Vĩnh Quân không thể chăm chú lái xe, bởi lẽ mắt hắn đang bận rộn quan sát vẻ mặt u sầu của người ngồi cạnh.
Cô nàng trầm tư cúi đầu, đôi môi hồng mím chặt, lặng lẽ nghịch mấy ngón tay của mình.
Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao đám bạn mình vẫn luôn than vãn về hành trình lấy lòng phụ nữ của họ, đây đúng là một công cuộc đầy khó khăn, thử thách.
Cô gái nhỏ trước đó không lâu còn vui vẻ cùng hắn ăn uống, chỉ sau một cuộc điện thoại hắn nhận được, quay trở lại cô liền thay đổi hẳn thái độ.
Đương nhiên, cô không hề tỏ ra giận dỗi, nhưng chính vẻ lãng tránh, ánh mắt đượm buồn cùng sự im lặng trải dài suốt quãng đường vừa qua của cô, đã tố với hắn rằng cô đang có tâm sự.
Tổng giám đốc không phải chưa từng thử dò hỏi, có điều An Nhiên chỉ đáp lại một câu "Không có gì!".
Sau đó, cô nàng lại tiếp tục rơi vào trầm mặc, không quan tâm hắn đang đau đầu, chẳng biết xoay sở ra sao.
Vĩnh Quân tự đấu tranh một hồi, mới quyết định mở lời:
- Có chuyện gì không vui thì nói ra, chỉ cần ở trong tầm tay, tôi nhất định sẽ giúp em giải quyết.
An Nhiên hơi giật mình ngẩng đầu, nhưng cô không nhìn về phía hắn, mà đáp luôn:
- Không có gì thật mà...
- Từ lúc tôi nghe điện thoại rồi quay lại, thái độ của em liền thay đổi.
Có phải khi tôi rời đi đã xảy ra chuyện gì? Em cứ thoải mái nói ra, không cần e dè gì cả!
Tổng giám đốc nói một mạch, đôi tay đặt trên vô lăng bất chợt siết chặt.
Kể từ ngày quen biết An Nhiên, hắn giống như biến thành một người khác: nói nhiều hơn, dễ tính hơn và...!mặt dày hơn.
Thư kí cũng nhận ra sự nhiệt tình bất thường của sếp mình, cô cân nhắc một lát rồi mới trả lời rất không ăn nhập với câu hỏi:
- Sếp thấy những ngày qua biểu hiện của em thế nào?
Vĩnh Quân chưng hửng, hắn nhìn sang thì bắt gặp gương mặt buồn bã cùng ánh mắt long lanh đang trông đợi nhìn mình.
Sếp lớn nhanh chóng gục ngã trước vẻ đáng thương của người đối diện, giọng nói mang theo yêu chiều:
- Em là người mới nhưng làm việc rất ổn, chăm chỉ lại hiệu quả.
Không cần phải quá áp lực, có gặp khó khăn gì cứ nói với tôi.
- Vậy so với anh Khải Minh thì sao sếp?
An Nhiên gần đây cũng mặt dày không kém, cô không biết xấu hổ tự so sánh mình với cái người dày dặn kinh nghiệm kia.
Không ngờ, tổng giám đốc lại thản nhiên nói:
- Đương nhiên Minh không bằng em, cậu ta kỉ luật quá!
- Kỉ luật quá cũng không tốt sao? - An Nhiên không tin vào tai mình.
- Không có sáng tạo trong công việc, rập khuôn y như robot! - Người nào đó lạnh nhạt đáp.
Cô nàng đứng hình trong chốc lát, thật sự không nghĩ tới sếp sẽ trả lời như vậy.
Mà theo như cô quan sát, tổng giám đốc dường như rất thật lòng, chẳng hề có biểu hiện cho thấy hắn đang nói dối.
Nghĩ một hồi, An Nhiên bỗng dưng nhớ tới hai từ "lợi ích" mà Khải Minh đã nhắc đến, trong lòng cô lại trở về trạng thái lạnh lẽo như ban đầu.
Cuối cùng phải làm sao mới có thể hỏi ra được chuyện đó đây?
*******
Thành phố N quả nhiên xứng với danh xưng "thành phố biển".
Dọc con đường mà xe đi ngang để đến khu nghỉ dưỡng, phong cảnh hữu tình, không gian tươi mát.
Một bên là những ngôi nhà xinh xắn muôn màu muôn vẻ, một bên là hàng cây chạy dài xa tít.
Dãy cây xanh mướt này nằm dọc theo bờ đê, bên dưới là mặt biển xanh biên biếc, từng cơn sóng thi nhau uốn lượn, chúng lăn tăn như thể đang vui vẻ nô đùa giữa buổi xế chiều mát mẻ.
Tâm tình An Nhiên trở nên thư thả hơn, cô đưa tay hạ kính xe xuống, thoải mái hưởng thụ không khí trong lành của thiên nhiên.
Gió ùa vào ô cửa nhỏ, nghịch ngợm thổi tung mái tóc dài của cô nàng.
Khổ chủ bị bất ngờ, cô vội vã giữ tóc lại, không cho chúng bay nhảy tự do nữa.
Tổng giám đốc nhanh nhạy phát hiện thư kí nhỏ đang thích thú, hắn khéo léo gợi chuyện:
- Lát đến resort, em sẽ thấy thích hơn nữa! Gần đó có cả bãi biển, khung cảnh cũng rất đẹp.
- Đi công tác mà được đãi ngộ tốt quá! - An Nhiên thật sự phấn khích, nỗi niềm riêng phần nào bị lãng quên.
Vĩnh Quân thành công lấy lòng người kia, môi thay vì cười mỉm như thường lệ đã không kiềm được mà cười thật tươi.
Một nụ cười này làm cô gái đối diện ngẩn ngơ, cô thật không ngờ, sếp mình cũng có lúc để lộ ra dáng vẻ này, trái tim nhỏ bé của cô nàng lại rung động thêm một chút.
Lúc xe dừng trước cổng resort, An Nhiên đúng là bị bất ngờ, đi công tác mà cũng hoang phí như vậy? Đây chẳng phải là resort hạng sang vẫn hay được quảng cáo trên poster hay sao? Cô không nghĩ sếp lại chơi "sộp" đến thế.
Người nào đó nhìn vẻ ngơ ngác của cô nàng, rất tự nhiên khẽ xoa lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói:
- Em làm sao vậy? Đến nơi rồi này!
An Nhiên như tỉnh giấc khỏi cơn mơ, vội vàng "dạ" một tiếng, sau đó nhanh nhẹn xuống xe.
Hai người được nhân viên của resort đưa đến một ngôi nhà gỗ được xây theo kiểu nhà sàn.
Cầu thang dẫn lên cửa chính được thiết kế giản dị mà tinh tế, xung quanh ngôi nhà còn có lan can bao bọc, từng chi tiết đều được chạm trỗ hoa văn đặc sắc.
Ngôi nhà gồm có ba phòng, một phòng khách vừa mở cửa vào liền thấy, một phòng ngủ ở tầng trệt và phòng ngủ còn lại nằm ở tầng hai.
Ngoài ra, tầng hai còn có một sân thượng rộng lớn, hai chiếc ghế bành và cái bàn nhỏ đều đan bằng mây, được đặt hướng mặt về phía lan can, có view nhìn ra hướng biển.
Anh nhân viên nhiệt tình dẫn một nam một nữ này đi tham quan ngôi nhà, đến sân thượng nơi có thể nhìn ra bãi biển, hai mắt An Nhiên liền loé sáng.
Vĩnh Quân nhận ra ngay, hắn cưng chiều nói:
- Em ở phòng trên này đi, buổi tối nếu thấy chán có thể ra ngắm biển được!
An Nhiên bị người ta nhìn trúng tim đen, ngại ngùng nói một câu "cảm ơn".
Lòng bất chợt suy nghĩ đến việc bản thân tối nay sẽ phải qua đêm cùng một nhà với tổng giám đốc...
Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, mặc dù nói là đi công tác, lại ở khác phòng, nhưng vẫn có cảm giác như đang được đại gia bao nuôi là sao?
Nguồn cơn cũng là do nơi này quá sang trọng, đi công tác chứ cũng chẳng phải đang nghỉ dưỡng, vốn không cần thiết đến nơi xa xỉ như vậy.
Hơn nữa, sếp lớn gần đây nói chuyện hết sức dịu dàng, chẳng còn hay bắt lỗi như trước kia.
Cái "lợi ích" cô mang lại ở đâu còn chưa thấy, hiện tại chỉ thấy toàn được thu lợi về.
Muốn An Nhiên không nghĩ xa xôi, chính là đang làm khó cô rồi!
Anh nhân viên như sợ mặt cô nàng không đủ đỏ, bồi thêm một câu:
- Quý khách nếu muốn dùng bữa có thể gọi, chúng tôi sẽ mang đến ngay! Chỗ chúng tôi đang có combo dành cho tình nhân, bao gồm rất nhiều món ăn đặc sắc.
Anh ta dứt lời, còn ân cần đưa đến một thực đơn đã được đặt sẵn trên bàn.
Trên đó in đầy những món ăn nhiều màu sắc, cũng không quên lưu lại số điện thoại to đùng bên dưới, để khi khách cần có thể gọi món ngay.
An Nhiên hơi mất tự nhiên, cô vội vàng từ chối:
- Cảm ơn anh, khi nào cần chúng tôi sẽ gọi sau!
- Khoảng nửa tiếng sau, phiền anh mang đến cho chúng tôi phần này, thêm một ít rượu vang và bánh ngọt tráng miệng.
- Vĩnh Quân giống như chưa nghe cô gái nhỏ nói gì, thoải mái chọn một combo trên thực đơn.
Anh nhân viên vui vẻ ra mặt:
- Xin quý khách vui lòng đợi, nửa tiếng sau, thức ăn sẽ được mang đến! Cảm ơn quý khách đã gọi món! - Sau khi cúi chào, anh liền nhanh nhẹn rời đi.
Mắt An Nhiên dán chặt vào các món ăn in trên thực đơn mà sếp mình vừa gọi, khoảng cách hơi xa nên không thể nhìn rõ tên món.
Nhưng mà...!hình ảnh thì rõ mồn một: nào là trứng chiên hình trái tim, nào là rau củ được cắt tỉa thành hình một đôi uyên ương hồ điệp,...!thậm chí, kể cả ống hút trong ly nước hoa quả đi kèm, cũng uốn lượn thành hình trái tim, nhìn chung hết sức ngọt ngào.
Mắt cô như muốn nổ tung, mặt đỏ bừng ngạc nhiên nhìn người đối diện.
Hắn lại chỉ đơn giản cười nhẹ với cô, như thể hành động gọi đồ ăn dành cho tình nhân vừa rồi chỉ là lẽ đương nhiên.
Gương mặt điển trai phảng phất nét dịu dàng, ánh mắt nhìn An Nhiên lại còn có thêm chút thắm thiết.
Thư kí nhỏ hoảng sợ! Dáng vẻ này của tổng giám đốc, cô chưa từng thấy qua, hôm nay hắn bị làm sao vậy? Đột nhiên lại trở nên dịu dàng khác thường như thế, thật ra là hắn muốn gì?
An Nhiên không dám nghĩ tiếp, hai luồng suy nghĩ đều khiến cô đau đầu.
Cho là hắn thích cô, vậy thì có khó tin quá hay không? Về mọi mặt, hắn đều ưu tú hơn cô rất rất nhiều, vả lại xung quanh hắn cũng đâu có thiếu người xuất sắc hơn cô.
Sao hắn có thể thích kẻ tầm thường như Hùynh An Nhiên này được.
Còn nếu cho là hắn muốn lấy được "lợi ích" gì đó từ cô, như lời Khải Minh nói, vậy thì lại càng khiến cô không có lý do để tiếp tục nghĩ.
Thứ nhất, cô có cái gì để người ta lợi dụng đây? Một lần nữa nhắc lại, điều kiện của cô so với hắn chênh lệch vô cùng.
Thứ hai, cô sợ lỡ như là thật...!trái tim non nớt của mình sẽ chịu đựng không nổi, sợ bản thân sẽ từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Thôi đi! Cô vẫn là không nên nghĩ nữa.
Trong khi An Nhiên đắm chìm trong trạng thái tự đấu tranh, thì người nào đó trở nên lúng túng.
Cô gái nhỏ mặt hết đỏ hồng, lại chuyển sang trắng bệch, đã thế còn thất thần như vậy, đúng là khiến hắn lo lắng.
Tổng giám đốc vươn tay đến, vụng về đặt lên trán An Nhiên:
- Em làm sao thế? Mặt tái đến như vậy, khó chịu chỗ nào hả?
Cảm xúc ấm áp bất ngờ ập đến, làm An Nhiên theo phản xạ lùi về sau mấy bước, tay lập tức sờ lên trán mình, tựa như người vừa bị bỏng.
Sau đó, cô giật mình nhận ra vẻ mặt lo lắng của sếp lớn, biết vừa rồi mình tránh hắn như tránh tà thế kia là có hơi quá một chút.
Cô cân nhắc, lựa lời xoa dịu bầu không khí ngượng ngập:
- Em không sao, cảm ơn sếp! Chắc do đi đường xa hơi mệt thôi, em vào tắm rửa cho tỉnh táo là sẽ hết khó chịu ngay.
Vĩnh Quân nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang trốn chạy, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kì lạ.
Hắn đột nhiên nghĩ, nếu bản thân không nắm bắt cơ hội lần này, lỡ như cô lại biến mất như trước đây đã từng, vậy thì hắn có còn may mắn tìm lại được cô như bây giờ nữa hay không?.