“Nha đầu, gần đây có tin tức gì? Chỗ Thôi Toàn bên kia có vụ nào mới mẻ không?”
Hiện giờ Hoàng đế không ở trong cung, mọi chuyện xoay quanh ông trước nay tất nhiên đều ngừng lại. Mà Thái hậu, một cán bộ lãnh đạo đã lui ra hậu trường – nhàn sắp đẻ trứng, vì thế thỉnh thoảng tìm con gái ruột của bà Trưởng Công chúa Lương Hoằng, tiện thể tán gẫu với Hoàng hậu.
“Mẫu hậu đừng nói nữa, từ lúc vào hè đến giờ hỏa khí trong người hắn chưa từng ngừng qua, hiện tại cả nhà chẳng ai dám chọc hắn, con bị ngốc đâu mà chạy tới hỏi chuyện!”
Công chúa Lương Hoằng vừa ăn anh đào ướp lạnh vừa oán giận nói. Trượng phu của nàng, Thôi Toàn chưởng quản Tông Nhân phủ, không thiếu chủ đề bà tám, Thái hậu rất thích nghe, tiếc rằng bản thân Thôi Toàn lại cực kỳ chán ghét, hiện tại tính khí lên cao, huyết áp chạm nóc, mắt thấy từ một nam nhân chi lan ngọc thụ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đụng biến thành một ôn thần. (thần ôn dịch)
Ôn thần?!
Nghĩ đến từ này, Công chúa Lương Hoằng bỗng dưng nhớ tới một sự kiện, nhanh chóng nói với Thái hậu
“Đúng rồi, mẫu hậu, con vừa nhớ ra chuyện này, vài ngày trước Nhị muội đến chơi nhà con.”
“Khiết Hoa? Kỳ hạn giữ đạo hiếu của con bé hết rồi sao?”
Nói đến con gái thứ hai của Tiên đế, Ký Vinh Trưởng Công chúa, dân chúng đều sẽ nhíu mày “chậc chậc” hai tiếng, chỉ vì nàng ba lần gả người, rồi trước sau ba lần ở góa, thanh danh sát khí lan xa khắp nơi.
Phụ nữ tang phu liên tục, dân gian có một cách nói: Phú quý không sánh nổi, nam tử tầm thường không tiêu thụ được, chỉ có thể vào cung phụng dưỡng thiên tử. Đáng tiếc Ký Vinh thân là Công chúa, không thể phụng dưỡng Hoàng đế, đành phải không nề hà để tang liên tục, năm tháng thanh xuân hữu hạn quá nửa đã dành tại ở góa.
Dưới tình huống này, người nhà mẹ đẻ chỉ có thể thở dài, nhưng nếu muốn tìm nhà chồng cho nàng thì… đối phương phải có giác ngộ “Ta không vào địa ngục thì ai vào” mới được! Cho nên mức độ khó khăn chỉ sợ cao hơn cả Lỗ Nhân Công chúa nổi danh là quỷ soi mói.
“Nhìn xem, nhìn xem, có vừa ý ai không?”
Công chúa Lương Hoằng liên tục chỉ vào danh sĩ đầy phòng đang được Phò mã Thôi Toàn thiết yến khoản đãi, hỏi ý Nhị muội bên cạnh.
“… Tỷ tỷ, cũng không phải ra chợ mua rau, chỉ nhìn làm nhìn ra được cái gì?”
Công chúa Ký Vinh từ tốn nói.
Lịch sử hôn sự của Công chúa Ký Vinh tuy nhiều nhưng tuổi không quá lớn, đúng trong thời kỳ phong vận mỹ mạo thành thục, cho nên trước mắt tinh thần diện mạo có chút sa sút nhưng hàng mày nhíu như không nhíu, đôi mắt ướt át như nước hồ thu… ngược lại tôn lên vẻ đẹp bi thương không thể nói rõ, làm nam nhân chỉ muốn chạy đến bảo vệ.
“Lại nói…”
Lại nói chỉ nhìn bề ngoài có ích gì? Hiện tại điều Công chúa Ký Vinh muốn nhất là có đôi mắt của Hắc Bạch Vô Thường, nhìn được thời gian sống lâu của bọn nam tử bên ngoài. Dù sao Trưởng tỷ cũng có ý tốt, nàng không thể không phối hợp, vì thế nhanh chóng chuyển đề tài
“Lại nói muội có tiếng tai họa tang gia, ai dám lấy muội?”
“Muội nói vớ vẩn gì thế! Sao tự coi nhẹ mình hả! Trước kia là vì… là vì chưa gặp được người hữu duyên thôi!”
Giọng điệu Công chúa Lương Hoằng vô cùng chắc chắn, chắn chắn như thể nàng là Nguyệt lão vậy. Lần này Thái hậu và Hoàng hậu đã trịnh trọng phó thác nhiệm vụ chọn lương tế cho muội muội vào tay nàng, mà bản thân Lương Hoằng tính cách trước giờ không thích chịu thua, cho dù dòng nước xiết cũng xông vào, trăm lần bẻ cũng không cong.
“Huống chi thời cổ có Trương thị năm lần gả, người khác không ngại xui, muội còn sợ cái gì!”
Vì cổ vũ ý chí chiến đấu muội muội, Công chúa Lương Hoằng không quên lấy ví dụ thực tế sau khi lý luận, đáng tiếc ví dụ này xúc động đến dây thần kinh bi thương của Công chúa Ký Vinh, nàng bật thốt ra câu cửa miệng hình thành sau khi xuất giá
“Số muội sao khổ thế này!”
“Ôi mẹ ơi, đừng khóc nữa, chính sự quan trọng hơn”
“Đúng rồi đúng rồi, mẹ mau tìm cha cho con!”
“Chuẩn chuẩn!”
Nghe thấy tiếng mẫu thân bên này, mấy đứa trẻ nhà Công chúa Ký Vinh lập tức chạy từ bàn cơm đến, ngoại trừ đứa nhỏ nhất chưa biết nói, hai đứa lớn bày tỏ ý kiến rất rõ ràng.
Công chúa Lương Hoằng vốn định khuyên nhủ muội muội đừng kinh động mọi người bên ngoài không biết ý đồ thật của yến hội, hiện tại nhìn xem, ngay cả câu “Vì đứa nhỏ muội cũng nên tìm mội người” cũng không cần nói.
Các công tử tiểu thư dường như sớm cảm thấy mẫu thân không đáng tin.
“Ồ, vị thúc thúc ngồi thứ hai bên phải không tệ!”
Đại tiểu thư thấy mẫu thân uể oải, tự mình nhìn lén bên ngoài, cất lời định đoạt
“Xỳ, văn văn nhược nhược, vừa nhìn đã thấy tướng đoản mệnh!”
Đại công tử phát hiện tỷ tỷ coi trọng quan văn áo xanh mũ quan, khinh thường hừ mũi
“Theo đệ thấy, vị thứ tư bên phải còn tạm được”
“Thường thôi, vừa nhìn đã biết là đại quê mùa tứ chi phát triển suy nghĩ đơn giản”
“Tỷ biết gì, nam nhi đương nhiên phải chinh chiến sa trường da ngựa bọc thây, múa bút cầm mực tính là cái gì!”
“Được được, xem ra nhà ta chuẩn bị thêm mấy bộ da ngựa để tránh không đủ bọc thây”
Cha Đại tiểu thư là thư hương thế gia, cha Đại công tử lại là hậu nhân công huân, cho nên hai tiểu hài tử thường “chính kiến không hợp”. Đáng tiếc luận tài ăn nói, đệ đệ vẫn khó đuổi kịp bóng lưng tỷ tỷ.
Mắt thấy giọng hai tiểu thí hài sắp vượt qua cả mẫu thân, Công chúa Lương Hoằng vội ra mặt hòa giải, mà đúng lúc này bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng “rầm rầm loảng xoảng”.
Hai vị Công chúa nhìn về phía vang lên tiếng động, thấy bên ngoài ồn ào nhộn nhịp,mọi người vây quanh một bàn, người chính giữa hình như đầu rơi máu chảy, giữa sàn nhảy vũ sư run run quỳ rạp
“Sao thế này?”
“Khởi bẩm Công chúa, vừa rồi nô tỳ… vừa vặn nhìn thấy”
Tỳ nữ hầu hạ trong nội thất nhỏ giọng báo cáo nữ chủ nhân
“Vừa rồi một vũ cơ quăng mâm biểu diễn cho bạn nhảy, kết quả mâm ‘vèo’ một tiếng bay về phía tân khách, vừa hay đập vào đầu vị đại nhân kia!”
Tỳ nữ tả lại sinh động như thật, hai mắt tỏa ra hưng phấn sáng rọi vì được chứng kiến vụ ngoài ý muốn hiếm có này.
“Thật ra mâm kia vốn đập trúng Vương đại nhân ngồi trước, nhưng Vương đại nhân vừa mới làm đổ chén rượu đang cúi người nhặt chén, kết quả mâm sát qua lưng, đập phải người ngay phía sau, không hổ là Vương đại nhân nổi danh ‘gặp dữ hóa lành’!”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Công chúa Lương Hoằng lướt qua phần tỳ nữ nước miếng bay tứ tung tường thuật trực tiếp hiện trường phạm tội, trực tiếp nhớ kỹ bốn chữ “gặp dữ hóa lành”.
Vương Tòng Thanh, ba mươi bốn tuổi, hai tuổi tang mẫu, bảy tuổi tang phụ, thuở nhỏ do thúc phụ (em trai cha) nuôi nấng, từng hai lần đón dâu, vợ đều mất sớm, dưới gối chỉ có một con gái, người thân trong tộc đa số đã tang ma…
Thái hậu xem kỹ từng câu từng chữ trong bản sơ yếu lí lịch, nâng mắt nhìn con gái, đợi giới thiệu kỹ càng hơn
“Người này có thể nói là vận xấu liên tục, mà thời khắc mấu chốt đều có thể hữu kinh vô hiểm, việc nhỏ không cần nhắc đến, mà nói đến đại sự, thật ra hắn ba lần cưới thê tử, có điều người đầu tiên đào hôn trên đường đón dâu, hồi đó lan truyền rất ồn ào huyên náo! Kết quả sau này phát hiện nữ nhân kia mắc bệnh lao, cùng bệnh chết với kẻ trốn cùng, Vương đại nhân vì thế mà nổi danh! …”
Bởi vì Công chúa Lương Hoằng trong lòng hạ quyết tâm tiến cử người này, cho nên nói chuyện rất ra sức.
“Ồ! Chính là Vương đại nhân kia sao, con cũng nghĩ tới, nghe nói nếu trời cao thật sự làm mưa tên hạ xuống, có đâm trúng ai cũng không trúng hắn!”
Cung phi mở ra cánh cửa ký ức, phụ họa theo
Thái hậu kết hợp nhận xét từ các phương diện khác nhau, sau đó quay đầu nhìn Công chúa Ký Vinh, chờ câu trả lời
“Nhưng mà… nhưng mà cho dù mệnh con cứng rắn, mọi người cũng không cần tìm một ôn thần đến ghép đôi với con đi…”
Công chúa nhỏ giọng kháng nghị, không quên dùng khăn tay lau khóe mắt theo thói quen – cho dù một giọt nước mắt chưa chảy.
Thái hậu vừa nghe xong không nhịn được trợn trắng mắt trong đầu, nghĩ rằng con gái có rõ ràng tình huống hay không? Còn không biết xấu hổ nói người khác ôn thần! Mà bà biết mấy năm nay tâm linh Công chúa Ký Vinh cực kỳ yếu ớt, nói ra câu đó thì Hoàng Hà lập tức tràn đê không thể vãn hồi, đành uyển chuyển khuyên nhủ
“Ai da da! Đó là mê tín! Con xem hắn cưới ba lần chưa thành, con cũng gả ba lần chưa thành, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh hai đứa nhất định có nhân duyên!”
“Lần nào cũng nói thế, mà chẳng người nào sống lâu, hiện tại con chẳng tin mấy thứ hư vô mờ mịt như duyên phận đâu!”
Công chúa Ký Vinh lòng đầy căm phẫn, nàng đại khái chuyển thành người theo thuyết vô thần làm Thái hậu vỗ mông ngựa đến đùi ngựa rồi.
Khuôn mặt già nua của Thái hậu lập tức chuyển sang xanh mét, miệng bĩu bĩu, lưỡng lự giữa việc nói thật đả kích nữ nhân hay không.
“Nhưng mà Công chúa ngẫm lại xem, nếu cứ thủ tiết như vậy, sau trăm tuổi đến điện Diêm La ba vị phu quân đến tìm, Công chúa rốt cuộc sẽ đi với ai? Thời gian chung sống với bọn họ hình như không chênh lệch bao nhiêu”
Hoàng hậu thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chạy ra cứu tràng
“Không cẩn thận sẽ chặt Công chúa thành ba phần, mỗi người một phần đấy!”
Khang phi kiến thức rộng rãi chọn đúng thời cơ tiếp tục đề tài của Hoàng hậu
“…”
Sự thật chứng minh ảnh hưởng “duyên phận” vẫn không bằng “Diêm La Vương”, mà thuyết vô thần của Công chúa Ký Vinh cũng không đủ triệt để.
“Kỳ quái, sao còn chưa tới?”
Hoàng hậu nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng thời gian, sớm qua giờ Vương đại nhân tiến cung, nhưng chậm chạp chưa thấy bóng dáng.
“Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì…”
Cung phi có ấn tượng với vị Vương đại nhân này nói một nửa lập tức dừng lại. Nàng vốn định nói không chừng có chuyện gì chậm trễ, nhưng ngẫm lại Vương đại nhân nổi tiếng tai họa, chẳng lẽ trên đường ra chuyện?
“Ô ô ô, sao ta số khổ thế này!”
Công chúa Ký Vinh lại lấy khăn tay lau khóe mắt không giọt nước mắt, ca thán cho vận mệnh bị leo cây của nàng.
“Đúng là làm càn! Dám dĩ hạ phạm thượng!”
Thái hậu không nhịn được nữa đập bàn, đúng lúc bà chuẩn bị tiếp tục phát giận, cung nữ vội vàng báo lại, Vương Tòng Thanh đến.
“… Vương đại nhân, ngươi làm sao thế? …”
Cho dù cách lớp rèm che, Thái hậu vẫn nhìn ra được Vương Tòng Thanh lúc này toàn thân bừa bãi. Khuôn mặt trắng nõn phủ đầy tro bụi, tóc hỗn độn, quần áo ngăn nắp thậm chí ướt sũng nhỏ nước, làm Thái hậu nhất thời quên luôn cơn giận vừa rồi.
Vương đại nhân sắc mặt ngượng ngùng, đầu tiên xin lỗi vì đến trễ, sau đó mới bắt đầu chậm rãi kể lại những việc hắn trả qua, giọng điệu mang theo vẻ tập mãi thành quen.
Hóa ra Vương tiểu thư theo phụ thân tiến cung, trên đường thấy quán kẹo ven đường, vòi vĩnh hồi lâu, Vương Tòng Thanh đành phải xuống xe mua kẹo cho nữ nhi, trong lúc chờ tiền thối lại bị người trên lầu đổ chậu nước xuống, ướt đẫm từ đầu đến chân, tranh luận trái phải cãi không được người chanh chua, mắt thấy sắp đến giờ thân cận đang chuẩn bị rời đi, trên đường một con ngựa điên thoát cương bỗng dưng chạy ra, xông thẳng đến xe ngựa hắn, cuối cùng xe ngựa đang đứng êm đẹp tan tành từng mảnh ngay trước mắt hai cha con.
Từ đầu đến đuôi, giọng nói Vương Tòng Thanh bình tĩnh như thường, giống như đang báo cáo tin tức, không thêm mắm dặm muối như người bình thường gặp phải chuyện này, lại càng không nghĩ mà sợ với người xe hủy người không vong, cảm giác toàn bộ câu chuyện không liên quan đến hắn vậy. Mà chỉ cần hơi hình dung cảnh tượng qua hai ba câu khái quát hắn nói thì có thể biết được đó là trường hợp kích thích dường nào, làm mọi người nghe xong hết hồn, rõ rành kiến thức cái gì gọi là phong hồi lộ chuyện, nhân họa đắc phúc.
“Ai da da, đúng là quá nguy hiểm! Nhìn xem dọa đến tiểu cô nương rồi”
Thái hậu nghe xong câu chuyện kinh sợ này mới phát hiện tiểu thư Vương gia vẻ mặt đầy bụi nép bên người phụ thân
“Đến đến đến, đến chỗ ai gia này, ăn chút điểm tâm cho đỡ sợ”
Thái hậu tốt bụng vẫy tay với tiểu cô nương, nghĩ cô bé kinh sợ quá mức chưa lấy lại tinh thần. Nhưng ngay khi cung nữ nghe theo chỉ thị Thái hậu, định kéo tay tiểu cô nương nắm chặt góc áo phụ thân thì cô bé lập tức khóc rống lên
“Không muốn! Rời khỏi cha rất nguy hiểm!”
Vương Tòng Thanh giống như trung tâm cơn bão, quanh người thảm họa không ngừng mà bản thân hắn luôn hoàn hảo không tổn thất gì. Điều này ngay cả nữ nhi hắn cũng tự nhận ra, nhưng người khác không lý do gì không tin. Cho nên lần này xem ra, hắn quả thật xứng đôi với Ký Vinh Công chúa, ít nhất mọi người đều có niềm tin nhất định với năng lực đối khảng đả kích của hắn.
Đáng tiếc việc thân cận tiến hành không tính thuận lợi.
Vấn đề lớn nhất là tâm lý tự ti của Công chúa Ký Vinh. Có lẽ nam nữ khác biệt, cũng có lẽ có người trời sinh thần kinh thô, tuy rằng Vương Tòng Thanh trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn mỗi ngày thần thanh khí sảng, mặt mày hớn hở, phảng phất càng gặp nạn càng gan dạ; mà Công chúa Ký Vinh lại mây đen áp người, càng lúc càng yếu đuối, tin chắc rằng mình hóa thân quỷ dữ, không trông cậy có người chịu được âm khí của mình.
“Haizz… Tính cách Khiết Hoa như vậy, phải nghĩ cách sửa lại mới được”
Thái hậu thở dài nhìn sự tình tiến triển, một người tự cảm thấy không thể cứu, người ngoài sốt ruột cũng vô dụng
“Mấu chốt là Trưởng Công chúa phải lấy lại sự tự tin”
Hoàng hậu tổng kết trọng điểm vấn đề. Nhưng trọng điểm này… Mẹ chồng nàng dâu liếc nhìn nhau, chỉ có thể thở dài.
Nếu ngay cả điều kiện như Vương Tòng Thanh không được vậy thì trên đời có thể bạch đầu giai lão với Công chúa Ký Vinh, đại khái chỉ còn rùa.
“Không tốt rồi! Không tốt rồi! Thái hậu, Hoàng hậu! Tiểu công tử nhà Ký Vinh Trưởng Công chúa rơi xuống hồ!”
Đang lúc hai nhân vật cao nhất Hậu cung rơi vào mộng tưởng kỳ dị Công chúa + rùa thì thái giám chạy đến cấp báo hoàn cảnh làm tình thế nhanh chóng bước vào con đường có hy vọng… Đương nhiên, lúc này chưa ai đoán được điều đó.
Tiểu nhi tử của Công chúa Ký Vinh mới được một tuổi, bị huynh tỷ vô trách nhiệm dẫn đi nhảy nhót khắp nơi, kết quả hai đứa lớn tranh chấp vì ý kiến không hợp, không để ý đến đứa nhỏ đã rơi xuống hồ.
Bên hồ có thị vệ gác, cho nên đứa nhỏ rất nhanh được vớt lên, nhưng có lẽ bị kinh sợ, có lẽ bị sặc nước, có lẽ vì các loại nguyên nhân không biết tên, đêm đó lập tức sốt cao, tình huống thật không tốt.
Có câu phúc đến thì ít, họa đến dồn dập, đứa nhỏ còn chưa khỏi hẳn, hai đứa lớn bị phạt quỳ cùng lúc phạt thành cảm lạnh. Đối mặt với tình huống này, Công chúa Ký Vinh ngay cả sức nói câu “số ta sao khổ thế này” cũng không có.
Ngày hôm sau Vương Tòng Thanh tiến cung gặp mặt chính là Công chúa trong trạng thái này.
Thấy Công chúa Ký Vinh nhíu mày, hai mắt dại ra, ngẩn người cạnh bàn, trên mặt bàn đặt một bầu rượu cùng chén rượu.
Hôn sự của Vương Tòng Thanh và Công chúa tuy chưa định ra, nhưng rốt cuộc xem như có chút liên quan. Hắn biết uống rượu lúc buồn bã hại thân thể, nên căn cứ tính cách lạc quan tích cực luôn hướng về phía trước, hắn định tiến lên trấn an Công chúa, vì thế không nói hai lời uống sạch chén rượu thay Công chúa, khuyên nhủ
“Công chúa, việc không như ý trên đời phải tám chín phần mười, cổ nhân có câu ‘Sống qua trời đông mùa xuân lại tới’, cũng nói qua ‘Tái ông mất ngựa mới biết là họa là phúc’, chúng ta chung quy nên duy trì trái tim hy vọng…”
Trước nay Công chúa Ký Vinh luôn ngại ngùng chỉ nghe vào tai, không phát biểu ý kiến cũng không xúc động trước lời nói của Vương Tòng Thanh, mà hôm nay lại mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm Vương Tòng Thanh, miệng mở lớn, sắp nuốt được cả quả trứng gà.
Vương Tòng Thanh phát hiện vẻ mặt Công chúa nhìn mình rất không bình thường, không giống biểu hiện nên có sau khi nghe cổ vũ, nhưng lúc hắn đang định hỏi cảm nghĩ thì Công chúa Ký Vinh đứng bật dậy, một tay nắm chặt cổ Vương Tòng Thanh, tay kia vội vàng vỗ mạnh lên lưng hắn, hoảng sợ kêu
“Nhanh phun ra! Mau phun ra!”
Hai tháng sau…
Phủ Trưởng Công chúa Ký Vinh trên đường Lễ Tuyền cạnh cửa Tây Cung pháo trúc vang trời, nghênh đón vị nam chủ nhân thứ tư.
Công chúa Ký Vinh lẳng lặng ngồi trong tân phòng chờ đợi khăn voan đỏ trên đầu được nhấc lên lần thứ tư. Từ trường tiêu cực tự oán tự trách trên người nàng đã biến mất không thấy, đúng vậy, nam nhân ngay cả uống độc dược cũng không chết thì còn gì lo lắng đâu!
Không sai, chén rượu kia của Công chúa Ký Vinh vốn là rượu độc nàng chuẩn bị cho mình. Lúc đó nàng nghĩ đến mình không chỉ khắc phu mà còn có thể khắc con, cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, đầu nóng lên, ý muốn chết lan tràn khắp nơi. Ai ngờ người lúc xui xẻo ngay cả chết cũng khó! Rượu tự sát cứ thế bị Vương Tòng Thanh ngây ngô uống sạch.
Về phần tình huống sau này của Vương đại nhân, Công chúa Ký Vinh nghe từ chỗ Hoàng hậu, Hoàng hậu nói với nàng rất mơ hồ, khái quát lại Vương đại nhân dạo một vòng trước Quỷ Môn quan rồi trở về, mức độ thần kỳ không thua gì khởi tử hồi sinh.
Có điều sự thật là, Vương Tòng Thanh bị hại mắc bệnh viêm dạ dày cấp tính, cách xa một vạn tám ngàn dặm với nguy hiểm sinh mệnh. Công chúa Ký Vinh dù sao cũng dốt dược lý, nàng chỉ nhớ hồi nhỏ diệt chuột trong cung, cung nữ nhắc đến thành phần thuốc diệt chuột có đồng, cho nên bào chút bột phấn từ đồ đạc bằng đồng đổ vào rượu. Mà nàng chỉ biết ngọn không biết ngành, nguyên tố hóa học có độc về sau được mệnh danh là “thạch tín”, thứ nhất trực tiếp thu hoạch từ đồ đạc bằng đồng hàm lượng có hạn; thứ hai nàng lại pha vào cả bầu rượu lớn, đại khái ngay cả chuột cũng không độc chết nổi. Kết quả sau khi bị ép uống hai tháng sữa đậu nành pha loãng độc tố, Vương Tòng Thanh đã có năng lực chạy nhảy hoạt bát.
Đương nhiên, Hoàng hậu đã có ý giấu diếm, Công chúa Ký Vinh tất nhiên hoàn toàn không biết nội tình, nàng chỉ cho rằng mình rốt cuộc tìm được nam tử có thân thể kim cương bất hoại, thoải mái gả bản thân ra ngoài.
Về phần cuộc hôn nhân lần thứ tư đến không dễ dàng của Công chúa Ký Vinh, Hoàng gia vẫn long trọng đối đãi, ngay cả Hoàng đế ở xa tận Thái Nguyên cũng tự mình viết một đôi câu đối gửi về, dán trước cửa phủ Công chúa.
Kim tịch giao bôi truyền liên lý mật ý
Lai triều dược mã cạnh mạch thượng phong lưu
Hoành phi: Giai ngẫu thiên thành
(Đêm nay giao bôi liền cành mật ý
Lên triều dươc mã cạnh mạch phong lưu)
Lời chúc mừng từ Hoàng đế đương nhiên không tệ, nhưng trí tuệ nhân dân lao động đôi khi không thể coi thường, huống chi bọn họ cũng không cảm nhận được văn thơ lai láng trong tác phẩm nghệ thuật xuất sắc của Hoàng đế, cho nên Kinh thành lén thịnh hành đôi câu đối như sau
Thiên kiều nữ thác thất tam vị lương nhân
Thế gia tử vô duyên lưỡng tính kiều nương
Hoành phi: Thư hùng song sát
(Thiên gia kiều nữ lỡ mất ba vị phu quân
Thế gia nhi tử vô duyên hai họ kiều nương
Hoành phi: Trống cái song sát)