Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Edit: Linqq

Hiểu Hạ rút tay mình ra khỏi tay Địch Dã, hốt hoảng mở cửa xuống xe, như chú chim nhỏ sợ hãi chậm rãi chạy từng bước vào tiểu khu, vào tới nơi liền dùng sức ấn nút thang máy, rốt cuộc thang máy cũng tới, cô chạy vào trong, nhìn thang máy từ từ khép cửa lại, gương mặt vẫn nóng như lửa đốt, có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, đến phòng, Ngô Hồng hỏi cô làm sao vậy, Hiểu Hạ không nghe thấy, đi thẳng vào phòng ngủ của chính mình.

Ngã nhào xuống giường, ôm lấy gối, không biết qua bao lâu mới tỉnh táo lại, nghi ngờ nhìn chiếc gối trong lòng, sao cô có thể về được? Địch Dã đâu? Cô muốn chào tạm biệt anh? Quan trọng nhất là, anh nói muốn làm bạn trai của cô.

Hiểu Hạ nghĩ đến lời anh nói, anh nói không biết yêu là gì, anh nói thích cô, rất thích, anh nói muốn làm bạn trai cô, cô muốn anh làm gì thì anh sẽ làm cái đó. Hiểu Hạ ôm chặt gối đầu, sững sờ nghĩ, từ nhỏ bố mẹ đã nói với cô rằng, mọi thứ phải cố gắng mới dành lấy được, hơn nữa kinh nghiệm của cô cũng đã chứng minh, không cày cấy thì đừng nghĩ đến việc thu hoạch, có đôi khi cho dù cày cấy cũng không thu hoạch được gì.

Nhưng cô chưa có bất kỳ cố gắng gì với Địch Dã, sao cái đĩa bánh to này lại rơi xuống đầu cô được? Có phải cô hơi ngốc, nên người ngốc cũng có phúc của người ngốc không?

Lại nhớ tới Địch Dã, nhớ lại cảm giác được anh nắm tay, cảm giác hạnh phúc không làm mà hưởng xảy đến bất ngờ, Hiểu Hạ nghẹn ngào khóc lên, Ngô Hồng ở bên ngoài gõ cửa: “Sao lại khóc thế? Ai bắt nạt em? Chị trút giận cho.” Cô đỏ bừng mắt mở cửa ra: “Không ai bắt nạt em cả, chị Hồng, nước mắt của em là nước mắt hạnh phúc.”

Ngô Hồng ngẩn người, cười chỉ chỉ vào cô: “Yêu rồi sao? Xấu hổ không? Muộn rồi, tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Cô chóng mặt, cả đêm không ngủ, lăn lộn trằn trọc trên giường, khi thì khóc khi thì cười, cầm điện thoại di động nhìn số của Địch Dã, có nên gọi cho anh không? Hay là gửi tin nhắn? Nhìn thời gian đang là ba giờ sáng, lè lưỡi, thôi được rồi, ngày mai gặp mặt vậy.

Lúc trời gần sáng cô mới ngủ thiếp đi, ngủ một giấc, tỉnh dậy theo thói quen, chín giờ rưỡi rồi, a một tiếng nhảy dựng lên, mở cửa oán trách, sao chị Hồng không gọi em? Trên cửa là lời nhắn rồng bay phượng múa của Ngô Hồng, chị và Hải Long đi ra ngoại ô chơi, tối hôm nay không về. Cứ thế trong chốc lát, cô mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật.

Thả lỏng một hơi nằm trên giường, nhìn điện thoại không có cuộc gọi nhỡ, cau mũi với màn hình, cái đó, thổ lộ xong không phải nên hẹn hò sao? Hôm nay là chủ nhật đó. Có nên gọi hay không, không phải con gái nên rụt rè một chút hay sao? Đừng tỏ ra vội vã như thế.

Lúc đang suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, cô vui vẻ nhấn nghe, alo một tiếng, đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nữ ôn hòa: “Là Hiểu Hạ đúng không? Dì là mẹ của Đàm Kỳ, Cốc Lệ Viện, chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện, cháu có nhớ không?”

Hiểu Hạ vội vàng đứng dậy từ trên giường, đứng thẳng người lên khách khí nói: “Cháu là Hiểu Hạ, dì Cốc vẫn khỏe chứ.”

Cốc Lệ Viện cười nói: “Bà Cốc vẫn luôn nhớ các cháu, hôm nay dì mời cháu bữa cơm, cháu đến ăn nhé? Bây giờ dì đang ở dưới cửa tiểu khu chờ cháu đó.”

Hiểu Hạ vội vàng nói sẽ xuống ngay, nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, đeo túi xuống dưới lầu, vào trong thang máy mới nhớ tới việc đến nhà người khác mà đi tay không thì không lễ phép, lại về nhà tìm kiếm bốn phía, tìm được hai hộp chocolate và một hộp táo ngâm đường phèn mà Trương Hải tặng cho Ngô Hồng, gọi điện cho Ngô Hồng xem có thể dùng nó hay không, Ngô Hồng cười nói những cái đó là để cho cô ăn, còn phải gọi điện hỏi nữa sao, thật là.

Lái xe mở cửa cho Hiểu Hạ, Cốc Lệ Viện vẫy tay với cô: “Mau lên đây, bên ngoài lạnh lắm.”

Cốc Lệ Viện qua mấy tháng tĩnh dưỡng đã béo ra một chút, tóc dài hơn, uốn xoăn ngang vai, đeo đồ trang sức trang nhã phơn phớt hồng, trang phục tinh xảo, Hiểu Hạ nhìn bà ấy cười nói: “Trông dì Cốc hôm nay thật đẹp.” Cốc Lệ Viện cười nói: “Đã sớm muốn mời cháu về nhà chơi rồi, nhưng tình trạng sức khỏe không cho phép, cảm giác gần đây không tệ, bác sĩ cũng nói có thể hoạt động rồi.” Nói xong liền phân phó với lái xe: “Đi thôi.”

Đêm qua Đàm Kỳ về nhà, nói với bà rằng thích một cô gái, truy hỏi một hồi mới biết là Hiểu Hạ tới bệnh viện lần trước, Cốc Lệ Viện nói: “Tốt thì tốt thật, mẹ cũng thích cô bé kia, nó có bạn trai rồi đó, Địch Dã cũng rất tốt, hai người ấy rất xứng đôi.”

Đàm Kỳ không vui, một lúc sau mới nói: “Bọn họ chỉ lừa để bà ngoại vui vẻ thôi, không phải là người yêu thật đâu. Chẳng qua, Hiểu Hạ lúc nào cũng đến quán cà phê của anh ta, con muốn mời cô ấy một bữa cơm, cô ấy luôn luôn từ chối.”

Cốc Lệ Viện nghĩ một lúc: “Thật khó khăn con mới thích một người, mẹ sẽ chơi trò may rủi vào khuôn mặt già nua này. Nếu thế, mẹ xuống bếp làm đồ ăn, sau đó tới nhà mời Hiểu Hạ, cô bé kia được dạy dỗ tốt, chắc chắn sẽ không làm mất mặt mẹ.”

Nhà Đàm Kỳ rất lớn, to đến mức có chút trống trải, Cốc Lệ Viện chu đáo nhiệt tình, cười nói với Hiểu Hạ, khiến cô không cảm thấy mất tự nhiên chút nào.

Cơm trưa vừa phong phú lại ngon miệng, Cốc Lệ Viện không gắp thức ăn cho cô cũng không giục cô ăn uống, chỉ nhẹ nhàng cười nói, khiến cô cảm thấy như đang ăn cơm ở nhà, nhẹ nhõm tự nhiên không khách sáo.

Sau khi ăn cơm trưa, Cốc Lệ Viện dẫn cô tới phòng hoa của mình, nắm tay dạy cô cắm hoa, Hiểu Hạ cảm thấy mới mẻ, chăm chú học, cũng học được rất nhiều.

Nửa buổi chiều trôi qua, Hiểu Hạ lễ phép tạm biệt, Cốc Lệ Viện tiễn cô về, đặt một bó hoa lam trên xe cười nói: “Đây là cháu vừa mới cắm được, về thì tưới chút nước, có thể trồng được một thời gian rất lâu. Dì hơi mệt, không đưa cháu về được rồi, để Kỳ Kỳ đưa cháu về.”

Hiểu Hạ sững sờ, Đàm Kỳ từ trong xe hạ cửa kính xuống: “Đi thôi, tôi tiện đường.”

Lên xe, Đàm Kỳ thấy cô không ngừng nhìn điện thoại từ trong kính chiếu hậu, hỏi: “Đang đợi điện thoại sao?”

Hiểu Hạ liền vội vàng nói không, bỏ di động lại trong túi, cái đó, một cuộc gọi cũng không gọi, tôi cũng không gọi cho anh, tưởng rằng anh đến nhà dì Cốc, kết quả lại chỉ có mình tôi.

Lại nhìn Đàm Kỳ một chút, thật kỳ lạ, lúc cô đi ra, đột nhiên anh ta liền xuất hiện, anh ta vốn vẫn ở nhà sao? Hay là đúng lúc vừa về? Nghĩ vậy liền hỏi, Đàm Kỳ cười một tiếng: “Hôm nay tôi ở nhà, không ra ngoài gặp cô để cô đỡ ngại.” Hiểu Hạ a một tiếng: “Cảm ơn sếp, sếp thật tâm lý, nếu như sếp ở đó, chắc chắn tôi sẽ lúng túng.”

Đàm Kỳ hỏi vì sao, Hiểu Hạ cười ha ha nói: “Cấp dưới đến nhà cấp trên, nhất định sẽ không được tự nhiên. Sếp không ở nhà thì sẽ không nhớ ra đây là nhà sếp.”

Đêm qua, mẹ nói muốn mời Hiểu Hạ đến nhà, Đàm Kỳ rất vui, Cốc Lệ Viện nhìn anh ta cười, sờ tóc của anh ta một chút: “Cuối cùng cũng có cô gái có thể khiến con động lòng.”

Từ khi phát hiện tình cảm của mình và mẹ nuôi khó nói, từ trước đến nay anh ta đều không dám có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào với Cốc Lệ Viện, Cốc Lệ Viện tưởng rằng con trai trưởng thành, không muốn người khác đụng chạm.

Lần này anh ta lại không né tránh, chỉ cười nhìn mẹ nuôi, lòng tràn đầy mong muốn Hiểu Hạ sẽ tới làm khách.

Anh ta nhìn cô từ kính chiếu hậu: “Cấp dưới và cấp trên chẳng qua chỉ là chức vụ, nói thẳng ra là đồng nghiệp. Cô cảm thấy, cấp dưới và cấp trên có thể yêu nhau không?”

Hiểu Hạ liền nghĩ thầm không phải anh và Quan Lâm cũng yêu nhau sao? Mặc dù anh là kẻ thứ ba đáng giận. Thuận miệng nói: “Có chứ.”

Đàm Kỳ cười một tiếng, Hiểu Hạ thử thăm dò: “Mấy ngày trước tôi ở quán cà phê phố sau gặp Quan Lâm, dường như cô ấy rất khổ sở, than vãn với tôi một lúc, tôi lại là người không biết an ủi, bây giờ sếp còn liên hệ với cô ấy không?”

Hiểu Hạ nghĩ thầm, Quan Lâm đã ly hôn, hai người cũng coi như là người yêu bình thường, Quan Lâm không tìm được việc làm, anh nên giúp chứ?

Đàm Kỳ nhíu mày: “Quan Lâm tìm cô?” Hiểu Hạ cười nói: “Không phải, là tình cờ gặp ở quán cà phê, nhìn giống như biến thành người khác vậy, cực kỳ khác lạ.”

Đàm Kỳ lạnh lùng nói: “Triệu Hiểu Hạ, thu lại cái vẻ đồng tình rẻ mạt của cô lại, về sau cách xa Quan Lâm một chút.” Hiểu Hạ tròn mắt: “Sếp, người khác không đồng tình với Quan Lâm, anh cũng nên đồng tình chứ?”

Đàm Kỳ quay đầu nhìn cô: “Có ý gì?” Hiểu Hạ liền vội vàng nói: “Không có gì, trước kia Quan Lâm là cấp trên, tôi cảm thấy cô ấy đối với sếp không tệ.”

Đàm Kỳ cắn răng nói cô thì biết cái đếch gì, Hiểu Hạ a một tiếng chỉ về phía trước, đột nhiên Đàm Kỳ quay đầu thắng gấp, nhìn thấy xe chỉ cách xe trước một khe hở thì thở phào một hơi.

Hiểu Hạ đột nhiên bị anh nói tục, oán thầm không thôi, không phải tôi biết cái đếch gì, tôi là biết bí mật của anh. Chẳng qua, tôi không nói với bất kỳ ai khác, kể cả Địch Dã hay chị Hồng.

Trên đường đi cũng không ai nói gì thêm, đến trước cửa tiểu khu của Hiểu Hạ, Đàm Kỳ dừng xe sát ven đường, xuống xe nhìn cô: “Cùng nhau ăn cơm đi?”

Hiểu Hạ hít một hơi: “Sếp nhiều lần rủ tôi đi ăn cơm, tôi đều trốn tránh, lần trước sếp tiễn tôi về nhà từ ga tàu điện ngầm, tôi cũng chạy trốn, không phải tôi tự mình đa tình, cảm thấy sếp đang theo đuổi tôi, tôi chỉ cảm thấy cấp trên và cấp dưới sau giờ làm mà ở gần nhau quá thì sẽ xấu hổ. Đương nhiên, nếu như sếp là một ông già, thì sẽ không lúng túng như vậy, nhưng sếp vừa trẻ vừa đẹp trai, dù sao vẫn là xấu hổ, cho nên, tôi nói không ăn, sếp sẽ không gây khó dễ tôi trong công việc chứ?”

Đàm Kỳ có chút dở khóc dở cười: “Tôi không có ý gì khác, mười hai năm trước tôi ăn không ở không tại tiệm mỳ Xuân thu ở Cố Thành, tôi cảm thấy hẳn là nên báo đáp lại một chút.”

Hiểu Hạ khoát khoát tay: “Mẹ tôi giúp đỡ nhiều người, không cần phải để trong lòng.” Đàm Kỳ nhìn cô: “Nhưng, tôi vẫn cảm thấy tôi và cô là duyên phận, Triệu Hiểu Hạ, tôi rất cố chấp.”

Địch Dã đứng đằng xa, thính lực của anh so với người thường nhạy cảm hơn rất nhiều, anh nghe rõ không sót một chữ của Hiểu Hạ và Đàm Kỳ, mười hai năm trước gặp nhau? Nghe đúng là ông trời se duyên.

Anh cúi thấp đầu trên xe, ngồi trên ghế lái ngẩn người, hôm qua anh lấy hết dũng khí thổ lộ với Hiểu Hạ, nhưng cô từ chối anh.

Hiểu Hạ dùng sức gỡ tay ra, mở cửa xe chạy rất nhanh, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt anh. Anh muốn khởi động xe rời đi, nhưng tay chân như nhũn ra, đến mức phải gọi Đại Mao tới đón anh trở về, sau khi đến Đại Mao kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Bố, bố không khỏe sao?”

Địch Dã xoa xoa huyệt thái dương nói đau đầu, Đại Mao kỳ lạ nói: “Nhưng bố đã từng nói, chúng ta sẽ không bị bệnh, trừ khi giống như lần trước, gặp phải người trừ yêu.”

Địch Dã nhíu mày nói yên lặng, Đại Mao cả đường không dám nói tiếp. Sau khi trở về anh liền nằm trên giường mê man, hóa ra sau khi thổ lộ với con gái mà bị từ chối thì sẽ thương tâm như vậy.

Hóa ra, yêu cũng đau lòng thật đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui