Thầy giáo Ức Phong rất tuấn tú, thân cao chân dài, tầm một mét tám, mặc vest lịch sự, cổ áo che khuất yết hầu, nhưng khí chất có chút u ám, chắc vì ăn mặc màu đen nên cho người ta ảo giác có mười phần mười bí ẩn.
Tuy nhiên, cách nói chuyện của thầy lại khá dí dỏm, giọng cũng hay, làm các nữ sinh thích thú hỏi không ngừng.
Lê Thanh Tuyền hồi hộp là vì tên của thầy giáo sao mà giống nhân vật trong tiểu thuyết mà mình từng đọc, đến hình tượng nhận biết cũng y xì miêu tả của tác giả.
Âm thanh liến thoắng điểm danh của thầy giáo vẫn tiếp tục: "Nghiêm Trạch."
Nghiêm Trạch giơ tay: "Có mặt."
Ức Phong nhìn cái tên kế tiếp: "Lê Thanh Tuyền."
Đợi 10 giây sau, lặp lại hỏi: "Lê Thanh Tuyền?"
Ức Phong híp mắt, nhìn chòng chọc cái tên trong danh sách lớp, tròng mắt tối tăm lạnh lẽo.
Lê Thanh Tuyền bị ánh mắt của thầy giáo làm da đầu tê cứng, đáp vội: "Có."
U hu hu, đáng sợ qué!
Ức Phong đưa mắt nhìn về phía cậu, bị nhan sắc tươi đẹp thu hút một chút, mỉm cười nói: "Bạn nữ xinh đẹp này lần sau trong giờ học đừng mất tập trung đấy."
Lê Thanh Tuyền: "...?"
Ổng cố ý đúng hong?! Chớ giới tính in trong danh sách chần dần ra!
Cậu cũng không định giải thích với Ức Phong, có khi còn bị ghi thù.
Nhưng đồng đội heo Nghiêm Trạch tri kỷ thay mặt bạn tốt đính chính: "Thầy, nó con trai ạ.
Trong danh sách có ghi."
Các bạn học khác nghe vậy phì cười, thấp giọng thảo luận nhóm.
Ức Phong: "..."
Lê Thanh Tuyền không thể tin tưởng mà nhìn bạn chí cốt, Nghiêm Trạch còn tưởng cậu đang khen tặng, hừ cười một cái.
Anh bạn à...Mày xong rồi.
Ức Phong dùng vài giây đeo lên mặt nạ cho mình, vỗ tay ổn định học sinh, cười cười: "Đừng ồn, tiếp theo chúng ta bầu ra ban cán sự lớp.
Có ai muốn tự đề cử làm lớp trưởng không nhỉ?"
Lê Thanh Tuyền không hứng thú với chuyện làm đại diện lớp, từ trong cặp lấy ra tiểu thuyết chưa đọc hết, mùi ngon lật xem.
Âu Dương Kim Dung Nữ Thần vì báo đáp Hứa đại thiếu gia đã cứu mình khỏi bọn côn đồ, đồng ý hẹn hò với hắn...Cậu nhóc, em đang chơi với lửa đó...Hắn đè cô vào tường...
Trời má, kích thích dữ vậy sao!
"...Tuyền."
Hứa Xuyên đột nhiên để môi sát vành tai Lê Thanh Tuyền.
Cậu ngẩn người, thính tai run nhẹ.
Thấy cậu nhìn sang mới trợn mắt: "Thầy xếp chỗ mới, mày đứng lên giùm tao cái, cho tao qua."
"..."
Cậu liếc nhìn bảng đen, Ức Phong ghi từng số thứ tự lên, bốn hàng dọc là bốn dãy bàn, tới số ai thì người đó xách cặp lên.
Lớp ĐB1 có hai mươi tám thành viên, Lê Thanh Tuyền thấy số 26 được viết lên, xách cặp đi qua bên kia.
Dãy thứ nhất tính từ cửa vào, bàn cuối dựa tường, vị trí này cậu có thể làm việc riêng.
Vừa ngồi xuống, một nam sinh lưng đeo ba lô cũng đi tới, cười mỉm gật đầu chào hỏi cậu.
Lê Thanh Tuyền gật nhẹ đầu đáp lại, bộ mặt lành lạnh quay đi, thử tìm ba thằng bạn.
Bạn cùng bàn của mình cũng đẹp trai quá xá luôn.
Nghiêm Trạch ngồi ở đầu bàn dãy thứ hai, Hứa Xuyên ngồi ở giữa lớp cũng ở dãy này, Nhiếp Diên thì ngồi bàn cuối dãy thứ tư cạnh cửa sổ.
Toàn là vị trí vàng dành cho nam chính trong tiểu thuyết.
Lê Thanh Tuyền cho rằng mình lậm tiểu thuyết thời kỳ cuối, quay đầu không suy nghĩ lung tung nữa.
Ức Phong chọn xong lớp trưởng, bảo cậu ta lên viết thời khóa biểu cho cả lớp, rồi thầy ta bước ra khỏi lớp: "Viết xong mấy đứa có thể về trước, hẹn ngày mai gặp nhé."
Thấy thầy giáo đã đi, có mấy học sinh chụp ảnh lại rồi ra về, số còn lại viết xong nhưng vẫn ngồi lại trò chuyện làm quen nhau.
Tụi Hứa Xuyên đi đến, rủ Lê Thanh Tuyền cùng đi ăn: "Đi ăn trưa không? Tao đặt chỗ ở Omakase rồi."
Bạn tốt đã mời, cậu không có lý do gì để từ chối, nhanh chóng cất bút: "Đi."
Bốn người đang định ra ngoài, đột nhiên tay áo của Hứa Xuyên bị một bạn nữ kéo lấy, âm thanh trong trẻo ngọt ngào của cô gái vang lên.
"Mấy bạn đợi chút."
"Cho mình xin số điện thoại để kéo các bạn vào Group Zalo của lớp nha."
Lê Thanh Tuyền nhìn bộ nail của bạn nữ, hồng hồng phấn phấn còn đính đá quý hàng thật, âm thầm chậc lưỡi.
Gương mặt xinh đẹp sắc sảo, vóc dáng càng đẹp, nếu cậu không nhớ bậy thì cô nàng tự đề cử mình làm lớp trưởng, tự tin tới nổi tự phụ.
Mới đó mà Xuyên chó đã có gái xinh bu rồi, chả bù cho mình.
Hứa Xuyên nhẹ nhàng lùi một bước, kéo dài khoảng cách với nữ sinh, nở nụ cười thân thiết sáng trong: "À, tôi tưởng lớp trưởng mới là người cần phải làm việc này chứ?" Lớp trưởng là một bạn nam khác.
Cô nữ sinh mặt hơi đỏ, e thẹn giải thích: "Group này không có giáo viên để mọi người thoải mái nói chuyện hơn ấy."
Hứa Xuyên đưa mắt nhìn Nghiêm Trạch, người có kinh nghiệm đối phó với con gái nhất team.
Cậu ta hiểu ý tiến lên một bước, cười dịu dàng: "Thêm tôi đi, tôi kéo tụi nó vào nhóm sau."
Cô gái hơi thất vọng, sau đó thấy Nghiêm Trạch cũng đẹp trai, vui vẻ lấy ra điện thoại: "Mình tên Liễu Như Yên, cậu tên gì?"
"Khụ!"
Lê Thanh Tuyền nhận lấy gói snack khoai tây từ tay Nhiếp Diên, mới cho vào mồm đã bị sặc, nuốt trọn một miếng to, suýt thì nghẹn chết.
Mọi người động tác nhất trí nhìn qua, Liễu Như Yên có chút không vui vì bị cắt ngang.
Nội tâm sóng vỗ ầm ầm, vẻ mặt cậu vẫn bình chân như vại, vô tội chớp mắt.
"...Tiếp tục đi."
Hay cho cái tên Liễu Như Yên, u là tròi..