Chuyện Hoàng Cung


“Ai ôi!!!! Hoàng hậu, nàng bôi nhẹ một chút, xương cốt của trẫm đều bị nàng làm gãy hết rồi”
“Bệ hạ xương cốt của người không phải đã gãy rồi sao? Còn chỗ nào mà gãy nữa chứ”
Hoàng hậu lạnh lùng nói, nàng hiếm khi có sắc mặt không tốt thế này, cho nên Hoàng đế cũng đành nén giận nằm phiền muộn —— rõ ràng người bị thương là được chăm sóc, được an ủi, được hỏi han ân cần, sao mình lại không được đãi ngộ như thế!
Chỉ vì mình không nghe theo thuật chiêm tinh trăm năm mới trúng một lần của Khâm Thiên Giám sao? !
Lại nói về ba tháng trước, Thái sử lệnh của Khâm Thiên Giám rất vui mừng chạy tới báo cáo với Hoàng đế, nói Khâm Thiên Giám quan sát thấy có một ngôi sao chổi rớt xuống bên cạnh ngôi sao tử vi của Hoàng đế, sợ Hoàng đế sẽ gặp điềm xấu. Hoàng đế đối với thiên văn học chẳng có chút hứng thú, chẳng biết tối qua có sao chổi thật hay không, nhưng Khâm Thiên Giám cứ cách dăm ba ngày là lại chạy tới nói “XXX có điềm xấu”.
Vì vậy Hoàng đế vẫn giống ngày thường, ngồi rất nghiêm túc nghe Thái sử lệnh báo cáo, nhưng sau đó xoay người một cái đã quên không còn một mảnh.
Nhoáng cái ba tháng trôi qua, Hoàng đế tới Cấm Uyển đi săn, thoáng thấy một con heo rừng vụt qua, heo rừng tất nhiên không thèm để ý tới mặt mũi hoàng gia, hung hăng lao tới con ngựa Hoàng đế đang cưỡi, con ngựa xinh xắn kia bị húc, gọn gàng quăng Hoàng đế xuống đất, nếu không phải bên cạnh có thị vệ tay mắt lanh lẹ xông tới dồn sức quất con ngựa vài roi, thì trên người Hoàng đế đoán chừng có thêm mấy ấn vó ngựa làm kỷ niệm rồi.
Heo rừng tất nhiên là bị phanh thây xé xác lấy cái chết để tạ tội, nhưng ảnh hưởng của sự kiện “heo rừng” lại nhanh chóng lan rộng…
Cũng chẳng biết là ai lục ra được công văn báo cáo tinh tượng (từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh) từ ba tháng trước của Khâm Thiên Giám, lại cũng chẳng biết ai đem việc này nói với Thái hậu… Tóm lại, từ hôm đó cứ hai ngày Thái hậu đến nói một bài ngắn, ba ngày một bài dài, đơn giản là cái gì mà “Không nghe người xưa có nói ‘cật khuy tại nhãn tiền’ (tổn hại ngay trước mắt)” ; cái gì mà “Coi thường ý trời nên bị báo ứng” ; cái gì mà “Vô tổ chức vô kỷ luật thiếu tính tự giác của bậc đế vương” … Càng phức tạp hơn là khoảng thời gian này Ninh phi ngồi bên giường yên lặng rơi lệ, Cung phi lại “an ủi” đặc biệt làm dục hoả thiêu đốt toàn thân, Khang phi thì cứ đến giờ ngọ (giữa trưa) đọc diễn cảm âm dương quái khí cùng Hoàng hậu.
Càng không may, Hoàng đế một chân đã bị băng băng bó bó, có trốn cũng trốn không thoát.
Từ chuyện này, đạt được hiệu quả và lợi ích cực lớn, không thể nghi ngờ chính là Khâm Thiên Giám —— một nha môn tính chất bán nghiên cứu khoa học phút chốc trở thành kim chỉ nam cho cuộc sống mọi người trong Hoàng cung!
“Đế tọa lập tứ âm dương dã, hộc hòa đấu lập lượng giả dã, liệt tứ lập bảo ngọc chi hóa, xa tứ chủ chúng hóa chi khu…” (Đừng hỏi, đừng hỏi mình @@)
“Thái sử lệnh à! Nói rườm rà thế làm gì, không nói đơn giản hơn được sao?”
Thái sử lệnh phán miệng lưỡi lưu loát, Thái hậu nghe xong như lọt vào giữa sương mù
“Cái này… Cái này chính là phương pháp đoán sao lâu đời, rối rắm phức tạp, không biết Thái hậu nói ‘đơn giản’ rốt cuộc là ở mức độ nào?”
Thái sử lệnh phụng chiếu đến giảng giải Chiêm tinh học cho Thái hậu, vốn là mang theo tâm trạng cao hứng vui mừng mà đến, ai ngờ còn chưa vào mở đầu 《Khai Nguyên chiêm kinh 》(thời đại Khai Nguyên nhà Đường – 729), Thái hậu đã nghe không nổi rồi.
“Là nói cho ai cũng hiểu được, vừa học đem ra dùng luôn, một phương pháp xem bói đơn giản mà hữu hiệu!”
Thái sử lệnh trong thâm tâm nước mắt chảy ròng ròng, nghĩ thầm nếu mà có phương pháp đơn giản như vậy, bọn họ hơn mười người ở Khâm Thiên Giám còn dốc sức liều mạng như vậy làm gì! Nhưng mà đang đứng trước mặt Thái hậu, hắn làm sao có gan nói không có, vì vậy dùng kế hoãn binh, nói là trở về tra cứu đã.
Thái sử lệnh nói là tra cứu, đúng thật là đã tra cứu. Thái hậu nhận lấy một tờ giấy mỏng hắn đem tới, còn chưa xem nội dung, đã nghi ngờ hỏi
“Chỉ một trang giấy?”
Có phải quá đơn giản rồi hay không?
“Đây là một phương pháp đơn giản lưu hành mấy trăm năm, nhưng đều là kết tinh trí tuệ của người xưa”
Lưu hành mấy trăm năm là không giả, nhưng đều là mấy phương pháp thô sơ của dân gian, chẳng có căn cứ khoa học nào. Thái sử lệnh từ đống tư liệu cũ kĩ bới ra được, ít nhất cũng giải quyết được tình trạng khẩn cấp trước mắt.
Giờ Tý: sốt ruột —— có nữ nhân tương tư, sắp có tin vui; mắt nháy —— có bậc về trên sắp đến, đại cát; nóng mặt —— có tin mừng có việc tốt, việc đang làm sắp hoàn thành tiền tài đến…
Thái hậu xem hết một lượt, càng xem cười càng tươi, lộ vẻ cực kỳ hài lòng.
Thái sử lệnh nhận thưởng, dập đầu, tạ ơn rồi rời đi, nhưng mà hắn không ngờ mình đi chưa được bao lâu, tờ giấy “100 cách xem bói đơn giản” từ Nhạc Ninh cung của Thái hậu đã truyền bá khắp hậu cung kể cả ngõ hẻm.
“Phụ hoàng! Phụ hoàng!”
Hoàng đế từ xa đã nghe thấy tiếng con trai gào khóc, sau đó nhìn thấy con trai nước mắt chảy ròng ròng chạy vào trong điện. Hắn nghĩ con trai quan tâm mình mới khóc nên hơi vui mừng, nhưng mà Tiểu Tiễn lại khóc lóc kể lể rằng
“Mẫu hậu thật sự không nói đạo lý mà! Tiễn nhi chẳng làm bất cứ chuyện xấu gì, mẫu hậu lại cấm đoán con, phụ hoàng phải giúp Tiễn nhi!”
“Không phải là cấm đoán, mà vì an toàn của con thôi!”
Hoàng đế từ thất vọng phục hồi lại tinh thần, đã thấy Hoàng hậu đứng ở cửa lớn, ngực phập phồng thở dốc, hiển nhiên là đuổi theo con trai chạy tới đây.
“Chuyện gì vậy?”
“Trong nội cung của đại điện hạ vừa rồi có chim tước kêu loạn, xem bói nói giờ Mùi nghe thấy chim hót là có chuyện xấu đụng phải lục súc (heo, bò, dê, ngựa, gà, chó), cho nên Hoàng hậu nương nương mới bảo Đại điện hạ ở trong cung không được đi ra ngoài…”
Người vừa mở miệng giải thích chính là lão ma ma luôn theo hầu Hoàng hậu Tịnh Hải Vương
“Không phải đâu, mẫu hậu nhất định là thay đổi phương pháp để không cho con chơi!”
Tiểu Tiễn kháng nghị
“Đúng là vớ vẩn! Chim không hót mà còn gọi là chim ư! Hơn nữa trong nội cung lấy đâu ra súc vật”
Hoàng đế và con trai đứng cùng một chiến tuyến. Hắn tốt xấu gì cũng được coi là phần tử tri thức cấp cao, tinh tượng học tạm thời không bàn đến, mấy thứ này nghe xong như chuyện mê tín dân gian hắn căn bản không thèm để ý đến.
“Hoàng thượng! Thân thể của người là của người, nô tỳ có lo lắng cũng chỉ là lo lắng thôi, nô tì cũng chẳng có cách nào, nhưng vì an nguy của Tiễn nhi, nô tì quyết không để Hoàng Thượng làm ẩu!”
Hoàng hậu nói chuyện bình thường rất nhẹ nhàng, lúc này thanh âm đột nhiên tăng lên tận quãng tám, Hoàng đế vừa nghe thấy, đã biết thê tử lần này giận thật.
Hoàng đế cùng Hoàng hậu đã làm vợ chồng vài chục năm, biết rõ lúc thê tử tức giận thì im lặng là lựa chọn tốt nhất, vì vậy bất đắc dĩ liếc mắt nhìn con trai, ý là con tự giải quyết đi thôi.
Không chỉ có là Hoàng hậu, Hoàng đế rất nhanh đã phát hiện tất cả phi tần của hắn hình như đều nhiễm phải tật xấu chuyện bé xe ra to. Ví dụ như Hoàng đế hắt xì một cái, Cung phi ngồi bên cười hì hì hỏi hắn đang nhớ đến ai, sau khi Hoàng đế trả lời chẳng nhớ ai hết, Cung phi lập tức cáu kỉnh, để lại một câu “Háo sắc!” rồi dứt khoát rời đi, bị mắng mà Hoàng đế ù ù cạc cạc không hiểu gì cả; lại ví dụ như Thái hậu nửa đêm chạy tới Trường Càn điện, nói bà giờ Sửu tim đập không ngừng, chính là dấu hiệu đại hung, Thái hậu sợ đột nhiên có gì bất trắc, vội vội vàng vàng chạy đến gặp mặt Hoàng đế lần cuối cùng, Hoàng đế vốn huyết áp thấp, nén giận mà thiếu chút nữa đã hét lên “Tim người không đập mới là có vấn đề!”
Tất cả mọi chuyện trong hậu cung, Hoàng đế có thể quy kết là bản tính của nữ nhân yên lặng chịu đựng, hi vọng cái “thời thượng” tự nhiên sẽ giảm nhiệt rồi biến mất, nhưng mà lập tức hắn lại phát hiện ra, trên triều cũng bắt đầu xuất hiện tác phong không tốt này.
“Hồ ái khanh đâu? Sao lại không tới?”
Hoàng đế vì cử động không tiện, nên việc lên triều mỗi ngày huỷ bỏ, đổi thành nghị sự trong tẩm cung.
“Công bộ thượng thư trong nhà có việc, buổi nghị sự hôm nay sợ rằng không thể tới…”
Trung Thư Lệnh báo lại
“Ồ, chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì gấp sao?”
Công bộ thượng thư luôn là người siêng năng cầu toàn, hôm nay đột nhiên không tới, Hoàng đế khó tránh khỏi nghĩ có chuyện lớn xảy ra
“Việc này… Nghe nói là phu nhân Thượng thư cho rằng Thượng Thư đại nhân không nên đi ra ngoài…”
Đông các Đại học sĩ giọng nói bất an giải đáp
“Thật là kỳ quái, Hồ phu nhân sao lại biết Hồ ái khanh không nên ra ngoài?”
“… Hồ phu nhân vốn qua lại thân thiết với Dụ phi nương nương, nghe Hồ đại nhân nói, phu nhân lần trước tiến cung, hình như học được phương pháp gì đó từ Dụ phi nương nương…”
Hoàng đế nghe xong, phất tay áo, ý bảo mọi người bỏ qua vấn đề này
Công bộ thượng thư vô cớ vắng mặt tuy do phu nhân hắn gây nên, nhưng Công bộ thượng thư tình nguyện tin phu nhân tin vào “lý do” cũng chẳng phải lý do đó mà không tới thảo luận chính sự với Hoàng đế —— việc này làm Hoàng đế cảm thấy đúng là không thể coi thường sự hoành hành của mê tín phong kiến này!
Hôm nay thời tiết đẹp, vết thương trên đùi Hoàng đế cũng tốt hơn nhiều, vì vậy hắn cùng một đám cung nữ thái giám vây quanh khập khiễng đến ngự hoa viên giải sầu, hít thở không khí thoáng mát thuận tiện ngẫm lại làm cách nào ngừng được hành vi mê tín này của Thái hậu cùng phi tần, nữ quyến.
Vừa bước qua cổng vòm, chợt nghe thấy tiếng líu ríu của trẻ con vọng đến, Hoàng đế nhìn bên trong, bốn cô con gái thì hai cô đang trèo cây, hai cô còn lại thì chuẩn bị bò lên.
“Các tiểu tổ tông à! Đang làm cái gì thế này!”
Một lão cung nữ bên cạnh Hoàng đế lập tức chạy lại đỡ, chuẩn bị ngăn cản đám kim chi ngọc diệp trèo cao hơn
“Phụ hoàng! Phụ hoàng đến thật đúng lúc, đến giúp con, tìm người giúp chúng con bắt chim!”
Lão tam trên cây thấy Hoàng đế tới gần hô lên
“Bắt chim?”
“Mấy ngày trước A Tiễn vì có tiếng chim hót trong tẩm cung, bị mẫu hậu nhốt một ngày, chúng con vì chấm dứt hậu hoạn, chuẩn bị đem toàn bộ tổ chim cùng chim non đem đi chỗ khác”
Con gái lớn nhất chưa trèo lên cây giải thích cho Hoàng đế. Nàng là bào tỷ (chị ruột) của Tịnh Hải Vương, nhớ lại tình cảnh bi thảm của đệ đệ, không khỏi trù tính trước cho bản thân mình.
“Cô bé ngốc…”
Hoàng đế không biết nên khóc hay nên cười xoa xoa đầu con gái
“Toàn bộ chim trong nội cung mấy người các con làm sao bắt hết được, có rảnh làm việc ngốc nghếch này, không bằng thay phụ hoàng về khuyên nhủ mẫu thân các con”
“Sao lại chưa nói chứ! Căn bản là không có tác dụng!”
Tam nha đầu trên cây nói với Hoàng đế đang đứng dưới đất.
Lão Nhị với lão Tam là tỷ muội song sinh Cung phi sinh ra, mấy ngày nay lúc nào cũng bị Cung phi hỏi có sốt ruột không, có máy mắt không, có nóng mặt không, có tai nóng không…
“Phụ hoàng, mẫu phi cũng vừa mới hỏi con có phải làm rách y phục không…”
Tứ công chúa cũng kéo áo Hoàng đế khiếu nại một vấn đề chẳng liên quan gì
Không hổ là con gái của mình! Hoàng đế vui mừng đến rơi lệ trong lòng, quả nhiên là phân phải trái rõ ràng, sau này lớn lên sẽ trợ giúp mình. Nhưng mà tinh thần đáng khen, suy nghĩ lại sai lầm. Hoàng đế ngẩng cổ nhìn hai bé trên cây, chuẩn bị gọi hai bé xuống, mọi người sẽ cùng hợp lực vây quét mẫu thân các bé.
Lúc này nhị công chúa đã vươn móng vuốt phượng hướng tới một tổ chim non đang kêu oa oa, muội muội sinh đôi của nàng đang ngồi cành khác kêu cố gắng lên, nhị công chúa hít sâu một hơi, cả người vươn về phía trước, rốt cục cũng thuận lợi chạm tới tổ chim, nhưng bé vừa định dùng sức kéo về, đồng thời cũng đúng lúc Hoàng đế hô hai bé trèo xuống, thì cành cây dưới thân phát ra một tiếng “răng rắc”… đã gãy.
Những chuyện cần xảy ra đều xảy ra trong nháy mắt.
Đám người hầu theo bản năng vươn người ra đỡ lấy, nhưng mà theo lễ nghi, bọn họ đều đứng cách Hoàng đế cùng đám công chúa vài bước chân, lúc này mặc dù cả đám toàn bộ đều giơ hai tay ra, nhưng chẳng có cánh tay nào tới kịp.
Hoàng đế đương nhiên cũng theo bản năng muốn đỡ, dù sao chỗ của hắn cũng chuẩn hơn nhiều, thậm chí có thể nói là ngay dưới chỗ nhị công chúa rơi xuống. Vì vậy Hoàng đế chỉ cảm thấy hoa mắt, tay nặng xuống, theo đà ngã xuống tiếp xúc thân mật với mặt đất. Trong lúc đó, Hoàng đế hình như nghe thấy một tiếng “răng rắc” nhẹ vang lên, nhưng mà hắn nghi ngờ có khả năng chỉ mình hắn nghe thấy —— nếu như đó là tiếng gãy xương đùi của hắn một lần nữa…
Hoàng đế đại phát lôi đình. (nổi giận đùng đùng)
Hắn tức giận mắng đám cung nữ thái giám một lượt, lại tức giận mắng bốn cô con gái một lượt, cuối cùng đem hỏa lực nhắm ngay Thái hậu, Hoàng hậu cùng đám phi tần.
Hoàng đế lúc này vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, cho nên rất có lập trường cũng rất có sức mạnh tuyên bố cực kỳ bất mãn với vấn đề xem bói này, trực tiếp ra lệnh tịch thu và cấm chỉ toàn cung,
Thái hậu cảm thấy Hoàng đế đem việc bị thương đổ lên thuật xem bói thật sự có chút gượng ép, nhưng bà lại nhớ tới lời dặn dò của thái y “Chân tổn thương của Bệ hạ chuyển biến xấu, không nên làm người tức giận”, cũng không tranh cãi biện luận nữa. Đương nhiên, Thái hậu nhất định không ngờ tới lời dặn dò của thái y chính là sản phẩn của Hoàng đế.
Rốt cục, trận này do Hoàng đế bị thương mà dẫn đến phong ba, Hoàng đế bị thương lần nữa, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu dẹp loạn. Hoàng đế tâm tình lại tương đối phức tạp… Cái này tuy là kết quả hắn cực kỳ vui vẻ khi nhìn thấy, nhưng lại không phải là phương pháp hắn muốn sử dụng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui