Chuyện Lạ Dân Quốc

Dân quốc năm thứ hai mươi ba (1934), đầu xuân.

Trầm gia.

Trầm Thư Tĩnh trong phòng tự mình thêu khăn choàng đầu dùng khi kết hôn, song hỉ tự bằng kim tuyến chỉ còn một chút nữa là hoàn thành.

“Tiểu thư, Phác đại thiếu gia đến đây.” Thời điểm cô đang suy nghĩ nên dùng kim tuyến màu gì thêu chữ hỉ, a hoàn thân cận tiến vào.

Trầm Thư Tĩnh ngạc nhiên, biểu ca nếu không có việc gì sẽ không đi ra khỏi nhà. “Huynh ấy ở đâu?”

“Tiểu thư, lão gia truyền người đến chính sảnh.” A hoàn đang chuẩn bị đáp lời, từ bên ngoài lại vang lên thanh âm của một mụ già.

Trầm Thư Tĩnh bàn tay run rẩy, bất cẩn khiến kim đâm vào tay, một giọt huyết đỏ thẫm trào ra, nhưng cô cũng không cảm thấy đau đớn. Ngay cả khăn trùm đầu cũng quên không buông xuống, nhấc váy lên bước nhanh về phía nhà chính. “Tiểu thư, tiểu thư, người đi chậm một chút.”

Nhất định, nhất định là có chuyện gì rồi!



“Thiên nhi à, Tĩnh nhi ta đã cho người đi gọi. Hiện tại có chuyện gì ngươi nói đi?” Lúc này hắn đang bưng tách trà nhỏ uống một ngụm….. Vẻ mặt vẫn bình thường, không nhìn ra điểm gì kỳ lạ.

Hữu Thiên nghe thấy Trầm lão gia hỏi hắn, liền buông tách trà trong tay xuống nói: “Lời này, con nghĩ muốn trực tiếp nói ra trước mặt dượng mợ và biểu muội.”

“Biểu ca có việc gì muốn nói với Tĩnh nhi?” Trầm Thư Tĩnh chạy tới chính sảnh đã mệt đến đứt hơi, trên mặt ửng hồng, trái tim cũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hữu Thiên từ trên ghế đứng lên, nhìn thấy trong tay cô cầm khăn trùm đầu, đầu tiên là thở dài: “Dượng, con muốn từ hôn biểu muội.”

“Biểu ca muốn từ hôn với Tĩnh nhi? Muội có chỗ nào không tốt đã chọc giận huynh?” Không đợi Trầm lão gia mở miệng, Trầm Thư Tĩnh đã nôn nóng đặt câu hỏi. Cô sau khi đính hôn cũng không có qua lại Phác gia, chỉ an ổn ở nhà chờ đợi làm tân nương, hiện tại Hữu Thiên nói từ hôn, khiến cho cô cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang.

“Thiên nhi, con vừa nói gì? Mẹ của con có biết chuyện này không.” Trầm phu nhân đi tới bên nữ nhi, đỡ lấy nàng vẫn còn đang run rẩy.

“Thiên nhi, hôn nhân đại sự há con nói bỏ là có thể bỏ.” Trầm lão gia cũng vô cùng tức giận. Chính là vì có hôn ước với Phác gia, ông đã từ chối nhiều vị thiếu gia tới đây cầu hôn, hiện tại nữ nhi cũng đã đến tuổi gả đi, nếu bị từ hôn thì muốn tìm nhà khác sẽ rất khó khăn.

“Dượng mợ, hai người cũng biết là con không hề thích Thư Tĩnh, bởi vì bậc trưởng bối đã lập hôn ước từ nhỏ nên bất đắc dĩ con mới đính hôn. Hiện tại con đã suy nghĩ rõ ràng, con không muốn kết hôn với biểu muội.” Từ sau khi Tại Trung rời đi hắn liền một mực suy nghĩ, nghĩ đến những lời Tại Trung nói trước khi đi, muốn xác định tâm ý của chính mình. Đợi cho đến khi hắn hiểu rõ, hắn cũng bất chấp rất nhiều thứ, thầm nghĩ sẽ chấm dứt hôn sự này trước khi mọi chuyện vẫn chưa hoàn tất. “Thừa dịp còn chưa kết hôn, con muốn đem tất cả nói rõ ràng, con không muốn làm chậm trễ chuyện cả đời của Thư Tĩnh, con không thể cho muội ấy hạnh phúc, cho nên cũng không có lý do để cả đời trói buộc muội ấy.”

“Biểu ca, Tĩnh nhi nguyện ý gả cho huynh, cho dù huynh không thích muội, Tĩnh nhi cũng không có gì oán trách. Xin huynh đừng vứt bỏ Tĩnh nhi.” Từ khi nhìn thấy Hữu Thiên, tim cô liền trao cho người này, cho dù hắn không cần, cô cũng vẫn một lòng một dạ yêu con người này. Mà người này hiện tại, không chỉ không cần tấm lòng của cô, mà ngay cả con người của cô, hắn cũng không cần. Nhìn thấy biểu ca trước mắt không chút xoay chuyển, trong lòng Trầm Thư Tĩnh giống như có cái gì đó sụp đổ.

Thời đại dân quốc, có rất nhiều cô gái đã hướng đến hôn nhân tự do, chính là cô cho rằng lấy được người mình thích là mong ước cả đời. Hữu Thiên nhìn thấy, giọng đã chút khàn khàn hướng Trầm Thư Tĩnh nói: “Biểu muội, thực xin lỗi. Lòng ta đã định thì sẽ không thay đổi.”

Lúc hắn nói ra những lời này, đã xác định sẽ không thể yên ổn quay về nhà. Bậc trưởng bối Trầm gia vẫn luôn nghĩ, Phác Hữu Thiên cho dù có hồ đồ, nhưng một khi bọn họ đã định đoạt hôn sự, hắn cũng sẽ không có biện pháp phản đối. Vậy mà hôm nay lại đích thân đến đây từ hôn, xem tình hình này, hai vị trưởng bối Phác gia hẳn là vẫn chưa biết chuyện. “Những lời vừa rồi con nói coi như không nghe thấy, phải là cha mẹ con đồng ý hủy, ta mới chịu hủy.”

“Dượng cho rằng muội ấy gả cho người không thích mình sẽ được hạnh phúc sao? Ba mẹ con không đồng ý cũng vô dụng, cuộc hôn nhân này, con đã quyết định hủy rồi.” Sở dĩ hôm nay Hữu Thiên một thân một mình đến đây, chính là biết trước nếu nói với cha mẹ họ sẽ không đồng ý. Hắn đã quyết tâm, giải quyết xong xuôi chuyện này sẽ đi tìm người kia, nói cho y biết tình cảm của mình, không cần trốn tránh nữa.

“Ba mẹ, con có vài lời muốn nói với biểu ca. Hai người ra ngoài trước đi.” Trầm lão gia và Trầm phu nhân dường như còn muốn nói gì đó, Trầm Thư Tĩnh liền lên tiếng. Thanh âm bình tĩnh, giống như vừa rồi người ra sức cầu xin Hữu Thiên không phải là cô.

“Tĩnh nhi, con…” Trầm phu nhân nhìn thái độ của nữ nhi bình tĩnh đến kì lạ, lo sợ cô sẽ làm ra chuyện tổn hại đến bản thân.

“Mẹ, chỉ một lúc thôi, người và phụ thân ngoài trước đi. Trầm Thư Tĩnh con sẽ không ngốc nghếch vì một nam nhân mà làm chuyện nông nổi đâu.”

Hai người mang một bụng lo lắng bước ra khỏi chính sảnh, dặn người hầu giữ cửa chú ý sự tình bên trong.

“Ta đột nhiên nghĩ tới, muội không hỏi ta nguyên nhân, có phải là đã đoán ra điều gì đó?”

“Phác Hữu Thiên, cuối cùng huynh cũng đã khẳng định tình cảm của mình.” Trầm Thư Tĩnh giơ khăn trùm đầu trên tay lên, đưa tới trước mặt Hữu Thiên. “Huynh không nói muội cũng biết, người huynh thích chính là người kia.” Cô không muốn vẫn phải nghĩ đến, nam nhân kia xuất hiện tại lễ đính hôn. Một vẻ đẹp bất luận giới tính, hấp dẫn lôi cuốn ánh mắt mọi người.

Hữu Thiên ban đầu sửng sốt, lúc sau mới ngộ ra người kia trong miệng Trầm Thư Tĩnh nói ra là ai. Hắn cười cười gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Ha ha, muội là nên cảm thấy may mắn khi huynh không yêu nữ nhân khác, hay là nên oán hận bản thân cư nhiên lại bại dưới một nam nhân?” Trầm Thư Tĩnh thu hồi khăn voan giơ trước mặt Hữu Thiên, biểu ca cư nhiên lại có thể yêu nam nhân, còn vì nam nhân này mà từ hôn cô. Thực sự thất bại hoàn toàn rồi, “Huynh tới cũng không hề chậm trễ, nếu chiếc khăn trùm đầu này thêu xong trước khi huynh tới, muội tuyệt đối sẽ không đồng ý từ hôn.”

Hữu Thiên lúc này mới để ý mảnh khăn voan kia, hỉ tự màu vàng vẫn còn chưa thêu xong. “Nghĩa là muội đồng ý?”

“Tâm không cam tình không nguyện.” Trầm Thư Tĩnh đem khăn voan đặt trên bàn, châm một chén trà. “Nhưng muội không muốn mình bị trượng phu đoạn tuyệt, như vậy đi ra ngoài sẽ rất mất mặt.”

Hữu Thiên nghe được hai chữ “đoạn tuyệt” thì sắc mặt thay đổi, cũng không mở miệng, hắn biết Trầm Thư Tĩnh vẫn còn chưa nói hết.

Trầm Thư Tĩnh buông chén trà nói tiếp: “Chắc huynh đang thắc mắc vì sao đột nhiên muội lại đồng ý từ hôn. Yêu một cách mù quáng chỉ nhận lại bi thương, biểu ca cũng đã nói, lòng huynh không đặt ở trên người muội.” Cô dừng một chút, “Ban đầu muội nghĩ, muội thích huynh lâu như vậy, cho dù huynh không thích muội, muội vẫn muốn gả cho huynh. Được lấy người mình thích là chuyện làm nữ nhi cả đời cảm thấy hạnh phúc nhất, muội chỉ là muốn được cảm nhận hạnh phúc mà thôi. Hiện tại, chỉ sợ muội không thể làm cho chính bản thân vui vẻ được.” Cô ngẩng đầu nhìn Hữu Thiên, ánh mắt trong veo. “Biểu ca, người kia nếu biết huynh vì y mà từ hôn muội, không biết sẽ vui vẻ hay khổ sở đây?”

“Chuyện đó, đợi ta tìm được y rồi nói sau. Tĩnh nhi, cám ơn muội.” Dứt lời Hữu Thiên hướng cô chân thành cười.

Nụ cười của Hữu Thiên làm cho Trầm Thư Tĩnh có chút hoảng hốt rùng mình, cô cúi đầu bắt lấy góc bàn. “Từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên huynh gọi muội là Tĩnh nhi.” Có cái gì che phủ trước mắt, làm cho cô không thể nhìn rõ sự vật. “Huynh đi đi, đừng để muội phải hối hận.”

Một cái vỗ nhẹ đầy ấm áp nơi bả vai, một cái chớp mắt nhẹ nhàng. Sau đó dồn dập tiếng bước chân vụt qua, tiếp theo đó là tiếng mở cửa.

Cho đến khi cô ngẩng đầu lên, hơi ấm nơi bả vai đã không còn.

Nước mắt rốt cuộc không nhịn được thi nhau chảy xuống, một giọt lại một giọt……

Anh, đến cuối cùng, em vẫn mong anh hạnh phúc.

Hết chương 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui