Hai cốc nước trong vắt, một cốc chứa sợi dây Mặc Phù Dung mang đến, một cốc đựng mặt dây chuyền của
Nghiêm phu nhân.
Một đám người sôi nổi nhìn về phía bàn trà, hóng hớt là thiên tính còn người, ai có thể làm ngơ.
Cho nên Nghiêm Tước về đến cửa nhà không thấy ai ra chào đón mình, khó hiểu quá chừng.
Đột nhiên mẹ mình tìm gấp nhà kiểm định đến phân biệt trang sức, hắn vừa vặn ở bên cạnh nghe được, vội vàng nổ máy xe đưa người về.
Kết quả không ai đón chào.
Hừm, lâu lâu mới về nhà một lần, quả nhiên bị cho ra rìa rồi?
"Nghiêm nhị thiếu." Nhà kiểm định đá quý ở phía sau hô một tiếng, cẩn thận nhìn Nghiêm Tước, sợ chọc giận hắn thì mình bay việc
So với Nghiêm đại thiếu chân thành chất phác, Nghiêm tam thiếu thông minh cơ trí, vị Nghiêm nhị thiếu gia này tâm cơ thâm trầm kẻ hai mặt làm người khác sợ hơn.
Nghiêm Tước cười: "Vào thôi."
Trong phòng khách tụ tập một đám người vây xung quanh cái bàn, người hầu, còn có cả đầu bếp, làm vườn.
Trường hợp phi thường đồ sộ.
Nghiêm gia không nghiêm khắc với người hầu, ông chủ bà chủ là người thân thiện, vậy nên không khí trong nhà rất sống động, không rôm rả nhưng cũng không quá lạnh giá.
"Thì ra..."
"Nó sáng lên thật kìa!"
"So với mặt dây của phu nhân thì..."
"Vậy là hàng dỏm?"
Mặc Phù Dung xanh mặt nhìn sợi dây chuyền mình mang đến hơn hai viên đá cẩm thạch thế mà so với mặt dây chỉ to bằng một đầu ngón tay út của Nghiêm phu nhân thì ảm đạm thiếu sáng.
Thà không có còn hơn.
"Cái này..."
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, Nghiêm Trạch và Nghiêm phu nhân cũng quay qua nhìn Lê Thanh Tuyền.
Lê Thanh Tuyền chỉ biết nửa vời, may mà lúc nãy cơ trí tra điện thoại, cậu lặp lại theo Wikipedia: "Không phải giả nhưng cũng không hoàn toàn là hàng thật.
Giống cám lợn pha-"
Lê Thanh Tuyền ách tiếng.
Cám lợn?
Wikipedia thật là biết đùa.
Mai mốt vẫn nên kiếm nguồn edu, đáng tin hơn.
Hạ Mẫn Nhi đột nhiên lên tiếng, thể hiện kiến thức thâm sâu: "Đây là trang sức loại C, loại pha tạp, nhìn độ tinh khiết thì chắc chỉ dùng 20% đá thật làm thành."
Mọi người bừng tỉnh hiểu rõ.
Trộn này trộn kia còn không phải giống với cám heo à.
Đám đông nhìn Hạ Mẫn Nhi ánh mắt đều thay đổi, kể cả Nghiêm Trạch và Nghiêm Tước.
Nghiêm Tước đi vào đúng lúc nghe được câu này, lại nhìn đến nhan sắc câu hồn đoạt phách của Hạ Mẫn Nhi, hơi bất ngờ, có cái nhìn khác về cô gái.
Không đơn gián.
Người kiểm định nghe vậy phấn chấn tinh thần, hướng về Hạ Mẫn Nhi khen không ngớt mồm: "Tiểu thư nói đúng, là người biết nhìn hàng! Không sai không sai, màu sắc và độ nhằn cũng không thể so với hàng cấp A.
Tiểu thư thật tinh mắt!"
Hạ Mẫn Nhi không kiêu ngạo không đắc ý, bình tĩnh nói: "Thường thức thôi, tôi từng cùng ông mình học tập một thời gian."
Lê Thanh Tuyền hậu tri hậu giác nhận ra, mình thành trợ thủ của nữ chính, công cụ dùng để vả mặt của Hạ Mẫn Nhi, giống như kiểm định gia kia.
..
Vãi lều.
Cậu bắt đầu đối với thế giới này tràn ngập cảm giác run rẩy.
Kích thích!
Lần đầu làm công cụ người á!
Lần sau làm đối chiếu tổ hay pháo hôi tổ đây ta!
Lê Thanh Tuyền sung sướng cong lên môi, ánh mắt sáng ngời, ngước lên thì thấy Nghiêm Tước nhìn mình chằm chẵm.
"..."
Nụ cười vụt tắt, đằng sau nước mắt...
Éd!
Nghiêm, Nghiêm, Nghiêm, Nghiêm Tước!
Lê Thanh Tuyền vội nhích mông qua ngồi sát thằng bạn, để Nghiêm Trạch che chắn tầm mắt nóng rực của ai kia.
Nghiêm Trạch: "??" Đột nhiên gì vậy?
Nghiêm Tước bước đến, cười rất vui vẻ: "Mẹ, Trạch.
Nhà ta có khách?"
Mặc Phù Dung lập tức đứng lên, khéo léo mỉm cười, tầm mắt dính chặt Nghiêm Tước như keo 502: "Tước thiếu gia, chào anh."
Nghiêm Tước gật đầu: "Mặc tiểu thư."
Hạ Mẫn Nhi cũng vậy, ánh mắt như keo dính chuột gỡ không ra khỏi mặt Nghiêm Tước: "Cậu Tước, mừng cậu về nhà."
Cô đưa tay cầm lấy áo khoác của Nghiêm Tước đem treo lên giá.
Vẫn hút gái như ngày nào.
Yêu nam!
Nghiêm Tước là người đẹp nhất từ trước đến bây giờ Lê Thanh Tuyền gặp.
Không phải kiểu đoan chính trung thực, không phải âm u thâm trầm, cũng không phải ấm áp tình cảm hay bất phân giới tính,...Mà hắn tồi, mỗi kiểu đều dính một chít.
•
Sức hút của nam nhân hệ cấm dục, chị em mấy ai hiểu?
Là kiểu đàn ông ăn mặc thật kín đáo, giày da vest đóng thùng một bộ phong cách chỉnh chu, sạch sẽ, khắc chế ham muốn bản thân, lịch sự tao nhã, làm người ta muốn lột sạch từ đầu đến chân.
Người này ở bên ngoài thì cưng bạn như cưng quốc bảo (Gấu Trúc) Trung Quốc.
Nhưng khi về nhà, chỉ cần đóng lại cửa phòng, hắn sẽ đút bạn ăn cây trúc ngập mồm, ăn đến mệt xỉu thì thôi.
Chỉ người hắn yêu hắn mới để người đó nhìn thấy tất cả của mình, ngoại lệ duy nhất của hắn, còn những người khác là ngoài lê hết.
Nghiêm Tước chính là kiểu người đó đó.
Lê Thanh Tuyền quạt quạt gương mặt cho bớt nóng.
U là trời, chắc là máy lạnh hỏng rồi.
Nghiêm phu nhân hòa nhã nói: "Đều đã đến bữa tối, Mặc tiểu thư lưu lại ăn cơm chứ?"
Bà lại quay sang Hạ Mẫn Nhi: "Mẫn Nhi, phiền con xuống nấu bữa tối cho cả nhà."
Mặc Phù Dung được giữ lại ăn cơm chưa kịp vui ra mặt đã nghe Hạ Mẫn Nhi là người nấu, miễn cưỡng rặng ra nụ cười rồi thuận tay cầm hộp quà xám xịt ra về.
Cô sợ mình nuốt không trôi cơm của tình địch, ở lại làm xấu mặt tiếp.
Lê Thanh Tuyền tưởng đến đây là hạ màn, nhưng không.
"Cô bé này là?