáp ứng.

Trời đã sắp vào hạ rồi.

Kinh Sơn cũng không nóng lắm, vào đêm vẫn còn nghe
thấy tiếng côn trùng kêu vang, mặc dù ở đây rất sáng đèn thì đúng là một điều
kì thú.Ôn Nhiễm cẩn thận đi cùng Diệp lão gia.

"Cô bé."

"Dạ?"

"Có phải bây giờ cháu vẫn tức giận với Dĩ Trinh
không?"

Ôn Nhiễm ngẩn người, lưỡng lự rồi nói:"Không ạ,
không có."

Diệp lão gia thoải mái cười:"Đừng giấu ta.Cô bé,
là ta không tốt, cháu có phải ghét ông già này lắm đúng không?"

"Không có!"Ôn Nhiễm vội vàng phủ nhận.

"Diệp lão gia vỗ vỗ tay cô, quay đầu, hòa ái nhìn
cô:"Lời cháu nói với ta ngày đó, giờ còn hiệu lực không?"

Ngày đó, câu cô nói với thím Tề sao?

Ôn Nhiễm ngượng ngùng cúi đầu, dùng thanh âm cực thấp
nói:"Còn ạ."

Diệp lão gật đầu, đứng trầm mặc nhìn ánh trăng chốc
lát.Ôn Nhiễm đứng sau lưng ông, cũng không nói gì.Mãi lúc sau, ông khẽ thở dài
quay đầu lại, đưa tay cho cô:"Cô bé, dìu ta về đi."

"Dạ."

Ôn Nhiễm biết, tuy là ông không nói gì thêm, nhưng
thái độ đó cô hiểu được.Cô chỉ thắc mắc là, ông tại sao còn thở dài như thế.

Diệp Dĩ Trinh vừa lái xe đưa cô về nhà vừa nghe cô
nói, nghe xong, anh mỉm cười:"Nói không chừng chắc ba hối hận vì đã cấm
đoán anh."

Bạn học Ôn kinh thường hừ một tiếng:"Anh không có
tư cách nói xen vào đâu."

Diệp Dĩ Trinh cũng không tức giận, sau khi dừng xe an
toàn trước khu nhà của cô, không để Ôn Nhiễm phản ứng đã giữ chặt gáy cô, cúi
người áp sát vào bờ môi mềm mại.

Ôn Nhiễm bị dọa sững người, mở to mắt tùy ý anh.

Anh cắn môi cô, Ôn Nhiễm bị đau mà kêu lên, lại để anh
nhân cơ hội tiến vào, quấn quýt lấy lưỡi cô, dây dưa không dứt.Cô bị hôn đến
choáng váng mơ hồ, tay theo bản năng vòng sau cổ anh, mãi đến khi anh buông cô
ra mới phát hiện thấy, ngượng ngịu thả tay xuống.

"Anh làm gì thế?"Cô vừa gắng hít thở vừa giả
bộ hung tợn hỏi anh, đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì cả, ở khoảng cách gần
như thế, lời của cô càng mềm mại, không hề có chút uy lực.

Diệp giáo sư vừa vô tội lại vừa vô lại nói:"Em
không cho anh nói, anh chỉ có thể làm thôi."Rồi lại định hôn cô lần nữa,
Ôn Nhiễm nhanh tay đẩy ra.

"Lưu manh."

Cô bé thẹn quá hóa giận bỏ lại một câu rồi nhảy xuống
xe, người nào đó nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô không nhịn được thoải mái
nở nụ cười.

Diệp Dĩ Trinh giáo sư lần đầu tiên bị gọi là lưu mạnh
cảm giác còn tốt như vậy đấy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui