“Hoàng hậu nương nương, Lỗ Nhân công…”
“Nương nương! Không còn thời gian nữa rồi người mau nghĩ biện pháp đi ~~ “
Vang lên gần như đồng thời với giọng nói của cung nữ là một tiếng nói cao vút lanh lảnh, không kịp đợi cung nữ bẩm báo xong, người nói ra câu này đã như mũi tên bay thẳng vào Hoàn Khôn cung.
Hoàng hậu thở dài, xoa xoa huyệt Thái Dương, sáng sớm lúc biết sứ đoàn Tây Nhung vào đến kinh thành, bà đã biết chạy không thoát khỏi kiếp nạn này.
Quả nhiên, miệng chúm chím của Lỗ Nhân công chúa vừa mở ra, đã làm cho Hoàng hậu bực bội đến tận bữa trưa. Nội dung hả… vẫn nói đi nói lại một vấn đề, là nàng không muốn gả đến Tây Nhung ra sao, nào là tình yêu Tổ quốc lớn thế nào…
“Nếu như Hoàng huynh cố tình bức muội gả đi, muội sẽ lấy cái chết để chứng minh!”
Câu nói đầy tức giận tổng kết lại của công chúa.
Hoàng hậu khẽ đưa tay lấy chén trà, tầng tầng hơi trà che khuất biểu tình hờ hững trên khuôn mặt nàng. Không thể trách Hoàng hậu máu lạnh được, nếu như Lỗ Nhân công chúa thực sự hành động như lời đã nói, thì đã chết đi vô số lần rồi.
Lỗ Nhân công chúa, muội muội của Hoàng đế, bằng tuổi Dự Lâm Vương —— nói cách khác là vừa tròn hai mươi. Nhưng mà nam nữ có sự khác biệt, nữ tử hai mươi tuổi đều đã có hài tử gọi là nương (*mẹ*), cho nên Lỗ Nhân công chúa đã xứng danh là nữ thanh niên lớn tuổi, cũng là công chúa duy nhất đồng lứa còn chưa lấy chồng.
Về phần nguyên nhân, nói đơn giản là khó tính, nhưng mà từ này cũng không đủ để nói lên vấn đề. Tại vì trong mắt Lỗ Nhân công chúa, thì không ai là không có khuyết điểm gì đó —— dù sao cũng chẳng có ai hoàn mỹ, điều này cũng không tính là quá bất thường, vấn đề là trong mắt Lỗ Nhân công chúa, thì không có khuyết điểm nào không thể trở thành khuyết điểm trí mệnh! Có thể là tóc dài hay ngắn, móng tay ngắn hay dài… đều có thể biến thành cặn bã trong mắt nàng ấy.
Đụng phải cá tính thế này, đến ngay cả Thái hậu cũng nào cũng muốn nối dây tơ hồng cũng chẳng có hứng thú, sau khi Lô Nhẫn công chúa phê bình hết những người nhân trung long phượng thành Thái hậu tiến cử thành đám gà vịt lông rụng hết, thì Thái hậu đã không còn để ý đến việc hôn sự nàng ấy nữa, cho nên khi nàng ấy khóc sướt mướt kể khổ với Thái hậu nói không muốn gả về phía Tây, thì Thái hậu chỉ nói có một câu.
(*Nhân trung long phượng: rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người giỏi, người có tài*)
“Sớm nghe lời ai gia nói gả cho người ta thì đã chẳng có chuyện này!”
Tuy rằng việc xe duyên tơ hồng, dẫn mối xem mắt của Thái hậu phần lớn là không thành công, nhưng mà Hoàng hậu cảm thấy câu nói lần này là rất đúng.
“Người Hồ tính cách mạnh mẽ, có lẽ so với tính tình Quang Du cũng không tính là gì, hơn nữa hiện giờ muội ta còn được chọn nam nhân nữa chắc? Không gả đến nước khác thì gả cho ai đây!”
“Nhưng mà Hoàng Thượng, thần thiếp thấy tính tình Quang Du như thế… có gả đi cũng làm mọi người thấy không yên tâm… Nếu sang bên đó lại vẫn cố chấp như thế, không phải lại biến thành chuyện xấu sao…”
Hòa thân ấy, tất nhiên là hy vọng hai bên càng thân hơn, Hoàng hậu hoài nghi Lỗ Nhân công chúa có thể sẽ không thuận theo sẽ làm tổn thương hoà khí hai nước, cho nên tuy phản ứng lãnh đạm khi công chúa khóc lóc kể lể, nhưng đến tối vẫn phải nói đôi lời với Hoàng đế.
“Về điều này…”
Hoàng đế ghé sát bên tai Hoàng hậu nói thầm.
“Thật ra trẫm đã gặp qua vị Vương tử đó, cảm giác là không tồi, hơn nữa mẹ thân sinh ra hắn là người hán, chính là giao thoa giữa hai dòng máu Hồ Hán, cho nên cho dù không phải để hoà thân thì cũng là một nhân tuyển không tồi cho chức vị phì mã! Quang Du đã xem xét toàn bộ nam tử trong triều mà vẫn không vừa ý, có lẽ vị vương tử dị quốc này sẽ làm muội ấy vừa ý!”
Hoàng đế cảm thán tận đáy lòng, một câu kể trần thuật, nhưng cũng là hy vọng trong nội tâm. Hoàng hậu nghe xong, suy nghĩ một lát, nảy ra sáng kiến, thế là khuyên nhủ Hoàng đế lấy danh nghĩa Thái hậu chiêu gọi vị vương tử kia đến Hoàng cung gặp mặt. Thứ nhất là để tự nàng đánh giá, đồng thời đáp ứng được đam mê xem náo nhiệt của Thái hậu, thứ hai là có thể an bài cho Lỗ Nhân công chúa được gặp trước, đáp án thoả đáng cho ba lần bốn lượt nàng vào cung khóc rống.
Hoàng đế ngẫm lại, không có lý do gì để phản đối, vì vậy chuẩn tấu.
Ngày chính thức gặp mặt, không chỉ Thái hậu, Hoàng hậu chư vị phi tần ai cũng không dám bỏ qua vụ náo nhiệt này, Lỗ Nhân công chúa ẩn thân phía sau bình phong, nhìn chằm chằm vào bóng hình bên ngoài màn trúc như đang thăm dò con mồi.
Bên ngoài rèm, vương tử Tây Nhung, tuy rằng không nhìn rõ được diện mạo, nhưng mà có vẻ là người sáng sủa hoạt bát có đường nét góc cạnh – mọi người đều tin rằng khuôn mặt cũng không đến mức xấu quá đi.
Vương tử cung kính hành lễ theo lễ tiết người Hán với Thái hậu ngồi chính giữa phía sau rèm, dùng Hán ngữ để tự giới thiệu tên tự là Chính Khang Nguyên.
“Tiểu Vương Thi Đột Tố Lợi, bái kiến Hoàng Thái hậu.”
Hoá ra đây chính là “giao thoa Hồ Hán”… Thái hậu tận mắt thấy vương tử ngoại tộc lại dụng tâm với Hán học, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào tiếng Hoa, vừa định đánh giá ấn tượng đầu tiên không tồi, thì câu ân cần thăm hỏi tiếp sau của vương tử lại làm tất cả hoá thành mây khói.
” Tiểu Vương Thi Đột Tố Lợi, bái kiến các vị mẫu thân”
“…”
Hoàng hậu định mở miệng, nhưng lại ngậm lại, mấy lần muốn nói lại thôi, mà cũng không biết nên hỏi từ đâu, không biết từ “mẫu thân” trong phát âm của Hồ ngữ là “nương nương”, hay là vương tử nhất thời căng thẳng mà lầm vai vế?
Ngược lại vị phiên dịch tuỳ thân đứng cạnh vương tự lại rất thoải mái giải thích hiểu lầm, hoá ra là vương tử nhầm lẫn ý nghĩa 2 từ “nương nương” và “nương” (*mẹ*), tự mình sửa lại cách xưng hô. Bồi tội với chư vị phi tần xong, phiên dịch lại dùng Hồ ngữ nói thầm với vương tử gì đó, xem vẻ mặt, có lẽ là đang chỉ lại vương tử sự khác nhau về bản chất giữa “Nương nương” và “nương”.
Nhưng mà phản xạ của phiên dịch thành thạo tự nhiên như thế, làm người khác cảm thấy hắn gặp phải tình huống như thế này không chỉ một hai lần, quả nhiên…
Vương tử nói “Có thể lấy được công chúa làm vợ, tiểu Vương có thể mỉm cười nơi chín suối.”
Phiên dịch giải thích “Điện hạ nói là người rất vui mừng.”
Vương tử nói “Nghe nói dung mạo của công chúa đủ để đe doạ cả động vật.”
Phiên dịch giải thích “Điện hạ nghe nói công chúa có vẻ đẹp chim sa cá lặn.”
Vương tử nói “Hi vọng Tiểu Vương có thể cùng công chúa thành một giuộc.”
Phiên dịch giải thích “Điện hạ hi vọng được nhân duyên trời định với công chúa.”
“Ta nghĩ, mẹ thân sinh của vị vương tử kia có lẽ chưa từng đọc sách?”
Nhìn hai bóng người vừa rời khỏi Nhạc Ninh cung, Khang phi bất mãn nói một câu. Nàng chính là một tài nữ, tất nhiên là phản cảm với hành vi không dạy chữ cho con cháu, hiện giờ đã quy kết vị quý phụ nào đó ở tít tận Tây phương xa xôi vào đám người mù chữ rồi.
“… Dù nói thế nào, chỉ vì vài câu nói mà đã đánh giá hắn là không nên, hắn đã ưa thích văn hoá triều ta đến vậy, có lẽ sẽ đối xử rất tốt với công chúa…”
Ninh phi lương thiện đã đem mọi chuyện hướng về điềm tốt
Dù sao mấu chốt của việc gặp mặt lần này hoàn toàn không phải để khảo sát cấp bậc ngôn ngữ của vị Vương tử này, nghĩ đến đây, Hoàng hậu lập tức gọi Lỗ Nhân công chúa đang ở phía sau bình phong ra, hỏi cảm nhận của nàng.
“Muội không thích!”
Công chúa trịnh trọng nói ra ba chữ.
“Vì sao? Ngôn ngữ nói chuyện sau này có thể sửa đổi mà.”
Dụ phi Thục phi khó hiểu hỏi lại, qua hai nàng xem xét, vị vương tử ngoại tộc này ngoại trừ việc nói chuyện hơi khó hiểu, thì những việc khác không thành vấn đề.
“Ai nói là vì vấn đề đó chứ? Da hắn đen như vậy, bổn công chúa không thích da đen!”
“Ta lại thấy cũng được đó chứ, hiếm có người Hồ nào trắng hơn điện hạ đây, hơn nữa hình dáng có vẻ săn chắc, khoẻ mạnh!”
Đối với dưỡng da làm đẹp rất tâm đắc, Cung phi giải thích.
“Lần trước giới thiệu cho con Lục công tử, con còn nói là người ta là cương thi!”
Thái hậu vừa nghĩ tới lần gần đây nhất là lại tức giận.
“Dù sao thì con cũng không thích! Họ của hắn thật khó nghe! Thi Đột, thi thể, vừa xui xẻo vừa u ám! Nếu mà gả cho hắn rồi, về sau con sẽ bị gọi là Thi Đột phu nhân, hoặc là Thi Đột thị… AAA! Thật là ghê tởm!”
“… Ai nói thế, trong tiếng Hồ chắc chắn là một từ rất hay.”
Khang phi tri thức uyên bác phỏng đoán.
Nhưng bất luận là mọi người khuyên bảo thế nào, Lỗ Nhân công chúa vẫn ở thế binh đến tướng ngăn, nước dâng đất chặn, lúc nào cũng có thể tìm ra được tật xấu để nói. Trong mắt mọi người Vương tử Thi Đột chỉ có một điểm yếu duy nhất là nói Hán ngữ kém, nhưng trong mắt công chúa thì hình tượng không đáng nhắc tới, bởi vậy cũng nhìn ra được đặc thù nhìn tật xấu của Lỗ Nhân công chúa – đó chính là nàng ta từ trước đến giờ đều không coi vấn đề cốt yếu làm trọng điểm, mà chỉ chăm chăm nhìn vào những điểm thứ yếu.
“Trời ạ! Đúng là không thể nói nổi nữa! Ta với hắn hoàn toàn không hợp nhau!”
Vài ngày sau ngày gặp mặt, Lỗ Nhân công chúa lại một lần nữa vọt vào Hoàn Khôn cung, trong tay cầm một tờ giấy, không ngừng múa may.
“Thế thì sao?”
Hoàng hậu mặt tỉnh bơ hỏi lại.
“Nhìn xem thư Vương tử thi thể viết lại uội này, hắn có biết muội nói cái gì không chứ!”
“Muội đã thư từ qua lại với đối phương?”
Hoàng hậu nghe đến đó không khỏi nhướng mày, nam nữ chưa chính thức kết hôn, thì cho dù nhìn lén qua rèm đã là không tuân theo thể chế, tiểu cô tử (*cô em chồng*) này lại còn dám viết cả thư từ trao tay!
“Thế thì sao! Hoàng huynh với mọi người đều muốn đẩy ta xuống hố lửa, ta đành phải tự cứ mình chứ!”
Quy củ? Hừ! Cái đó được lập ra không phải để phá sao!
Hoàng hậu lắc đầu bất đắc dĩ, dù sao nàng không cùng huyết thống với công chúa, là người họ khác, tất nhiên cũng không nên nói quá nghiêm khắc.
Thấy trên giấy có mùi thơm anh thảo kia, có mấy chữ viết tay nhỏ nhỏ – “Cảm tạ công chúa điện hạ đã có ý với tiểu Vương, Tố Lợi chịu không nổi vinh dự này” – ngoại trừ mấy chữ diễn đạt hơi khó hiểu, thì không có vấn đề gì cả.
“Thư này có vấn đề gì sao?”
“Bức thư này không có vấn đề gì, nhưng mà ý trong thư để hồi âm thì cực kỳ cực kỳ có vấn đề!”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hoàng hậu, Lỗ Nhân công chúa kể lại một lượt bức thư nàng ta viết cho vương tử Thi Đột, đại khái là nàng tự nói dáng vẻ mình trở nên xấu xí, tích cách thì mạnh mẽ ra sao, mệnh khắc chồng khắc quốc ác liệt thế nào…
“Đã nói đến như vậy rồi, hắn có phải đầu óc có vấn đề không!”
Lỗ nhân công chúa trực tiếp bỏ qua vấn đề ngôn ngữ mà trách móc tâm thần đối phương có vấn đề, mà Hoàng hậu thật ra cũng rất mờ mịt, con người có thể làm được chuyện hoang đường, trong đầu chứa những từ ngữ hoang đường thế, có tính là bình thường không?
Nhưng mà đối với hôn nhân, Hoàng hậy không giống Hoàng đế, nàng có những hành động thiên về nữ tính hơn. Cho dù liên hôn giữa hoàng gia không cần phải cầm sắt hài hoà, tương thân tương ái, nhưng cũng không thể bị rạn nứt. Tuy rằng nhà trai xem ra không hề có ác ý, nhưng mà… Hoàng hậu lại quay sang nhìn Lỗ Nhân công chúa đang trong cơn thịnh nộ… Ngược lại nhà gái rất có khả năng bùng nổ.
Vì không để nhân phẩm một thiếu nữ biến thành vấn đề quốc gia, cuối cùng, Hoàng hậu đã đưa ra một quyết định.
Hôm nay, hành trình của Vương tử Thi Đột là đến bái kiến Hoàng đế. Tuy lần trước đã nói chuyện không chính thức trong mấy bữa tiệc, nhưng lần này dù sao cũng là chính thức trao đổi nội dung hoà thân, cho nên sáng sớm hắn đã rửa mặt mặc đồ chỉn chu, lúc ra đến cửa còn không quên cất tờ giấy đã chuẩn bị xuống dưới tay áo.
Tờ giấy này hả, trong lòng Vương tử lại cảm tạ ý tốt của Hoàng hậu thêm một lần nữa, đặc biệt bí mật cho hắn biết sở thích cùng kiêng kỵ của Hoàng đế! Người Trung Nguyên thật là thân thiện mà!
Hoàng đế dự định tiếp kiến Vương tử Tây Nhung tại Củng Thần điện. Bởi vì có khả năng sẽ nhắc đến vài hiệp nghị bí mật khi gặp mặt, cho nên tiến vào đại điện chỉ có Vương tử Thi Đột và phiên dịch của hắn, mà Hoàng đế sau khi thấy phiên dịch thì phất tay ra hiệu hắn cũng lui ra đi.
“Điện hạ Tố Lợi Hán ngữ lưu loát, cần gì đến người phiên dịch.”
Không đợi đối phương phản ứng kịp, Hoàng đế đã mở miệng trước. Thật ra đây cũng là chủ ý của Hoàng hậu, Hoàng đế đương nhiên cũng thích càng ít người ngoài càng tốt.
Vương tử Thi Đột nhớ đến trong tờ giấy có ghi Hoàng đế nói một là một, nói hai là hai, nên cũng thuận theo ý Hoàng đế. Phiên dịch khổ sở nhìn lướt qua chủ nhân, nhưng mà Vương tử hình như không để ý, đối với Hán ngữ – trong thâm tâm Vương tử vẫn luôn có sự tự tin chẳng biết từ đâu mà ra.
Câu nói đầu tiên, là Vương tử Thi Đột nói. Hắn cẩn thận đánh giá triều phục hôm nay của Hoàng đế, kết hợp với kiến nghị của Hoàng hậu “Hoàng đế rất thích người khác khen dáng vẻ”, nên mở miệng nói.
“Hoàng Thượng hôm nay đúng là càng nhìn càng rực rỡ chói mắt, so với những lần gặp mặt trước đây lại càng hình người dạng chó hơn!”
Hoàng đế đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh hoảng, về sau giận dữ, cuối cùng là vẻ mặt mờ mịt, hắn thật sự không biết lời này của đối phương có ý gì, nếu như mắng hắn, thì sao lại có người mắng trực tiếp như thế? Cũng may hôm nay hắn đội mũ miện có mười hai chuỗi ngọc, hàng châu lay động che mất sắc mặt không ngừng biến hoá của hắn.
Nhưng mà nhìn không thấy sắc mặt đối phương, hoặc là không nhìn tới sắc mặt đối phương, đối với Vương tử Thi Đột mà nói cũng không phải là chuyện tốt, hắn vẫn tiếp tục khen – đầu trâu mặt ngựa, lưng hùm vai gấu, lông phượng gan gà, heo bùn chó kiểng… Bởi vì Hoàng hậu nói Hoàng đế rất thích động vật, cho nên Vương tử Thi Đột nỗ lực tối đa tìm tòi trong ký ức những từ có liên quan đến chó mèo – tuy rằng, hắn cũng lờ mờ cảm thấy quân vương đứng đầu một quốc thích những thứ này có vẻ hơi kỳ quái.
“… Thế này, Điện hạ Tố Lợi, chúng ta vẫn nên nói đến chuyện chính đi…”
Cả khuôn mặt Hoàng đế xanh mét, ý thức được nếu nghe thêm lát nữa chính mình có thể sẽ làm ra chuyện làm mất thể diện đất nước, cho nên đổi đề này rất đúng lúc.
“Ngài nếu lấy Hoàng muội của trẫm, sẽ đối xử thế nào?”
“Tất nhiên là sẽ kính nhi viễn nhi.” (*kính trọng nhưng không gần gũi*)
“Cái gì?!”
“Nếu cưới được công chúa quý quốc, hai nước chúng ta cũng tính là người một nhà rồi, tất nhiên là lang bối vi gian rồi!” (*Lang bối vi gian: là cùng cấu kết với nhau làm chuyện xấu*)
“… Lời này là có ý gì? …”
“Hả? Là tranh sơn thuỷ.”
Vương tử Thi Đột chỉ vào bức “Thái Sơn đăng đỉnh đồ” phía sau lưng Hoàng đế, kỳ quái ở chỗ Hoàng đế bỗng dưng nghĩ đến một ý nghĩa khác.
“…”
“Thật tốt quá, nương nương, Hoàng huynh đã bác bỏ cầu thân của Tây Nhung! Nương nương người làm thế nào hay vậy!”
Sau khi biết mình không cần phải đi hoà thân nữa, Lỗ Nhân công chúa vội vàng chạy tới nói với Hoàng hậu. Lúc trước Hoàng hậu đáp ứng sẽ giúp nàng, nàng còn nửa tin nửa ngờ, dù sao hôn sự này liên quan đến chuyện triều chính, không phải dùng tư tình là có thể xoay chuyển được, nghĩ đến đây, Lỗ Nhân công chúa lại có sự lĩnh ngộ mới về thủ đoạn thông thiên của Hoàng hậu.
“Đâu ra, Hoàng thượng cũng là vì bảo vệ muội, ta chỉ ở bên cạnh lấy tình để cảm động, dùng lời để nói rõ ràng thôi, Hoàng thượng biết muội không tình nguyện, sao lại nỡ bức muội đi chứ!”
Hoàng hậu nở nụ cười rất đoan trang, không quên đem “công lao” đổ sang người Hoàng đế, dù sao Lỗ Nhân công chúa cũng chỉ coi những lời này là khách sáo, vẫn thề thốt nói tương lại sẽ trả lại nhân tình này cho nàng.
“Người một nhà, nói gì đến nợ ân tình chứ! Nhưng mà nếu muội thật sự muốn báo đáp, thì giúp ta giữ bí mật này, đừng nói với ai khác.”
“Đó là tất nhiên!”
Cuối cùng vẫn liên luỵ đến mình, Lỗ Nhân công chúa sao có thể nói với người thứ ba chứ!
Nhớ lại hôm Hoàng đế tiếp kiến trở về cả khuôn mặt gần như đã biến thành màu gan heo, Hoàng hậu khẽ thở phào một hơi, rốt cuộc cũng yên tâm rồi.
Chuyện này nếu để người khác biết… thì nàng biết đáp lời thế nào đây!