Editor: Linqq
La Hổ bước nhanh đến, nện một quyền lên quầy bar: “Muốn đi ăn chùa cũng không nhìn xem đây là nơi nào.”
Mặc Mặc đã gặp qua anh ta trong quán rượu, lúc đó hai nhóm người đang đánh nhau, cả hai bên cầm đầu đều có chỗ dựa, dáng vẻ cực kỳ phách lối, có mấy người bị dao găm đâm, máu chảy ôm bụng tiếp tục đánh, đám người vây xem thét chói tai chạy trốn lên lầu.
Nó dựa vào lan can xem náo nhiệt, đang vui vẻ cười ha hả, bên cạnh có một người lao ra, vượt qua lan can, nhảy vào giữa trận chiến, anh ta thân thủ nhanh nhẹn, quyền cước vô cùng lợi hại, tránh ở giữa, đánh ngã toàn bộ những người kia xuống đất, cả người không bị thương chút nào, dáng vẻ nhàn nhã vẫy tay ra bên ngoài: “Đều mang hết đi.”
Có mấy cảnh sát vọt vào, trong đó có một vị nói: “May là có anh La ở đây, nếu không cục diện này sẽ không dọn dẹp được.”
La Hổ nắm vạt áo T-shirt màu trắng của anh ta, lau lau tay: “Đúng lúc tôi ở đây, thuận tiện giúp cậu giải quyết, mang người đi, không cần biết bố anh ta hay ông nội anh ta là ai, cứ xử lý nghiêm khắc. Khi về mà tôi nghe thấy có chữ nhân nhượng, tôi sẽ không bỏ qua cho tiểu tử cậu đâu.”
Vị cảnh sát kia vội vàng nói tuân lệnh, La Hổ khoát khoát tay, hướng mắt lên lầu. Trong lòng Mặc Mặc run lên, rút lui về phía sau, sợ La Hổ nhìn thấy nó.
Thực ra một người cảnh sát thì có gì phải sợ, điều khiến nó sợ hãi nhất, chính là thứ mà anh ta đeo ở hông, nó đã thấy trên tivi, lực sát thương không quá mạnh, mặc dù nó là yêu quái lợi hại, nhưng cũng không dám chắc sau khi bị đánh bằng thứ đó thì còn có thể sống được không.
Nó đứng dậy, nhún nhún vai: “Chỉ đùa một chút thôi, làm gì mà nghiêm túc như vậy?”
Nói xong liền trực tiếp bước ra ngoài, tìm mãi không thấy yêu linh hay là vật thể của tiểu yêu nữ đó, không có cách nào ăn cô ta, nhìn vẻ ngoài của cô ta rất đẹp, lúc đầu muốn chiếm tiện nghi một chút, không chiếm được cũng không sao cả.
Đàm Kỳ ngồi đối diện, nhìn nó chỉ vào bàn: “Mời anh uống cà phê.”
Mặc Mặc lắc đầu, Đàm Kỳ thấp giọng nói: “Nghe xem bọn họ nói gì.”
La Hổ liếc nhìn Tiểu Nhung: “Cô nhóc, thích chơi trò mất tích với tôi đúng không?”
Mặt Tiểu Nhung bình tĩnh: “Không, ở quê có chút việc đột xuất, tôi theo bố về xử lý một chút.”
“Trước khi đi, có phải nên gọi điện hay không?”
“Gọi cho anh? Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cái gì?” La Hổ vỗ bàn một cái, “Dựa vào việc ông đây nhớ em, vì tìm em, ông đây đã lạm dụng chức quyền, nhờ cả cảnh sát nước khác hỗ trợ tìm kiếm, điều tra được em tới Ba Đông, mấy ngày trước lại có tin tức, tìm được xe của bọn em, ông đây đã chuẩn bị khởi hành đến núi sâu trong Thần Nông Giá tìm em rồi, vậy mà em lại trở về.”
Tiểu Nhung cắn môi: “Tìm chúng tôi làm gì? Tất cả đều đã là người trưởng thành, không có việc gì hết.”
“Người trưởng thành sẽ chơi trò mất tích sao?” La Hỗ tức giận không nguôi, “Địch Dã đâu? Có về không? Ông đây đi công tác đều bảo người gác cổng để lại lời nhắn cho anh ta, anh ta đi ra ngoài lại không nói một tiếng với ông đây?”
Mặt Tiểu Nhung lạnh lẽo: “Bực tức xong chưa? Bực xong thì nghỉ một lát đi, muốn uống cà phê không? Cà phê đen?”
La Hổ thở dài: “Không tệ lắm, cô nhóc, còn có thể nhớ là tôi thích uống cà phê đen.”
//
“Đúng vậy, bị bệnh, bệnh tương tư.” La Hổ xắn tay áo, bộ dáng không thèm đếm xỉa gì, “Ông đây, không, tôi bởi vì tương tư em, hai tháng nay đều phập phồng không yên, em phải chịu trách nhiệm.”
Tiểu Nhung bật cười: “Chú ơi, chúng ta không phù hợp.”
“Sao lại không phù hợp?” La Hổ vội vàng, “Tôi mới hai mươi bảy, nhỏ hơn Địch Dã một tuổi, làm sao? Nhìn tôi trông già à? Do bận rộn đó, không có thời gian cạo râu, tôi đây lên lầu cạo cho em xem.”
Tiểu Nhung đưa tay ngăn anh ta lại: “Đừng cạo râu, có chút râu còn đẹp trai.”
La Hổ nở nụ cười: “Vậy, đừng vội nói chúng ta không phù hợp, chúng ta thử làm quen xem, thế nào?”
Tiểu Nhung cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta: “Không phải, chủ yếu là, tôi không có hứng thú với đàn ông.”
“Tôi lại cảm thấy hứng thú với em, vô cùng hứng thú, từ vụ án đầu tiên, lúc ấy tôi liền thấy, một cô gái hoạt bát như thế, sao không tìm chỗ dựa đi. Nói cho em biết, tôi bề bộn nhiều việc, em cũng đừng già mồm, tranh thủ thời gian một chút, tôi sẽ bỏ chút thời gian hẹn hò với em, em nói gì tôi liền làm đó, chẳng qua thời gian hẹn hò rất ngắn, có khi đang gặp nhau lại bị điện thoại của cục gọi đến triệu tập, thời gian ở chung một chỗ với tôi rất ít, em nghe tôi đi, đến làm pháp y ở cục chúng tôi.” La Hổ dứt khoát nói.
Tiểu Nhung cũng không dông dài: “Được thôi, hẹn hò trước đã, chuyện làm pháp y sau này hãy nói.”
La Hổ liệt miệng, cách một quầy bar, thăm dò cầm tay Tiểu Nhung, cười tủm tỉm nói: “Thật dứt khoát, không hổ là cô gái mà tôi nhìn trúng.”
Tiểu Nhung nghĩ thầm, hẹn hò trước, trong thời gian đó sẽ khiến anh chậm rãi chán ghét tôi.
Muốn rút tay ra, La Hổ lại không cho, cầm lấy tay cô cười: “Lần đầu nắm tay con gái, vừa mềm vừa thơm, cảm giác không tệ.”
Trên tay anh ta có rất nhiều vết chai dày, hẳn là cầm súng lâu nên mới như vậy, Tiểu Nhung rất ngạc nhiên, tay dùng lực đè tay anh ta xuống, vuốt ve vết chai, hỏi: “Anh đánh chết người sao?”
“Đã từng đánh người, lúc ấy anh ở trong đội bắn súng số một, thường phải đến biên giới Vân Nam chấp hành nhiệm vụ.” La Hổ nói lưu loát, “Rất ít khi làm cảnh sát, đa số thời gian bọn anh đi bắt người, cho dù có chết cũng phải giao cho thẩm phán ở tòa án. Nếu như gặp phải ké xấu chống lại hay là bắt cóc con tin, đó lại là chuyện khác.”
“Em muốn học bắn súng.” Tiểu Nhung đưa ra yêu cầu.
“Được, lần hẹn hò đầu tiên sẽ ở ngay sân tập bắn, anh dạy em.” La Hổ đồng ý dứt khoát, giọng điệu thấp dần, “Nếu sờ tay anh nữa, anh sẽ không nhịn được mà hôn em.”
Nói xong liền nghiêng người về trước, Tiểu Nhung né tránh, môi La Hổ phớt qua gương mặt Tiểu Nhung, sờ môi cười: “Vừa mềm vừa trơn, giống như trứng gà luộc.” Mặt Tiểu Nhung hơi ửng đỏ, “Râu ria cứng như vậy, đâm chết người mất.”
La Hổ liền cười: “Anh liền lên tầng cạo râu, sau đó chúng ta tiếp tục.” Tiểu Nhung nắm tay anh ta, cúi đầu nhìn xuống, nói nhanh: “Bây giờ tiếp tục đi, em chưa từng hôn môi, muốn biết thử cảm giác đó.”
La Hổ tiến người tới, hai tay ôm hông cô, nhấc cô lên ngồi trên quầy bar, nhìn cô cười nói: “Eo quá nhỏ rồi, hai cánh tay là có thể nhốt chặt.”
Hai tay xoa gương mặt khiến cô cúi đầu xuống, nặng nề hôn xuống, ma sát với môi của Tiểu Nhung, Tiểu Nhung đưa tay vòng qua vai anh ta, La Hổ cười một tiếng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc…
Anh tới em lui lặp đi lặp lại, qua mấy hiệp, ai cũng không chịu buông ra trước, so sánh sức lực, tranh tài kỹ thuật, ngoài cửa leng keng một tiếng, La Hổ thấp giọng nói: “Có người đến, cứ buông ra trước đã.”
Tiểu Nhung nói không được: “Dựa vào cái gì em lại là người thở cuối cùng, anh thở vài tiếng thì em liền buông ra.”
Theo tiếng “Chào mừng đến quán cà phê phố sau”, âm thành Hiểu Hạ vang lên: “Hôm nay không có khách đến uống cà phê, mọi người đều không biết cửa hàng đã mở cửa, chắc mấy ngày nữa sẽ biết, khách quen cũng trở quay lại thôi. Tôi mua cháo ở bên ngoài, đã lâu không ăn rồi. A, Tiểu Nhung đâu?”
Từ phương hướng của Hiểu Hạ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng La Hổ, Tiểu Nhung đẩy La Hổ ra, thấp giọng nói cản trở giúp em, trượt chân xuống quầy bar, chạy vào toilet, La Hổ xoay người vui tươi hớn hở nhìn Hiểu Hạ: “Đã lâu không gặp.”
Hiểu Hạ xách cái túi lên cao hơn một chút: “Chị Hồng cũng muốn tới đây, đi nửa đường lại gặp phải bạn trai của chị ấy, hai người đi ăn cơm trưa rồi. Đúng lúc thừa một phần, anh ăn nhé? Cảnh sát La.”
La Hổ cười cầm lấy: “Cảm ơn cảm ơn, Hiểu Hạ đi Ba Đông một chuyến, tóc mọc dài hơn, xinh hơn đấy.”
Hiểu Hạ cười nói: “Cảnh sát La cũng không kém, khuôn mặt toàn vết son môi.”
Nhìn La Hô kinh hoảng xông lên lầu, Hiểu Hạ nở nụ cười khanh khách, cười một lúc liền thấy Tiểu Nhung đi ra khỏi toilet: “Cảnh sát La cũng biết xấu hổ cơ đấy, trêu vui thật.”
Tiểu Nhung trấn tĩnh tự nhiên: “Anh ấy sao rồi?”
Hiểu Hạ nhìn cô ấy: “Mặt mũi Tiểu Nhung quá mỏng, bên trên đầy tia máu nhỏ, bị ai làm cho vậy? Bị râu đâm hay sao?”
Tiểu Nhung a một tiếng che mặt, Hiểu Hạ hết sức vui mừng: “Tiến triển khá nhanh nhỉ, mới xa nhau hai tháng đã phát hiện ra trái tim mình rồi à?”
Tiểu Nhung trợn trừng mắt một cái: “Không phải, tôi chỉ là muốn nếm thử cảm giác hôn môi, sau đó, anh ấy hôn khiến tôi không nhịn được mà thở dốc, tôi hôn anh ấy mà anh ấy lại không có động tĩnh gì, tôi tức giận, chẳng lẽ kỹ thuật hôn của tôi không tốt bằng anh ấy.”
Hiểu Hạ cười nói: “Đàn ông mà, muốn thở dốc cũng có thể nhịn được.”
Tiểu Nhung a một tiếng, dáng vẻ bừng tỉnh, Hiểu Hạ nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhung biết yêu rồi, trưởng thành rồi.”
Tiểu Nhung lắc đầu: “Chủ yếu là để anh ấy dạy tôi cách bắn súng.”
Hiểu Hạ cười một tiếng: “Bắt đầu hẹn hò rồi sao.”
Vừa nói vừa sắp xếp bàn cơm trưa, Tiểu Nhung cũng đi qua: “Để tôi trộn salad hoa quả cho.”
Hiểu Hạ nhìn lên lầu: “Trộn đi, cảnh sát La cũng cần bổ sung dinh dưỡng chút.”
Tiểu Nhung bĩu môi: “Không phải trộn cho anh ấy.”
Hiểu Hạ dùng sức lắc đầu: “Biết rồi, chủ yếu là hai chúng ta ăn, thuận tiện cho anh ấy ăn chút gì đó.”
Tiểu Nhung vào phòng bếp bận rộn, Hiểu Hạ nghĩ thầm, có lẽ hoa lau của Tiểu Nhung sắp rơi ra rồi, sau khi rơi ra cô sẽ trồng nó lên, lại nghĩ, nếu như Tiểu Nhung sắp rơi ra, vậy có phải Đại Mao cũng sắp rơi không?
Thật muốn gọi điện thoại cho bọn họ, nghe giọng của Địch Dã. Có lẽ, cô không nên trở về. Cô có thể ở nhờ tại nhà dân, như vậy cũng ở gần đó, nếu như anh có chuyện gì…
Suy nghĩ miên man, lắc đầu, anh nói sẽ giải quyết, cô nên tin tưởng anh, tuyệt đối không thể kéo chân anh lại được.