Lê Thanh Tuyền bị giáo viên tiếng Anh kinh tởm nổi không muốn lập xã đoàn nữa.
Cậu thà tùy tiện tham gia một trong số xã đoàn của đám bạn, dành ra hai tiếng mỗi tuần làm hoạt động còn hơn để một người như vậy làm cố vấn.
Lại qua vài ngày.
Lớp trưởng không mượn cũng đến, cậu ta mệt mỏi thuyết phục: "Lập xã đoàn không dễ dàng, hay là cậu thử tham gia Hội Kịch đi?" Ở đó có thể đọc truyện được, tuy hơn ồn ào chút đỉnh.
Lê Thanh Tuyền trầm tư, ánh mắt lóe sáng nhìn cậu ta: "Xã đoàn còn thiếu một thành viên nữa, không biết cậu...?"
Lớp trưởng lắc đầu lia lịa: "Tôi bận lắm, với lại không có tiền đóng đoàn phí đâu!"
"Mặc Ngạo Thiên, cậu mà không có tiền thì ai có tiền đây?"
Vẻ mặt Lê Thanh Tuyền lướt qua kinh ngạc.
Wtf?
Long Ngạo Thiên??
Lại là một cái hảo name!
Lê Thanh Tuyền ngẩng qua nhìn bạn cùng bàn vừa mở miệng bật lại lý do thoái thác của lớp trưởng.
Lớp trưởng xụ mặt: "Mặc Nhiên, tao không mượn mày lên tiếng!"
Tròi tròi, nhìn không ra nhe!
Lớp trưởng ngày thường ôn hòa như động vật ăn cỏ mà cũng dữ dằn hen.
Có thâm cừu đại hận gì với Mặc Nhiên à?
Mặc Nhiên cười cười, ngoan ngoãn câm miệng.
Trong đầu Lê Thanh Tuyền nhảy số rất nhiều kịch bản anh em tương tàn tranh quyền đoạt lợi, thiếu gia giả thiếu gia thật ác chiến,...Không chú ý tới Mặc Ngạo Thiên đã bỏ đi rồi.
"Cậu còn đang thiếu thành viên nhỉ? Tôi còn chưa gia nhập xã đoàn này."
Mặc Nhiên nhìn sang bạn cùng bàn, rất hứng thú đánh giá vẻ mặt dại ra trong chốc lát của cậu.
Người đã xinh thì làm cái quái gì cũng xinh.
Bởi vì quan hệ giữa anh và lớp trưởng không tốt, cho dù không tham gia xã đoàn, Mặc Ngạo Thiên cũng sẽ không quan tâm.
Lê Thanh Tuyền nháy mắt ngạc nhiên: "Cậu muốn tham gia? Còn công việc?" Cậu không quên Mặc Nhiên còn đi làm thêm kiếm tiền, đoàn phí không tính, còn thời gian lấy đâu ra mà tham gia.
Mặc Nhiên cười nhẹ, ánh mắt ám ám, không giải thích nhiều: "Tối 2, 4, 6 tôi rảnh."
Bạn cùng bạn đã nhiệt tình thực lòng muốn tham gia, cậu không thể từ chối: "Được, tôi sẽ thêm tên cậu vào.
Khi có hoạt động, tôi sẽ báo."
"Được."
Đoàn phí duy trì xã đoàn với cậu và đám bạn không đáng là bao, tiền tiêu vặt đứa nào đứa nấy bảy đơn vị trơ lên, vấn đề vẫn là giáo viên cố vấn.
Giáo viên cố vấn thực chất là giám sát quá trình xã đoàn hoạt động, nếu học sinh lợi dụng xã đoàn làm chuyện xấu có thể tùy thời xử lý, bảo đảm bọn nhỏ phát triển theo chiều hướng tích cực.
...
Tan học.
Từ cổng trường ra đến đường lớn vẫn có chút khoảng cách.
Hôm nay nhóm bốn người quyết định đi chơi, không gọi tài xế đến đón.
Điều mà Lê Thanh Tuyền đăm chiêu mấy hôm nay, cuối cùng cũng có người giải quyết giúp.
"Tuyền, không phải mày nói xã đoàn thiếu cố vấn à, tao tìm cho mày được một giáo viên thích hợp rồi.
Thầy ấy cũng đã đồng ý."
Nghiêm Trạch đắc ý khoe khoang thành tích với thằng bạn, cầu một chầu Hadilao với các món cay Tứ Xuyên.
Niềm vui tới quá bất ngờ, Lê Thanh Tuyền phản ứng hơi chậm, chớp mắt nhìn Nghiêm Trạch, vui vẻ: "Thật à? Thầy nào vậy?"
Nghiêm Trạch rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái (?) của thằng bạn, khoe ra: "Thầy Phong ấy.
Thầy ấy đồng ý làm cố vấn với điều kiện là tao với mày dọn dẹp bàn làm việc giúp.
Tao đồng ý rồi."
"..."
Lê Thanh Tuyền vẻ mặt lạnh lùng có chút rách nát: "Thầy Phong?"
Nghiêm Trạch kiêm cán bộ Toán học người được chọn, rung đùi đắc ý gật đầu: "Thầy chủ nhiệm của mình."
Thầy chủ nhiệm? Còn không phải là Ức Phong hay sao!
Lê Thanh Tuyền thật muốn đấm Nghiêm Trạch hai cái cho bớt sợ.
Thằng khùng này!
Mày muốn chít thì cũng đừng có kéo theo tao vô!
Chỉ có cậu biết, Ức Phong kinh khủng tới mức độ nào, đừng nói là dọn bàn làm việc giúp thầy ta, học tiết Toán chỉ cần chạm mắt nhau cũng đủ làm cậu hãi ra một thân mồ hôi lạnh.
Nghiêm Trạch có lòng tốt, nhưng không đáng kể.
Lê Thanh Tuyền cũng không thể nói huỵch toẹt ra cậu đọc tiểu thuyết trinh thám trong đó có một nhân vật y hệt Ức Phong được, sẽ bị đám bạn đưa vào nhà thương điên.
Khiếp vía qua đi, cậu rất nhanh lạc quan lên.
Ức Phong bây giờ là nhà giáo nhân dân, muốn thọc ai cũng phải cẩn thận lên kế hoạch, mà trước đó cậu sẽ chuẩn bị ứng phó.
Vì để Nhiếp Diên có thể thuận lợi từ thất tình thoát ra ngoài, sau khi tan học cả đám đều sẽ rủ nhau đi chơi tới 8 giờ tối.
Vì đều là học sinh giỏi lớp đặc biệt, cả bọn không có đứa nào chơi đến khuya, về làm bài tập về nhà.
Hứa Xuyên đề xuất: "Đi đâu chơi bây? Đi cưỡi ngựa? Hay đi ăn trước?"
Nghiêm Trạch cũng gợi ý: "Không ấy làm bài nhóm đi?"
Nhiếp Diên buồn buồn đáp: "Đi ăn đi, tao đói."
Ba đứa thảo luận qua lại, không thấy ai kia xía mỏ, đều quay đầu nhìn xuống Lê Thanh Tuyền.
"Mày thì sao Tuyền? Muốn đi mô?"
Lê Thanh Tuyền hạ quyết tâm, quẹo ra đường lớn, dẫn đầu nhóm bạn: "Đi xin tư vấn."
Nghiêm Trạch nghi hoặc: "Xin tư vấn? Mày muốn khởi nghiệp? Mà đi đâu xin?"
Cậu không quay đầu: "Đi cục công an."
Cả ba người mãi một lúc mới nhận ra cậu vừa nói gì đó, hít sâu: "..." Đi cục cảnh sát xin tư vấn? Mày xác định sẽ không bị quăng ra ngoài?
Lê Thanh Tuyền không nói đùa, dùng đi động tra xét vị trí cảnh cục, nhích mông liền đi.
Cục công an quận ở phía trước có một phiên chợ bán từ sáng đến rạng sáng, ba người Hứa Xuyên cũng có hứng thú với đồ ăn vặt, không rối não nhiều, liền nối đuôi nhau đi theo má vịt.
Vỉa hè tuy rộng nhưng bọn họ cũng không dám đi hàng ba hàng tư, sợ bị xe quẹt phải.
"Ủa? Hứa Xuyên? Còn có...Thanh, Lê Thanh Tuyền?"
Một chiếc Bentley đen chạy trên đường gặp bốn người thì thả chậm tốc độ, kính chắn gió của cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú của Âu Dương Kim Dung Nam Thần.
Lê Thanh Tuyền quay đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng lên.
Biển xanh!
Biển số xe màu xanh!.