Ức Phong cho dù là ngày thường ăn mặc vẫn một kiểu kính cổng cao tường, một thân tinh anh phong phạm, màu chủ đạo bảy trộn thành một, đen toàn thân.
Lê Thanh Tuyền cảm thấy quốc gia hợp với Ức Phong nhất chính là Dubai, che kín mít chỉ chừa mỗi phần đầu.
Mặc như vậy, nhưng khí chất của anh sẽ không khiến người hiểu lầm là bảo tiêu hay quản gia, giống tổng tài thân gia bạc tỷ hơn.
Gặp ở ngã ba đường người đến người đi, cũng mẹ nó có duyên quá đi.
Lê Thanh Tuyền trong óc điên cuồng nhảy disco, mặt ngoài điềm nhiên trước sau như một, 90 độ cúi chào: "Thầy Ức."
Ức Phong cũng cảm thấy trùng hợp, nhưng anh không quá ngạc nhiên, mỉm cười: "Đây không phải trường học, đừng chú ý lễ tiết quá."
Cậu ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng nói thầm, làm sao dám nha, dù chưa biết bản chất thật của Ức Phong là gì nhưng cậu không dám đắc tội anh ta, sợ mình xanh cỏ ngày nào không hay.
Hai người không ai nói chuyện.
Ức Phong luôn duy trì hình tượng ôn nhu hào hoa, thầy tốt bạn hiền, đương nhiên không thể để OCC: "Đi chơi à?"
Lê Thanh Tuyền chớp mắt, nhìn đầy đường đều là cửa hàng bán sách, một đống người trải thảm ra vỉa hè bán sách, mùi hoa hồng cũng không át được mùi sách, cậu trầm mặc.
Ai đi chơi ở chợ sách bao giờ, hỏi câu dư thừa ghê.
Ức Phong hỏi xong cũng thấy mình ngốc, nhưng lời vừa ra như bát nước đổ đi, không hốt lại được.
Tình huống khó xử thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin.
Lê Thanh Tuyền thấy, sợ tới mức dựng tóc gáy, uyển chuyển dùng từ: "Là...đi mua sách tham khảo." Tiểu thuyết cũng được tính là sách tham khảo mà.
"Còn thầy?" Cậu sợ nếu mình không nói gì đó, nụ cười chết chóc của Ức Phong còn tiếp tục.
Ức Phong: "Giống nhau"
Đề tài đến nơi này lại cắt cái roẹt, bốn phía nhộn nhịp duy nhất bài trừ hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lê Thanh Tuyền hướng nội, Ức Phong là giả hướng ngoại, ai cũng không khéo nói chuyện, giỏi ăn nói, một người phun khí lạnh, một người nhả âm khí.
Có chút xứng đôi.
Cậu thật sợ anh ta ngay tại hiện trường không cao hứng đánh bể đầu vịt mình.
May mà Nghiêm Cửu Tiêu lúc này trở lại, bầu không khí như phim kinh dị bị xua tan đôi chút: "Xin lỗi, xin lỗi, bãi đỗ xe bên này đầy, anh phải đi xa hơn chút."
Lê Thanh Tuyền cơ hồ mừng rớt nước mắt, vội vàng nói: "Em chờ không bao lâu, chúng ta mau đi thôi."
Nghiêm Cửu Tiêu đáp ứng, vô thức nhìn sang Ức Phong, trực giác kinh người: "Người này là bạn em?"
Cậu nhìn trái ngó phải, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống: "Không phải." Cậu không biết Ức Phong muốn mình giới thiệu như thế nào, anh ta là giáo viên nhưng không yêu nghề, cậu sợ mình nói bậy chọc giận vị thần kinh này.
Một bên ăn mặc màu xanh đen cảnh phục, trên vai là quân hàm thiếu úy chói mù mắt, uy phong chính nghĩa, ánh sáng của Đảng ấm áp lòng người, đã vậy còn đẹp trai ngút trời hệt như tên của hắn, Cửu Tiêu, chín tầng trời.
Một bên thì hư hư thực thực đại diện cho cái ác, giấu mình trong bóng đen, lãnh từ xương cốt cho đến máu, sinh ra đã có nhiều cái sai, đặc biệt là siêu đẹp trai.
Ức Phong tươi cười bỗng trầm xuống vài độ, nhìn Lê Thanh Tuyền: "Vậy sao."
Nghiêm Cửu Tiêu đối với vài phương diện tình cảm tuy rằng trì độn nhưng trực giác rất mạnh, hắn tiến một bước, chắn tầm mắt như rắn của Ức Phong.
Trường hợp này chỉ còn thiếu một trọng tài phân định thắng thua nữa thôi.
Lê Thanh Tuyền nuốt một ngụm nước miếng, ló đầu ra từ sau lưng Nghiêm Cửu Tiêu, tiếp tục nói: "Không phải bạn nhưng là người quen.
"Bốn bỏ năm lên là đồng nghiệp với anh."
Nghiêm Cửu Tiêu suy nghĩ, đồng nghiệp? Ở cảnh cục mấy tháng hắn chưa gặp qua ai như người đàn ông này.
Ức Phong cũng khó hiểu, bốn bỏ năm lên kiểu gì, anh ta lại không thích cảnh sát, thà đi đường vòng cũng không muốn đi ngang qua cửa cục cảnh sát.
Lê Thanh Tuyền: "Vì nhân dân phục vụ"
Nghiêm Cửu Tiêu, công an:
Ức Phong, nhà giáo nhân dân: '
Đều là lãnh lương nhà nước.
Nghiêm Cửu Tiêu nghe vậy đối Ức Phong đề phong cũng vơi đi một nửa, chủ động chìa tay: "Nghiêm Cửu Tiêu"
Ức Phong cũng bắt tay, mỉm cười: "Tôi là Ức Phong, giáo viên.
Hai người chạm tay một cái rồi buông nhanh, trong mắt nhau thấy được kiêng kị, cảnh giác.
Nghiêm Cửu Tiêu: "Cùng đi?" Hắn muốn đặt đối phương dưới mí mắt quan sát một chút, nếu là thành phần bất lương thì sau này sẽ lưu ý điều tra.
Ức Phong vừa hay cảm thấy đi một mình thì chán quá: "Được." Anh ta muốn tìm chút kích thích, Lê Thanh Tuyền thú vị, những người liên quan đến cậu cũng thú vị.
(T
Hai người chân dài, thoắt cái đã vừa nói vừa cười đi xa.
Lê Thanh Tuyền: "...!Còn ý của cậu thì sao? Tôn trọng nhau chút đi.
Thấy cậu lạc hậu ở phía sau, Nghiêm Cửu Tiêu lẫn Ức Phong ngừng lại bước chân, cười quay đầu: "Bên này tiện nghi, 49 ngàn một kí, qua đây nhìn nè Tuyền, lạ ghê." Hắn chỉ mua sách ở nhà sách lớn, còn chưa thấy qua việc bán sách như bán thịt thế này.
Cậu bị hai người làm cho quên mất mục đích chính khi đến đây, lúc này thấy một đống người tranh nhau mua, đem quầy hàng Nghiêm Cửu Tiêu vừa chỉ vây kín như kiến bu đường.
Lê Thanh Tuyền như tráng sĩ vọt vào.
Cậu vì 49 ngàn một kí và 99 ngàn một kí mới tới!