Chuyện Hoàng Cung


“Đáng giận! Lâm Hoàn cái tên bảo thủ kia! Trẫm chỉ tuỳ tiện nói ra, sửa một chút chẳng lẽ trời sẽ sập sao? Còn nói cái gì lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa! Lần sau? Hừ! Lần sau trẫm lập tức kéo hắn đến pháp trường, kề đao lên cổ hắn, xem hắn sửa hay là không sửa!”
“Ai da, Hoàng thượng, tội gì phải tức tối với sử quan, bọn họ toàn một đám mọt sách cố chấp mà”
Cung phi vừa dịu dàng dỗ dành Hoàng đế, vừa lấy ngón cái cùng ngón trỏ vuốt ve tai Hoàng đế. Nhưng mà có lẽ biện pháp giảm bớt tức giận này của nàng kém xa mức độ am hiểu ma sát trên giường, cho nên Hoàng đế vẫn tức giận than thở
“Đây còn là ngay trước mặt trẫm! Ở những chỗ trẫm không nhìn thấy được, ai biết bọn họ sẽ viết như thế nào? Không thể chấp nhận được! Lâm Hoàn hắn tính là cái gì!”
Hoàng đế càng nói càng kích động, càng nghĩ càng thấy ngột ngạt bức bối, bởi vậy đã quên mất đứng phía sau hắn cách đó không xa, có một vị sử quan đang trực, chức vụ của hắn không giống họ Lâm kia, nhưng trình độ chuyên nghiệp giống hệt nhau, lúc này đang nghiêm túc ghi lại lời nói của Hoàng đế:
“Hoàng thượng phán: Lâm Hoàn hắn tính là cái gì”
Không sai, người chọc cho sự nóng tính của Hoàng đế bay lên cao, chính là một đám được xưng là “Sử quan Khởi cư chú” (sử quan ghi chép sinh hoạt hằng ngày); mà chuyện làm hắn nổi giận đùng đùng, chính là đám sử quan này luôn tích cực ghi chép mỗi một câu hắn nói ra vào Khởi cư chú —— tích cực như thể câu nào cũng mang tính triết lý sâu xa.
Lẽ ra, điều này đối với người đang tại vị có tác dụng đôn đốc thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng phàm là con người, sao có thể bất cứ lúc nào cũng dùng đầu óc để nói chuyện đây? Vì thế, hôm trước Hoàng đế tuỳ tiện nói một câu “Làm minh quân còn không bằng tiểu nhị khách điếm”, đại lão bản là hắn lập tức nổi lên xích mích với Lâm đồng chí “Tiểu bí” đang trực, tuy rằng Lâm sử quan kia cuối cùng không ghi lại câu này của Hoàng đế, nhưng thái độ công tác “Ta là chính nghĩa ta không sợ ai hết” lại kích thích lớn đến Hoàng đế.
(Từ Tiểu bí ở đây có hai nghĩa, một là táo bón, hai là bí mật, cũng không biết tác giả dùng nghĩa nào)
“Haizz… Chẳng lẽ trẫm cứ trơ mắt nhìn mình bị đá mọt sách vùi dập sao?”
Hoàng đế thở dài nặng nề. Vừa nghĩ đến sau khi hắn trăm tuổi, mọi người có khả năng sẽ phát hiện một đống lời lẽ phản nhân loại phản xã hội phản khoa học trong Khởi cư chú của hắn, tâm tình Hoàng đế lập tức như bị cạo sạch lông kéo đi, muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu, hắn càng cảm thấy oan khuất là: hắn thậm chí còn không nhỡ rằng mình đã từng nói những lời này!
“Chẳng lẽ Hoàng thượng không thể sai người lén sửa lại Khởi cư chú này sao?”
Cung phi vừa mới dứt lời, Hoàng đế đã vứt cho nàng một ánh mắt xem thường, đánh dấu hai chữ “Người ngoài nghề” sau ót Cung phi
“Mấy thứ đó lúc trẫm còn tại vị ngay cả liếc mắt nhìn một cái còn không được, nói gì đến sửa? Trừ phi tương lai trẫm nuôi được đứa con trai có hiếu, giúp trẫm sửa lại”
“Vậy thì dứt khoát tự mình viết sách đi, truyền lưu hậu thế, chứng minh thanh danh!”
Với những lời này của Cung phi, Hoàng đế không cần đảo tròng mắt để suy qua tính lại, bởi vì hắn bỗng dưng cảm thấy đề nghị này khả năng thực hiện được ——là rất lớn!
Dựa theo tiêu chuẩn đã được định ra từ xưa, chương đầu tiên của tự truyện tất nhiên nên bắt đầu từ việc tự thuật tộc hệ gia đình. Những điều như người từ nơi nào sinh ra, nước từ chỗ nào chảy đến, đương nhiên phải nói cho rõ ràng. Ở điểm này, so với những người vắt hết óc để viết cho tổ tiên huy hoàng một chút, thì Hoàng đế có thể nói là ưu thế tuyệt đối, lịch sử vinh quang của gia tộc có hạ bút thành văn thì có mà viết đến tay chuột rút… nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ quá huy hoàng này.
Đừng nói đến quan hàm, công đức cùng tác phẩm ba thế hệ gần đây, mà chỉ tuỳ tiện chọn một người tuỳ tiện một phương diện để nói, thì cũng là tác phẩm có độ dài vĩ đại. Chủ đề chính là bản thân mình còn chưa bắt đầu, mà đã viết đến trên dưới một trăm vạn chữ, chung quy không thoả đáng cho lắm. Huống chi những điều đó thế nhân đều biết, ghi lại quá chi tiết không quan trọng, không chỉ không phù hợp với cách hành văn ngắn gọn đơn giản, mà còn làm đời này bị nghi ngờ. Cho nên, sau khi Hoàng đế cẩn thận ghi chép lại một lượt phụ thân, ông ngoại, ông cố, phát hiện thật sự không thể nào giản lược được, cuối cùng đành bày ra một lượt từ đầu đến cuối tục danh, thuỵ hào, thời gian tại vị của tổ tiên mình.
Nội dung này giống hệt đi điền bản mẫu đăng ký dân cư… Thật sự hoàn toàn trái ngược với ý định ban đầu của Hoàng đế.
Chương thứ nhất trước tiên được thông qua như vậy, chương thứ hai nên nói nhân vật chính được giáng sinh như thế nào, vì thế Hoàng đế đi tới Nhạc Ninh cung.
“Lúc Hoàng thượng sinh ra là giữa ban ngày ban mặt, sao có thể nhìn thấy sao trời là cái dạng gì?”
“Vậy mây lành thì sao? Hay là ánh sáng cát tường gì đó?”
“Giữa trưa mặt trời lên cao, ngay cả bóng mây cũng không có, ánh sáng đúng là rất chói mắt”
“… Vậy tiếng kháo vang dội như hổ báo, trong người mang bảo vật kỳ lạ thì sao…”
“Hoàng thượng nói bậy bạ gì đó? Đâu ra chuyện này!”
Được rồi, xem ra vụ mang thai mười hai tháng, trong phòng xuất hiện thần tiên, sao sáng trên trời rơi xuống nhân gian, sinh ra lập tức cười to, tay cầm kim nguyên bảo… hoàn toàn không có. Nhưng mà là một đế vương, đây coi như là biện pháp cấp bậc thấp nhất khi sinh ra, sao có thể không có cái gì đây?!
“Chẳng lẽ một chuyện làm người khác khắc sâu ấn tượng cũng không có sao?”
Hoàng đế nhìn vẻ mặt chẳng hề để tâm của Thái hậu, tuyệt vọng thở dài
“… Khắc sâu ấn tượng… cũng không phải hoàn toàn không có…”
“Ồ!”
Hoàng đế lấy lại tinh thần
“Nhớ rõ hôm đó ban đầu thời tiết đẹp lắm, sau khi Hoàng thượng sinh ra trời bỗng dưng mưa tầm tã, đường dẫn nước trong cung không kịp thoát nước, lúc đó An phi ở Bách Hà cung địa thế hơi thấp, nước chảy ngược vào bên trong, lúc ai gia đến thăm còn làm váy bị ướt bẩn, bộ đó mới làm ra, ai gia đau lòng một thời gian dài đó! Cho nên mới nhớ rõ ràng”
“…”
Đoạn này nghe… sao giống như điềm xấu!
Mà sau khi trở lại Ngự thư phòng, Hoàng đế cân nhắc một lượt, vẫn nghĩ ra một phương pháp biến phế vật thành bảo bối, vì thế chỗ mở đầu chương thứ hai tự truyện, hắn đã viết như sau:
“Lúc trẫm sinh ra, trời giáng cam lộ, Hoàng cung được nước mưa thanh tẩy đều trở nên sạch sẽ thoải mái…”
Chương thứ hai coi như có thể đối phó bình thường, vì thế Hoàng đế lại bắt tay vào chuẩn bị chương ba, đoạn này nói đến tình cảnh lúc còn thiếu niên. Nói như vậy, nhưng dù sao cũng phải “Từ nhỏ ôm chí lớn, ít cười đùa, chong đèn đọc sách” có vẻ chấp nhận được, nhưng Hoàng đế thật sự không nghĩ rằng mình đã từng vĩ đại như thế, cho nên vẫn quyết định đi tìm tài liệu để kích thích linh cảm.
Vừa đứng dậy, vẫn là Nhạc Ninh cung của Thái hậu
“Không uổng công ai gia nuôi con lâu nay, Hoàng thượng lần này đến hỏi đúng người rồi đấy~!”
Thái hậu nói như thế, sau đó bắt đầu uốn lưỡi thao thao bất tuyệt. Nhưng Hoàng đế càng nghe trong lòng càng lạnh —— nếu dựa theo ý của Thái hậu viết xuống, sẽ chẳng còn là tự truyện của hắn, mà căn bản biến thành tập hồi ký của Thái hậu!
Thái hậu yêu cầu phải miêu tả trọng điểm mẫu tính chói lọi của mình, Hoàng đế vốn định bằng mặt không bằng lòng, mà mục tiêu kế tiếp của hắn chuyển tới bạn chơi cùng mình lúc thơ ấu, nhưng mà bạn chơi cùng của Hoàng tử… thật sự ít đến đáng thương.
Thư đồng? … Đám người kia có thể nói thật mới là kỳ quái
Huynh đệ? … Chỉ có mỗi Chiêu Huy tên mèo rừng, xa hơn ngàn dặm không nói, mà khẳng định miệng chó không mọc được ngà voi… Như vậy chỉ còn lại Thiên Thừa.
“Chuyện hồi nhỏ của Hoàng huynh sao…”
Dự Lâm Vương cúi đầu suy nghĩ một lát
“Nhớ hồi nhỏ thần đệ bị Hoàng huynh và Tứ ca xúi giục đi nghịch tiên hạc được tiến cống, kết quả bị mổ rách cả mặt, bị phụ hoàng mắng một trận”
“Ai bảo đệ nghĩ đến chuyện này! Trẫm hỏi là trước kia trẫm có làm chuyện gì rất ưu tú không”
“Ưu tú? … Nghe nói tiên sinh ở Đạo Đường có khen năng lực động thủ của Hoàng huynh đặc biệt mạnh…”
“Có chuyện này sao?”
“Chính là có lần Hoàng huynh phá hỏng ghế dựa của tiên sinh, mà bề ngoài không nhận ra, hại tiên sinh ngã gãy cả thắt lưng…”
Dự Lâm Vương nói xong lập tức nở nụ cười
“A! Trẫm nhớ ra rồi! Về sau phụ hoàng còn sai thị vệ ấn trẫm xuống đất để đánh, chuyện này Đại ca cũng có phần, trẫm còn không khai Đại ca ra, đúng là lỗ lớn!”
Hộp ký ức vừa mở ra, Hoàng đế cùng Dự Lâm vương hàn huyên liên miên không ngừng hết cả buổi trưa, từ chuyện trèo lên cây đào bắt chim con cho tới nhảy xuống hồ bắt cá, từ ném con cóc ghê tởm vào cung nữ tới dắt chó dữ bắt nạt thái giám, tâm tình tán gẫu rất thoải mái, thoải mái đến tận lúc Dự Lâm vương xuất cung, Hoàng đế mới đột nhiên nhớ ra chính sự của hắn còn chưa làm xong đâu.
Haizzz… sao trong trí nhớ đều là chuyện cười đùa hài hước với bị đánh bị mắng, muốn tâng bốc cũng tâng không nổi, còn chuyện nào kỳ lạ hơn chuyện này nữa đây?
Chương ba… tả cảnh đi, đành phải đặt sang một bên, suy nghĩ chương bốn trước.
Qua thời kỳ thiếu niên thì bước vào trưởng thành, chương này gần như là đoạn quan trọng nhất trong toàn bộ tự truyện, bởi vì đến lúc này, những nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan, tình yêu quan, cái này quan, cái kia quan của con người đã được định hình hết, huống chi lúc này Hoàng đế sắp đăng cơ có thể hô phong hoán vũ chỉ chỗ này đánh chỗ kia, theo lý thuyết nên là thời đại hoàng kim hắn đắc ý nhất, nhưng mà —— chú ý đó chỉ là “theo lý thuyết”.
Trên thực tế Hoàng đế cầm bút nửa ngày, ngây người mãi mà nửa chữ cũng chưa viết ra. Cảm giác này giống như tìm một giọt nữa giữa biển khơi, tìm hạt cát giữa biển cát, rõ ràng đầy ra đấy, mà lại không biết xuống tay như thế nào. Nói tóm lại, giống chương một, quá nhiều chuyện!
“Đại sự đáng để ghi lại sao… Thần thiếp vào cung khẳng định là phải ghi lại, nói đến ngày đó…”
Cung phi thao thao bất tuyệt, trí nhớ chính xác đến từng chi tiết như máy tính, tự truyện của Hoàng đế biến thành “Hôn lễ long trọng của ta”
“Cổ nhân nói ‘Đêm động phòng hoa chúc, lúc tên đề bảng vàng’, tất nhiên là đáng để ghi nhớ nhất, nhưng mà thần thiếp hy vọng Hoàng thượng có thể ghi lại một số bộ sách thần thiếp đề cử, rất có lợi với phổ cập dân trí, ví như “Thối tư lục”, “Điêu ngọc tập”, “Pháp ngôn”…”
Trong tư tưởng Khang phi, bản tự truyện của Hoàng đế lại dần bước gần đến “Một trăm bản sách sinh viên thế kỷ 20 nên đọc”
“Hài tử là chuyện rất quan trọng, Hoàng thượng đương nhiên phải viết vào, lúc hài tử còn nhỏ ấy…”
Ninh phi chậm rãi chia sẻ đủ loại tâm đắc khi nuôi nấng con cái, cải biên tự truyện Hoàng đế thành “Bách khoa mang thai nuôi con”
“Hoàng hậu thì sao? Nàng còn muốn bổ sung gì nữa không?”
Hoàng đế nằm trên giường êm ở Hoàn Khôn cung, uể oải hỏi
“Đã là Hoàng thượng viết, như vậy thuận theo ý của người được rồi, thần thiếp không bổ sung gì hết”
“Hừ! Vẫn là Hoàng hậu khéo hiểu lòng người”
Hoàng đế đứng lên nhấp một ngụm trà, căm giận nói
“Đây là tự truyện của trẫm! Tự truyện! Rốt cuộc các nàng ấy có biết tự truyện là dùng để làm gì không?”
Hoàng hậu liếc mắt nhìn mấy tờ bản thảo trên bàn trà, thật ra nàng cũng không rõ Hoàng đế muốn viết tự truyện của mình thành cái dạng gì, nhưng có một điều nàng rõ ràng – tự truyện hả, chính là dùng để YY, đã YY, thì tất nhiên cứ đi theo ý tưởng của tác giả thôi.
Tuy mỗi chương cân nhắc thật sự loằng ngoằng, mà dàn ý của bản tự truyện này Hoàng đế xem như đã viết xong, nhưng hắn không lập tức bắt đầu biên soạn. Thứ nhất, Hoàng đế không phải thanh niên văn học, không có nhiều thời gian để giải quyết một lần cho xong; Thứ hai, trước khi chính thức viết, dù sao hắn cũng phải tìm nhân sĩ trong nghề đến cố vấn.
Thái độ công tác của đám sử quan tuy làm Hoàng đế không muốn gặp, nhưng năng lực công tác vẫn xứng đáng khẳng định, bởi vậy Hoàng đế đến Quốc sử quán tìm Chính tổng tài (chức quan đứng đầu cơ quan soạn sách) kiểm tra giúp hắn. Vị lão học giả này cũng từng tham gia biên soạn ghi chép thực tế của tiên đế, xem như Thái sơn bắc đẩu, cho nên trước mặt ông ấy Hoàng đế tương đối khiêm tốn khách khí, chỉ giao đại cương cho ông ấy xem, sau đó lẳng lặng chờ đối phương trả lời.
“… Không biết Hoàng thượng định lấy hình thức gì để truyền bá quyển sách này…”
Lão chuyên gia xem nửa ngày, thình lình hỏi Hoàng đế vấn đề có liên quan đến con đường tiêu thụ như vậy
“Hình thức? Không phải là tự truyện sao?”
“Là như vậy, những sách biên soạn có thể gia nhập vào văn tự soạn cho Hoàng đế, chỉ có mấy loại ghi chép thực tế, hội yếu (sách ghi chép lại chế độ kinh tế của một triều đại), thời chính (sách ghi chép lại chế độ chính trị của một triều đại), sắc lệnh, ngự tập, mà không có loại thể tài (văn thơ) ‘tự truyện’ này, huống chi ngoài những loại trên thì không được truyền bá bên ngoài, đại khái Hoàng thượng cũng không muốn như vậy đi”
Giọng điệu của lão học giả không nhanh không chậm, sắc mặt cũng không gấp không hoà hoã, nhưng ngụ ý là tự truyện của Hoàng đế không phù hợp với phạm vị được chi phí công đài thọ xuất bản, Quốc sử quán cũng không thanh toán cho nó.
“Trẫm vốn không định biên soạn sách, là trẫm tự mình viết còn không được sao!”
“Vậy thì chính là tác phẩn tư nhân của Hoàng thượng, thần là quan viên Quốc sử quán, không có tư cách bình luận tốt hay không tốt”
Nói cách khác là đừng lợi dụng thời gian làm công để hỏi ông ấy loại vấn đề tư nhân này
Hoàng đế tức giận, nhưng là người văn minh được giáo dục tư tưởng kính lão yêu trẻ đến khi trưởng thành, cho nên Hoàng đế không phát giận, mà chỉ giọng điệu không tốt hỏi tiếp
“Như vậy theo góc độ văn sĩ đơn thuần mà nói, khanh cảm thấy đại cương này của trẫm thế nào?”
“Nếu như lấy những bộ sách đang được lưu truyền ở chợ mà nói, thì có gia huấn, chí minh, tạp sử cùng tiểu thuyết bách gia tổng hợp nhiều loại thể tài, cho nên… tự truyện của Hoàng thượng… có vẻ không dễ phân loại…”
Đến đây Hoàng đế rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ý tứ của lão nhân này chính là lấy góc độ tác phẩm văn học mà nói, tự truyện của hắn căn bản không bán nổi!
“Rốt cuộc ngươi có ý! Nói rõ ràng!”
“Thần không dám, chỉ có điều thần thân là sử quan, bắt buộc phải viết đúng sự thật, không tránh khỏi trách nhiệm cứng rắn chống cự”
Lão học giả mặc dù già, nhưng hiển nhiên tâm không già, tư thế xương cốt cứng rắn đối mặt với Hoàng đế, Hoàng đế vừa thấy tác phong sử quan có đâm vào tường cũng không quay đầu của ông, da đầu lập tức run lên cho đến khi muốn nổi bão, mà xét thấy vấn đề chế độ không thể không chịu đựng, hôm nay cuối cùng không nhịn được nữa hung dữ nói một câu
“Sách này truyền lưu hay không truyền lưu, truyền lưu như thế nào tạm thời không bàn tới, hôm nay ngươi lập tức cầm đại cương này chép cho mỗi sử quan một bản, về sau biên soạn làm mục lục bất cứ thứ gì, chỉ cần đề cập đến trẫm thì cứ ấn theo bản này mà viết!”
“Nương nương cảm thấy nội dung trong sách có quen mắt không?”
Hôm nay Khang phi tới gặp Hoàng hậu, thuận tiện còn cầm theo quyển tiểu thuyết dân gian lấy từ chỗ tiệm sách hay mua bán
“… Hơi hơi, nhưng mà sách này…”
Hoàng hậu đánh giá một lần nữa mặt bìa bản tác phẩm này —— “Tửu sắc tài vận truyền”, tên này nhìn qua không có liên hệ gì với bản đại cương tự truyện lúc trước Hoàng đế đã cho nàng xem qua, nhưng nội dung sao giống như là cùng lấy từ một chỗ thế này?
“Tác giả sách này là ai?”
“Không biết, tác giả viết những kỳ văn nhàn sự này quá nhiều, phần lớn là hạng người vô danh, ai lại chạy đi khảo chứng điều này?”
“Vậy ngươi đã cho những người khác xem chưa?”
“Đương nhiên không, thần thiếp cảm thấy không thích hợp lắm, trước tiên vội tới đưa cho nương nương xem, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nghe tiệm sách kia nói, trước mắt quyển này rất được hoan nghênh ở chợ, truyền bá rộng khắp, chỉ sợ… đó là chuyện sớm hay muộn…”
Nghe xong lời muốn nói lại thôi của Khang phi, Hoàng hậu dĩ nhiên biết Khang phi lo lắng cùng một chuyện với nàng, thở dài một hơi
Hiện tại trong cung ai cũng biết, Hoàng đế đang ầm ĩ rối loạn với Sử quan. Nếu người phát hiện tự truyện mình đặt ở Quốc sử quán xuất hiện ở dân gian thành sách lậu, thuận tiện còn cải biên thêm mắm dặm muối thành tác phẩm cấp thấp, thì chẳng biết người sẽ tức kinh thiên địa quỷ thần khiếp như thế nào đây!
Sách lược hôm nay phải làm, cũng chỉ có thể chuẩn bị đầy đủ để đối mặt với tương lai núi lửa bùng nổ có thể đoán được cùng an ủi tâm hồn bị tổn thương của Hoàng đế, nhưng mà —— Hoàng hậu đóng bản tiểu thuyết trong tay lại —— ít nhất nàng có thể nói “Người xem, tác phẩm được hoan nghênh như vậy còn không phải dựa vào cấu tứ của ngài để viết ra đấy thôi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui