Chuyên Gia Chữa Trị

Từ nhỏ đến lớn, Văn Thố đã từng gặp rất nhiều người, họ từng bàn tán sau lưng rằng Văn Thố là một người rất lạnh lùng và kiêu ngạo.

Từ nhỏ đến lớn, Văn Thố đều không giống với những đứa trẻ khác, cô chưa bao giờ hiểu phải biết nắm bắt mọi thứ, bởi vì cô biết rằng có rất nhiều thứ, cô có ra sức tranh giành tới đâu cũng không thể nào có được.

Cô không kiêu ngạo, lạnh lùng, cô chỉ sợ sau khi nhận được rồi lại mất đi.

Văn Thố chợt cảm thấy đau đầu, da tay đã nổi gai ốc lên vì lạnh. Cô vòng tay ôm lấy thân mình, dùng sức chà xát, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng lạnh.

Thật kỳ lạ, rõ ràng ở đây không có gió mà?

Ánh mắt Văn Thố tràn đầy sự mơ màng, cô hỏi Lục Viễn: "Trở về đó sao?" Cô không nói lòng vòng cũng không nói ẩn ý sâu xa.

Cô lại càng không biết rằng trong tình cảm có những điều khiến ta phải tiếc nuối rất nhiều.

"Tôi không biết nên đi theo anh trở về, hay là ở bên cạnh Vạn Lý trở về đó. Lục Viễn, anh có thể nói cho tôi biết, tôi nên làm thế nào đây?"

Có một số việc dù trốn tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi, Văn Thố chán nản lui về phía sau, ngồi xuống một bên ghế dài: "Trước khi tới Hãn Văn, tôi đã tự nói với mình rằng lần này sẽ vĩnh biệt, tôi cũng muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng bây giờ anh nói xem tôi phải làm gì đây Lục Viễn? Vạn Lý còn sống, tôi không thể cứ đi theo anh như vậy, tôi thật sự không cam lòng. Thậm chí tôi cũng không biết rằng tôi có còn yêu anh ấy nữa hay không."

"Hai ngày nay tôi gần như không chợp mắt nổi, tôi vừa nằm lên giường liền nhớ tới anh, nhớ tới Vạn Lý, tôi thực sự không biết mình nên làm thế nào, nên lựa chọn ra sao nữa. Không, tôi căn bản không có tư cách để lựa chọn." Văn Thố tự cười nhạo mình: "Tôi là ai mà có quyền chọn lựa chứ, anh là một người tốt. Tôi thật sự rất đáng chết, lại kéo anh vào chuyện vớ vẩn này."

Lục Viễn đi lên phía trước hai bước, tay anh khẽ đưa lên, sau đó lại âm thầm thu lại. Anh nhìn dáng vẻ tự trách và rối rắm của Văn Thố, trong lòng cảm thấy rất đau đớn và chua xót, "Thật ra tôi cũng là một người ích kỷ, tôi chỉ muốn đưa cô trở về Giang Bắc, coi như Vạn Lý đã chết, chúng ta chưa từng tới Hãn Văn, tất cả chuyện này đều chưa từng xảy ra..." Lục Viễn nói xong, rồi tự lẩm bẩm: "Nhưng tôi hiểu, có lẽ tôi phải trở về một mình, tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, cũng chưa từng gặp cô, cô chính là Văn Thố, Vạn Lý vẫn thuộc về cô. Tôi không phải là ai hết."

"Xin lỗi..." Văn Thố đỡ trán, vô cùng khổ sở: "Đừng nói như vậy mà, xin anh..."

Lục Viễn cố lấy dũng khí tiến đến ôm Văn Thố vào lòng. Anh vuốt nhẹ tóc cô để cô dựa vào lòng anh.

Anh nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng. Bày tỏ hết toàn bộ suy nghĩ xấu xa, mở miệng nói ra những lời khó khăn nhất, ngược lại tất cả cũng trở nên dễ dàng hơn.

"Đừng sợ, Văn Thố, dù cô quyết định thế nào, tôi cũng toàn tâm toàn ý ủng hộ cô, cho dù có phải rời đi."

"Xin lỗi, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi." Văn Thố cúi đầu, dáng vẻ quật cường trước sau như một: "Tôi không thể bỏ đi, bất luận thế nào tôi cũng phải đưa anh ấy trở về. Giang Bắc mới là nhà của anh ấy

Lục Viễn khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, "Đúng vậy, Giang Bắc mới là nhà của anh ta."

Là nhà của anh ta, cũng là nhà của cô, nhưng không phải nhà của tôi.

Một câu cuối cùng, Lục Viễn không nói ra. Không đủ dũng khí, nhưng cũng không cần thiết.

Ban đầu quyết định vội vàng đến Hãn Văn, hành lý còn chưa dọn dẹp, ngoại trừ đồ lót ra thì không lấy bất cứ cái gì, từ lúc lên đường tới giờ, Lục Viễn vẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác, cũng không muốn chú ý tới những chi tiết nhỏ này. Cho đến lúc này, khi anh bắt đầu dọn dẹp hành lý chuẩn bị trở về Giang Bắc, anh mới phát hiện ra mình chẳng có gì để dọn dẹp cả.

Nghĩ tới nghĩ lui, nên... dọn dẹp nhất chính là lòng anh mà thôi.

Nên dọn dẹp thế nào đây? Điều này khiến cho bác sĩ Lục bắt đầu phải hoang mang.

Để lại xe cho Văn Thố, bà chủ nhiệt tình thay Lục Viễn tìm một đám du khách đồng ý tiện đưa Lục Viễn rời khỏi Hãn Văn.

Lục Viễn không ngờ người giúp anh lại là A Lệ Na, "bạn gái tin đồn" của Vạn Lý.

A Lệ Na mặc một bộ trang phục dân tộc đặc biệt, mắt to mày rậm, mắt sâu, nhìn rất giống người ngoại quốc, tóc tết sam, trang phục dân tộc nhìn rất đặc sắc, truyền thống lại không hề lỗi thời.

"Anh Lục, chị A bảo tôi đưa anh đi, nghe nói anh sắp rời khỏi đây." Một giọng nói dễ nghe vang lên, hòa với nụ cười rạng rỡ.

Lục Viễn đặt túi nhỏ trên tay xuống, xoay người rót cho cô một cốc nước: "Uống chút nước đã."

A Lệ Na cũng không khách khí, uống mấy ngụm nước, liếc mắt nhìn đồng hồ: "Bọn họ vẫn còn ăn cơm, chắc phải một lát nữa mới đi, hay tôi đưa anh đi trước nhé?"

Lục Viễn xách túi của mình lên, chần chừ một lát.

A Lệ Na thấy anh vẫn còn đứng đó, dò xét hỏi: "Anh không nói gì với cô Văn sao?"

Lục Viễn yên lặng.

A Lệ Na nhìn phản ứng của Lục Viễn, cô đã hiểu ra, nói: "Dù thế nào thì cũng nên nói một chút gì đó." A Lệ Na dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Không nói thì nhất định sẽ hối hận đấy. Nói ra rồi, còn có thể có được một đáp án."

Lục Viễn cười: "Nếu như vẫn không có đáp án, dù sao vẫn có chút hy vọng đó sẽ là câu trả lời tôi mong muốn, cũng hơn là trực tiếp trả lời điều mà tôi không muốn thì tôi sẽ thấy vui hơn một chút."

A Lệ Na nở nụ cười: "Thì ra dù là nam hay nữ đều giống nhau cả, đối với tình cảm sẽ vô cùng nhát gan." Ánh mắt của cô sáng ngời giống như ngôi sao sáng chói: "Ở Hãn Văn này, thích cũng như không thích, đều trực tiếp thổ lộ ra bên ngoài, anh có thể cho đó là nguyên thủy, là thô lỗ, không được khai hóa, nhưng đối với tôi mà nói, đây mới là cách thể hiện tình cảm tốt nhất."

Lục Viễn nhìn A Lệ Na, trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: "Có lẽ cô nói đúng, tôi rất hèn nhát, tôi nghĩ rằng không vĩnh biệt, thì vĩnh viễn sẽ không mất đi."

***diendan.com**

Lại một đêm mất ngủ.

Sau khi Lục Viễn bỏ đi, Văn Thố gần như không hề chợp mắt.

Cô hiểu, tạo nên cục diện bây giờ, ngoại trừ ông trời ra, thì đó chính là cô.

Cô mơ hồ sắp xếp lại trí nhớ trong đầu. Buông tay Vạn Lý, cô không cam lòng, không cam lòng tình cảm trước đây và một sinh mạng tuyệt vọng mất đi, cô khao khát muốn hỏi cho rõ, hỏi anh tại sao còn sống lại không trở về tìm cô, anh có biết cuộc sống của cô đã trải qua như thế nào hay không? Buông tay Lục Viễn, cô cảm thấy rất hổ thẹn. Cô không hiểu tình cảm của mình đối với Lục Viễn là như thế nào, đối với cô mà nói, gặp Lục Viễn giống như thời điểm chết đuối với được cọc, cho dù không chết chìm, cọc gỗ vẫn luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Cô không thể nào phân biệt đó là xuất phát từ bản năng sinh tồn hay là yêu.
Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi lên đồng cỏ, bên ngoài ngựa, dê được nuôi thả, tiếng ngựa hí đó như muốn nói cho Văn Thố, đã bắt đầu một ngày mới.

Cơ thể vừa mệt mỏi vừa nặng nề, cô đứng dậy rửa mặt cho tỉnh táo.

Mỗi ngày Vạn Lý đều như xuất quỷ nhập thần, làm đủ thứ công việc trên trời dưới đất, không đến gặp anh bây giờ chắc chắn đến tối mới có thể tìm được.

Mặt trời mọc không lâu, Vạn Lý thay mấy nông dân cho ngựa ăn, vác một đống rơm cỏ đến nơi thả ngựa, khiến những con ngựa phi đến.

Ở đồng cỏ này đã ba năm, Vạn Lý trở nên khỏe mạnh, cũng trở nên trầm tĩnh, thói quen cô độc một mình, nhưng vẫn rất nhiệt tình, ý thức trách nhiệm cao, rất có tính lãnh đạo, nên mọi người trong làng rất quý mến anh.

Khi Văn Thố đi đến, Vạn Lý đang ném từng bó cỏ ra xa. Lướt qua chợt thấy Văn Thố, anh cũng không ngẩng lên, vẫn tiếp tục công việc của mình.

Văn Thố nhìn anh như vậy, nhớ lại những năm đi học, nhớ lại khung cảnh "sau khi anh chết", nước mắt sắp chực rơi xuống.

Cô nói: "Em nghĩ, em nên trở về Giang Bắc."

Văn Thố hít mũi, giấu đi cảm giác đau khổ trong lòng: "Anh kiên trì giả vờ như không biết em cũng không sao, em ở nơi này cả đời cũng không ngại. Em chỉ muốn nói cho anh biết, mấy năm nay mẹ anh không được khỏe, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, như vậy là quá tàn nhẫn."

Vạn Lý vẫn tán cỏ, coi tất cả lời nói của cô đều không liên quan gì tới anh.
"Được rồi, có lẽ anh thực sự không phải là người mà tôi muốn tìm." Văn Thố đứng bên cạnh anh: "Tôi đã từng yêu một người, anh ấy rất thích tôi, nếu như tôi muốn ánh trăng trên trời, anh ấy cũng sẽ ngây ngốc đi tìm cái thang."

"Sau khi anh ấy chết, tôi đã từng thử rất nhiều cách, một lòng muốn đi theo anh ấy." Văn Thố kéo chuỗi hạt trên cổ tay, chìa vết thương trên cổ tay ra: "Những vết thương này bây giờ đã không còn sâu nữa, nhưng đã từng rất đau, rất đau."

Bàn tay tán cỏ kia dừng lại một lúc, Vạn Lý cúi đầu khom lưng, Văn Thố không thể thấy rõ nét mặt của anh. Tiếp tục nói: "Nhưng sau đó tôi không sao, ông trời đã không để tôi chết, có lẽ để tôi không chờ anh ấy nữa, cho nên tôi đi tới đây, tôi muốn vĩnh biệt anh ấy, tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi quyết định không yêu anh ấy nữa."

"Người đó rất tốt." Anh vẫn trầm mặc chợt nói một câu.

Văn Thố ngạc nhiên một lúc mới ý thức được vừa rồi là Vạn Lý đang nói.

Khóe mắt cô đã ngấn nước: "Tôi biết anh ấy rất tốt."

"Người đó và cô Văn rất xứng đôi. Hy vọng hai người trở về Hãn Văn vui vẻ. Có gì cần có thể tìm tôi." Anh ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười xa lạ: "Tôi biết là cô rất đau khổ, nhưng tôi quả thật không phải người cô đang tìm."

Nói xong, Vạn Lý xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh, Văn Thố tiện tay nhặt một hòn đá ném tới, cố nén khóc, cô tức giận mắng: "Hèn nhát!"

Thời điểm cô chuẩn bị đuổi theo, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng vó ngựa rầm rầm.

Văn Thố theo bản năng quay đầu lại.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh, thậm chí Văn Thố còn không kịp phản ứng.

Sau đó có tiếng chuông kêu, Văn Thố cảm thấy có một bóng dáng giống như tấm lưới bao phủ lấy cô.

Hơi thở ấm áp quen thuộc dán chặt vào Văn Thố. Một cánh tay đưa ra ôm chặt lấy cô.

Tiếng vó ngựa rầm rầm vang lên, con ngựa mất khống chế không biết tại sao đột nhiên kinh sợ vọt tới, khiến Vạn Lý và Văn Thố ngã xuống. Vạn Lý ôm cô lăn qua lăn lại, sợ bị trúng phải vó ngựa.

Mấy người nông dân thấy con ngựa mất khống chế, lập tức chạy lại, nhanh chóng thuần thục đuổi ngựa, Vạn Lý nhân cơ hội đó ôm Văn Thố lăn đến đống rơm bên cạnh.

Vạn Lý buông Văn Thố ra, lui hai bước về phía sau, duy trì khoảng cách với cô.

Văn Thố nhìn thấy trên mặt và tay của anh đều trầy xước, máu chảy ra. Văn Thố tức giận tới phát khóc.

"Rõ ràng anh chính là Vạn Lý, tại sao không chịu thừa nhận chứ? Anh đang sợ cái gì? Trốn tránh cái gì? Em là Văn Thố, anh quên rồi sao?".

Sau đó Vạn Lý lau vết máu trên mặt, bò dậy từ dưới đất, khập khiễng bỏ đi.

Văn Thố chạy tới kéo anh lại, "Rốt cuộc anh muốn chạy trốn tới lúc nào hả? Anh nói đi anh quên tất cả rồi thật sao?"

Vạn Lý tức giận, anh chợt quay đầu lại, trừng mắt nhìn, đang muốn nói gì đó, chợt nhìn thấy Lục Viễn từ xa đi tới.

Thái độ của anh lại trở về như cũ không hề bận tâm, "Cô Văn, cô nên nhanh chóng trở về đi, tôi có việc rồi." Nói xong, anh thẳng bước rời đi.

"Bất luận thế nào, anh đều không nhận em phải không, coi như không quen biết em phải không?" Văn Thố gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng anh dần dần đi xa.

Đột nhiên Văn Thố cất giọng hỏi: "Cho dù em sắp chết rồi, anh cũng không quan tâm tới em phải không?"

Văn Thố không muốn để anh cứ đi như vậy, cách đó không xa, có mấy con ngựa chạy loạn đang bị nông dân đuổi.

Văn Thố hạ quyết tâm, đột nhiên xông ra, cô dang hai tay ra, đứng chặn đường ngựa đang chạy.

Xung quanh có tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía, ầm ĩ khắp nơi. Văn Thố nhắm mắt lại, cô nghĩ, lúc này có thể hoàn toàn kết thúc tất cả rồi.

Đây là một vụ đánh cược đắt giá.

Đúng như dự đoán, bỗng có một cánh tay ôm lấy cô. Sau đó lăn đến cạnh một đống rơm.

Tình huống thình lình xảy ra liền ngã vào đống rơm, từng bó từng bó cỏ rơi xuống trúng hai người. Mặc dù có người che chở cho cô, Văn Thố vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người như bị xáo trộn cả lên.

Mùi rơm rạ, mùi ánh sáng mặt trời, bụi bẩn quanh quẩn khắp nơi. Văn Thố thấy rằng mình sắp không trụ được nữa rồi.

Những người nông dân rối rít chạy tới cứu người, bỏ từng bó cỏ ra ngoài, hồi lâu, Văn Thố mới có thể mở mắt ra. Trên tay, trên mặt cô, tất cả đều dính bùn đất.

Người đè lên cô đã bẩn đến nỗi không còn nhận ra là ai. Văn Thố xoa xoa mặt anh hai cái, lúc ấy mới nhận ra, người chạy tới không phải Vạn Lý, mà là Lục Viễn.

Phút chốc thoát khỏi đống rơm cỏ, anh chỉ kịp nói một câu: "Cô điên rồi phải không?"

Giọng nói của anh yếu ớt, cho dù như vậy, Văn Thố vẫn nghe rõ từng chữ, cuộc sống là như vậy đấy.

Văn Thố dùng sức nâng cơ thể Lục Viễn lên, thân thể của cô đang run rẩy, cả giọng nói và tâm hồn cô cũng vậy.

"Tôi xin lỗi, xin lỗi, anh có sao không... Lục Viễn, tại sao anh lại ở đây?"

Lục Viễn ho một tiếng, yếu ớt nói: "Tôi biết, cô hi vọng người tới không phải là tôi."

"Không phải như vậy đâu, không phải..."

"Văn Thố, tại sao cô phải làm như vậy? Cô có nhớ cô đã từng hứa với tôi rằng sẽ không làm tổn thương chính mình nữa?"

[di-en-d-a-n--l-q-u-y-d-o-n]

Dưới sự giúp đỡ của những người khác, mọi người cùng nhau đưa Lục Viễn đến bệnh viện. Tắm rửa sạch sẽ, kiểm tra toàn diện, trừ những vết thương ngoài da, cánh tay Lục Viễn còn bị gãy xương. Khỏi cần nói cũng thấy anh đang thảm hại tới đâu.

Văn Thố vẫn luôn trong trạng thái ngẩn ngơ từ khi tới đây, y ta đưa cho cô một xấp hóa đơn nộp phí, cô chậm chạp tới phòng thu phí nộp tiền, lại nhận được một tập biên lai mới.

Khi đang lên cầu thang, cô đụng phải Vạn Lý cũng vừa băng bó xong vết thương.

Cô cúi đầu đi từng bước đi lên. Hai người lướt qua nhau.

Lúc cô chuẩn bị xoay người lại, người đó liền gọi cô.

"Văn Thố." Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Ôn hòa, nhẹ nhàng, tràn đầy tình yêu.

Nhưng lúc này nghe lại tràn đầy sự chế nhạo.

"Anh Đại Hải, có chuyện gì sao?"

Ánh mắt Vạn Lý đầy sự tuyệt vọng. Anh đứng ở bậc thang dưới, Văn Thố đứng ở bậc thang trên, lần đầu tiên cô từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Vạn Lý. Cũng là lần đầu tiên phát hiện thì ra trên đỉnh đầu anh có một vết thương lớn, chỗ đó đã không thể mọc tóc lên được nữa.

"Anh không phải Vạn Lý thì có thể là ai chứ?" Vạn Lý quay đầu đi, "Anh không thể trở về Giang Bắc được, lừa gạt tiền đền bù là sẽ phải đi tù. Em muốn anh ngồi tù sao?"

Văn Thố nhìn tên của Lục Viễn trên tờ biên lai, bỗng nhiên cảm thấy mình ngu ngốc đến mức đáng thương.

"Vạn Lý, bây giờ trong lòng em, anh đã hoàn toàn chết rồi."

Vạn Lý hơi ngạc nhiên, sau đó tự cười chính mình: "Anh sớm đã chết rồi. Bây giờ còn sống, chỉ là trong tưởng tượng của em thôi, kỳ thực anh chưa bao giờ sống đúng với tính cách của mình."

"Văn Thố, là một hình mẫu hoàn hảo trong lòng em, thật sự rất mệt mỏi."

d--dan-l3-q-uy-d-0n

Văn Thố vẫn không nói gì, cuối cùng Vạn Lý cũng nhìn thẳng vào cô.

"Anh xin lỗi, Văn Thố."

"Đứng lại." Rốt cuộc Văn Thố cũng không nhẫn nhịn được gọi anh lại.

Cô đi xuống từng bậc thang, giờ phút này cô không biết rốt cuộc trong đầu mình đang suy nghĩ gì, cô chỉ đi về phía anh. Sau đó cô chạm vào chỗ không có tóc trên đầu anh. Tự giễu cười: "Là do lúc ấy gây ra sao?"

Vạn Lý thất thần, ánh mắt có phần bối rối, lúng túng trả lời: "Khi học đại học, có một lần anh nói với em là anh đã về nhà với ông bà rồi, thật ra thì anh vẫn luôn ở trường, lúc ấy chơi bóng rổ đột nhiên xảy ra xung đột, bị đánh vỡ đầu, nên sợ em lo lắng."

Văn Thố cảm thấy nội tâm vô cùng hoảng hốt, nói: "Thật sao? Thì ra chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi."

"Nhiều năm như vậy anh vẫn luôn muốn làm những việc tốt nhất cho em, thật ra thì anh căn bản không có năng lực đó, cho nên trước mặt em, anh phải ngụy trang thật hoàn hảo. Anh nghĩ rằng anh sẽ chết ở Hãn Văn, kết quả là anh vẫn còn sống sót." Vạn Lý cúi thấp đầu, rõ ràng đó là sự việc rất đáng sợ, nhưng anh lại cảm thấy mình như được giải thoát, "Thật sự em quá tốt với anh, nên anh cảm thấy mình thật không xứng đáng với em. Văn Thố, em xứng đáng với một người đàn ông tốt, nhưng không phải là anh."

Văn Thố hỏi anh: "Cho nên anh trực tiếp quyết định thay em thật sao?"

Lúc này, trong cầu thang không một bóng người, chỉ có hai người họ đứng ở đó. Tựa như một đường hầm không gian và thời gian, năm đó hai người chưa kịp từ biệt nay lại ở đây nói với nhau. Văn Thố chợt nhớ lại quá khứ đã qua, Vạn Lý bây giờ đang rụt cổ lại. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được không khí bi thương ở nơi này, nhưng điều này cũng không thể tránh khỏi.

Văn Thố nói: "Anh có nghĩ rằng nếu như em đã chết rồi vậy, vậy anh sẽ làm thế nào?"

Vạn Lý tự trách mình, cúi thấp đầu nói: "Thật sự xin lỗi em, lúc đó thực sự anh không nghĩ tới...."

"Không nghĩ tới thì ra em lại yêu anh như thế sao?" Văn Thố cảm thấytrong lòng rất lạnh lẽo, trải qua một cuộc tình lãng mạn như vậy, bỗng nhiên tựa như một thứ rượu dần dần phát tác, chỉ còn lại dư vị khiến cho người ta còn say mê trong đó: "Đột nhiên em cảm thấy từ đầu tới cuối em không nên đến đây, nếu đã không đến đây có lẽ em sẽ luôn chìm đắm trong quá khứ tưởng tượng của mình."

"Văn Thố..." Rốt cuộc Vạn Lý không nhịn được tiến đến, ôm Văn Thố vào trong ngực: "Văn Thố, xin lỗi em..."

Mùi hương và hơi ấm ấy vẫn chưa từng đổi thay, nhưng bỗng nhiên lại trở nên quá đỗi xa lạ, Văn Thố chợt run lên.

"Anh không còn là Vạn Lý của em nữa rồi, em đi đường xa như vậy tới đây, lại nhận được một kết cục như thế này."

"Không, không phải." Vạn Lý phủ nhận: "Anh vẫn chưa từng thay đổi, anh yêu em, Văn Thố, anh rất yêu em."

Văn Thố bỏ ngoài tai lời nói "Anh yêu em" của anh, không biết rốt cuộc anh đang thuyết phục Văn Thố tin tưởng, hay là tự nói với chính bản thân anh hãy tin tưởng điều đó.

Cuối cùng, hai người đều khóc.

Không ai biết đoạn tình cảm hoàn hảo như vậy tại sao lại đi tới bước này, có lẽ cái này là do số phận.

Văn Thố phải trải qua một thời gian rất lâu mới bình phục tâm tình của mình. Rời khỏi Vạn Lý, cầm hóa đơn trở về phòng bệnh, nhưng không thấy bóng dáng của Lục Viễn. Cô vội đến phòng y tá hỏi. Văn Thố gọi một cô y tá: "Xin hỏi người đàn ông nằm ở giường số 13 đi đâu rồi sao?"

Y tá nhìn Văn Thố từ đầu xuống chân đánh giá, nói không nhanh không chậm: "Vừa nãy tôi nhìn thấy anhta đi xuống lầu, bị thương như vậy mà còn muốn đi tìm ai đó. Không biết đó có phải là đi tìm cô hay không?"

Văn Thố mơ hồ có chút dự cảm chẳng lành.

"Cảm ơn."

Đi xuống từng tầng tìm anh, sau đó nhìn thấy Lục Viễn trong hành lang ở tầng trên cùng.

Một mình anh đứng ở cửa sổ hành lang hóng gió.

Tim Văn Thố thấp thỏm lo lắng. Cô đi từng bước tới gần: "Anh đứng ở đây làm gì?"

Lục Viễn quay đầu lại nhìn cô, cười nói: "Tôi muốn hút điếu thuốc, phát hiện ra cửa ra sân thượng đã khóa, cửa sổ phòng bệnh lại chỉ có thể mở một chút, nên tôi đứng đây hóng mát chút thôi."

Văn Thố cười khúc khích: "Đây là bệnh viện, có rất nhiều người bệnh nặng, bệnh viện sợ rằng họ sẽ nhảy lầu hoặc là gây ra chuyện gì đó nguy hiểm, nên cẩn thận khóa cửa đó lại."

"Cô cũng biết rất nhiều chuyện." Lục Viễn nói.

"Dĩ nhiên, tôi cũng đã từng nhảy lầu mà."

Lục Viễn khẽ cười, "Tốt lắm, tôi thực sự quá lợi hại, cư nhiên có thể khiến cô vốn là một người muốn tự vẫn lại sống vui vẻ thế này. Trở về tôi nên viết bài luận văn về cô thôi."

Sắc mặt Văn Thố bỗng thay đổi, nhất thời nghĩ tới nhiều việc, cuối cùng dò xét hỏi: "Anh phải đi rồi sao?"

Lục Viễn chợt vui vẻ gật đầu, "Đúng vậy," dường như anh cố tình quay đầu lại nhìn Văn Thố: "Cô thì sao? Muốn đi cùng hả? Nếu chúng ta đi cùng nhau thì tôi không cần phải đi nhờ xe rồi."

Văn Thố ngạc nhiên một lúc, do dự mãi, rồi đáp: "Mấy ngày nữa thôi, tôi giải quyết xong chuyện này, chúng ta cùng nhau trở về, được không?"

Trong ánh mắt cô mang theo sự khẩn cầu, đó là sự cưỡng cầu. Nhưng cô hy vọng Lục Viễn sẽ đồng ý.

"Được thôi." Vẻ mặt Lục Viễn vui vẻ đồng ý. Nhưng Văn Thố thấy rõ trong mắt anh mang vẻ thất vọng và cô đơn. Không hiểu vì sao, lần này, Văn Thố mơ hồ cảm thấy lo lắng.

Sự lo lắng ấy là thật tâm, rõ ràng không có gì xảy ra cả, nhưng lại có một dự cảm không lành.

******

Trên tay cầm một cái móc chìa khóa thạch cao, một người Trung Quốc đi chuyến xe lửa trở về Giang Bắc. Phong cảnh ngoài cửa sổ là một đồng cỏ rộng lớn vô tận, cùng với núi tuyết mù mịt, đâu đó có những làn khói thưa thớt từ bếp lửa... Tươi đẹp và yên bình, khiến người ta muốn bỏ lại tất cả để tới đây sinh sống.

Nếu như có thể, Lục Viễn rất hy vọng Văn Thố sẽ ở lại đây. Nhưng thực tế lại không cho phép. Cô cũng đồng ý sống tại đây, nhưng người cùng sống với cô lại không phải anh.

Anh đã làm tất cả những gì có thể, đến lúc trở về rồi. Cuối cùng, anh cũng có thời gian để nhìn thật kỹ phong cảnh của đoạn đường này.

Ngồi đối diện với anh là hai mẹ con nói giọng Bắc, trong xe mở điều hòa nhiệt độ, mẹ đứa bé sợ con bị cảm nên cởi áo ra cho con, sau đó có một vài viên hồ lô rơi xuống, người mẹ nổi giận, bắt đầu dạy dỗ đứa bé. Đứa bé sợ mẹ tức giận, vẫn cãi bướng nói mình không ăn trộm kẹo.

Người mẹ tức giận nói: "Có một đứa trẻ tên là Pinocchio, nếu như nói dối thì cái mũi sẽ dài ra, cậu bé đó đã nói dối, qua tối hôm đó, thực sự là mũi cậu bé đã trở nên rất dài."

Đứa bé ngây thơ, liền tin đó là thật, sợ hãi khóc lớn.

Cảm giác hỗn loạn trong lòng, Lục Viễn theo bản năng sờ lên mũi của mình. Cũng may, mũi của anh cũng không thay đổi gì.

Trên cao nguyên, tín hiệu điện thoại rất kém, Lục Viễn liếc mắt nhìn đồng hồ, đột nhiên phát hiện điện thoại liên tục nhận được tin nhắn gửi tới.

Có tin nhắn rác, có tin nhắn từ những công ty quảng cáo, có tin nhắn của giáo sư gửi tới, cũng có cả tin nhắn của Văn Thố.

[Anh đang ở đâu thế?]

[Anh đi đâu]

[Anh đi rồi sao?]

[Không phải đã nói sẽ cùng đi hay sao? Không phải là đợi thêm mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng đi sao?]

[Lục Viễn, sau này, có phải chúng ta sẽ không gặp nhau nữa không?"

Lục Viễn nhìn tin nhắn thật lâu, nghĩ mấy chữ này đều nhẹ nhàng giống nhau. Anh đang gõ rất nhiều chữ trả lời, cuối cùng chỉ nhắn lại một chữ.

Chỉ duy nhất một chữ.

[Phải]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui