Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn

Lúc đi đến viện thú y, vết thương trên người Ngô Trăn Suất cũng đã hồi phục phần lớn, chỉ còn vài vết máu như hoa rải trên mớ lông trắng mịn.

Mà Mạc Dật để bác sĩ kiểm tra một phen, xác nhận không có gì trở ngại, mới dần bình ổn tâm trạng.

Nữ bác sĩ phụ trách cẩn trọng băng bó cho con mèo một phen, lại kéo Mạc Dật ra một góc dặn dò những việc cần chú ý.

Bất quá xem ra, rõ ràng không đơn thuần là dặn dò! Nhưng trong lòng Mạc Dật hiện tại chỉ lo cho tiểu bạch miêu kia, mặc cho đối phương liếc mắt đưa tình muốn rụng lông mi, y cũng chỉ cẩn trọng nhớ rõ những việc đối phương dặn dò!

Lúc Mạc Dật còn đứng ở chỗ nữ bác sĩ trao đổi, quay đầu đã thấy mèo nhỏ đang nằm trên giường bệnh nghểnh cổ tìm y.

Vừa thấy vậy, cũng không để ý tới người còn đang nũng nịu bên cạnh, y đã bỏ ra chỗ mèo. Y vươn tay xoa xoa đầu con mèo nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng liền hiền hoà bớt đi.

“Cảm thấy chán đúng không? Chúng ta lập tức trở về nhà.”

Lông trắng của nó mềm mại xoã tung, nhìn cũng cảm thấy ưa thích; mà đôi mắt lại linh động thấu triệt, làm cho người ta thật khó tin nó vốn chỉ là con mèo. Cho nên Mạc Dật thường xuyên bất tri bất giác nói chuyện với nó như với người.

Ngô Trăn Suất nhìn vẻ mặt kinh ngạc như thấy quỷ của vị bác sĩ sau lưng Mạc Dật, đành ngậm ngùi quay mặt đi.

Hắn ghét nhất là tên đàn ông cao hơn hắn, đẹp trai hơn hắn, đoạt gái của hắn!!!

… Thôi kệ đi, hình dạng hắn lúc này thì… Càng nghĩ càng muốn khóc mà…



Từ bệnh viện trở về nhà, Mạc Dật xin nghỉ học, rồi cẩn thận đặt mèo lên giường, rất sợ phạm vào vết thương của nó.

Ngô Trăn Suất nhìn y rồi làu bàu, thật hận không thể nói, mấy ngày này ở chung, Mạc Dật cùng mèo rõ ràng là ăn ý muốn chết. Chỉ cần ra hiệu một chút, Mạc Dật đã hiểu ý nó ngay.

“Đói bụng?”

Ngô Trăn Suất nghe vậy hai mắt sáng ngời, lập tức quơ quơ cái đuôi.

Mạc Dật thầm buồn cười, có đôi khi, y thật sự hoài nghi con mèo này là người. Hơn nữa, còn là một người làm y nhịn không được mà chòng ghẹo. Nghĩ vậy, đáy lòng y có chút tiếc nuối khó hiểu.


Y dừng một chút, thản nhiên mở miệng, giống như tự nhủ: “Lần trước hình như mua dư rất nhiều thức ăn cho mèo.”

Ngô Trăn Suất nội tâm gào thét: … Ai muốn ăn thức ăn cho mèo chứ!!!!!

Nhìn cái bản mặt của Mạc Dật kia như núi tuyết ngàn năm, Ngô Trăn Suất tức muốn ói máu —— cười cái củ cải! Không lẽ thích nhìn hắn bán manh như vậy thật à?!

Cứ việc gào thét trong lòng, bất quá giây tiếp theo Ngô Trăn Suất liền khoan khoái nghiêng đầu cọ cọ vào mu bàn tay của Mạc Dật, sau đó ngẩng đầu meo meo hai tiếng.

Mạc Dật năm ngón tay bất giác gãi đầu nó, nhìn tiểu bạch miêu đang chớp mắt lấy lòng, khuôn mặt y vẫn bất động thanh sắc, tâm can lại như  bị đuôi mèo quét qua, nhè nhẹ ngứa đến mức mềm lòng, làm sao còn có thể cự tuyệt nó.

“Ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ta đi ra ngoài mua vài thứ trở về.”

Y tự nhiên biết đối phương không thích ăn thức ăn cho mèo, thấy mục đích đã đạt được, Mạc Dật nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má tiểu bạch miêu, mới xoay người rời đi.

Y phải đi ra ngoài mua thật nhiều đồ ăn mèo nhỏ thích, và cả sách dạy nấu ăn, y muốn học nấu cơm. Dù sao, nếu chỉ có một mình y, bình thường nấu mỳ gói là được, nhưng bây giờ còn có cả mèo nhỏ nữa.

Nhớ đến lúc ban ngày nó vì mình liều mạng, y liền không khỏi động lòng. Cõi lòng trống trải từ đó đến nay đã được đong đầy. Chỉ mới nghĩ đến, khóe môi y đã tự nhoẻn lên.

Nếu nuôi một con mèo như thế, thật sự không tệ.



Mua xong mọi thứ, nhàn nhã bước về nhà, dây thần kinh cảnh giác của Mạc Dật mới thả lỏng.

Lúc này, y mới có thời gian nhớ lại sự tình dị thường sáng nay.

Y rũ mắt nhìn xuống hai tay mình, khi đó, y chỉ là muốn khống chế gã kia nhanh nhất, sâu trong thân thể thật giống như có nguồn năng lượng hội tụ lại, không ngờ rằng…

Chẳng lẽ y giống như trong mấy cái truyện kia, thật sự có dị năng? Nếu không phải đã phát sinh trên người y, y sẽ không bao giờ tin được —— thế giới này, kỳ thật có rất nhiều chuyện không thể dùng khoa học giải thích.

Từ trong trầm tư tỉnh táo lại, Mạc Dật đứng trong một ngõ nhỏ không người, siết chặt nắm tay, cố gắng hồi tưởng cảm giác buổi sáng.


Lúc này đây, năng lực của y càng thêm thuần thục, đã không cần phải bị xúc động mà vẫn phóng ra một cột băng.

Thần sắc của y có chút khó hiểu, mắt nhìn tay mình, y thật sự có dị năng!

Như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu!

Nhìn sắc trời không còn sớm, y cũng không nghĩ nữa, cầm chắc đồ ăn cùng vật dụng bước nhanh về nhà.

**********

Từ khi biến thành mèo cho tới nay, Ngô Trăn Suất càng lúc càng trở nên giống mèo. Không có cách mà, ai mượn hắn có một người chủ hiểu ý lại chiều chuộng hắn như thế!

Tính ra Mạc Dật còn lâu nữa mới trở về, Ngô Trăn Suất dứt khoát nhảy khỏi giường, biến trở về hình người, chuẩn bị đi tắm rửa một cái.

Hắn mấy ngày nay, tắm cũng không dễ dàng gì. Tuy rằng Mạc Dật muốn tắm cho hắn, nhưng bị một gã đàn ông sờ soạng toàn thân với hắn mà nói thật sự là áp lực quá lớn. Cho nên mấy ngày nay cũng chỉ để Mạc Dật giúp hắn lau sơ sơ.

Hôm nay một mình ở nhà, rốt cục vẫn là tự mình tắm mới thoải mái.

Bất quá, Ngô Trăn Suất tắm thoải mái quá, không cẩn thận tắm luôn đến khi Mạc Dật trở lại.

Nghe ngoài cửa đầu tiên là âm thanh mở khoá, sau đó lập tức truyền đến tiếng bước chân, rồi bước chân lại dừng bên ngoài phòng tắm, lúc đó bước chân bắt đầu nhẹ hơn đầy tính đề phòng.

Ngô Trăn Suất cơ hồ có thể tưởng tượng đôi mắt của Mạc Dật sẽ hơi hơi díp lại lạnh như băng, bộ dáng cảnh giác, trong đầu hắn lại xoẹt ra một ý tưởng.

Lúc này, Mạc Dật hẳn là đã tiếp nhận chuyện y có dị năng. Như vậy, đại khái là cũng chấp nhận tin có mèo tinh tồn tại đi.

Chẳng qua, vẫn là chưa cần tỏ ra rõ ràng, để cho y có đủ thời gian tiếp nhận đã.

Nghĩ xong, hắn mở vòi sen, đưa lưng về phía cửa phòng, không chút để ý mà bắt đầu rửa sạch bọt xà phòng trên người, làm ra vẻ chưa có phát hiện dấu hiệu dị thường ngoài cửa.


Mà ở ngoài cửa phòng tắm, Mạc Dật đang nghi hoặc cùng cảnh giác, vừa quan sát vừa chậm chậm đến gần, đồ vật trong tay bị để nhẹ nhàng xuống, y hít một hơi sâu, nắm chặt tay đấm tung cửa phòng, miệng lạnh lùng quát: “Ai?”

Người ở bên trong rõ ràng hoảng sợ, kinh ngạc xoay người lại, một đôi con mắt đen láy thông minh, trong làn hơi nước càng thêm sinh động.

Đôi mắt này làm cho Mạc Dật bị kích động, có suy nghĩ gì đó loé qua, lập tức lại bị y nhanh chóng vứt bỏ!

Hắn hung hăng cau mày nhìn người thiếu niên trước mắt, lạnh lùng chất vấn: “Cậu là ai? Vào bằng cách nào?”

Tuy rằng miệng chất vấn, nhưng tay lại không có động tác gì. Không biết vì cái gì, y cảm thấy người trước mặt kia không có tính nguy hại!

Thiếu niên bị doạ giống như mới hồi phục tinh thần, phát hiện mình chính trần truồng lại bị người nhìn nên sắc mặt không khỏi đỏ lên! Hoang mang vươn tay tắt nước, sau đó giống như muốn với lấy khăn tắm.

Động tác này, có lẽ bản thân hắn không rõ lắm, nhưng nó tự nhiên phô bày thân người thon dài của hắn với đối phương, đường cong duyên dáng nơi vai gầy, thắt lưng tinh tế, toàn thân còn mang hương vị ngây ngô chưa trưởng thành; làn da trắng bóng nhẵn nhụi, vừa nhìn liền muốn chạm vào xem sao.

Mạc Dật không biết tại sao, đáy lòng đột nhiên có chút không được tự nhiên, trong lòng tại nhắc nhở chính mình không cần nhìn xuống nữa, không được nhìn nữa!!!!

Mạc Dật rõ ràng đang thưởng thức vóc dáng của đối phương, khi nhìn đến vài vết thương trên lưng người kia lại nháy mắt sững sờ, ý tưởng lúc nãy vừa bị gạt đi lại quay về.

Y không khỏi trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm tấm lưng của thiếu niên.

Thiếu niên thực nhanh dùng khăn tắm che tạm cơ thể mình, lúc này mới giống như cảm thấy an toàn mà thở dài một hơi. Thấy Mạc Dật vẫn ngây người bất động, hắn trừng mắt nhìn, lập tức kịp phản ứng, trong nháy mắt thừa dịp Mạc Dật ngây người mà nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ.

Mạc Dật mặt không đổi sắc, ánh mắt vẫn dại ra nhìn theo hướng thiếu niên biến mất.

Vừa về đã phát hiện trong phòng tắm có người, nhưng cửa nhà đã khóa, trong nhà ngoài tiểu bạch miêu cũng không có ai, như vậy người bên trong là?

Mạc Dật căn bản không dám tin cái suy nghĩ vớ vẩn kia, nhưng mà…

Ánh mắt giống y như tiểu bạch miêu, vết thương cũng giống, còn có làn da trắng nõn như màu lông…

Mà đáng quan tâm hơn là, làm gì có người xấu nào chạy vào phòng ngủ trốn?! Loại chuyện này ngoài con mèo ngốc kia ra thì ai có thể nghĩ được!

Cái suy nghĩ vớ vẩn kia không khỏi quay lại, chỉ cần vừa nghĩ tới, trong lòng Mạc Dật liền bắt đầu kích động khó hiểu cùng lo sợ bất an.

Y áp chế trái tim đang đập mạnh, lần theo vết chân ướt đẫm mà bước vào phòng ngủ, vừa lúc nhìn thấy khăn tắm vứt dưới chân, mà tiểu bạch miêu kia lại đang nhổng đít ra cửa, chôn đầu dưới gối.


Tầm mắt của y băn khoăn một lần, cuối cùng dừng trên bộ lông ướt của mèo con, trong nháy mắt chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt.

Y gian nan nuốt nước miếng, mặt cật lực duy trì bộ dáng lãnh đạm thường ngày, chậm rãi đi đến bên con mèo, vươn tay nắm cái mông nó lôi ra.

Cái mông tròn của tiểu miêu vốn dĩ hơi run rẩy, bị y nắm lấy liền giật thót, đáy mắt đen lung linh của nó càng kích động hơn, bốn bàn chân con con đã cào cào như muốn trốn.

Nhưng mà đã bị Mạc Dật một tay nắm mông một tay giữ chặt người nó không cho chạy.

… Quả nhiên, xúc cảm tuyệt hảo!

Mạc Dật thầm thoải mái thở dài, bất quá nhìn ánh mắt tiểu miêu tức giận đến mức đỏ hoe, y đành yên lặng thu tay về.

Nếu nó không muốn cho y biết, như vậy trước hết cứ làm bộ như không biết.

Nghĩ như vậy, Mạc Dật thản nhiên nói: “Kỳ quái, vừa mới có cái gì chạy vào mà?”

Tiểu miêu chớp mắt một cái, sau đó sững sờ, lập tức kịp phản ứng, sau đó cố gắng dùng ánh mắt vô tội nhìn ra cửa sổ.

Mạc Dật chẳng những đã không vạch trần nó, còn đi đến bên cửa sổ nhìn, lầm rầm nói: “Chạy ra hướng cửa sổ à?”

Nhìn con mèo nhỏ trên giường khoan khoái vẫy đuôi, y nghĩ vẫn là không cần vạch trần nó nhỉ?!

Giống như là nhìn mãi bên cửa sổ cũng chẳng thấy gì, Mạc Dật xoay người thở dài, “Người đó chắc là đã chạy xa rồi. Thôi vậy, ta đi nấu cơm.”

Thấy tiểu bạch miêu sáng rỡ nhìn y, giống như là cực kì đồng ý, trong lòng Mạc Dật không khỏi một trận buồn cười, mặt vẫn không đổi sắc, bước ra ngoài.

Chờ cửa phòng đóng lại, con mèo nhỏ trên giường vốn dĩ thần sắc khẩn trương lại trở thành tự ôm lấy đuôi của mình lăn lộn.



Trong bếp, Mạc Dật bình tĩnh vừa xem sách chỉ dẫn vừa nấu ăn, trong lòng lại đúng là dậy sóng mãnh liệt.

Người thiếu niên kia nếu như thật là tiểu bạch miêu… Tuy rằng thực khó chấp nhận, nhưng có lẽ là ngay từ đầu y đã cảm thấy có gì đó khác thường, cho nên cũng không có gì không chấp nhận được.

Thế giới này, y ngay cả mình có siêu năng lực sự đều có thể tiếp thu, huống chi là một con mèo tinh chứ! Mà một khi đã tiếp nhận rồi, cảm thấy vốn nên như thế, thậm chí trong lòng còn vì thế mà cảm thấy may mắn cùng… Mừng thầm.

Mà Ngô Trăn Suất đang lăn lộn vui vẻ trên giường đại khái không hề biết, thật sự hắn đã bẻ cong nam chính rồi còn gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận