Chuyện Hoàng Cung


Giữa tháng tám, ve sầu kêu râm ran, trong Lê Sương cung vẫn là tiếng cười nói huyên náo, vui mừng hớn hở, bởi vì Ninh phi nương nương vừa mới sinh tiểu công chúa.
Ninh phi tính cách uyển chuyển hàm xúc, tính tình khiêm tốn, cho nên không thiếu người quý, từ sau khi sinh được tiểu công chúa thì tới chúc mừng không ngừng, Hoàng đế cũng thường xuyên tới thăm nàng, làm khuôn mặt nàng cùng khuôn mặt tiểu công chúa tươi cười như hoa mới nở.
Hôm nay sau giờ ngọ, Ninh phi nằm trên ghế trúc ngoài hiên, để vũ nuôi cho con gái bú sữa, cung nữ tới bên cạnh thông báo, Hoàng hậu dẫn Tịnh Hải Vương đến thăm.
“Trời nóng thế này còn tới làm phiền muội muội thật sự thấy áy náy, chỉ là Tiễn nhi đứa nhỏ này cứ nhao nhao muốn tới xem tiểu muội muội “
Hoàng hậu vừa vào tới cửa đã giải thích với Ninh phi, Ninh phi vội vàng đứng dậy đáp lễ. Kết quả là, bên này một đôi mẫu tử nghênh tiếp một đôi mẫu nữ bên kia, lớn nhìn lớn, nhỏ nhìn nhỏ.
Tịnh Hải Vương, trưởng tử (con trai trưởng) của Hoàng đế, tuổi vừa tới sáu tuổi, tên có một chữ “Tiễn”. Bất quá tiểu Tiễn cũng chẳng có gì cần phải ao ước hết [Tiễn tức là ao ước, đây chơi chữ], theo lời hắn mà nói, lúc này đang phải trải qua “thời kỳ phiền não”, về phần phiền não cái gì? Không ai biết rõ, tiểu quỷ này hình như bất cứ lúc nào cũng phiền não, bởi vì hắn thắc mắc quá nhiều.
“Tiểu muội muội sao không giống một nữ nhi vậy? Nhị tỷ nói, nữ nhi đều có ngực”
Tiểu Tiễn cũng không biết “Ngực” là cái gì, nhưng mà hắn nghiên cứu hài nhi trước mặt cả buổi, cũng không phát hiện được trên người bé gái có cái gì mà hắn không có cả.
Một câu của con trai suýt chút nữa làm Hoàng hậu sặc chết, nàng cảm thấy mình cả đời anh minh, chỉ có đứa con trai này làm nàng xấu hổ, bất đắc dĩ quay lại cười xấu hổ với Ninh phi một cái.
Ninh phi ngược lại, lại rất bình tĩnh giải thích với tiểu nam hài
“Tiểu công chúa còn chưa lớn lên, sau khi lớn lên, đại điện hạ sẽ phát hiện chỗ đó không giống nhau”
Tiểu Tiễn chỗ hiểu chỗ không gật đầu, lại hỏi
“Tiểu muội muội sẽ giống Thuần đệ bỗng dưng biến mất sao?”
Lời này vừa nói ra, hai người lớn trong lòng đều trầm xuống, Ninh phi hai mắt lại đỏ lên, bên trong đầy nước.
Thuần là con trai đầu của nàng, đáng tiếc không có cơ hội sống sót, một năm qua gần như ngày nào tâm tư nàng cũng rối bời.
Hoàng hậu hiểu rõ tật xấu không biết giữ mồm giữ miệng của con trai, lúc này khẽ quát một tiếng
“Tiễn nhi không được nói bậy nói bạ!”
Tiểu Tiễn chu môi, đánh giá có lẽ không nịnh nọt để hỏi rõ được vấn đề này, vì vậy hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, lập tức lại hỏi
“Tiểu muội muội kia làm sao tới được đây?”
Ninh phi vừa rồi mắt còn hồng hồng, bây giờ cả khuôn mặt đỏ bừng lên, Hoàng hậu nhịn không được nữa, lập tức lệnh cung nữ đem tên mồm quấy phân heo không im nổi này đi chỗ khác, tránh cho hắn nói mấy câu làm người khác kinh ngạc không nói được lời nào.
“Đại điện hạ chạy đi đâu vậy, đường về cung đi bên này mà!”
“Ta muốn tới chỗ Khang mẫu phi, ngươi muốn đi cùng thì theo”
Tiểu Tiễn ra khỏi Lê Sương cung, trực tiếp chạy tới Quế Xương cung của Khang phi, trong lòng của hắn vẫn kìm nén một vấn đề, không hỏi cho rõ ràng thì khó chịu —— tiểu muội muội rốt cuộc làm sao tới đây?
Trong cung ai cũng biết, ngoại hiệu (biệt hiệu) của Tịnh Hải Vương là “Mười vạn câu hỏi vì sao” .
Bình thường khi trẻ nhỏ tới độ tuổi này, thường hỏi những vấn đề không mang nửa điểm học thức, thường thường gặp ai thì hỏi. Tuy không biết giải thích thế nào, nhưng cũng không dám nói lung tung, dù sao ai cũng không gánh nổi tội danh “xúi giục hoàng tử”, vì vậy mọi người trả lời được thì trả lời, không trả lời được thì đẩy đi, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng là đẩy tới hơn nửa Hoàng cung, đẩy tới chỗ người chức vị cao nhất —— cha của tiểu Tiễn.
Hoàng đế lúc đầu chứng kiến con trai thích hỏi nhiều vấn đề, rất kích động, bởi vì bản thân hắn cũng là một nhân sĩ thích những vấn đề cần suy tư triết học cao thâm, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện, cũng hoàn toàn hiểu ra chia xẻ kết tinh trí tuệ của hắn với con trai căn bản giống như gà nói với vịt, cũng dần dần mất hứng thú nói chuyện, cuối cùng phát minh ra hai phương án soạn sẵn không chút sơ hở nào, để đối phó với những câu hỏi đột kích của con trai.
Nếu như Tiểu Tiễn hỏi Hoàng đế “Vì sao nam nhân phải đứng để tiểu?” Vấn đề này…, Hoàng đế sẽ trả lời hắn “Đây là lão tổ tông quy định” ; nếu như Tiểu Tiễn hỏi hoàng đế “Hoàng tổ mẫu sao lại lắm lời như vậy?” Vấn đề này…, Hoàng đế sẽ trả lời hắn “Sự quan quốc bản (Việc lớn trọng đại), bây giờ vẫn chưa nói cho ngươi biết được” .
Dần dà, hai câu này bị người trong cung gọi là “Tất sát đáp án của mười vạn câu hỏi vì sao”. (Đáp án giết sạch của mười vạn câu hỏi vì sao)
“Khang mẫu phi! Tiểu muội muội là từ đâu tới?”
Tiểu Tiễn vừa nhìn thấy Khang phi, lập tức đem thắc mắc ra hỏi luôn. Lúc này Khang phi đang thưởng thức một chén trà thơm, cầm một quyển sách cổ, còn chưa hiểu ra Đại hoàng tử đang hỏi cái gì.
“Tiểu muội muội cái gì?”
“Là tiểu muội muội ở chỗ Ninh mẫu phi, con vừa mới hỏi là làm sao có được, đã bị mẫu hậu đuổi ra ngoài…”
Tiểu Tiễn cực kỳ oan ức trả lời
Khang phi ngẩn ngơ cả buổi, mới tỉnh táo nhìn lại Đại hoàng tử. Trong cung mỗi người đều nói Khang phi đầy bụng kinh luân, kiến thức cao xa, Tiểu Tiễn đối với Khang phi cũng cực kỳ tin cậy, ngoại trừ nàng là tài nữ nổi danh bên ngoài, cũng bởi vì nàng là một trong số ít người có thể kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc ình —— chỉ sợ hiện tại đã là người có một không hai rồi.
“… Cốt nhược cân nhu nhi ác cố, vị tri tẫn mẫu chi hợp nhi tác, tinh chi chí dã; chung nhật hào nhi bất dát, hòa chi chí dã.”
(điều 2 chương 55 của Đạo đức kinh, dịch nghĩa là
Xương yếu gân mềm mà tay nắm chặt. Chưa biết giao hoan, tinh khí vẹn tuyền. Suốt ngày la khóc, mà chẳng khản tiếng. Hòa hợp hoàn toàn.)
Khang phi xuất khẩu thành thơ nói
“… ? ?”
“Hành khí, thôn tắc súc, súc tắc thân, thân tắc hạ, hạ tắc định, định tắc cố, cố tắc manh, manh tắc trường, trường tắc phục, phục tắc thiên, thiên kỳ bản tại thượng, trụy kỳ bản tại hạ, thuận tắc sinh, nghịch tắc tử”
(Tra gg ko có bản dịch, đại ý là phải thuận theo tự nhiên, trái thì là trái ý trời, phải chết)
“… ? ? ?”
“Tiểu sơn trọng điệp kim minh diệt, tấn vân dục độ hương tai tuyết”
(Hai câu này nằm trong bài “Bồ Tát Man” của Ôn Đình Quân tả vẻ đẹp thiếu nữ, nghĩa nôm na là: những ngọn núi nhỏ vẽ trên bình phong sáng lấp lánh ánh vàng, tóc mai như cụm mây phủ lên hai gò má trắng như tuyết.
Cám ơn ss Khuyên Đồng đã giúp ta hai câu này ^^)
Cuối cùng Khang phi dùng một câu thơ cổ mỹ lệ thay cho lời kết thúc sự nghiệp giải đáp nghi hoặc.
Tiểu Tiễn cuối cùng chẳng hiểu gì cả, Khang mẫu phi tốt thì tốt, duy chỉ có một điều làm Tiểu Tiễn thấy không hài lòng lắm chính là thỉnh thoảng nàng nói mấy câu rất là kỳ lạ, giống như… giống như là Thái Phó kể chuyện xưa lấy ra từ “Thiên Thư” vậy.
Nhìn thấy cả khuôn mặt chẳng hiểu gì cả của Tiểu Tiễn, Khang phi tung ra một câu duy nhất mà tiểu quỷ hiểu được từ lúc vào Quế Xương cung tới giờ.
“Đến hỏi Cung mẫu phi của con đi, nàng kinh nghiệm thực tế rất phong phú”
Cung mẫu phi kinh nghiệm thực tế rất phong phú sao? Tiểu Tiễn nghiêng đầu suy nghĩ
Đúng rồi! Cung mẫu phi có hai công chúa cơ mà! So với các vị mẫu phi khác thì công chúa nhiều hơn cả, xem ra cái này chính là kinh nghiệm thực tế!
Nghĩ như vậy, Tiểu Tiễn rất phấn khởi một đường chạy đi, chạy về phía cung của Cung phi Xích Phong cung.
“Tiểu muội muội là từ trong người mẫu thân đi ra”
Cung phi trả lời như chém đinh chặt sắt
Tiểu Tiễn tâm tư hoan hỉ, Cung mẫu phi trả lời rõ ràng thẳng thắn đi trực tiếp vào vấn đề như thế. Nếu chuyện đơn giản như vậy, Khang mẫu phi làm gì mà niệm một đống từ chẳng hiểu chữ nào cho hắn nghe? Hắn nhớ lại “Thiên Thư ” của Khang mẫu phi, lại nghĩ tới lời giải thích của Cung mẫu phi, chợt phát hiện trong chuyện này càng có nhiều huyền diệu sâu xa.
“Tiểu muội muội làm sao đi vào được trong thân thể của mẫu thân?”
Trên người Ninh mẫu phi hình như không có cái lỗ nào lớn như vậy
“…”
Cung phi lâm trầm mặc một lúc lâu, cặp mắt quyến rũ của nàng lưu chuyển hai vòng, rồi mới nói ra
“Cái này phải hỏi Hoàng Thượng mới biết được “
“Ah! Lại là hỏi Phụ hoàng…”
Từ khi Hoàng đế có “Đáp án tất sát mười vạn câu hỏi vì sao” qua loa tắc trách, sau một khoảng thời gian, Tiểu Tiễn cực kỳ không tình nguyện đến hỏi Hoàng đế lão cha các vấn đề thắc mắc.
“Cung mẫu phi lần này không lừa gạt con, bởi vì cả tiểu muội muội hay là tiểu đệ đệ, tất cả đều là Hoàng Thượng tạo ra!”
Tiểu Tiễn miệng há to thành hình chữ “O”, đây quả thực là một tin tức có sức công phá to lớn. Phụ hoàng biết làm tiểu bảo bảo? ! Hắn sao tới giờ vẫn chưa nghe ai nói, hơn nữa… Phụ hoàng làm lúc nào? Hắn cho tới giờ vẫn chưa phát hiện! Chẳng lẽ là cố ý giấu hắn?
Tiểu Tiễn biết rõ Hoàng đế có rất nhiều chuyện giấu hắn, cho nên hắn cực kỳ tức giận, nhưng mà chuyện trọng đại như tiểu bảo cũng muốn giấu hắn, quả thực là không thể tưởng tượng nổi rồi! Cho nên hắn lại phóng tới Trường Càn điện, làm rõ trắng đen với Hoàng đế.
“Cái gì cái gì? Ngươi nói cái gì?”
Hoàng đế không hiểu ra sao nhìn con trai, vừa rồi tiểu quỷ này thở không ra hơi xông vào điện, còn tưởng hắn xảy ra chuyện lớn gì, thậm chí tạm thời cho lui hết các thần tử đang thảo luận chính sự, kết quả tiểu gia hỏa lòng đầy căm phẫn chất vấn tại sao lúc mình làm tiểu bảo bảo không mang theo hắn? !
“Làm sao lại có chuyện thế này!”
“Tiểu muội muội của Ninh mẫu phi, không phải Phụ hoàng làm ra ư!”
Hoàng đế ngất lịm
“Ai! Là ai nói với ngươi như vậy!”
Tiểu Tiễn không để ý tới Hoàng đế, nhanh chóng kéo khoá mồm lại.
Cung mẫu phi vừa nãy còn muốn hắn giữ bí mật cơ mà, nếu không về sau hắn biết chơi với ai. Kỳ thật cho dù Cung phi không dặn trước, Tiểu Tiễn cũng sẽ quyết không nói ra tên của nàng. Trước kia cũng có nhiều lần Hoàng đế cười hì hì hỏi Tiểu Tiễn “Là ai nói với ngươi?”, kết quả Tiểu Tiễn phát hiện những người đó về sau không bao giờ … trả lời vấn đề của hắn nữa, lúc ấy hắn đã cảm thấy nhất định là Hoàng đế đang giở trò, rõ là nhỏ mọn! Mình không nói cho hắn biết còn không cho người khác nói với hắn. Hắn Tiểu Tiễn thật ra là rất có nghĩa khí, cho nên tuyệt đối không thể bán đứng người đã trả lời mình.
“Là con hỏi trước, Thái Phó nói ‘Thứ tự phải trước rồi mới đến sau’, phụ hoàng phải trả lời vấn đề của con trước”
MD, cái tên tiểu tử chết tiệt này lại còn biết chơi trò chữ nghĩa rồi cơ đấy!
Hoàng đế một bên chán nản, một bên oán trách Thái Phó làm quá phận sự, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn nên áp dụng “Pháp bảo vạn năng”
“Sự bản…”
“Sự bản quốc thể (Đang mang quốc thể), cho nên không thể nói cho Tiễn nhi biết? Chán ghét chán ghét! Tiễn nhi ghét nhất phụ hoàng á! Oa
~ “
Ơ ơ ơ! Sao bỗng dưng lại khóc rồi?
Hoàng đế nhìn con trai khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt tuôn như mưa, không khỏi bắt đầu thấy đau lòng. Tự suy nghĩ một lúc, cảm thấy nhi tử tuy thường xuyên hỏi những vấn đề chẳng có trí thức, nhưng kiểu tư duy này vẫn đáng giá để giữ lại, đem thói quen này bóp chết từ trong trứng nước hình như cũng không tốt lắm, vì vậy vươn tay ôm lấy con trai, nói
“Phụ hoàng nói cho Tiễn nhi là được chứ gì, có cái gì mà phải khóc chứ, cũng không sợ mất mặt sao”
“… Bởi vì… Bởi vì phụ hoàng luôn gạt con… Ô…”
“Được được được, lần này nhất định không lừa con “
“Là phụ hoàng nói đấy nhé! Tiểu bảo bảo làm sao làm được?”
“Việc này… Kỳ thật nói cho Tiễn nhi cũng vô dụng, Tiễn nhi bây giờ vẫn chưa làm được”
“Vì sao?”
“Phải đợi sau khi con lớn lên…”
“Oa
phụ hoàng lại đang nói qua loa!”
Hoàng đế khổ sở bưng mặt, nghĩ cái này chắc chắn là báo ứng “Sói đến đấy” đây mà! (suốt ngày lừa gạt nên đến lúc nói thật cũng chẳng ai tin)
“Hoàng Thượng, vừa rồi… Không có xảy ra chuyện gì chứ…”
Tịnh Hải Vương đi rồi, Mạnh công công yên lặng không một tiếng động đi vào trong điện, nhìn Hoàng đế lúc này đã cho các thần tử vào điện
“… Không có gì…”
Giọng điệu của Hoàng đế như chẳng còn lời nào để nói nữa, hắn chỉ đang nhớ lại vẻ mặt hưng phấn của con trai trước khi rời đi cùng với lời hắn nói, cho hắn xem mình tạo ra bảo bảo thế nào.
Ai… Cũng chẳng biết sau mười tháng biết giải thích với con trai thế nào nữa…
Dù sao —— Hoàng đế tự an ủi mình ——con trai cũng không có khả năng kiên trì cầm tay một tiểu cô nương mười tháng không ngừng một giây đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui