Chuyện Hoàng Cung


Dân chúng khắp thiên hạ này đều biết, trong nhà Hoàng gia của triều đại này có hai loại người nhiều nhất, thứ nhất là phi tử, thứ hai là công chúa.
Đối với điều đầu tiên, có lẽ Hoàng đế sẽ oán giận một hai câu, cho rằng hắn chỉ thuộc tiêu chuẩn nhà giàu bình thường. Về điều thứ hai… tuy rằng sự thật đặt ngay trước mắt, nhưng Hoàng đế vẫn phàn nàn—— “Đây là di truyền!”, ai bảo tỷ muội của hắn còn nhiều hơn cả huynh đệ chứ!
Hoàng đế coi như sáng suốt, tư tưởng trọng nam khinh nữ không nghiêm trọng như những cha mẹ ở nông thôn. Nam nhi lấy nữ họ Ngũ, nữ vào cửa thế gia, đối với hắn mà nói đều rất đáng để đầu tư, cho nên Hoàng đế yêu năm nữ nhi của hắn không hề ít hơn con trai —— thậm chí có thể nói là thuần tuý hơn, không chút băn khoăn.
(Họ Ngũ: Hiện nay được coi là dòng họ hiếm thấy. Phân bố rải rác ở những vùng Sơn Đông, Thái Nguyên Sơn Tây, Đại Đồng, Tháp Thành Tân Cương, Lợi Xuyên Hồ Bắc, Ích Dương Hồ Nam, Nghi Phong Giang Tây, Tiêu Giang Chiết Giang. Các dân tộc Hán, Miêu, Thuỷ tộc, Thổ gia tộc, Lật túc tộc cũng có họ này. Đời Hán có Ngũ kinh; thời Nguyên có Ngũ tắc; Minh Đại có Ngũ hoài.
Trước đây thuật sĩ ấn theo cung, thương, giác, trưng, vũ tiến hành phân loại dòng họ, xưng là “Họ Ngũ” (Luận hành – cật thuật): “Thuỷ thắng hoả, hoả trộm kim, khí ngũ hành không tương đắc, nơi ở họ ngũ, trước cửa có hướng tốt. Hướng này là phú quý thịnh vượng.”)
Nhưng mà, đối với những gia đình có đông con cái mà nói, sự yêu thương của cha mẹ muốn thi hành chủ nghĩa bình quân tuyệt đối thì gần như không có khả năng. Bởi vậy nếu Hoàng đế tuyên bố “Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt”, trên cơ bản có thể phán định là vô nghĩa, chỉ có điều trong lòng hắn tính toán điều gì sẽ không nói ra ngoài … trừ phi đôi khi vô tình quên mất.
“Ha ha! Mười năm sau, hai mỹ nữ đứng đầu thiên hạ đều là nữ nhi của trẫm!”
Chén đi chén lại trên buổi tiệc, dưới ánh nến rạng rỡ Hoàng đế nhìn hai nữ nhi mặc cát phục màu đỏ thẫm, vô cùng tự hào nói một câu.
Thần tử bên dưới thấy chủ sự hào hứng như thế, lập tức phát huy bản lĩnh “Quân thần một lòng”, trăm miệng một lời phụ hoạ
“Kỳ Dương Công chúa cùng Hoài An Công chúa đúng là diễm át quần phương, không hổ là mẫu đơn của quốc gia!”
“Đúng vậy đúng vậy, hai vị điện hạ quả thật như Hằng Nga trên trời, lộng lẫy như mận đào!”
“Đó gọi là Nhã nhược khinh vân tế nguyệt, phiêu nhược lưu phong hồi tuyết, kiểu nhược nhật thăng triều hà, chước nhược liên xuất lục ba”
(Trích bài Lạc Thần Phú nổi tiếng của Tào Thực tả mối tình với Chân thị. Chân thị nguyên là con dâu Viên Thiệu, sau khi Tào Tháo phá Ký Châu thì đem gả cho Tào Phi, mặc dù Tào Thực cũng xin được lấy nàng. Về sau Phi trúng gian kế của Quách phi mà bức tử Chân hậu, nhưng rồi ân hận, nên đem tặng Thực chiếc gối của Chân hậu. Tào Thực dạo chơi bên dòng sông Lạc rồi nghỉ đêm tại đó, ôm gối nằm mộng thấy Chân thị, tỉnh giấc làm ra bài phú này, tả giấc mơ gặp nữ thần sông Lạc. Với sự tưởng tượng thần kỳ và từ chương hoa lệ, tình cảm tha thiết chân thành, bài phú trở thành một kiệt tác tình yêu trong văn học Trung Quốc.
Đoạn đầy đủ: Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tê nguyệt, phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. Viễn nhi vọng chi, kiểu nhược thái dương thăng triều hà; bách nhi sát chi, chước nhược phù cừ xuất lộc ba
Dịch văn: Thần thái nàng khinh doanh nhu mỹ tựa như chỉ cần động nhẹ cũng khiến nàng phiên phiên bay lên như hồng nhạn, thân hình nàng kiện mỹ nhu khúc như du long đằng không hỷ hí; dung nhan sáng lạng giống hoa cúc mùa thu nở rộ, nét thanh xuân phồn thịnh như thanh tùng mùa xuân xanh tươi; bước đi như có như không tựa mây thưa nhè nhẹ bao quanh minh nguyệt, hình tượng phiêu đãng bất định như gió thổi làm tuyết hoa cuốn lên; nhìn xa xa, trong sáng khiết bạch giống như thái dương từ trong sóng nước đang dần lên cao, đến gần xem thì thật là minh lệ diệu nhãn như hoa hà đang đứng trên mặt nước hồ trong suốt.)
Các thần tử ông một câu ta một câu, thể hiện rõ văn vẻ cùng sức sáng tạo của bọn họ không hề thua kém Khang phi, khen đến mức hai vị Công chúa trong ngày sinh nhật đỏ bừng mặt phải cúi cái đầu cắm đầy trâm phượng vàng xuống; Cho đến khi Hoàng đế nức gan nức ruột, hỗn hợp vị rượu cùng cảm xúc cực kỳ kiêu ngạo đã làm hắn nói ra tuyên ngôn kia.
Những lời này của Hoàng đế —— tuy tạm thời không thể chứng thực —— nhưng có khả năng không phải là giả. Gien di truyền của Nhị nữ nhi cùng Tam nữ nhi hắn vô cùng tuyệt vời, kết hợp gần hết những ưu điểm có thể nhìn thấy của cha mẹ, hơn nữa vì sinh đôi, lúc đứng cùng một chỗ đánh sâu vào thị giác càng đạt tới hiệu quả 1+1 lớn hơn 2, rất có khả năng trong tương lai gần sẽ đội lên đầu vòng nguyệt quế của tất cả các tiểu thư trong cả nước.
Chỉ có điều, lúc này Hoàng đế đang đắm chìm trong vinh quang “Phụ thân của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ” không ý thức được hậu quả nghiêm trọng từ lời nói ngẫu hứng này của hắn.
“Đừng mà, Hoàng thượng! Thần thiếp rất mệt”
Party sinh nhật của Công chúa qua đi, Hoàng đế thuận tiện ngủ lại trong tẩm cung Cung phi, mà Cung phi đối mặt với bàn tay đang tiến lại gần muốn ôm lại hung dữ đánh một cái, sắc mặt không tốt lui đến mép giường, rồi quay lưng về phía Hoàng đế.
(Tác giả viết luôn chữ Party @_@)
“Sao vậy? Khó chịu trong người sao? Có muốn trẫm phục vụ nàng tận tình không”
Hoàng đế cười xấu xa kéo Cung phi lại, chỉ nghĩ rằng nàng ấy đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng nhìn thấy vẫn là Cung phi mặt giận dỗi, mũi nhăn mắt nhíu trả lời
“Hoàng thượng vẫn nên giữ tinh thần sức lực đi quan tâm ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ’ của ngài đi, tội gì lãng phí thời gian ở chỗ thiếu phụ già này!”
Lúc này, cho dù Hoàng đế có ngu ngốc cũng cảm nhận được vị chua. Nhưng mà hắn nào ngờ được, người đầu tiên làm khó dễ hắn lại là mẹ ruột của đôi tỷ muội như hoa kia?! Xem ra vĩnh viễn không thể coi nhẹ sự chấp nhất đối với mỹ mạo của nữ nhân, mặc kệ là mười tám tuổi, hay là tám mươi tuổi.
“Ơ kìa, ái phi nói gì vậy! Hai nha đầu Kính Tư cùng Viện Tư còn nhỏ, mới chỉ là Thiên hạ đệ nhất mỹ tiểu cô nương, còn ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ’ hiện tại tất nhiên chính là mẹ của ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ’ tương lai!”
Đến lúc này Cung phi mới cong môi cười, bàn tay mềm mại trắng nõn vòng ra sau cổ Hoàng đế, lúc nàng đang định tiến hành bước tiếp theo, thì Hoàng đế như vừa nghĩ ra điều gì đó bỗng dưng dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói với Cung phi
“Nhưng mà những lời này chỉ được nói ở đây, nàng đừng có truyền ra ngoài!”
Nhưng mà sự thật chứng minh, khi Hoàng đế phê bình một vị phi tần, nàng ấy có lẽ sẽ không nói ra ngoài, nhưng khi Hoàng đế miệng vàng lời ngọc khích lệ phi tần, nàng ấy có khả năng không nói ra ngoài sao? Cho dù có, thì người kia cũng không phải là Cung phi.
“Hoàng thượng, câu nói kia của người thật không công bằng?”
“Hả? Câu nói nào?”
Hoàng đế ngây người nhìn Ninh phi, nàng đang ôm nữ nhi còn nhỏ tuổi, ánh mắt hướng về nữ nhi, lại sợ hãi liếc mắt nhìn Hoàng đế
“… Ngài nói Kỳ Dương Công chúa cùng Hoài An Công chúa tương lai sẽ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ…”
“Thế thì làm sao?”
Ánh mắt Ninh phi lại dừng trên người nữ nhi. Tiểu nha đầu này mới mọc ra hai cái răng, lúc này đang mắt to trừng mắt nhỏ với mẫu thân, ngây ngô cười hai tiếng, Ninh phi dường như bị tiếng cười ngây ngô này cổ vũ, cuối cùng thở ra một hơi nói
“Nhưng còn Lăng Dung của thần thiếp thì sao, chẳng lẽ Hoàng thượng cảm thấy Lăng nhi không đẹp, tương lai một chút hy vọng lớn thành mỹ nhân cũng không có? Hay là… Hoàng thượng có gì bất mãn với thần thiếp?”
“Nàng nghĩ đi đâu thế, làm sao có loại chuyện này!”
Hoàng đế kiên quyết thể hiện lập trường của mình, nịnh lên nịnh xuống Ninh phi một lượt. Cũng may Ninh phi luôn dịu dàng nhã nhặn, không tiếp tục dây dưa vấn đề này, nhưng hiển nhiên không vừa lòng lắm với câu trả lời của Hoàng đế, nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Trinh Phong là trưởng nữ của bệ hạ, trước mặt công chúng người nâng địa vị các muội muội của con bé lên, tương lai Trinh Phong lấy cái gì để làm chỗ dựa đây?”
Hoàng hậu vừa nói ra những lời này, Hoàng đế lập tức khóc không ra nước mắt. Rồi xong, đây đã là người thứ ba khởi binh vấn tội hắn. Thực tế sao? Chẳng phải là hắn chỉ khen ngợi nữ nhi của mình xinh đẹp thôi… thuận tiện sử dụng chút biện pháp tu từ để nhấn mạnh.
“Mọi người suy nghĩ quá nhiều rồi, hôm đó là sinh nhật Kính Tư với Viện Tư, trẫm khen hai đứa cũng là sai sao?”
“Là người nghĩ quá đơn giản! Hiện tại mỗi người trong cung đều chú ý đến ưu khuyết của các Công chúa, người nói vậy chẳng khác nào châm ngòi quan hệ giữa tỷ muội mấy đứa!”
Hoàng đế giọng điệu cứng rắn, ngữ khí của Hoàng hậu cũng không mềm mỏng, huống chi “Tôn ti lớn nhỏ” trong lời nàng luôn là nguyên tắc thâm căn cố đế của Hoàng gia. Cho nên tuy Hoàng đế cảm thấy nàng ấy có chiều hướng việc tư cao hơn việc công, nhưng đối với cách viện cớ của Hoàng hậu quả thật không còn gì để nói.
“… Nghiêm trọng như vậy sao?”
Hoàng đế không cam lòng hỏi thêm một câu cuối cùng, sau đó nhận được cái gật đầu cực kỳ trịnh trọng, không hề do dự, không hề suy nghĩ của Hoàng hậu.
“Bình chọn! Bình chọn đi!”
Hoàng đế hỏi Hoàng hậu nên làm gì bây giờ, Hoàng hậu nói trước hết đến nghe ý kiến Thái hậu, sau đó Hoàng đế đã có được đáp án như vậy
“Thế… có phải hơi phức tạp quá không?”
“Không phức tạp! Tuyệt đối không phức tạp! Hoàng thượng có thể cho tất cả người hầu trong cung bầu chọn giấu tên một vị Công chúa họ thích nhất, đương nhiên các phi tử không được tham dự; Ngoài ra, để cam đoan tính công bằng trong bình chọn, có thể quy định các nô tài trong một cung không được chọn Công chúa của cung đó, còn nữa…”
Thái hậu nói một mạch chi tiết các quy tắc, làm Hoàng đế cảm thấy kỳ quái sao bà có thể thuần thục như vậy
“Nhưng mà… cuối cùng không phải sẽ lộ ra người cao người thấp, vẫn đề vẫn như trước không được giải quyết?”
“Hoàng thượng, đầu óc con sao chậm phát triển thế hả!”
Thái hậu trên mặt mang biểm cảm “Trẻ con không thể dạy”, lại ghé vào tai Hoàng đế nhỏ giọng nói thầm, dần dần khoé miệng Hoàng đế cong lên, cuối cùng lộ ra nụ cười gian xảo.
“Mẫu hậu, trẫm bội phục người nhất là hôm nay, lão nhân gia người không ngờ lại nghĩ ra chủ ý hay như vậy!”
Hoàng đế hiểu rõ Thái hậu có tâm tư muốn việc nhỏ hoá lớn, nhưng kế sách lần này ngoài dự đoán của Hoàng đế, xem ra chỉ số thông minh của Thái hậu đã vượt xa người thường.
Thái hậu hưởng thụ nhận lấy sự ngưỡng mộ của con trai, đồng thời cũng lặng lẽ nói một tiếng với Hoàng hậu người đưa ra chủ ý này cho bà “Hiếu thuận”.
Hoạt động tuyển tú “Công chúa tốt nhất” của bản triều cứ triển khai hừng hực khí thế như vậy. Để biểu hiện sự coi trọng của Hoàng đế với các phi tần cùng nữ nhi, làm hoạt động này thật náo nhiệt, thật sôi động, thật khí phái! Trong thời gian ngắn, ngay cả dân chúng ngoài Hoàng triều cũng biết Hoàng cung đại nội đang triển khai bình chọn, cho dù không có quyền bầu cử cũng hăng hái lén thảo luận.
Nhưng mà, tất cả chỉ là chuẩn bị bên ngoài. Sau lưng, Hoàng đế còn có sự an bày trù tính khác.
“Ngươi đã hiểu hết chưa? Hiền An”
“Nô tài đã hiểu”
“Cần phải để cho bọn họ không tìm thấy chút dấu vết nào!”
“Tuân chỉ”
Nhìn bóng lưng Mạnh công công nhận lệnh rời đi, Hoàng đế nhớ lại chủ ý Thái hậu dạy hắn, không kìm lòng được nở nụ cười xấu xa.
“Thưởng nhiều vậy! Trẫm chỉ có năm nữ nhi thôi mà?”
“Sao con còn chưa hiểu ra hả! Năm người năm phần thường, không phải là vừa đẹp sao!”
Thái hậu không nhịn được đánh vào ót Hoàng đế. Không sai! Chủ ý Thái hậu đưa ra chính là “Quan trọng mỗi người tham gia đều có thưởng”
“Tốt nhất” ấy hả… tất nhiên không thể bao gồm tất cả các phương diện, có phẩm hạnh, có vẻ ngoài, có trí tuệ… Tóm lại là muốn bao nhiêu đều có thể bịa ra bất nhiêu. Vì thế sau khi nghe Thái hậu dạy bảo, Hoàng đế trở về trù hoạch năm giải thưởng cho năm nữ nhi của hắn:
Trưởng nữ “Giải thưởng khí chất tốt nhất”, thứ nữ cùng tam nữ “Giải thưởng ấn tượng tốt nhất”, tứ nữ “Giải thưởng tài nghệ tốt nhất”, bé nhất “Giải thưởng tiềm năng tốt nhất”
Tất cả đã chuẩn bị ổn thoả, Hoàng đế bắt đầu tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận lại không có lời nào để nói của các phi tần, cả người dào dạt khoái cảm phấn khích khi thắng lợi.
Có trước đường đi, bình chọn cứ ấn theo ý độ của đạo diễn Hoàng đế mà làm từng bước. Thật ra, trước khi Hoàng đế tiến hành bình chọn, các cung nữ thái giám xuất phát từ suy nghĩ cho bản thân, còn có chút suy nghĩ lo lắng về phiếu tuyển chọn. Bởi vì tuy là giấu tên, như nếu có vụ chủ tự truy cứu, chẳng lẽ thật sự không tra ra? Đến lúc đó lại làm khó dễ, đâm chọc, ngãng chân bọn họ thì ai phụ trách? Hoàng đế? Khẳng định là không thể trông cậy!
Bởi vậy, lúc Mạnh công công nhắn hộ chỉ thị quan trọng của Hoàng đế, không cần phải bàn giao gì nhiều, các cung nữ thái giám đều tích cực chủ động đầu quân vào hội tác nghiệp trong bóng đối. Có thể nói là anh không biết tôi không biết, trời không biết đất không biết, thuần thục như thể tất cả đều xuất thân từ FBI.
Sau khi mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, kết quả trận đấu cứ thế sinh ra. Mà sau đó, không ngoài dự tính của Hoàng đế, hắn bị các phi tần vây công.
“Hoàng thượng! Người có ý gì đây!”
Tức giận nhất chính là Cung phi, ban đầu vinh hạnh này chỉ thuộc về hai nữ nhi của nàng, hiện tại thành 1/5, sao có thể nén giận!
“Đúng vậy, người làm bộ cũng quá rõ ràng rồi…”
Ninh phi nhỏ giọng oán giận ngay sau Cung phi. “Giải thưởng tiềm năng tốt nhất”? … Nữ nhi của nàng nhỏ nhất, cái này chẳng phải là vô nghĩa sao!
“Thành giả, thiên chi đạo; Tư thành giả, nhân chi đạo”
(Trích thơ Mạnh Tử: Thành tín là quy luật của bản tính tự nhiên, theo đuổi thành tín là làm theo đạo lý đương nhiên của con người)
Tuy nữ nhi của Khanh phi đoạt được “Giải thưởng tài nghệ tốt nhất” làm nàng thấy rất hài lòng, nhưng đối với hành vi lừa gạt của Hoàng đế, Khang phi cảm thấy vẫn cần phải khiển trách vì đạo nghĩa
Nhưng mà, Hoàng đế đối mặt với vòng bao vây của các phi tử lại không hề kích động, không chỉ không hoảng hốt, không tức giận, mà còn mang vẻ mặt vô tội nói
“Các nàng vì sao lại nói thế, ai nói trẫm làm bộ? Có chứng cớ không?”
Vẻ mặt thuần khiết lương thiện của Hoàng đế lúc này không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, bởi vì các phi thần đều thề rằng có thể nghe thấy tiếng cười xấu xa trong lòng hắn. Nhưng mà ngay tại lúc mọi người đang định bắt đầu một trận lên án công khai khác, thì đã có người xuất hiện hoà giải.
“Ai da da, đều là kết quả giấy trắng mực đen chọn ra, chúng ta có so đo thì có ích lợi gì đâu?”
Người nói chuyện chính là Thục phi, nàng xuất hiện kịp lúc nhận được ánh mắt tán thưởng của Hoàng đế, lại đổi lấy sự xem thường của các đồng bào, bởi vì nàng không có hài tử, người đứng nói suông không ngại đau thắt lưng.
(Đứng nói suông không ngại đau thắt lưng: Câu này xuất phát từ một điển tích Tần Hiếu Công tiếp đãi Thương Ưởng (hay Vệ Ưởng) do sủng thần Cảnh Giám tiến cử. Tần Hiếu Công ngồi thẳng trên ghế trò chuyện say sưa cùng Thương Ưởng. Ban đầu hai người Thương Ưởng và Cảnh Giám cùng nhau ‘trường tọa’ tức quỳ ngồi trên gót chân trên một tấm nệm. Sau đó Thương Ưởng nói đến đoạn hào hứng liền đứng lên đi lại trong điện mà say sưa bàn luận từ sớm tới tối mịt không phát hiện ra. Cảnh Giám phải quỳ suốt từ sáng tới tối rất mỏi nên thường xuyên nháy mắt ra hiệu ngừng lại mà Thương Ưởng không để ý. Mãi tới canh hai Tần Hiếu Công mới cắt ngang và ban cho hai người dùng ngự thiện. Trong tiệc Thương Ưởng hỏi Cảnh Giám tại sao nháy mắt nhiều thế, Cảnh Giám mới nói dỗi một câu. « Tôi quỳ suốt cả ngày đến tê dại hai chân bủn rủn cả người mềm nhũn mệt mỏi. Ngài đứng nói chuyện thì đâu bị đau lưng. ( chú thích từ truyện Thú phi của nhà ss Lãnh Vân)
Thục phi không để ý đến ánh mắt những người khác, giọng điệu vừa chuyển nói tiếp
“Hoàng thượng, lần này bình chọn Công chúa chúng thần thiếp đều cảm thấy rất thành công, rất viên mãn! Cho nên không bằng rèn sắt khi còn nóng người lại tổ chức bình chọn một lần nữa đi!”
“Bình chọn gì?”
Hoàng đế không ngờ Thục phi còn có chiêu này
“Hoàng thượng lại làm một lần bầu chọn “Hậu phi tốt nhất” được không?”
Dụ phi lập tức chêm thêm một câu, thuận tiện nhìn các tiền bối đứng phía sau một lượt. Mọi người nhận được ánh mắt của Dụ phi, lập tức ngầm hiểu, trong nháy mắt từ biểu cảm phẫn nộ vừa rồi nhanh chóng thay bằng vẻ hoà ái, thân thiết, dịu dàng, tất cả những vẻ mặt có thể dùng nghĩa tốt để hình dung, năn nỉ nói
“Đúng rồi đúng rồi, lần này chuyện Công chúa chúng thần thiếp không so đo nữa, Hoàng thượng làm lại một lần nữa đi!”
Hoàng đế đối mặt với các phi tần đang tới gần, theo bản năng rụt cổ lại, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, trong lòng hò hét ——
Không phải chứ!
“Mẫu hậu, sao người lại muốn phụ hoàng tạo ra nhiều giải thưởng như vậy”
Đại Công chúa Trinh Phong chín tuổi dựa vào người Hoàng hậu hỏi. Hoàng hậu rất chú trọng đến giáo dục con gái giai đoạn đầu, cho nên có một số việc không hề giấu giếm, cũng bởi vậy làm cho Trinh Phong rất không vừa lòng với việc mẫu thân chỉ dự tính lấy “Giải thưởng khí chất tốt nhất”.
“Nha đầu ngốc, con chỉ cần nhớ, con là trưởng nữ của Hoàng gia là được, những chuyện khác, chính là phụ hoàng con hạ tư thế để những người khác được công bằng mà thôi”
“Thế nhưng mà… con thấy hình như phụ hoàng cũng không công bằng cho lắm…”
Đại công chúa kết hợp với vấn đề “Hậu phi tốt nhất” đang ồn ào huyên náo ầm ĩ tiếp tục khó hiểu nói
“Chuyện này… , mẫu hậu cũng bất ngờ, các mẫu phi của con đúng là tinh lực tràn đầy!”
Hoàng hậu vô cùng tiếc hận nói một câu, tràn đầy cảm xúc hổ thẹn khi không thể phân ưu giản nạn thay Hoàng đế. Nhưng thật ra, Hoàng hậu không phải không đoán ra mọi chuyện sẽ diễn biến như vậy.
Tại niên đại không chú ý đến ADN cùng di truyền học, đứa nhỏ đến từ cùng một phụ thân vì sao lại khác biệt? Mọi người đương nhiên sẽ nghĩ đến phương diện mẫu thân, cho nên chư phi chấp nhất như vậy, ngay từ đầu đã không phải là vấn đề Công chúa nào xinh đẹp nhất!
Nhưng Hoàng hậu vì sao không mượn miệng Thái hậu nói cho Hoàng đế biết ý tứ này, thì… có lẽ chỉ có nàng hiểu rõ nhất…
Đáng đời! Ai bảo chàng nói nữ nhi của Cung phi xinh đẹp nhất! Ai bảo chàng nói Cung phi xinh đẹp nhất!
Hoàng hậu vừa nhẹ nhàng xoa đầu nữ nhi, vừa lẩm bẩm như vậy trong lòng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui