Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Ở Giới Giải Trí

Chương 109

Translator: Bưởi

Beta: Thuỷ Tiên

Ngày Quốc khánh sắp đến, Lộ Minh Nguyệt đã tụ tập với bạn học từ sáng sớm.

“Thu đến thu hoạch được một người bạn trai” tên là Vương Thu, trước kia ngồi phía sau bàn của Lộ Minh Nguyệt.

Còn “Kẹo vị matcha” và “Mặt trăng không thể leo lên ngọn cây” vì có chuyện đột xuất nên không đến được, thế nên chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Họ đặc biệt chờ đến sát giờ hẹn mới đến, chỉ để đảm bảo rằng, bọn họ sẽ là người đến cuối cùng. May mắn thay, khi bọn họ đến điểm hẹn, tất cả mọi người cũng đã đến rồi.

“Ôi trời, Minh Nguyệt, Vương Thu, sao các cậu cũng ở đây?” Một cô gái ngạc nhiên thốt lên.

“Chúng tớ cũng đăng ký, tất nhiên là phải đến rồi, vậy mà cậu còn không biết.” Vương Thu nói rồi liếc mắt sang nhìn Lưu Nhạc Nhạc.

Lưu Nhạc Nhạc đứng bên cạnh xe buýt, đang nói chuyện với một thanh niên chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thi thoảng hai người còn cười cười, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

“Mọi người cũng đông đủ rồi, vậy chúng ta đi thôi!” Lưu Nhạc Nhạc quay đầu, lớn tiếng nói: “Nhanh lên xe đi, nếu không thì thời tiết sẽ trở nên nóng hơn đấy, tranh thủ bây giờ chỉ lạnh một chút!”

Cả Lộ Minh Nguyệt lẫn Vương Thu đều không mang theo ba lô, thoạt nhìn giống như đang đi ra ngoài một chuyến, căn bản là không giống như đi du lịch.

“Chờ đã!” Lộ Minh Nguyệt hét lên.

Lưu Nhạc Nhạc đi tới, hỏi: “Sao vậy? Sao cậu không mang theo hành lý, chúng ta đi tận ba ngày đó.”

Lộ Minh Nguyệt không quan tâm đến cô ta, gọi mấy người đang lục đục lên xe: “Mấy cậu có chắc chắn đây là chuyến du lịch hợp pháp chứ? Trên mạng không hề tra được thông tin gì cả! Hơn nữa, điều tôi lo lắng nhất đó chính là, Lưu Nhạc Nhạc chỉ vừa mới thi đậu chuyên ngành du lịch mà thôi!”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Lưu Nhạc Nhạc trở nên xấu xí, kéo Lộ Minh Nguyệt sang một bên, nói: “Cậu nói bậy nói bạ cái gì vậy? Tớ vừa mới thi đậu chuyên ngành du lịch là không sai, nhưng không có nghĩa là tớ không có kinh nghiệm!”

Cô ta vừa dứt lời, mấy người vừa lên xe lại đi xuống.

“Sao vậy? Không phải nói là đã dẫn mấy đoàn du lịch rồi sao?”

“Đoàn du lịch không có giấy phép hả? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Rốt cuộc đoàn du lịch này do ai phụ trách vậy hả?”

Bảy, tám câu hỏi thi nhau nhảy ra, sắc mặt Lưu Nhạc Nhạc cực kỳ khó coi, nhưng cô ta nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng, giải đáp từng câu hỏi một: “Mọi người đừng lo lắng, nghỉ hè tôi đã dẫn mấy đoàn rồi, hơn nữa lại học hơn một tháng chuyên môn, sẽ không kém hơn những người khác đâu.”

Hơn hai mươi người vây quanh Lưu Nhạc Nhạc, sắc mặt không dễ coi chút nào.

Lưu Nhạc Nhạc sợ mọi người bỏ đi, vội vã nói thêm vào: “Lần này coi như tôi không tốt, khi quay về tôi sẽ trả lại cho mọi người một ít tiền, yên tâm đi. Tôi đã dẫn mấy đoàn du lịch rồi, không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, lần này chỉ là leo núi dã ngoại, cũng không phải chuyện gì lớn mà.”

“Cậu có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện không? Không có chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch, tài xế lại còn trẻ như vậy nữa, Lưu Nhạc Nhạc, tớ nghi ngờ cậu chưa bao giờ dẫn đoàn du lịch nào cả!” Lộ Minh Nguyệt nói.

Bên này, tài xế đi tới, cơ thể hắn ta cao to, điềm nhiên nói: “Tôi lái xe đã lâu năm rồi, có cần đưa bằng lái cho cô xem không?”

Đương nhiên là Lộ Minh Nguyệt gật đầu, chỉ là, cô ấy còn chưa nhận lấy mà Lưu Nhạc Nhạc đã chen lời: “Mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu rồi đây này, chờ chúng ta đến nơi hẳn là sẽ rất muộn. Mọi người nhanh chóng lên xe đi. Tôi cũng lên xe, tôi sẽ hại mọi người sao? Đều là bạn học hết mà.”

Một vài người do dự nói không đi, còn những người khác thì cũng lên xe. Lưu Nhạc Nhạc đứng bên cạnh nói, sau khi về sẽ trả lại ít tiền cho bọn họ.

Lộ Minh Nguyệt và Vương Thu ngăn cản không có tác dụng gì, ngược lại còn bị người ta khiển trách: “Cậu không đi thì đừng có phá hỏng tâm trạng của chúng tôi. Thật là, cả ngày nay tâm tình tốt đẹp đều bị cậu phá hỏng bét hết rồi.”

“Không phải là hướng dẫn viên du lịch không tốt, dù sao thì chỉ cần tài xế biết lái xe là được rồi, đến lúc đó lại tự do hoạt động.”

“Các cậu không muốn đi thì cứ rời đi đi, ít người thì bớt được việc chen chúc. Chúng tôi còn sợ trên xe không đủ chỗ ngồi nữa ấy chứ.”

“Tôi nói này, hai người khiến người ta thấy mệt mỏi thật đấy, đừng trách tôi không khách sáo. Thấy hai người đều là con gái nên tôi mới không thèm nổi giận!”

Vương Thu muốn phát hỏa đến nơi rồi.

Các cô đến cảnh cáo bọn họ là đoàn du lịch này không đi được, vậy mà còn bị bọn họ nói như vậy nữa, đúng là làm người tốt không dễ chút nào mà: “Được rồi, mấy người cứ đi đi, tốt nhất là bị lạc đường cho biết!”

“Chuyến du lịch này sẽ xảy ra chuyện!” Lộ Minh Nguyệt hét lớn.

Mấy người trên xe thi nhau chạy xuống, gần như là phun ra lửa: “Cô bị bệnh hả, chúng tôi đi du lịch, cô nguyền rủa chúng tôi xảy ra tai nạn hả? Đúng là đồ bệnh, nhanh cút đi!”

“Sao mà tôi lại gặp phải người bị bệnh thần kinh như cô vậy chứ? Mẹ cô không dạy cô nên cô không biết nhìn sắc mặt người khác mà làm việc sao? Chúng tôi đi du lịch, mà cô còn nói chúng tôi đi du lịch sẽ xảy ra chuyện. Cô có thiên nhãn hả, đúng là đồ xúi quẩy!”

Tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt hậm hực mà bước lên xe.

Vương Thu cũng bị dọa sợ, nói nhỏ: “Minh Nguyệt, cậu nói như thế không ổn lắm đúng không?”

Lúc khởi hành một chuyến đi du lịch mà bị nói là xảy ra chuyện, sẽ giống như hiệu ứng báo trước, luôn khiến người ta cảm thấy có phần bất an.

Lộ Minh Nguyệt bĩu môi, lúc nãy cô ấy không định nói ra kết quả dự báo sớm như vậy, không có chứng cứ mà nói ra sẽ không nhận được sự tín nhiệm từ người khác.

Cuối cùng, Lưu Nhạc Nhạc đi tới, giọng điệu không tốt lành chút nào, nói: “Lộ Minh Nguyệt, tớ xem cậu là bạn tốt nên mới ưu đãi cậu nhiều như vậy. Cậu nhìn bọn họ xem, có ai không phải đóng tiền nhiều hơn cậu đâu, cậu đối xử với tớ như vậy sao? Cậu khiến tớ thất vọng quá đi, sau này chúng ta đừng qua lại với nhau nữa!”

“Cậu cũng nói với tớ như vậy, tớ trả cậu hơn một trăm tệ, Lưu Nhạc Nhạc, cậu là đồ không biết xấu hổ!”

“Tớ bù thêm tiền để rồi cuối cùng phải chịu đựng việc bị các cậu mắng tớ hả?” Lưu Nhạc Nhạc hét to: “Cậu đi đi, tớ nói cậu đi đi, được không? Tớ không muốn nhìn thấy các cậu nữa!”

Nói rồi, cô ta chạy như bay lên xe buýt, sau đó đóng cửa lại.

Lộ Minh Nguyệt nghiến răng, trực tiếp chạy tới phía trước chặn xe buýt lại, không thể trơ mắt nhìn người khác gặp nạn, cho dù bọn họ không có quan hệ gì với cô ấy.

Lưu Nhạc Nhạc trên xe buýt thấy Lộ Minh Nguyệt như vậy thì tức giận giậm chân, đầu đột nhiên muốn phát điên.

Tài xế bấm còi, bất ngờ nhấn ga, trực tiếp xông thẳng về phía Lộ Minh Nguyệt. Lộ Minh Nguyệt cũng bị Vương Thu kéo sang một bên.

Xe buýt nhanh chóng mà vững chãi chạy trên đường cao tốc.

Lưu Nhạc Nhạc giải quyết vấn đề của mấy người kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đến ghế phụ rồi ngồi xuống. May mắn là cách nhau một tầng, hai người bọn họ cũng nói nhỏ, không có nhiều người nghe thấy.

Tài xế là bạn trai của cô ta. Trong kỳ nghỉ hè, Lưu Nhạc Nhạc là tân sinh viên, quen biết hắn ta trong quán bar, nói chuyện hơn một tháng mới xác định quan hệ. Lúc này cô ta mới biết bạn trai mình đang làm tour du lịch.

Thật khéo là cô ta trúng tuyển vào chuyên ngành quản lý du lịch, vậy thì có thể làm hướng dẫn viên du lịch. Mặc dù cô ta chưa có chứng chỉ, nhưng làm hướng dẫn viên du lịch có gì khó đâu, không phải chỉ cần học thuộc lòng kiến thức, quản lý người là được rồi sao?

“Nhạc Nhạc, bạn học cấp ba của em bị sao vậy?” Nam sinh viên hỏi.

Lưu Nhạc Nhạc cũng bất mãn, nói: “Ai mà biết đâu. Nửa tháng trước cô ấy còn chần chừ, kệ cô ấy đi, dù sao thì em cũng không trả lại tiền. Hiện giờ có mười hai người, cộng lại cũng hơn mười nghìn tệ. Một chuyến đi mà lại kiếm được nhiều tiền như vậy mà.”

“Anh cũng rất vui. Đây là lần đầu tiên anh tổ chức một đoàn du lịch, không ngờ là Nhạc Nhạc lại lôi kéo được nhiều người đến như vậy, quả thật đã nằm ngoài dự liệu của anh. Có lần đầu tiên, sau này sẽ không thành vấn đề gì nữa.”

Lưu Nhạc Nhạc ngọt ngào đáp lại: “Em là bạn gái của anh mà, đương nhiên phải làm gì đó cho anh rồi. Hơn nữa, anh còn cho em một phần, em cũng đâu có làm không công.”

“Bọn họ không biết là mình vừa bị em lừa nhỉ.”

Lưu Nhạc Nhạc che miệng lại, cười nói: “Không được nói cho bọn họ biết đâu. Chuyên ngành của em chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ không thấy được đây là lần đầu tiên. Lúc nãy may mà em cản được cô ấy đòi xem bằng lái xe của anh, nếu không thì bị lộ mất rồi.”

“Kinh nghiệm hai năm lái xe là đủ dùng rồi. Cũng chỉ là một chiếc xe buýt du lịch mà thôi, không phải trên xe chỉ có tầm chục người thôi sao? Đó là một vấn đề lớn. Mà, có chuyện lớn nào, đường lớn gì anh chưa từng đi qua đâu.” Nam sinh ngạo nghễ nói.

“Đúng, đúng, đúng, anh lợi hại nhất, nếu không thì sao em thích anh như vậy được chứ. Nếu sau này thành công, coi như chúng ta bắt đầu bước đầu tiên. Cảm giác tự kiếm ra tiền thật tốt.”

Lưu Nhạc Nhạc khe khẽ hoan hô.

Bạn học cấp ba, cấp hai và tiểu học nhiều năm không liên lạc, trong mắt cô ta cũng chỉ là người cung cấp tiền cho cô ta mà thôi.

Hai người trò chuyện câu được câu không, rất nhanh đã quăng đoạn nhạc đệm Lộ Minh Nguyệt ra sau đầu.



Tại chỗ ấy, trơ mắt nhìn chiếc xe buýt băng băng chạy đi, Vương Thu nói: “Cậu không muốn sống nữa hả? Lỡ như lúc nãy anh ta tông chết cậu thì sao! Ai muốn đi thì để cho họ đi đu, liên quan gì đến chúng ta đâu.”

Chiếc xe buýt du lịch màu trắng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hai người họ.

Lộ Minh Nguyệt vội vã lắc đầu. Lúc nãy cô ấy đã nói đến thế rồi mà bọn họ cũng không tin, nhưng nếu để cô ấy tận mắt chứng kiến đám bạn học cấp ba và những người xa lạ đi chuyến du lịch này, và rất có thể bọn họ sẽ mất mạng, cô ấy sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Nghĩ vậy, cô ấy lập tức lựa chọn báo cảnh sát: “Đúng rồi, tớ muốn báo cảnh sát. Một đoàn du lịch không có giấy phép, hình như còn đưa người vào núi sâu rừng già, hướng dẫn viên du lịch còn chưa từng đến đó nữa!”

Cũng may là cô ấy nhớ biển số xe, bây giờ nhanh chóng báo cảnh sát, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Dẫu việc báo cảnh sát có thể sẽ không giúp ích được gì, nhưng cô ấy không thẹn với lương tâm. Vả lại, nếu có thể khiến cho bốn, năm người không đi cũng khiến cho lòng cô ấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Sau khi Lộ Minh Nguyệt báo cảnh sát, Vương Thu quấn lấy cô ấy đòi đi dạo chơi thủ đô một chuyến. Lộ Minh Nguyệt thấy tâm tình mình không còn u ám nữa nên cũng đồng ý, vừa hay lễ Quốc Khánh không có việc gì làm.

Vương Thu không biết sự tình đằng sau, vì vậy mà cô ấy đi mua sắm không ôm theo tâm tình gì, nhưng Lộ Minh Nguyệt thì lại khác.

Trên đường đi, Lộ Minh Nguyệt lúc nào cũng thất thần, trong đầu vẫn thay phiên nhau hiện lên cảnh trong mơ và lời giải thích của đàn chị, càng nghĩ càng thấy lo lắng. Nếu cô ấy có thể ngăn cản thì tốt rồi.

Vương Thu thấy cô ấy không có tâm trạng, quan tâm thuê phòng khách sạn nghỉ ngơi sớm, trong lòng cũng thầm nói Lưu Nhạc Nhạc đúng là có bệnh, vậy mà lại đi hãm hại bạn học.

Ai cũng không ngờ rằng, ngày hôm sau bọn họ sẽ nhìn thấy tin tức của Lưu Nhạc Nhạc trên bản tin thời sự.

Buổi sáng, Vương Thu thường thức dậy từ rất sớm, lúc này lại không muốn xuống giường nên chỉ nằm trên giường nghịch điện thoại di động, việc đầu tiên tất nhiên là lướt Weibo.

Qua một đêm, nhất định là có rất nhiều tin tức mới, không chừng còn có tin tức lớn nữa ấy chứ. Kỳ nghỉ hè trước, có một đêm cô ấy đi ngủ sớm nên bỏ lỡ tin tức minh tinh nào đó ngoại tình. Ngày hôm sau thì hầu như cả thế giới đều biết cả rồi, điều này khiến cho cô ấy buồn bực chết đi được.

Cô ấy thường mở danh sách hot search trước, lướt xem từng cái, vừa cười vừa đọc, cơn buồn ngủ cũng tiêu tan. Sau đó thì nhìn thấy một chủ đề đứng ở vị trí hot search thứ mười # Xe buýt du lịch Lô Sơn bị lật xe rơi xuống vách núi #.

Lô Sơn? Đó là địa điểm mà bọn họ định đi trước đó mà, trùng hợp vậy.

Địa điểm mà Lưu Nhạc Nhạc nói chính là Lô Sơn, nằm ngay cạnh thủ đô, thật ra, chính xác mà nói, thì nơi đây nằm ở khúc giao nhau của hai thành phố, nhưng khu du lịch khai thác là ở tỉnh bên cạnh, Lô Sơn bên phía thủ đô là khu không người. Thủ đô không có nhiều núi, chỉ có duy nhất chỗ này là chưa được khai thác, tất nhiên chỉ có thể đi đến vùng lân cận.

Vương Thu lẩm bẩm trong lòng, chuyện này nhất định là do trên xe có quá nhiều người, tài xế cũng không có kỹ thuật lái xe tốt. Có điều, nghĩ lại vẫn thấy thổn thức xiết bao, tuổi tác của mấy người này cũng không hơn cô ấy là bao.

Nhấn vào đọc, đầu tiên là tiêu đề bài viết Weibo được đăng bởi một tài khoản lớn có tích V.

Mới nhìn sơ qua nội dung kia, Vương Thu đã trợn to hai mắt, dụi dụi mắt để nhìn kỹ hơn một chút, sau đó lại không tài nào tin nổi mà hô lên một tiếng.

Lộ Minh Nguyệt bên cạnh đang ngủ cũng bị cô ấy đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vương Thu vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt cô ấy: “Đã xảy ra chuyện rồi!”

- -----oOo------

*** 109 ***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui