“Chỉ cần còn giữ được trung lương, cũng có thể mỉm cười nơi chín suối, gian tặc Lưu phu, mặc cho ngươi tính toán tra tấn bức cung hay phóng độc, tâm tư quá độc ác nhổ cỏ tận gốc, chỉ hận không thể ăn thịt ngươi, lột da ngươi, đền mạng cho ta!”
Vở diễn này tuy đã diễn vô số lần, nhưng chung quy vẫn không hề ảnh hưởng đến việc Thái hậu xem xong nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Lần này, Lão thái thái lại cùng khóc lóc với nhân vật phụ, chư vị phi tần chỉ yên lặng uống trà, mặt không chút vui mừng, cũng không chút đau khổ… toàn bộ mặt đờ ra như bị tê.
Nói thật ra, trong hậu cung mà trình diễn vở “Ly miêu hoán thái tử”, có vẻ chẳng ra đâu vào đâu, nhưng Thái hậu lại thích, đám vãn bối cũng đành phải nhẫn nại thôi.
Cả đời này của Thái hậu, có thể dùng câu “thuận buồm xuôi gió” để thuyết minh. Không có con mà được phong Hậu đủ thấy mức độ được sủng cao đến mức nào, Hoàng tử người nuôi từ nhỏ đăng cơ nên bà về già cũng có chỗ dựa. Người có cuộc sống làm cho vô số nữ nhân thân thở như vậy, nhưng chính bản thân Thái hậu vẫn chưa vừa lòng, bà chung quy cũng biết được cuộc đời này của mình đặc biệt xuôi gió xuôi nước không có kích thích mạo hiểm gì đáng nói.
“Haizz! Lý Thần phu này cuộc đời tuy trải qua nhiều lần trắc trở, cuối cùng cũng khổ tận cam lai không uổng phí cuộc đời này!” (khổ tận cam lai: thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới)
Sau khi vở kịch kết thích, Thái hậu lau nước mắt trên mặt rồi đặt lời tổng kết, chư vị phi tần chỉ cung kính phụ hoạ vài tiếng, tôn lên câu kết của Thái hậu
“Trái lại chúng ta ở đây, cuộc sống trầm lặng, ba năm năm năm vẫn vậy. Không có đại sự gì phát sinh, đúng là cực kỳ không có ý nghĩa!”
“… Thái hậu, cái đó gọi là bình an, không phải cứ bình bình lặng lặng không một gợn sóng mới là tốt sao”
Luận điệu này của Thái hậu đúng là đã miệt thị khổ tâm quản lý hậu cung của Hoàng hậu! Dù sao Hoàng hậu cũng có bản lĩnh dùng Thiết bố sam Kim chung tráo che lấp đi, khuôn mặt vẫn tươi cười dịu dàng đáp lời Thái hậu. Tư duy logic của Lão thái thái kém sơn, không thể so sánh được với Hoàng hậu, cho nên Thái hậu không thể biết được bên dưới vẻ ngoài dịu dàng là oán niệm vô hạn, nghiêm túc sửa lại lời
(Thiết bố sam, Kim chung tráo: là Thiếu Lâm thất thập nhị huyền công, Thiết bố sam là áo giáp sắt, Kim chung tráo là chuông vàng)
“Sống gian nan khổ cực chết mới được an nhàn các ngươi chưa nghe qua sao? Cả đám cứ cho rằng thiên hạ không có chuyện gì, nếu như có đại sự phát sinh thật thì các ngươi phải làm sao bây giờ! Phải gian nan khổ cực! Phải có hiểu biết về gian nan khổ cực, hoạn nạn khốn khó mới được!”
Hoàng hậu á khẩu không nói được lời nào, mọi người cũng trầm mặc theo. Các nàng cũng không phải là đàn sói phải sinh tồn trên sa mạc hoang vu, cả ngày mang theo hiểu biết về gian nan khổ cực để làm gì? Hơn nữa —— mọi người trong lòng không hẹn mà cùng oán thầm —— hiện giờ gian nan khổ cực lớn nhất Hoàng cung cũng không phải Thái hậu mà!
Thái hậu thấy vẻ mặt bất đắc dĩ không nói lời nào của đám con dâu, tự giải thích là mọi người đồng ý với ý kiến của bà, vì vậy sau khi động não rất lâu, ý tưởng chợt hiện ra…
“Huệ phi chính là một nữ tử bi tình tình đầu ý hợp với Thiên Thừa lại rơi vào đường cùng bị buộc phải vào cung, vừa không thể bị cuốn vào tranh đầu, vừa dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng với Thiên Thừa “
“Thái… Thái, Thái, Thái hậu… Oan uổng, con không có…”
Nghe xong nhân vật Thái hậu phân phó cho, Huệ phi bị sặc nước đến nói không nên lời, không dưng lại bay ra một vụ gian tình để làm tiết mục sao? Gần đây nàng tương đối thân cận với Vương gia, nhưng mà chuyện đó có nguyên nhân là răng mà cũng đã được Hoàng đế phê chuẩn
“Ui dào! Ai gia biết rồi! Đám các ngươi ngạc nhiên như thế làm gì, chỉ là giả bộ thôi mà!”
Thái hậu nói thật nhẹ nhàng, nhưng mọi người biết chuyện không đơn giản như vậy. Thái hậu không chỉ bắt các nàng giả bộ, mà còn phải giả bộ cho ra “kết quả” mới thôi, kết quả loại này thì không cần phải nói, hoặc là sự nhiệt tình của Thái hậu giảm bớt tự mình không muốn chơi nữa, hoặc là náo loạn đến không thể chơi được nữa, bất luận là loại nào, còn không phải các nàng tự mình gánh chịu! Ai mà có được quyền miễn mọi trách nhiệm như Thái hậu chứ?
Bác bỏ kháng án của Huệ phi, Thái hậu tiếp tục bố trí: Cung phi là sủng phi mị hoặc chủ nhân, Khang phi là người không được như ý muốn mà hiểu rõ được hồng trần, Ninh phi là long sáo nhát gan sợ phiền phức, Thục phi Dụ phi thì là cọng cỏ trên tường phía trên lỗ chó.
Mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, dù sao Thái hậu vẫn nhất ngôn cửu đỉnh.
“Được rồi, cuối cùng là con…”
Thái hậu đánh giá bên con dâu ngồi gần mình nhất, nhìn cho đến khi trong lòng Hoàng hậu thấy sợ hãi, lúc này Hoàng hậu mới phát hiện lâu lắm rồi mình không căng thẳng như thế nào, cứ như là đang đợi phán quyết án tử hình, lòng bàn tay đã sớm phủ một tầng mồ hôi.
“Con là nữ nhân rắn rết vẻ ngoài hiền lành mà nội tâm ác độc, vì để cho con của mình trèo được lên đế vị mà hãm hại Hoàng tử của các phi tần khác”
Câu kết luận cuối cùng của Thái hậu vừa dứt, chư vị phi tần nhìn Hoàng hậu sắc mặt vừa xanh vừa trắng, đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, so với nhân vật của Hoàng hậu, dù lúc trước các nàng có bất mãn với nhân vật của mình đến đâu, hiện giờ ai cũng không oán hận một câu.
Thái hậu không báo với Hoàng đế bà khởi xướng trò chơi Cosplay này, cho nên đến lúc Hoàng đế theo cảm giác phát hiện bầu không khí không thích hợp, thì đã trăm mối không thể giải mất rồi.
Khí chất yêu mị của Cung phu bỗng dưng bộc phát, tuy nàng ta trước giờ vẫn theo con đường gợi cảm, nhưng hiện giờ lại có tư thái hại nước hại dân; Ngược lại Khang phu càng lãnh đạm hơn, lúc trước nói mấy câu như “Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng” tốt xấu gì mọi người nghe cũng hiểu, mà hiện giờ nói mấy câu “Đạo đức huyền huyền phật kệ không, vô tranh vô dục tổng tương đồng” Hoàng đế lập tức không hiểu được; Còn các phi tần còn lại thái độ cũng lộ vẻ kỳ quái, đẳng cấp kỳ quái của Hoàng hậu lại càng tăng lên một tầng, mỗi khi lên tiếng ở chỗ công cộng thường xuyên kèm theo mùi vị dấm chua.
Hoàng đế là người theo chủ nghĩa yêu thương, thông thường khi phát hiện vấn đề điều đầu tiên nghĩ đến không phải đi chỉ trích người khác, mà tự phê bình mình trước, nhưng hắn xem lại những hành động biểu hiện gần đây của mình từ đầu đến cuối, vẫn không phát hiện có chỗ nào không ổn để dẫn đến mọi người biến thành quái dị. Nếu có hỏi người trong cuộc, thì mọi người cũng chỉ nói rất giả dối rằng “Không có gì không có gì”, điều này làm Hoàng đế càng thấy lo sợ bất an, cảm giác như có một cơn giông tố đang chờ mình phía trước.
Mà giông tố đó cuối cùng cũng đến, không phụ sự kỳ vọng của Hoàng đế…
Hôm nay sau khi ăn trưa Hoàng đế rất nhàn rỗi, trong thư phòng bắt đầu tiến hành hoạt động đọc sách rồi ngủ gật; Hoàng hậu thì đang ở Nhạc Ninh cung bị Thái hậu oanh tạc thính giác; Ninh phi đang đùa vui với con gái đang mọc răng mà khóc rống lên; Khang phu ở trong rừng tùng của Quế Xương cung ngâm thơ vẽ tranh; Huệ phi thì tiếp đãi Dự Lâm vương…
Từ sau sự kiện răng khôn lần trước, Huệ phi và Dự Lâm vương xem như ứng với câu “Không đánh không quen biết”, nhất là sau khi Dự Lâm vương phát hiện Huệ đại hiệp sau khi uống rượu có thể chống cự được sở thích nghiệp dư của hắn, thì tâm tình càng kích động không nói nên lời. Hoàng đế không đành lòng cướp đoạt người nghe có khả năng là duy nhất mãi mới tìm được của đệ đệ, nên cho phép hai người thường xuyên gặp mặt trong cung.
Cách một tầng rèm che, Dự Lâm vương thấy Huệ phi cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, có vẻ đã chuẩn bị xong để nghe hắn kể chuyện ma, nhưng mà Huệ phi lại đang chuẩn bị sắm vai “phi tần hậu cung có gian tình”.
Thời gian vào cung lâu như vậy, Huệ phi đã vui mừng phát hiện ra —– chỉ cần nàng uống rượu vào gây nên chuyện gì, tất cả mọi người sẽ rộng lượng không truy cứu trách nhiệm của nàng. Cái cớ tốt như vậy, lúc này không dùng thì còn chờ đến lúc nào!
Vì vậy sau thời gian nửa nén hương, Dự Lâm vương đang kể rất hứng thú thì thấy Huệ phu cả khuôn mặt ửng hồng hai mắt xám ngắt vén rèm lên đứng trước mặt hắn.
“Huệ… Huệ phi nương nương… ?”
Dự Lâm Vương tất nhiên là giật mình, cho dù Hoàng đế có phê chuẩn, cách một tầng rèm che nhưng bọn họ không thể vượt qua tấm rèm này, Huệ phi hôm nay lại cố tình vượt qua, hơn nữa… sắc mặt hình như rất không bình thường.
Đối mặt với khuôn mặt mờ mịt không nói chuyện của Huệ phu, Dự Lâm vương chuẩn bị mở miệng hỏi lại, Huệ phi bỗng dưng dùng thế hổ chụp mồi xông về phía hắn, thế tới rất mãnh liệt làm Dự Lâm vương ngồi trên ghế bị lật ngửa ra đất. Cùng với tiếng ghế đổ, hai người trên mặt đất tạo thành tư thế cực kỳ mập mờ.
“Lệnh Thái hậu không thể làm trái! Vương gia, hôm nay người phải chịu oan ức rồi!”
Huệ phi nói rất rõ ràng
Nhưng mà Dự Lâm vương sớm đã bị doạ thành ngốc, tư duy ngưng trệ, miệng há hốc một lúc lâu vẫn không nói được gì, cho đến khi Huệ phi bắt đầu bắt tay vào cởi áo khoác hắn ra, Dự Lâm vương mới như được bật công tắc điện, cả người run lên, khôi phục ý thức.
“Nương, nương nương! Người làm gì thế!”
Dự Lâm vương hoảng sợ vừa hét vừa hỏi không ngừng, nhưng Huệ phi chỉ quăng ột câu “Giả bộ thôi, không sao đâu”, sau đó không thèm nói với hắn câu nào nữa.
Sức lực của Huệ phi sau khi uống rượu Dự Lâm vương đã lĩnh giáo rồi, không ngăn được nàng ấy, nhưng Dự Lâm vương cũng không dám nặng tay đánh bất tỉnh Huệ phi, càng không dám hô lên gọi người đến hỗ trợ, chỉ có thể cố dùng sức giữ tay Huệ phi lại.
Cũng may hôm nay Dự Lâm vương mặc công phục, vạt áo không phải mở ở trước ngực, mà Huệ phi từ khuê phòng cho đến lúc tiến vào cửa cung, chưa từng hầu hạ nam nhân thay quần áo, kết quả là sờ cả buổi vẫn không biết bộ quần áo này cởi từ chỗ nào, Dự Lâm vương mới đủ thời gian thay đổi thế cục, thuận thế lăn một vòng biến nữ trên nam dưới thành nam trên nữ dưới.
Mắt thấy Huệ phi từ bên trên đã xuống bên dưới, Dự Lâm vương bỗng dưng ý thức được tư thế này càng mập mờ, lúc này thở cũng không dám thở mạnh vội vàng đứng lên chạy trối chết.
Vì vậy, đám thái giám trực bên ngoài Ngự thư phòng, tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình Dự Lâm vương vọt vào thư phòng của Hoàng đế, sau đó là Huệ phi khóc sướt mướt xông vào, người cuối cùng giá lâm là Hoàng hậu nương nương. Nhưng mà bốn người ở trong phòng rất lâu nói chuyện gì đó, đám người hầu rất hiếu kỳ, mà rốt cuộc cũng không ai dám nhìn trộm.
Bởi vì Hoàng đế ra lệnh ngậm miệng, cho nên chuyện hoang đường Huệ phi làm Thái hậu cũng không biết, nhưng mà ngày hôm sau, một tin động trời như sấm sét giữa trời quang lại truyền đến Nhạc Ninh cung.
Người đem tin tức này đến chính là nữ quan trong cung Hoàng hậu, nữ quan này có thể nói là chạy vội đến trước mặt Thái hậu, lệ rơi đầy mặt bẩm báo
“Thái hậu, có chuyện lớn rồi! Hoàng thượng muốn phế Hoàng hậu nương nương!”
Thái hậu kinh hãi nhảy khỏi giường, nhưng lúc hỏi tình hình cụ thể, thì nữ quan này lúc đầu không trả lời, về sau lại nói không rõ ràng, Thái hậu đành phải đem theo một đám người hầu hoả tốc đến Hoàn Khôn cung cứu nguy.
Còn chưa bước vào cửa cung, Thái hậu đã nghe thấy bên trong có tiếng đổ vỡ, bước thêm vài bước thì nghe thấy tiếng quát mắng của Hoàng đế, Thái hậu bước vào cửa điện, trông thấy cả điện hỗn loạn, Hoàng đế vẻ mặt lạnh lùng, Hoàng hậu thì quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Đã xảy ra chuyện gì hả… ? Làm sao lại thành thế này!”
“Mẫu hậu, người đến vừa hay!”
Hoàng đế dường như đã xem Thái hậu là hoá thân chính nghĩa, kéo bà đến bên cạnh mình, chỉ vào Hoàng hậu nói trong đau đớn
“Trẫm ở cùng nữ nhân này lâu như vậy, lại không ngờ nàng ta là loại người ác độc như thế! Hôm nay không diệt trừ nàng ta, trẫm sao có thể an tâm!”
Hoàng hậu cũng xem Thái hậu như cứu tinh, bước vài bước quỳ sát bên chân bà, lôi kéo váy áo Thái hậu khóc lóc kể lể
“Thái hậu, thần thiếp bị oan! Thái hậu phải làm chứng cho thần thiếp!”
“Ai da da! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Thái hậu bị kéo giữa hai bên đến hoảng hốt, gạt tay cả hai người ra
“Tiện nhân này năm xưa thông đồng với ngự y độc chết Thuần nhi!”
“Cái gì?!”
“Thái hậu, con không có! Đều là ý của người mà!”
“Lẽ nào lại như vậy! Lời nói đáng sợ như vậy ngươi cũng nói được ra!”
Hoàng đế tức giận ngút trời, đá Hoàng hậu một cái làm Hoàng hậu té trên nền đất. Thái hậu có lẽ chưa từng dạy con trai đánh nữ nhân, thấy tình hình gấp gáp, lúc này đánh Hoàng đế một bạt tai, mắng
“Hồ đồ! Còn chưa hỏi rõ mọi chuyện đã ra tay đánh người?”
Hoàng đế ôm nửa bên mặt bị đánh đỏ lên, kinh ngạc nhìn Thái hậu
“Mẫu hậu! Nàng ta giết con của con, người sao lại đánh con!”
“Hoàng hậu làm sao có thể làm loại chuyện như thế được!”
“Người làm sao biết nàng ta không làm!”
Hoàng hậu nhìn Thái hậu đứng về phía nàng, dấy lên hy vọng một lần nữa, ánh mắt chờ mong nhìn phía bà
“Đúng vậy Tháu hậu, thần thiếp thật sự không làm! Thần thiếp chỉ làm theo sự phân phó của người…”
Hoàng hậu còn chưa nói xong, Thái hậu đã vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy nàng, vừa nói “Ai gia sẽ làm chủ cho con”, vừa nháy mắt liên tục với Hoàng hậu bảo nàng đừng nói tiếp.
Thái hậu chưa bao giờ thấy con trai tức giận như thế, bởi vậy trong lòng cũng lo lắng. Bà đại khái đoán được Hoàng hậu giả trang người gian lại khéo quá thành vụng, chỉ có điều người đứng nơi đầu sóng ngọn gió lại không dám thừa nhận với Hoàng đế mình là người vạch ra mọi chuyện. Bất đắc dĩ, Thái hậu đành phải đem thân thể, tính mạng của mình cam đoan cho Hoàng hậu, có khi lát nữa gọi toàn bộ phi tần đến giải thích với Hoàng đế, nói mình là chủ mưu, Hoàng đế trước mặt nhiều phi tần như vậy chắc cũng không khó chịu với bà chứ nhỉ?
Quyết định xong, Thái hậu lập tức chuẩn bị đi tìm người, lúc ra đến cửa cung vẫn không quên dùng ngôn từ tàn khốc nói với Hoàng đế
“Trước khi ai gia quay lại, Hoàng hậu thiếu một sợi tóc, ai gia sẽ hỏi con!”
Nhìn thấy Hoàng đế gật đầu cam đoan, Thái hậu rốt cuộc cũng yên tâm rời đi, chỉ có điều bà sẽ không ngờ được, mình vừa quay lưng bước đi, hai người vừa rồi còn náo loạn túi bụi đã đi đến lại gần nhau.
“Trẫm đúng là oan ức, chỉ giả bộ đá nàng một cái, đổi lại là một cái bạt tai thật!”
“Xin lỗi người mà, bệ hạ, nhưng mà biểu hiện vừa rồi của Hoàng thượng đúng là rất thật, ngay cả thần thiếp cũng bị doạ đó nha!”
Hoàng hậu liên tục vuốt mông ngựa
“Vậy sao!”
Hoàng đế cười to thoải mái, ngoài ý muốn phát hiện được thiên phú biểu diễn làm hắn quên rất nhanh cảm giác nóng rát trên mặt.
Chuyện đã đến nước này, người có đầu óc tất nhiên cũng đã hiểu ra, hai người này vừa rồi diễn trò thôi.
Từ lúc Thái hậu ra chủ ý vô cùng cùi bắp “diễn luyện mô phỏng”, Hoàng hậu đã ngay lập tức tính toán làm thế nào để Thái hậu nhận thức được ý nghĩa quan trọng của xã hội cua đồng cùng với tư tưởng nguy hại nghiêm trọng của việc ăn no không có chuyện gì làm, mà Dự Lâm vương và Huệ phi vừa lúc trở thành cơ hội để Hoàng đế ra mặt can thiệp.
Người ta có câu hộp đen ta mở, ngươi chịu chết đi – đây là phương thức nhất quán không bạo lực không hợp tác của Hoàng hậu với Thái hậu.
“Nhưng mà… thật sự có thể làm mẫu hậu thu tay lại sao?”
Hoàng đế vui vẻ xong, vẫn thấy hơi lo lắng vừa rồi ra tay với Thái hậu vẫn không đủ
“Hoàng thượng yên tâm, cho dù lần này không được, thần thiếp còn có hạ chiêu!”
Phát hiện vẻ mặt hiếu kỳ của Hoàng đế, Hoàng hậu cười nói thầm bên tai Hoàng đế, cho đến khi vẻ mặt Hoàng đế biến đổi
“Chủ ý này của nàng… vạn nhất kéo cả trẫm vào thì làm sao đây?”
“Hoàng thượng! Thần thiếp làm việc đã có lúc nào quá phận chưa?”
Hoàng hậu cười tràn đầy tự tin, dịu dàng như ánh nắng tháng ba, nhưng Hoàng đế không khỏi lạnh run, hắn đột nhiên cảm thấy Thái hậu định nhân vật cho Hoàng hậu “Vẻ ngoài hiền lành nội tâm hiểm ác”, Hoàng hậu hoàn toàn có đủ tài năng để làm tiêu chuẩn cho người khác diễn xuất.