Trên vỉa hè đứng một nhóm học sinh, ba nam xinh trai một nữ đẹp gái, đứng chung một cụm như đèn tụ quang, tỉ lệ quay đầu 9/10.
Một phần 1/10 còn lại tất nhiên là động vật đi ngang qua, không có mắt thẩm mỹ.
Có tiktoker ít ỏi vài lượt theo dõi đi lướt qua, nhịn không được quay chụp bốn người đăng lên, rước lấy cơn mưa lời khen, lập tức lên xu hướng, tiền cơm cũng có mặt mày.
Nhóm bạn không hề biết, chỉ nhìn con xe Bentley đắt đỏ đang đậu trước mặt, từ trong xe toát ra một con Âu Dương Kim Dung Nam Thần, đứa nào đứa nấy nghi hoặc.
Học sinh chuyển trường gia cảnh nghe khó? Chẳng lẽ thằng này chơi trò chủ tịch giả nghèo...Và cái kết?
Tụi Hứa Xuyên tuy là thiếu gia nhà giàu nhưng cũng không tới nổi mất nhận thức.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần kéo cửa xe đi xuống, bên trong mới lòi ra thêm một Phó Bắc Thần đang đen mặt.
Có thể là do góc nhìn, cũng có thể là ánh sáng ngoài đường chiếu không tới, nhìn hắn có chút dọa người.
"Mấy cậu đi đâu? Tôi cho đi nhờ?"
Lê Thanh Tuyền nghe vậy trợn mắt.
Mẹ trẻ không nhìn coi trên xe mấy chỗ à?
Tụi này nên ngồi cốp xe hay đu căm?
Cậu lại tỉ mỉ quan sát anh trai mưa đang ngồi cứng trong xe, cao lãnh lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Cậu còn chưa muốn bình nước ấm này nấu ếch nấu lan tới chính mình.
Hứa Xuyên trực tiếp mở miệng từ chối: "Bọn tôi đi chợ chơi, xe hơi khó ra vào, đi bộ vẫn hơn.
Nhưng mà, xe này là của cậu? Nói cho bọn này đi ké là cho đi thật à?"
Âu Dương Kim Dung Nam Thần tưởng nói "Tất nhiên là được!", đột nhiên nhớ đến chủ nhân chiếc xe không phải mình, hơi nghẹn họng, sau đó ngẩng qua nhìn Phó Bắc Thần, ý tứ không cần nói cũng biết.
Phó Bắc Thần từ trên xe bước xuống, phần trán suýt thì đụng phải trần xe, đưa mắt quét một lượt bốn gương mặt, dừng ở Hứa Xuyên khoảng chừng là ba giây.
Hứa gia đại thiếu gia Hứa Xuyên, Nhiếp gia Nhiếp nhị thiếu Nhiếp Diên, Nghiêm gia Nghiêm tam Nghiêm Trạch, cả ba đều là con của những vị hào môn gia sản hơn nghìn tỷ, dẫn đầu mỗi một ngành sản xuất.
Phó gia con trai trưởng như Phó Bắc Thần hắn, gặp mặt cũng sẽ hữu hảo chào hỏi, đều là những mầm non tốt, tốt hơn Phó Liệt Dương gấp ngàn lần.
Cả bọn thấy hắn xuống xe, sững sốt vấn an: "Chào anh Phó."
Phải biết, kỳ nghỉ lần này Phó Bắc Thần ngoài trở về thăm nhà con theo đuổi con gái rượu của nhà nọ, rảnh rỗi đi chung với Âu Dương Kim Dung Nam Thần thì đúng là hiếm thấy.
Phó Bắc Thần gật đầu, lại tiếp tục đứng ra làm chỗ dựa cho Âu Dương Kim Dung Nam Thần: "Xe không phải của em ấy, nhưng tôi xem em ấy như em gá...trai, muốn đi đâu ra lệnh cho tài xế một tiếng là được." Hắn nhớ tới bí mật chỉ có một mình hắn biết giữa hai người, ý cười lập lòe.
"..."
Ôi tha tui!
Lê Thanh Tuyền nổi một thân da vịt, cậu phát hiện anh trai mưa không những sến mà còn bắt chước tổng tài bá đạo Ngôn Nhất Trì nói chuyện.
Biết được chân tướng chỉ có cậu, nghẹn trong lòng một cục cũng rất khổ đó!
Có Phó Bắc Thần ở đây, đám Hứa Xuyên rõ ràng khép nép hơn hẳn.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần làm như không cảm nhận được không khí căng thẳng khi đi nghĩa vụ quân sự, cười nắc nẻ với Phó Bắc Thần: "Em muốn đi chơi với Lê Thanh Tuyền, các bạn, anh cứ đi trước.
Lát nữa em gọi anh đến đón."
Vãi thật, coi cậu ta đem anh trai mưa làm người hầu kìa, gọi là đến, đuổi là đi.
Phó Bắc Thần ơi, dù gì mình cũng giàu có đẹp trai á, nâng tiêu chuẩn chọn vợ lên chút đi?
Âu Dương Kim Dung Nam Thần vừa nhìn đã biết là đứa ngốc, thiếu cọng gân, vô tri tới độ nhược trí!
Phó Bắc Thần chỉ thấy Âu Dương Kim Dung Nam Thần ngây thơ trong sáng đáng yêu, không làm ra vẻ, nghèo nhưng không hèn, không giống những loại con gái khác tiếp cận hắn từ trước tới giờ.
Cậu ta không có tham vọng.
Lê Thanh Tuyền mặt liệt cộng thêm không thân thiết với Phó Bắc Thần, không dám nói ra lời trong lòng.
Một người vui vẻ cho đi, một đứa hồn nhiên đón nhận, liên quan gì tới một đứa nhiều chuyện như cậu đâu.
Kính chắn gió của xe Bentley lại hạ xuống, lần này là ở ghế phó lái, đến từ vị trí của tài xế.
"Tuy ngài là cấp trên của tôi, nhưng tôi không phải tài xế.
Cái nào ra cái đó."
Lê Thanh Tuyền nheo mắt, dựa vào ánh sáng của bóng đèn đường từng chút miêu tả gương mặt góc cạnh tuấn mỹ của tài xế.
"Trạch, Thanh Tuyền và mấy đứa, đang đi chơi à?"
Giọng nói như đã từng nghe qua.
Nghiêm Trạch trợn tròn mắt, bước lên hai bước xác nhận: "Anh cả?!"
Anh Cửu Tiêu?
Nghiêm Cửu Tiêu cười tươi rói nhìn em trai: "Mấy ngày không gặp đã không nhận ra anh mày?"
Nghiêm gia Nghiêm đại thiếu gia Nghiêm Cửu Tiêu một lòng vì nước phục vụ, từ bỏ quyền thừa kế cũng xác định sẽ không có con nối dõi, từ lúc học cấp ba đã xác định tương lai muốn làm cảnh sát nhân dân vì dân trừ hại.
Có điều, người chọn nghề, nhưng nghề cũng chọn người, Nghiêm Cửu Tiêu không được thuận lợi như Phó Bắc Thần.
Nghiêm Cửu Tiêu nhìn bọn họ đứng thành một cục, phá lệ chói mắt, bất đắc dĩ cười: "Lên trên ngồi uống trà một chút?"
"..." Vào cục công an uống trà?
Nghiêm Trạch cười mỉa từ chối: "Tụi em đi chơi-Từ từ, Tuyền, mày làm gì đó?"
Lê Thanh Tuyền kéo cửa xe ngồi vào bên cạnh Nghiêm Cửu Tiêu: "Đi uống trà."
"À, nhớ mua đồ ăn vặt cho tao."
Nghiêm Cửu Tiêu cười cong mắt, tiêu sái lái xe vào cảnh cục, thả ra một làn khói xe.
"...".