Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn

Mục Kỳ cuối cùng vẫn là mặc vào y phục Hoa ma ma đã chọn. Hắn được hầu hạ rửa mặt xong đi đến bên bàn, liền nhìn thấy bữa sáng y như bữa sáng thường ngày ở lãnh cung, “Ma ma người tự mình làm bữa sáng? Người trong phủ đâu?”

Nhắc tới chuyện này, Hoa ma ma tức anh ách, bà bĩu môi, “Người trong Vương phủ, gió chiều nào xoay chiều ấy ha! Bữa sáng cho ngài đem được đến đây đều lạnh ngắt, ta thấy cái ánh mắt khinh miệt của họ liền phát giận hà… Huống hồ, ta lo bọn họ làm thức ăn sẽ cho thêm vài thứ bất minh, nên tự tay làm cho ngài dùng.”

“Ừ, vất vả rồi.” Mục Kỳ cũng biết Tiêu Chiến phái tới hai nha hoàn xem như giám thị hắn, cho nên nếu muốn có chút không gian riêng thì vẫn là phải phiền Hoa ma ma.

Hoa ma ma ấm lòng liên tục nói, “Không vất vả, không vất vả… Điện hạ, lão nô nghe được Vương gia bây giờ vẫn còn ở trong thư phòng, không ăn uống gì, ngài dùng qua bữa sáng rồi mang chút điểm tâm qua đó đi.”

“Cũng nên đi ha.”

Mục Kỳ nghĩ cũng đã vào cửa, như thế nào cũng phải ra mắt hết thảy mọi người!

Mục Kỳ cố ý chọn bộ trang sức hoa lệ, thân hình hắn so với nữ hài cùng tuổi sẽ hơi cao, lại còn gầy yếu, tầng tầng y phục trang sức hoa mỹ phủ lên như vậy có chút chật vật, đã thế so với tuổi thật của hắn lại chẳng ra làm sao.

Trên đầu cũng không còn buộc dây vải trùng màu với tóc nữa mà ngược lại cắm tùm lum trâm cài bảo thạch, mặt còn bôi vẽ loạn xạ.

Hoa ma ma nhìn thấy vậy không khỏi nhăn mặt, nhưng nhìn đến bộ dáng vui vẻ phởn phơ của điện hạ nhà mình, bà cứ muốn nói rồi lại thôi, điện hạ ngài xác định phải như vậy đi gặp Vương gia sao a~?



Dùng xong bữa sáng, Mục Kỳ liền mang theo thực hạp cùng Hoa ma ma đi gặp Tiêu Chiến.

Mục Kỳ nhờ nha hoàn Tiêu Chiến phái tới dẫn đường, nha hoàn kia nhìn nhìn hắn, thật cẩn thận nói: “Vương phi, Vương gia hiện nay đang cùng các vị tướng quân thương nghị đại sự, ngài hiện tại đi sợ là không ổn.”

“Ngươi cứ việc dẫn đường, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.”

Mục Kỳ tỏ vẻ ổn là được rồi! Chuyện nhìn mặt đoán ý đó là chuyện của nhân vật chính! Hắn là pháo hôi phản diện chuyên đâm hơi cơ mà!

“Này…”

Nhìn bộ dáng chần chờ của nha hoàn, Hoa ma ma bên người Mục Kỳ nổi giận nói: “Lớn mật! Vương phi nói mà dám không nghe?”

Mục Kỳ cũng hơi nhíu mi, “Xem ra, ta đây là Vương phi mà một chút phân lượng cũng không có.”

Thấy bộ dáng tức giận của Mục Kỳ, nha hoàn vội vàng cúi đầu thỉnh tội, “Nô tỳ không dám, Vương phi xin đi bên này.”

Mục Kỳ dẫn đầu đi qua, Hoa ma ma lúc này mới ngẩng cao đầu đi theo.



Nhưng mà, nha hoàn dẫn Mục Kỳ đi đến còn cách thư phòng vài bước chân đã bị ngăn cản.

“Đứng lại!”

Hoa ma ma nhìn thần sắc Mục Kỳ sau đó tiến lên, “Lớn mật! Vương phi mà các ngươi cũng dám ngăn cản!”

Hai thị vệ mặt không đổi sắc đáp: “Vương gia đã phân phó, bất luận kẻ nào đều không thể tiến vào.”

Mục Kỳ hơi hơi nhướng mày, mở miệng nói: “Còn không vào thông báo, chỉ bởi bổn cung nghe nói Vương gia chưa dùng điểm tâm, lo lắng cho thân thể Vương gia, nên đưa chút điểm tâm lại đây.”

Mục Kỳ nói hết lời, hai thị vệ lại ngoài cửa như không nghe thấy, vẫn bất động, thần sắc không hề biến đổi mảy may.

Chuyện này trong mắt Hoa ma ma liền được quy thành không để Mục Kỳ vào mắt! Bà to tiếng: “Vương phi có tâm đến thăm Vương gia, các ngươi lại ngăn không cho vào, là muốn chờ Vương gia trách tội xuống sao?”

Thốt ra lời này, bầu không khí đều biến thành căng thẳng.

Nha hoàn vẫn luôn theo họ thấy tình thế không tốt, lập tức mở miệng khuyên nhủ: “Vương phi, Vương gia đang thương nghị đại sự, chúng ta vẫn là đi về trước đi.”

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn hữu lực truyền ra.

“Bên ngoài to tiếng chuyện gì?”

Hai thị vệ canh cửa vốn dĩ nghiêm mặt lại ngay lập tức “Cạch” một tiếng quỳ xuống, sắc mặt sợ hãi, “Thuộc hạ đáng chết!”

Cửa phòng bị mở từ bên trong, mọi người lục tục đi ra.

Nha hoàn bên người Mục Kỳ cũng đã sớm quỳ xuống, cho nên sau khi mọi người đi ra, liền thấy được Mục Kỳ đứng ngay trung tâm, cả đầu đầy châu ngọc sáng lấp lánh.

Mục Kỳ lúc đó mới đại khái nhìn lướt qua.

Người ra đầu tiên là nam nhân vận hoa phục đỏ rực, khuôn mặt y kiên nghị, môi mỏng hơi nhếch như đao phong, quanh thân khí chất cường đại, bình bình đạm đạm liếc mắt một cái liền làm cho người ta cảm thấy lạnh giá hoảng sợ, không dám nhìn lại. Nói vậy đây chính là Chiến vương Tiêu Chiến.

Tiếp theo, theo sát phía sau hắn là một bạch y công tử, ngũ quan tuấn tú, cười như thanh phong, đôi mắt đen láy ẩn ẩn cơ trí quang mang. Đây chính là quân sư Ly Hiên.

Về phần những người khác theo sau nữa… À, pháo hôi, thôi không cần để ý.

Lúc Mục Kỳ đánh giá mọi người, mọi người cũng được dịp nhìn ngắm nhan sắc của Vương phi, trong lúc nhất thời thần sắc đều có chút quái dị.

Bởi vì Mục Kỳ phục sức hoa mỹ, nhưng so với tuổi tác của hắn thật sự nhìn rất quái dị. Huống hồ trên mặt hắn thoa một lớp thật dày cái gì không biết, nhiều đến mức không nhìn ra nét mặt, chỉ cảm thấy cái mặt này thật giả tạo, làm người đối diện vừa nhìn là buồn nôn.

Mọi người phía sau Tiêu Chiến nhìn Mục Kỳ, rồi lại nhìn Ly Hiên, thần sắc trên mặt đã có chút bất mãn.

Nhưng Mục Kỳ không để tâm, chỉ là chòng chọc nhìn Tiêu Chiến.

“Công chúa không ở biệt viện, tới chỗ này làm gì?”

Trầm mặc một hồi, người mở miệng nói trước tiên lại là Ly Hiên, hắn nhìn Mục Kỳ ánh mắt lãnh đạm vô song, nhưng trên mặt vẫn cười như thanh phong.

“Vương gia đều chưa nói gì, có đến lượt hạ nhân như ngươi sao? Công chúa của chúng ta đã gả cho Vương gia, trở thành Chiến vương phi, toàn bộ Vương phủ có chỗ nào không thể đến!” Hoa ma ma vẫn đứng bên cạnh Mục Kỳ nhìn không vừa mắt, Vương gia vẫn còn chưa nói, ngươi là ai mà dám ra mặt!

Mục Kỳ cảm thấy mang theo Hoa ma ma rồi, hắn chả cần phải làm gì cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Ly Hiên nhìn Hoa ma ma, ánh mắt lạnh hơn một chút, hắn nhếch khóe môi thản nhiên nói: “Vương phi còn chưa nói, nào tới lượt lão gọi chó gọi mèo?”

Hoa ma ma tức đến trợn tròn mắt, nhưng lại không thể phản bác! Chỉ có thể tức đến mức đỏ mặt tía tai.

Mục Kỳ lúc này mới đem ánh mắt từ trên người Tiêu Chiến chuyển qua Ly Hiên, hắn nhíu mày, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”

Ly Hiên hơi hơi chắp tay, “Tại hạ là quân sư bên người Vương gia, Ly Hiên.”

Mục Kỳ lạnh lùng mỉm cười, “Người bên cạnh bản công chúa còn chưa đến lượt ngươi giáo huấn.”

Hắn nói một câu gây sự, lời nói lại ẩn chứa khí thế hoàng tộc quý nhân khiến sắc mặt Ly Hiên biến chuyển, nhưng thực nhanh lại hiện ra vài phần hổ thẹn, hơi hơi cúi đầu, “Là tại hạ sai.”

Người chung quanh nhìn Mục Kỳ, thần sắc lại bất mãn vài phần, thậm chí bắt đầu chỉ trỏ, vang lên tạp âm lao xao.

“Được rồi.” Tiêu Chiến rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm của hắn trầm mà hữu lực, “Ngươi tới chỗ này để làm gì?”

“Ta…” Nguyên bản còn thẳng lưng lạnh lùng nhìn mọi người, Mục Kỳ như là lập tức không biết làm sao, hắn dừng một chút mới nói: “Nghe nói ngươi buổi sáng không ăn cái gì, cho nên đưa chút điểm tâm lại đây, ngươi…”

Tiêu Chiến phất phất tay, “Về sau đừng tới nơi này, bây giờ trở về viện của ngươi đi.”

Mục Kỳ dừng lại, hắn đột nhiên đi nhanh đến, bất mãn nói: “Ngươi tối hôm qua…”

“Trở về.” Tiêu Chiến lúc này đây giọng điệu trầm hơn, sát khí cùng hàn ý xung quanh toả ra khiến người ta cảm thấy khó thở.

Chung quanh đều lặng ngắt như tờ, không người nào dám ngẩng đầu nhìn y. Mục Kỳ bất động ở nơi đó, trên mặt của hắn phấn quá dày, nhìn không ra cái biểu tình gì, nhưng đáy mắt đã hơi đỏ lên ủy khuất.

Dưới khí thế áp bách của Tiêu Chiến, hắn cuối cùng chỉ còn có thể đáp: “… Vâng.”

Nói xong lại nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, “… Vương gia buổi tối muốn ta lại đây dùng bữa cùng không?”

Ly Hiên ở bên đột nhiên cười lạnh lùng.

Tiêu Chiến nhìn hắn trong chốc lát, môi mím thành một đường chỉ, thản nhiên đáp: “… Không, ngươi hảo hảo ở yên tại chỗ của mình.”

Hắn vừa mới dứt lời liền nhìn thấy người trước mặt đôi mắt uỷ khuất càng sâu, lại gắt gao mím môi không nói lời nào, đáy mắt đen láy mất đi tinh quang, càng lúc ảm đạm.

Tiêu Chiến dừng một chút, vẫn trực tiếp xoay người trở về thư phòng. Ly Hiên buông bỏ nắm tay nãy giờ vẫn gồng lên, nhìn Mục Kỳ một cái, mới nhấc chân đi theo vào.



Mục Kỳ đứng ở cửa trong chốc lát, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Hắn đi có chút nhanh, làm cho Hoa ma ma phải nhắm mắt nhắm mũi chạy mới có thể theo sau hắn.

Trở lại biệt viện của mình, Mục Kỳ hưởng thụ bữa tối có thể nói là tự do nhất từ lúc nhập vai đến giờ.

Hoa ma ma đau lòng đến gần hắn, “Điện hạ, ngài không cần nghĩ nhiều, Vương gia đích thật là bận quá mới không thể tới, ngài…”

Mục Kỳ ăn uống no đủ rồi, lúc này mới lên tiếng: “Về sau nhớ rõ mỗi ngày vào bữa tối phải phái người đi thỉnh Vương gia đến dùng bữa.”

*****************

Thật nhiều ngày sau đó, mỗi đêm trong viện, Mục Kỳ đều sẽ sai người đúng thời điểm đó đi mời Vương gia lại đây dùng bữa, chỉ là không có một lần thành công.



Mục Kỳ nhìn một bàn đầy đồ ăn, vẫn không nhúc nhích ngồi đợi. Đứng sau hắn là nha hoàn lần trước dẫn đường, tên là Cẩm Tú, cùng Hoa ma ma.

Cho đến khi tất cả món ăn đều nguội lạnh, bóng dáng đơn bạc của hắn thoạt nhìn lại càng phát ra ưu thương.

“Vương phi, Vương gia hôm nay sợ là sẽ không đến, ngài… không cần đợi đâu ạ.” Cẩm Tú hầu hạ một bên cảm thấy bất nhẫn.

Mục Kỳ dại ra, nhíu mày, lập tức nhẹ giọng nói: “Ngươi đi xem Vương gia còn bận hay không đi, đem chút điểm tâm qua, sợ ngài đói bụng.”

“… Vâng.” Cẩm Tú nhìn hắn một cái, thở dài rời đi.

Chờ người không thấy, Mục Kỳ lập tức tội nghiệp chuyển hướng qua Hoa ma ma, “Ta thật đói.”

Hoa ma ma xem xét bên ngoài, sau đó rất nhanh đến gần Mục Kỳ, từ trong lòng ngực lấy ra một khối điểm tâm, đau lòng nói: “Điện hạ, đây là món ngài thích ăn, ăn lót dạ đi, chờ buổi tối bọn họ ngủ rồi, lão nô lại làm cơm cho ngài …”

Một chén trà nhỏ sau, Cẩm Tú trở lại, nàng nhìn Mục Kỳ, có chút ấp a ấp úng nói: “Vương phi, Vương gia… Đã dùng xong bữa tối, hiện đã đi ngủ rồi.”

Thấy Mục Kỳ ngồi ở chỗ kia bất động nhìn chằm chằm đồ ăn, Cẩm Tú ở trong lòng khe khẽ thở dài, nàng cảm thấy Vương phi có chút đáng thương, đại khái là thật lòng yêu Vương gia.

Mục Kỳ tỏ ra hơi khó chịu, “… Dọn đi.”

“Vương phi, ngài vẫn nên ăn chút gì đi, thân thể ngài…”

“Ta nói dọn đi!”

… Đi mau… Các ngươi không cần lại câu – dẫn ta! Không cần để cho anh đây nhìn thấy như vậy! … Đừng tưởng rằng anh đây không dám “ăn” các ngươi!

Cẩm Tú nghe vậy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đáp: “… Vâng.”

Mục Kỳ nhìn món ngon trên bàn bị dọn đi dần dần, biểu tình trên mặt khó chịu cực kỳ.

Hắn đứng dậy chậm rãi đi vào sâu trong phòng để ngủ, chính là tấm lưng kia trong mắt người khác có vẻ hiu quạnh thê lương —— thật ra hắn đang đau lòng xót ruột cái bữa cơm ngon lành vừa nãy á!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui