Chuyện Hoàng Cung


Hoàng đế nửa mê nửa tỉnh nhíu mày hình như nghe thấy có người đang gọi hắn, ngay lúc hắn xác định được giọng nó đó, thì cảnh đẹp tuyệt hảo mỹ nhân xinh đẹp nghịch nước ở ngự hoa viên trong mơ cũng hoàn toàn bị vỡ vụn… Hoàng đế đã quay lại với thực tế.
“Câm miệng! Trẫm nghe thấy rồi!”
Hoàng đế “xoạt” một tiếng rồi ngồi dậy, thét lên một tiếng, hắn không sợ sẽ làm kinh hãi đến người nằm bên cạnh, bởi vì hắn biết lúc này bên cạnh khẳng định không có một ai, ngoại trừ Mạnh Hiền An.
Các phi tần trong hậu cung đều biết đến một luật bất thành văn – đó là nếu được thị tẩm đều phải dậy sớm hơn Hoàng đế. Điều nay thật ra không liên quan đến vấn đề tôn kính hay cung quy gì cả, mà hoàn toàn là vì nếu Hoàng đế tỉnh dậy mà vẫn thấy nàng nằm bên cạnh hắn, thì chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh để Hoàng đế trút giận khi phải rời giường!
Bởi vậy, gọi Hoàng đế rời giường là một công việc có độ khó rất cao, cho nên chỉ có thể rơi vào Mạnh Hiền An, tổng quản nội phủ hầu hạ Hoàng đế từ thời còn là Đông cung thái tử đến nay.
Mạnh công công gọi Hoàng đế rời giường, trước đó luôn đặt một bình phong trước mặt hắn, xác định Hoàng đế tỉnh lại rồi mới vô cùng cung kính đứng yên tại chỗ, cho đến lúc Hoàng đế qua cơn buồn ngủ mới ra. Đương nhiên, bị mắng chửi là điều không thể tránh khỏi, dù sao có tâm lý cùng tố chất nô bộc tốt, cũng coi như là tập luyện nhìn mặt đoán tâm trạng.
“Chuyện gì!”
Hoàng đế nhìn sắc trời bên ngoài không phải là thời gian hắn vào triều sớm, giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng.
“Lương Châu có tin cấp báo truyền đến, là chuyện thượng du Hoàng Hà mưa rất to, Thừa tướng, Trung thư lệnh cùng mấy vị đại nhân Công bộ, Hộ bộ đều đã chờ bên trong đại điện.”
Mạnh Hiền An rất bình tĩnh trả lời, đây là việc đại sự có giá trị đủ để đánh thức Hoàng đế dậy sớm, hiểu rõ tính cách Hoàng đế, cho nên Mạnh Hiền An cũng không sợ chủ tử nổi bão.
Quả nhiên, Hoàng đế sắc mặt tuy khó coi, rốt cuộc vẫn “Ừ” một tiếng coi như chấp thuận, Mạnh Hiền An như được đại xá chỉ huy cung nữ vào rửa mặt cho Hoàng đế.
Hoàng đế như một con rối đứng yên để người khác hầu hạ, đầu óc mơ màng làm cho hai mắt đảo khắp nơi mà không có mục đích. Huệ phi tối qua ngủ bên cạnh đã không thấy bóng dáng đâu, nhất định là nghe theo lời các tiền bối cảnh cáo sớm rút khỏi tẩm cung. Huệ phi chắc chắn sẽ tìm chỗ nào ngủ tiếp, Hoàng đế lại không thể nâng cao tinh thần để đi làm việc, chẳng còn cách nào, hắn đã bị đám thần tử lấy chiêu bài “Quốc kế dân sinh” ra triệu hoá, hắn dám không đi chắc?
Kỳ lũ của Hoàng Hà rõ ràng còn chưa tới, lúc này lại truyền đến cấp báo lượng nước ở thượng du tăng lên, Hoàng đế vừa nguyền rủa hiện tượng El Nino cùng hiện tượng La Nina chết tiệt, vừa đi đến điện thượng triều.
(*Hiện tượng El Nino là một trong những hiện tượng thời tiết bất thường gây thảm họa cho con người từ hơn 5000 năm nay.
Hiện tượng La Nina: là một hiện tượng trái ngược lại với hiện tượng El Nino. Hiện tượng La Nina thường bắt đầu hình thành từ tháng ba đến tháng sáu hằng năm, và gây ảnh hưởng mạnh nhất vào cuối năm cho tới tháng hai năm sau. La Nina sẽ xảy ra ngay sau khi hiện tượng El Nino kết thúc.Hiện tượng La Nina thuộc dòng biển lạnh làm lạnh nhiệt độ của những vùng mà nó đi qua.*)
Quá trình thảo luận luôn dài dằng dặc, không thú vị, phức tạp rồi rối rắm, hơn nữa cuối cùng vẫn không giải quyết được vấn đề. Sau khi tính toán bàn bạc tăng thêm công tác phòng lụt tạm thời, thì đến giờ Mẹo tảo triều, Mạnh Hiền An rất đúng lúc đem đồ ăn sáng đến nơi, Hoàng đế chỉ nhạt nhẽo dùng bữa, cũng đúng thôi, tâm tình không tốt khẩu vị cũng không ngon nổi.
Giờ Dần bốn khắc, Hoàng đế mới ăn cơm được một nửa, lại có người đến triệu hoán hắn.
“Hoàng thượng! Không tốt rồi! Có vị đại nhân trượt chân rớt xuống sông Ngự, bên cửa Quang Hoa kia đang loạn lắm!”
Thái giám vừa báo tin xong làm Hoàng đế thiếu chút nữa phun sạch bát súp vừa uống hết xong ra bằng đường mũi, hắn không tin nổi lặp lại lần nữa.
“Cái gì?! Rơi xuống sông?”
Vừa bước vào cửa Quang Hoa, phía trước chính là Long Tông điện, chính điện để quân chủ thảo luận chính sự cũng tiếp đãi tứ phương đến triều bái, quảng trường phía trước điện tất nhiên trở thành nơi đám quan lại xếp hàng chờ. Trên quảng trường có một dòng sông chảy xuyên qua, cầu chín phiến bạch ngọc vắt qua, bằng phẳng rộng rãi có thể phi cả ngựa, đi xe, sao có thể có người đường lớn không đi lại đi bằng đường sông đây? !
“Trời mưa đường trơn trượt, các vị đại nhân đều không thể cầm đèn, có lẽ là trượt chân té xuống…”
Nghe thái giám kể lại đại khái một lần, Hoàng đế phất tay gọi cung nữ thu dọn đồ ăn. Người ta tốt xấu gì cũng là tiến cung vào triều giữa trời tối như bưng, hiện giờ rơi xuống nước dù thế nào cũng được coi là tai nạn lao động, người phúc hậu sao có thể tiếp tục ngồi ăn cơm nhàn nhã chứ? Được rồi! Đành phải đi một chuyến.
Theo quy chế từ trước, trong nội cung ngoại trừ phòng ngủ và các con đường bên ngoài cửa cung, thì cấm thắp đèn; từ trên xuống dưới trừ những người dòng họ cao quý hoặc lớn tuổi ra, tất cả đều không được cầm đèn, bởi vậy một đám người đi làm trên con đường “không ánh sáng” cũng đã rất quen thuộc rồi, nhưng mà có thể tối quá không nhìn thấy đường trên sông Ngự, cũng là lần đầu tiên xảy ra. Cũng may khi Hoàng đế đến nơi, tên xui xẻo thuộc Đô Sát viện kia đã được đưa lên bờ, mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng toàn thân ướt đẫm lại uống đầy bụng nước lạnh, không trông chờ được hắn sẽ vào triều sớm được, Hoàng đế tốt bụng nói vài câu an ủi xong thì lệnh cho thị vệ đưa về tận nhà.
Vì vậy, lúc tảo triều đề tài thảo luận ngoại trừ chuyện Hoàng Hà ra, còn thêm chuyện – nghị sự mở rộng phạm vi những người có tư cách cầm đèn.
Vốn việc nghị sự trên triều, chính là đại sự làm không được, mà tiểu sự lại nói mãi không dứt, chuyện này liên quan đến tổ chế nhiều như vậy. thời gian nghị sự lại càng thêm dài dằng dặc. Hoàng đế đã ngồi trên ngọc toạ năm giờ đồng hồ rồi, từ chuyện phòng lụt Hoàng Hà lôi hắn ra khỏi chăn tính đến giờ phút này – là tám giờ đồng hồ rồi, mà lúc sáng mới ăn được nửa bữa điểm tâm, lúc này đã đói đến mắt nổ đom đóm, thế nhưng hiện tại, không có bất cứ ai triệu hoá hắn, cũng không có bất cứ chuyện gì quấy nhiễu việc tảo triều, nhưng Hoàng đế không thể nổi giận, không thể không bình tĩnh, càng không thể cho bãi triều, bởi vì làm như vậy, người khác sẽ nói là hắn không có trách nhiệm gì gì đó, chỉ sợ là trực tiếp phán hai chữ – hôn quân!
Chỉ nghĩ đến chỉ vì tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi thoải mái mà có thể bị chụp lên mũ “Hôn quân”, Hoàng đế không khỏi cảm thấy cuộc đời thật bi thương.
Thật vất vả mới chống đỡ được đến giữa trưa, ngay khi giọng nói của thái giám tư lễ tuyên cáo “Tan triều” vừa cất lên Hoàng đế đã lập tức biến mất trên đại điện. Nhưng một chân của hắn vừa bước ra khỏi Long Tông môn, lại trông thấy một thái giám thò đầu ra nhìn ngó hướng bên này. Hoàng đế rất quen thuộc tướng mạo thái giám kia, đó là người trong Nhạc Ninh cung của Thái hậu, ngay lập tức, hắn biết kế hoặc lẳng lẳng đi nghỉ trưa thoải mái của mình đã bị nát vụn.
“Hàng Bạch cúc mới hái của Ai gia nhìn không tệ chứ, Lâm An phủ vừa cống đến đấy, uống vào miệng hương thơm vừa phải.”
Thái hậu nhàn nhã lấy tay khuấy trà trong chén nhỏ, khẽ nhấp một ngụm, thở phào thoả mãn, mỉm cười nhìn Hoàng đế. Hoàng đế không cần suy nghĩ vội vàng gật đầu tán thành, cũng không quên khen Thái hậu pha trà thưởng trà vài câu, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ “Trong miệng trẫm toàn mùi tanh, thơm chỗ nào đâu!”
Cơm trưa nay là Thái hậu mời, nhưng mà người già ăn nhạt, Hoàng đế ăn đồng nghĩ với việc ăn chay; người già thèm ăn nhưng đồng thời ăn rất ít, chủ trương lượng ít mà số món nhiều, Hoàng đế thì đói đến mờ chân tay tất nhiên là ăn không đủ, đồ ăn sáng mới ăn được ½, bữa trưa này… miễn cưỡng ăn được 2/3.
Bữa cơm trưa của Thái hậu từ trước đến nay không chỉ là ăn cơm đơn giản như vậy, hiện giờ thưởng thức trà chỉ là khúc nhạc dạo thôi, cũng may hôm nay Hoàng hậu ngồi cùng bàn, làm gánh nặng của Hoàng đế nhẹ hơn một chút.
Quả nhiên, Thái hậu thêm nước vào bình trà, rồi bắt đầu…
Thái hậu nói từ hoa Bạch Cúc của Lâm An phủ đến chỗ an dưỡng của Thọ Dương Quận vương, lại từ lão Quận vương nói đến tân hôn của con gái lão, lại từ cô dâu nói đến trượng phu của nàng ta là danh sĩ Giang Nam, làm tiền đề dẫn đến tài tử phong lưu phía nam, cảm khái kinh thành thiếu dòng dõi thư hương, lại suy nghĩ sâu xa đến tương lai các cô gái ở phía nam có nhà chồng khó lường, tiếp theo nhớ lại tiên đế trước kia từng đi tuần phía nam, tiếc nuối mình không có phúc được đến đó, ủ rũ tả lại tiên đế khen giai nhân phía nam thế nào, tiến thêm một bước nữa là tìm cách để cháu trai lấy được khuê tú miền nam, sau đó ước mơ tứ thế đồng đường đều hạnh phúc…
(*Tứ thế đồng đường: bốn đời cùng chung sống*)
Lúc Thái hậu nói đến chuyện hôn phối làm trung tâm, dùng tuấn nam mỹ nữ làm luận điểm cơ bản, thì người ngoài căn bản không có cơ hội chen miệng vào, cho nên Hoàng đế cùng Hoàng hậu chỉ có thể hết sức kiên nhẫn làm người nghe.
Lúc này, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào Nhạc Ninh cung, thời gian hiện giờ đã là đầu thu, trong ánh nắng lại mang theo vẻ dịu dàng. Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu, hơi sương mờ từ trà hoa cúc bay lên, một con mèo trắng đang nằm ngủ trên nệm, mùi Tử La hương nhẹ nhàng trên người Hoàng hậu… Hoàng đế chỉ cảm thấy giọng nói của Thái hậu bỗng dưng bay ra rất xa rất xa, lại bỗng nhiên như đang rất gần, từng câu từng chữ quanh quẩn trong đầu hắn, như sóng lăn tăn trên mặt hồ, đến lúc cuối cùng trở nên không có giới hạn, ràng buộc.
Ngay tại khắc cuối cùng ý thức chuẩn bị biến mất, Hoàng đế đã nghĩ – không biết có thể mơ tiếp giấc mơ đám mỹ nữ xinh đẹp như lúc sáng không?
Cuối cùng Hoàng đế vẫn không thể mơ tới mỹ nữ, nhưng thật ra cũng không kém là bao, hắn mơ thấy bữa tối là cả một bàn dài đầy thức ăn phong phú bày ra ngay trước mắt. Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị động đũa ăn bát Ô vân thác nguyệt, thì một giọng nói rất quen thuộc lại vang lên.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng! …”
Tuy rằng ngủ trưa bị gọi rời giường không nổi giận, nhưng mơ tới đồ ăn đến miệng rồi bay mất cũng là một chuyện vô cùng phiền muộn, Hoàng đế mở to mắt vừa định phát tác, thì lại nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Thái hậu thì lập tức bay mất.
“Quả nhiên không phải người thân đúng là có ngăn cách mà! Hoàng thượng hiện giờ ngay cả lời của lão bà này cũng nghe không vào đây mà!”
Câu dạo đầu màn nữ chính bi thảm của Thái hậu vừa vang lên, Hoàng đế lại thấy đầu đau nhức, cũng may Hoàng hậu ngồi bên cạnh nhắc hắn Mạnh công công có việc gấp cầu kiến, Hoàng đế mới tìm được lý do thoát khỏi Nhạc Ninh cung.
Từ giờ đến giờ Dậu, một hôn quân có thể cưỡi ngựa ngắm hoa, nghe hát hí kịch thậm chí xuất cung đùa giỡn con gái đàng hoàng. Nhưng Hoàng đế không dám làm hôn quân, vì vậy chỉ có thể không ngừng đi đi lại lại từ bên trong ra bên ngoài rồi ngược lại, hai tư giờ trong ngày đều bị gọi làm nô bộc của nhân dân. Công bộ cùng Hộ bộ triệu hoán đến ba lượt, bộ Binh triệu hoán một lần, Trung Thư tỉnh triệu hoá hai lần, Quang Lộc tự, Thái Thường tự, Hàn Lâm viện cầu kiến không ngừng, cũng may đến bữa tối Hoàng đế cũng được bình an ăn xong bữa cơm, sau đó, y theo câu “Ôn bão tư dâm dục” câu này rất chí lí, Hoàng đế đang nằm trên giường Huệ phi.
(*Ôn bão tư dâm dục: Ôn bão là ăn no, tư là nghĩ, ý nghĩa giống một số câu của Việt Nam như ăn no rửng mỡ, no cơm dửng hồng mao,…, ở câu này có lẽ tác giả dùng nghĩa đen, mọi người chắc cũng hiểu :”>*)
“Có đôi khi trẫm nghĩ, trẫm chung quy có phải là một Hoàng đế không đây…”
“Hoàng thượng đương nhiên là Hoàng thượng, hơn nữa còn là một vị minh chủ!”
Huệ phi trước mắt vẫn ở trong giai đoạn sơ cấp mới vào cung, chưa đạt tới trình độ khua môi múa mép như lò xo, cả việc nói lời nịnh nọt cũng trong quy củ, dù sao như thế lại mang lại cảm giác tươi mới, cho nên Hoàng đế vui sướng nở nụ cười, rất tự nhiên ôm Huệ phi vào ngực.
“Sáng sớm tỉnh lại đã không thấy nàng đâu, không thấy nhớ trẫm sao?”
Chưa nói tới trình độ khua môi múa mép như lò xo mà Huệ phi đến trình độ vui đùa thế này cũng chỉ biết xấu hổ đỏ mặt, mà phản ứng này lại làm cho Hoàng đế càng thêm vui vẻ, hai người rất nhanh đã uốn éo cùng một chỗ.
Tiếng thở dốc của Huệ phi càng lúc càng làm hắn ngứa ngáy. Nhưng không hề báo hiệu trước, một trận tạp âm bỗng dưng lẫn vào.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Có người tới…”
Huệ phi dù sao cũng không phải là hồng nhan hoạ thuỷ, quay đầu về phía phát ra tiếng gõ cửa có quy luật không thể giả bộ như không nghe thấy được, ngược lại Hoàng đế lại quyết đoán hơn nàng, chỉ nói ngắn gọn một câu “Mặc kệ đi!”
Nhưng mà có những chuyện, không phải hắn mặc kệ nó thì nó sẽ biến mất, cũng không phải hắn không nghe thấy thì sẽ không tồn tại. Tiếng đập cửa sau khi lặp lại vài lần, giọng nói không màng sống chết của Mạnh công công kia lại vang lên.
“Hoàng thượng, có thư khẩn từ tám trăm dặm Ngư Dương đến!”
Huệ phi chứng kiến hết, thấy Hoàng đế chán nản buông mình ra, sau đó lật người qua một bên vùi mặt vào gối, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích. Huệ phi cũng không dám làm gì, các vị phi tần kể tình trạng tức giận của Hoàng đế khi phải rời giường làm nàng khắc sâu ấn tượng, mà tình huống hiện giờ… Theo lý nào đó, cũng chính là “rời giường” …
Tâm tình của Hoàng đế thật sự là rất xấu, hắn muốn khóc! Muốn mắng chửi! Muốn đập phá! Muốn giết người! Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn lựa chọn chôn mặt vào gối, bàn tay cầm lấy gối dùng sức đến mức đầu khớp xương trắng bệch, dường như muốn làm mình bị ngạt chết hoặc là coi cái gối là kẻ địch của hắn mà làm ngạt chết đối phương.
Đại khái sau thời gian một nén nhang, cửa lớn Đồng Thương cung mở ra, Mạnh công công nhìn thấy Hoàng đế với vẻ mặt bình tĩnh, được Huệ phi đưa ra khỏi Đồng Thương cung.
Hoàng đế nhìn những người đang chờ mình bên ngoài cửa cung, nhìn Huệ phi, cuối cùng nhìn bầu trời trăng sắp lặn, bỗng dưng muốn phun ra một câu cảm khái các nhân sĩ thường dùng
“Haizzz… Ai bảo trẫm chính là mệnh Hoàng đế chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui