Đừng chỉ luôn nhìn chằm chằm vào vị trí trong tay cậu mà cho rằng đó là cả thế giới.
Khi ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy thế giới này vẫn còn rộng lớn lắm.
Kim Trạch lặp đi lặp lại câu nói này trong đầu, cảm giác áp bức, lăng nhục và tức giận vì bị coi thường trong nháy mắt xông lên trán, chính cậu cũng không biết phản ứng của mình sẽ quá khích như thế này.
Cao Á Lâm vừa nói xong cậu lập tức vặn lại: “Anh thì hiểu gì về tôi?”
Cao Á Lâm nghe được sự lạnh lùng trong giọng nói của chàng trai trẻ, hắn đứng dậy quay đầu lại nhìn cậu.
“Đứng nói chuyện không đau eo*.”Kim Trạch phun điếu thuốc sang bên cạnh rồi dùng chân hung ác vùi tàn thuốc xuống bùn: “Không phải ai cũng may mắn như anh đâu, chỉ đi dạo phố thôi mà được bộ phận A&R phát hiện.
Suốt chặng đường này anh luôn được fans che chở, dung túng ông chủ anh.
Mấy tài nguyên và nền tảng tốt đều cho anh trước.
Anh chỉ mất có vài năm là được nâng lên vị trí cao này, thậm chí anh còn nhìn vào những mục tiêu xa hơn nhưng người khác dù mất cả đời cũng leo không tới vị trí hiện tại của anh!”
(*Đứng nói chuyện không đau eo(站着说话不腰疼): Là một câu tục ngữ tiếng Trung, ý chỉ người không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác loác, cũng có ý nói người được lợi mà còn khoe mẽ; ví von người không hiểu thực tế, chỉ biết nói đạo lý, xa rời thực tế, hay đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng.)
“Một thế giới rộng lớn hơn?” Kim Trạch nhìn Cao Á Lâm như thể trên mặt hắn có bông hoa đang nở, cậu cười nói: “Điểm xuất phát của chúng ta khác nhau, mục tiêu khác nhau và mọi thứ đều khác nhau.
Anh dựa vào cái gì mà lại dùng nhân sinh quan của mình để thuyết giáo tôi? Vốn dĩ anh và tôi không nhìn thấy cùng một thế giới!”
Cao Á Lâm trầm giọng nói: “Vậy cậu tới thế giới của tôi đi, đến xem cùng một phong cảnh với tôi!”
Kim Trạch cau mày: “Anh bị bệnh à? Không hiểu tôi nói gì sao?”
“Tôi mời cậu đến thế giới của tôi.” Cao Á Lâm đi về phía trước một bước, khắp người tỏa ra hơi thở không thể không thể từ chối: “Nếu cậu cảm thấy thế giới mà chúng ta thấy không giống nhau, vậy cậu cho tôi nhìn thế giới của cậu, tôi cũng cho cậu nhìn của tôi.
Không liên quan gì đến thế giới của ai trông như thế nào, trọng điểm là cậu muốn xem phong cảnh gì.”
“Tôi chỉ hy vọng cậu không đắm chìm trong quá khứ, điều đó vô nghĩa lắm.” Cao Á Lâm nói: “Nó cho cậu động lực để tiến về phía trước nhưng nó cũng khiến cậu đi sai hướng.
Tôi chỉ nghĩ rằng cậu có thể sống một cuộc sống tốt hơn và càng giống chính cậu hơn một chút…”
“Ha, có phải anh hiểu lầm gì rồi không?” Kim Trạch khoanh tay, làm một tư thế đầy xa cách*: “Cao Á Lâm, xin lỗi tôi xin hỏi một chút, anh đang xem thường tôi à? Anh đang từ trên cao nhìn xuống chỉ cho tôi cách đi đến đúng con đường?”
(*nguyên văn: 拒人于千里之外: cự nhân vu thiên lý chi ngoại, nghĩa là “xa cách”.
Trích trong “Cáo Tử (Hạ)” của Mạnh Tử.)
“Không phải…”
“Xem ra đoạn ghi âm kia thật sự làm anh bổ não về một vở tuồng thiếu niên đi sai đường rồi, anh đã xem quá nhiều bộ phim truyền cảm hứng cho tuổi trẻ?” Kim Trạch trào phúng: “Tôi biến thành cái dạng gì cũng là do tôi tự chọn, không ai bắt tôi cũng không ai ép buộc.
Tôi đâu có đang tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng thế giới dành cho người lớn đâu mà phải so sánh xem ai có gia cảnh khốn khó, ai có tuổi thơ bất hạnh hơn.”
Kim Trạch cau mày, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường không hề che giấu: “Tôi khác bọn họ, đối với tôi mọi người chỉ là bàn đạp, thứ tôi muốn chính là cơ hội để leo lên, cơ hội để đứng trên đỉnh cao nhất.
Có phải anh cảm thấy việc tôi còn trẻ mà đã làm người tình của ông chủ Trần là chuyện rất thiệt thòi? Anh đang nói đùa à? Lão Trần đã ly hôn nhiều năm và đang độc thân vui tính*.
Tôi đâu có cản đường ai đâu? Tôi giúp anh ta giải tỏa nỗi cô đơn và giải sầu, anh ta có thể chơi bất kỳ tư thế nào anh ta muốn.
Tương ứng với điều đó, anh ta phải cho tôi tiền, cho tôi cơ hội, giúp tôi hoàn thành vai trò của một đại sứ thương hiệu và vai diễn trong mấy kịch bản.”
(*王老五: Theo mình hiểu thì cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế.)
“Bây giờ Bạch Nhất Hoàn cũng có thể cho tôi ký hợp đồng với một tài nguyên và nền tảng tốt, tất nhiên là tôi phải đá Lão Trần rồi.
Như tôi đã nói, thứ tôi muốn là cơ hội.”
Ánh mắt Cao Á Lâm kiên định nhìn Kim Trạch chằm chằm, liên hệ với tiếng cãi vã mà hắn vừa nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ hắn mới muộn màng nhận ra một chuyện.
Cả hắn và Bạch Nhất Hoàn đều hiểu lầm—— bọn họ luôn cho rằng chính tên cha dượng hay bạo hành gia đình đã kích thích Kim Trạch và chính sự khinh bỉ và sỉ nhục của cha dượng đã khiến cậu đi đến con đường này, bọn họ cho rằng Kim Trạch luôn muốn vượt hẳn mọi người là để chứng minh cho tên cha dượng kia thấy nhưng thật ra không phải.
Kim Trạch luôn nói “tôi khác bọn họ”, cái “bọn họ” tất nhiên cũng bao gồm cha ruột và cha dượng cậu, nhưng chính xác là câu này đang ám chỉ người mẹ luôn ỷ lại, sống dưới sự chi phối, đồng thời cuộc sống cũng chịu ảnh hưởng từ người khác của cậu.
Cậu muốn chứng minh rằng với cậu mọi người chỉ là bàn đạp cho Kim Trạch này, cậu vĩnh viễn không bất cứ ai, cậu sẽ lợi dụng bất cứ ai cậu có thể lợi dụng để đạt được mục đích của mình, cậu tự nắm giữ cuộc sống của chính bản thân và không bao giờ biến thành kiểu người giống như mẹ mình.
Cao Á Lâm đột nhiên vô cùng hối hận, hắn hối hận vì đã làm ra một cái kế hoạch tồi tệ như này khiến Kim Trạch gặp phải người mà cậu không muốn gặp nhất.
Trong một lúc này, Cao Á Lâm cực kỳ lung lay, nhìn gương mặt quật cường của Kim Trạch hắn đau lòng đến mức suýt nữa kêu la thành tiếng.
Cao Á Lâm hít một hơi thật sâu, hắn cố kìm nén mọi cảm xúc, nói: “Thực ra đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Kim Trạch không ngờ đối phương lại đột nhiên thay đổi chủ đề, không hiểu ra sao cả nhướng mày: “Hả?”
Cao Á Lâm bước từng bước đến gần Kim Trạch cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ bằng một lòng bàn tay.
Cao Á Lâm cao hơn Kim Trạch một chút nên hắn hơi cúi đầu nhìn cậu, trong đôi mắt cụp xuống hàm chứa tình cảm dịu dàng nói không bao giờ hết.
Kim Trạch sững sờ, cậu lùi ra sau theo bản năng, áp lưng lên bức tường xám phía sau.
Cao Á Lâm nhìn chằm chằm vào mắt cậu như một con mãnh thú đang khóa chặt con mồi, nói: “Có thể cậu không nhớ rõ nữa nhưng khi cậu vẫn còn qua lại với Trần Doãn vài tháng trước, cậu sống trong căn hộ cao cấp mà anh ta mua ở ngoại ô.”
Kim Trạch không trả lời, mà chỉ nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Cao Á Lâm nói: “Sếp Trần đã đầu tư vào bộ phim tôi nhận vai chính.
Anh ta có mời tôi rảnh thì đến uống tách trà với anh ta.
Lúc ấy tôi vừa về từ nơi khác, khi đi ngang qua khu chung cư kia tôi mới nhớ tới chuyện này nên tôi đã gọi cho anh ta.”
Kim Trạch ù ù cạc cạc nói: “Tôi chưa đến nỗi bị bệnh alzheimer* đâu, tôi không nhớ là tôi từng tiếp đón anh đấy.
Ngày đó tôi không có ở nhà à?”
(*Bệnh thường gặp ở người già, sau khi mắc bệnh tính cách có thể thay đổi, khả năng ghi nhớ và phán đoán giảm sút.)
“Cậu có ở nhà.” Cao Á Lâm lắc đầu: “Mặc dù hôm đó tôi tình cờ đi ngang qua nhưng sếp Trần không ở trong căn hộ nên chúng tôi đành hẹn hôm khác.
Lúc đó trợ lý của tôi đột nhiên bị tiêu chảy.
Cho nên chúng tôi mới vội vàng đỗ xe trước cửa căn hộ cho trợ lý của tôi đi mượn nhà vệ sinh, tôi ngồi trong oto cả ngày rồi nên không thoải mái lắm, bởi vậy tôi mới xuống xe đi dạo một vòng.”
Cao Á Lâm gặp Kim Trạch trong siêu thị tiện lợi 24 giờ gần căn hộ.
Lúc đầu, Cao Á Lâm chỉ thấy Kim Trạch trông quen quen nhưng vẫn chưa nhớ ra là ai, thời điểm đó hắn bịt khẩu trang và đeo kính râm đi mua một túi khoai tây chiên trong cửa hàng, mãi đến khi tính tiền hắn mới chợt nhớ ra: Trước đây vì sếp Trần là nhà đầu tư và với tâm lý bà tám, trợ lý đã cho mình xem ảnh tình nhân của sếp Trần.
Trần Doãn có vô số người tình, trong số đó người nhỏ tuổi nhất đúng là Kim Trạch..