Ai cũng biết nhà họ Nghiêm gen tốt, mẹ Nghiêm hồi trẻ là minh tinh trứ danh, nhà nhà đều xem người người đều mê.
Đến hiện tại bà ấy vẫn hoạt động trong vòng giải trí dù đã tuổi trung niên, bảo dưỡng chu đáo nhìn mới hơn ba mươi một chút.
Tất nhiên nhan sắc Nghiêm Cửu Tiêu không kém, ngoại hình của hắn không phải loại cao lớn thô kệch vòng ngực săn chắc như Phó Bắc Thần, hắn ưu nhã hơn nhiều, cơ bắp cũng có nhưng không quá khổ người.
Đám tiểu thư nhà giàu sau khi biết hắn chỉ một lòng dốc sức vì quốc gia, tiếc hận hồi lâu mới dời ánh mắt sang Nghiêm Tước, em trai song sinh của hắn.
Lê Thanh Tuyền đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình hơi chút bị cảm nhiễm, nhìn thấy trai đẹp cũng sẽ như thiếu nữ mà tim đập bình bịch, nhảy nhót trong lòng.
Ai cũng nói cậu chọn mặt mà chơi, thật ra cũng không sai lắm.
"Tuy anh đang kì thực tập, nhưng...Cũng được tính là nửa chú công an đi?"
Ánh mắt Nghiêm Cửu Tiêu có chút kì lạ, Lê Thanh Tuyền ngẩn ra vài phút mới hiểu hắn đang trách mình có mắt như mù.
Các chú công an thường thường mặc cảnh phục là màu xanh lá mạ để dễ nhận biết.
Tuy nhiên, những người đi bên ngoài điều tra án bình thường rất ít mặc cảnh phục, đa số đều ăn mặc như người bình thường để dễ bề phá án, không kinh động người khác.
Kể cả Lê Thanh Tuyền, khi thấy ai mặc cảnh phục cũng sẽ theo bản năng kính sợ.
Trong ấn tượng của cậu, Nghiêm Cửu Tiêu là con trai trưởng của Truyền Thông và Giải Trí Nghiêm thị, thiếu gia nhà giàu có đầu óc kinh thương nhiều mưu mô, một chút cũng không dính tới công việc này.
Nửa chú công an là cách nói gì dị trời?
Cậu uống miếng trà cho cổ họng bớt khô, banh khuôn mặt vào thẳng vấn đề: "Hành vi của thầy giáo trong trường em có chút không đúng, nhưng em không biết báo lên đây người kia có bị chộp đi điều tra hay không?"
Trong trường thật ra còn một vị cần điều tra nữa!
Nguy hiểm hơn ông thầy háo sắc nhiều!
Nghiêm Cửu Tiêu lại hỏi thêm vài câu, sầm mặt lắc đầu: "Phải có chứng cứ, nhân chúng mục kích, hoặc là lời khai báo từ nạn nhân.
Em cũng nói đây là nghi ngờ của em, quá chủ quan, vẫn chưa đủ lập thành án." Hắn tin tưởng tuyệt đối vào lời cậu nói, không cảm thấy cậu xạo sự.
Lê Thanh Tuyền gật đầu, nghe hắn giải thích thêm mới hiểu rõ.
Hắn mỉm cười, vỗ vỗ đầu cậu, sợi tóc mềm như lông ngỗng rơi vào tay cảm xúc tốt đẹp, mịn màng: "Sắp tới anh sẽ ở đây công tác, có chuyện cứ tìm anh."
Nghiêm Cửu Tiêu lại bổ sung: "Không có chuyện cũng có thể đến tìm anh."
Lớn từng này tuổi bị ôn nhu xoa đầu, không giống tụi Hứa Xuyên vò đầu giỡn hớt, cậu hơi không thích ứng nhưng không có đẩy hắn ra.
"Em cảm ơn trước."
Lê Thanh Tuyền ở một số phương diện làm người khác bớt lo, nhưng rất thiện lương, đồng cảm với người có hoàn cảnh xấu, có thể sẽ tự nhảy vào hố lửa mà không tự biết.
Hắn đã từng bắt gặp một lần, cậu vì một câu chuyện trong trang sách mà khóc không ngừng, đôi mắt sưng thành môi cá trê.
Nghiêm Cửu Tiêu lo lắng dặn dò: "Trước đừng kinh động đến thầy giáo đó, nếu không sẽ gây nguy hiểm cho em, chuyện lớn để người lớn giải quyết.
Biết chưa, Tuyền?"
Lê Thanh Tuyền biết hắn đang quan tâm mình chứ không phải dạy đời, khóe miệng hơi cong, hai mắt sáng ngời gật đầu.
Nói thật, lúc quyết định đến nơi đây cậu còn bâng khuâng rối não phiền muộn không biết nên làm thế nào.
Tụi Hứa Xuyên dường như cũng phát hiện ra cậu rối rắm, khi cậu đòi đến cục công an cũng không phản đối, khả năng cao là sợ cậu xảy ra chuyện.
Lê Thanh Tuyền lòng ấm áp, cảm thấy xung quanh mình toàn là người tốt.
Chuyện này để lại dấu phẩy lần sau lại tiếp tục bàn, Nghiêm Cửu Tiêu vì không để cậu phải suy nghĩ nhiều, nói sang chủ đề khác.
"Anh nhớ hình như em thích đọc sách? Vừa lúc ở đường sách ở quận nhất chủ nhật tới có sự kiện, em có muốn đi cùng anh không?"
Hắn cũng có một cái đam mê nhỏ giống cậu, thích đọc sách.
Những cuốn sách về tâm lý học tội phạm, hoặc là những kĩ năng sống, văn học cận đại.
Lê Thanh Tuyền không có lý do gì từ chối, còn có thể đi nhờ xe, gấp không chờ nổi gật đầu như gà mổ thóc.
Hàng tồn kho của cậu cũng sắp hết, đang lúc đói truyện đây.
Lúc này cậu mới nhớ tới con xe biển xanh của Nghiêm Cửu Tiêu, khóe miệng giật giật: "Nhưng đừng bắt chước cấp trên của anh, dùng xe của viên chức nhà nước là được."
Hắn dở khóc dở cười nhìn bộ dáng như gặp kẻ địch của cậu: "Sao có thể! Anh lại không thiếu xe, không nhất thiết dùng chiếc xe kia gây ồn ào." Cấp trên làm hắn đi đón nhân vật quan trọng, hắn mới dùng xe công việc để đi.
Âu Dương Kim Dung Nam Thần là ngoài ý muốn đi nhờ xe một đoạn.
Nghiêm Cửu Tiêu rất mới lạ hỏi: "Em không thích Phó Bắc Thần à?" Ai ai cũng thích Phó Bắc Thần, giới trẻ hào môn, em trai hắn, kể cả hắn đều kính nể.
Lê Thanh Tuyền thành thật mà lắc đầu, nhưng nghĩ lại thì Phó Bắc Thần biến thân anh trai mưa sến rện một phần là do cốt truyện trong tiểu thuyết, vừa mới lắc xong lại gật.
Cậu nửa thích Phó Bắc Thần nửa không.
Một nửa là vì hắn đẹp trai, một nửa là vì não hắn cấu trúc quá ít đường cong, cậu chưa thấy sự thông minh cơ trí ở đâu cả.
Hoặc là não bộ bị ngâm trong dung dịch tình yêu quá lâu, bị úng nước òi!
"Anh ta thích đối tượng còn chưa 17, có nguy cơ mọt gông trong ngục.
Em thấy tội hơn."
Nghiêm Cửu Tiêu: "??"
Nghiêm Cửu Tiêu: "!!"
Nghiêm Cửu Tiêu: "..." T-Thật?
Lê Thanh Tuyền trộm quan sát khắp nơi, kề tai hắn nói nhỏ: "Anh nên nhân cơ hội này canh me chút, biết đâu vặn được cấp trên, thăng quan tiến chức."
"..." Còn có loại chuyện tốt thế này?.