Thứ bảy.
Buổi tối.
Lê Thanh Tuyền cùng mẹ mình đi xe đến trung tâm thương mại, ngồi hơn một tiếng đồng hồ, mông cậu cũng bị xẻ thành hai nửa.
Cũng không cần phải đi xa như vậy chớ...
Tài xế thả hai mẹ con cậu xuống ngay cửa chính trung tâm mua sắm, nhìn dòng người tấp nập, ánh đèn rực rỡ, chưa gì cậu đã ngán ngẩm.
Mẹ Lê kéo tay con trai nhắm ngay cửa hàng lớn nhất bước vào, rất ra dáng phú bà.
"Lấy cho tôi xem vài bộ quần áo hợp với giới trẻ đi."
Lê Thanh Tuyền mặt vô biểu tình bước chân đi theo, nhân viên nhiệt tình chào hỏi, săn sóc các kiểu: "Dạ thưa chị, bên chúng em vừa mới nhập vài mẫu thời trang chị em song sinh ấy ạ.
Không biết chị khách có muốn xem qua luôn không?"
"...?" Nghe sai sai nha?
Mẹ Lê được nhân viên lấy lòng, cười khanh khách không ngừng, thấy thằng con trừng đôi mắt to quẫn bách nhìn mình, cười càng lớn: "Cho tôi xem những bộ của nam là được."
"Tuyền, lại đây thử đồ."
Nhân viên: "...?" Cảm thấy sai sai?
Có cô gái xinh đẹp như vầy mà không cho mặc váy, mặc trang phục nam?
Dưới uy nghiêm của mẹ, Lê Thanh Tuyền thử đủ loại mọi kiểu dáng, từ màu nóng cho tới màu lạnh, sâu sắc cảm nhận được sự đáng sợ của shopping.
Suốt 50 phút liền!
Mẹ Lê đưa cho cậu một bộ áo dài màu đỏ rượu: "Thử cái này mẹ xem."
Cậu nhịn không được nói: "Còn thử nữa ạ?"
Lê Thanh Tuyền nghe được một tiếng thở dài, nghi hoặc nhìn mẹ mình, nghe thấy giọng nói khó nén lo âu và buồn bã của bà.
"Con có chịu đi ra ngoài chơi nhiều đâu, cũng không chịu đi với bố mẹ, suốt ngày ở trong nhà.
Mẹ lo cho con lắm, sợ con bị gì cũng giấu trong dạ không nói, sợ con không hòa nhập, bị cô lập, bị bắt nạt...Khó khăn lắm con mới chịu ra ngoài mua sắm với mẹ, nếu con không thích thì mẹ con mình về nhà.
Tuy là lâu lắm rồi mẹ mới được mua đồ mới cho con như vầy..."
"..." Mẹ lén đọc tiểu thuyết của con phải hong vậy?
Nghe mùi...
Lê Thanh Tuyền còn có thể nói gì nữa, đương nhiên là tiếp tục thử đồ.
Mẹ mình, mình chiều!
"Vậy con sẵn tiện thử luôn mấy cái đầm này nha."
"..."
Năm phút sau.
Lê Thanh Tuyền chạy.
Tuy cậu để tóc dài là thật nhưng cũng chưa muốn biến thành con gái thật.
Cậu để lại tin nhắn cho mẹ mình, nói rằng muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Cất điện thoại, Lê Thanh Tuyền ngẩng đầu nhìn các cửa hàng san sát xung quanh, toàn là nhãn hiệu thời trang cao cấp.
Đối với một đứa lâu lâu ra đường như cậu, cảm thấy mình lạc hậu so với xã hội rất nhiều, quá sáng, quá chói mắt, muốn co ro cho bản thân càng nhỏ lại.
Đang muốn quay đầu về với mẹ thì cửa hàng bán giày kế bên, đi ra một người thiếu niên, kêu cậu: "Bạn cùng bàn?" Sợ cậu không nghe hiểu, đổi cách gọi: "Thanh Tuyền?"
Lê Thanh Tuyền khựng lại, quay đầu.
"Mặc Nhiên?"
Mặc Nhiên vẫn mặc sơ mi trắng đồng phục cài đến nút trên cùng, áo trong vẫn là áo cao cổ bó sát màu đen, quần xám tro ống rộng, đi giày boot đen nhìn không ra thương hiệu.
Cái cách phối đồ này thật là...
Phong cách, phong cách, 10 điểm!
Đôi mắt Mặc Nhiên vẫn như vậy, trông vô hồn chết lặng mặc dù anh ta đang mỉm cười.
Nếu loại người như Ức Phong gây sợ hãi cho Lê Thanh Tuyền thì Mặc Nhiên chỉ làm cậu thấy đặc biệt.
Mặc Nhiên nghĩ cậu khó gần, cậu thì nghĩ Mặc Nhiên là người khó đoán.
Không ngờ anh lại bắt chuyện với mình, khó đoán cỡ đó đấy.
Lê Thanh Tuyền có thể thiếu EQ nhưng nhìn người rất chuẩn.
Người ta đã bắt chuyện, cậu đâu thể phớt lờ, gật đầu chào: "Cậu làm ở đây?"
Không phải học sinh nào cũng có gia cảnh phú quý.
Mặc Nhiên chớp mắt, gật đầu, chỉ vào cửa hàng giày dép sau lưng: "Đúng vậy.
Muốn vào xem thử không?"
Lê Thanh Tuyền nhìn vài mắt, lắc đầu.
Anh thấy phản ứng của cậu, chỉ cười không nói.
Quả nhiên...
Con nhà giàu rất khinh thường những người nghèo.
Bởi vì khởi điểm của bọn họ luôn tốt hơn người bình thường.
Đang nghĩ ngợi, một chiếc thẻ tín dụng xuất hiện trước mặt Mặc Nhiên, âm thanh lạnh lùng của Lê Thanh Tuyền cùng lúc vang lên: "Cậu chọn giúp tôi một đôi đi, size 39.
Trong này có 5 triệu." Nhãn hiệu giày nam này khá nổi tiếng, không cần phải chọn lựa chi cho mất thời gian.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy phong cách của Mặc Nhiên, cậu tin anh.
Mặc Nhiên ngơ ngác mấy giây mới hiểu được, mỉm cười nhận lấy thẻ: "Yên tâm, tôi sẽ chọn cho cậu một đôi giày thật phù hợp." Cũng có vài người có suy nghĩ ngu ngốc.
Cậu chỉ chờ những lời này: "Tôi đi nhà vệ sinh đã."
Anh chỉ chỗ cho cậu, còn bồi thêm một câu: "Cậu tốt bụng thật, Thanh Tuyền.
Cảm ơn." Anh chỉ mới nói một câu vào xem, cậu đã mua ủng hộ một đôi.
Thiện lương thật đấy.
Lê Thanh Tuyền không hiểu anh cảm ơn cái gì: "Không hề? Nếu không có cậu tôi vẫn sẽ mua giày ở đây." Cậu không dám nhận mình tốt, cậu có mục đích và được hưởng lợi mà, chiếu cố Mặc Nhiên chỉ là phụ.
Cái từ xa xỉ như tốt bụng vẫn nên dùng cho những người làm từ thiện, có trái tim nhân đạo, yêu thương người khác mà vô lợi lộc.
Mặc Nhiên: "..."
Đúng là hoa hồng thì lắm gai.
...
Lê Thanh Tuyền đi vệ sinh không may bắt gặp mẹ mình, bà bắt cậu đứng đợi rồi về cùng, không được chạy lung tung.
Lưng dựa tường đứng đối diện nhà vệ sinh, cậu chán muốn chết nhưng di động đã hết pin.
Đang buồn buồn, tầm mắt bắt lấy thân ảnh nhỏ xinh thanh tú từ trong nhà vệ sinh bước ra.
Lê Thanh Tuyền biểu diễn một màn đồng tử động đất.
"...Âu Dương Kim Dung Nam Thần?"
Cha nội này từ toilet nữ bước ra!.