Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn

Lúc này đây Ngô Trăn Suất không có nghỉ ngơi, trực tiếp tiến nhập thế giới mới, trải qua mê muội lúc truyền tống, hắn chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, thậm chí cổ họng khô khốc nói không thành lời. Hắn ngồi dậy khỏi giường, xoa xoa cái trán nhức như búa bổ rồi mới thư thái đánh giá xung quanh.

Đây là một gian phòng cổ kính, bốn phía trang hoàng hoa mỹ tinh xảo, chỉ tại vì vắng bóng người nên có vẻ an tĩnh thanh lãnh.

Hắn còn chưa kịp tự hỏi bước đi tiếp theo, đã cảm thấy yết hầu khó chịu, không khỏi ho khan.

Động tĩnh làm một thị nữ từ bên ngoài bước vào.

Ngô Trăn Suất còn chưa hồi phục, đối phương liền tiến lên vài bước, lời nói tuy không tính là thân thiện nhưng vẫn có chút cung kính, âm trầm lãnh đạm, “Lam công tử, còn hai ngày nữa, ngài sẽ được phái đi hoà thân Mạc quốc, sự tình đã định, tội gì khó xử chính mình, vẫn nên nghe lời điện hạ mà tĩnh dưỡng.”

Tin tức nàng mang đến quá lớn làm cho Ngô Trăn Suất vừa mới ngừng cơn ho đã lại sặc sụa, “Khụ khụ… Nước…”

Thị nữ dừng một chút, hiểu ra đối phương muốn gì bèn sai người dâng nước lên.

Ngô Trăn Suất đỡ lấy chén nước của đối phương uống xong cảm giác tốt hơn nhiều, dựa theo lời nàng ta vừa nói hắn đại khái có một suy đoán, hiện nay cũng chưa cần biểu hiện ra ngoài, chỉ phải duy trì vẻ mặt thản nhiên, không muốn nhiều lời liền phất tay áo, “Ngươi lui xuống đi.”

“Nô tỳ ở bên ngoài, có việc gì công tử cứ phân phó.” Người nọ gật đầu, nói xong khom người lui ra ngoài.

Chờ người ra cửa, Ngô Trăn Suất nằm ở trên giường, nhắm mắt lại mở ra nội dung vở kịch tu chỉnh chỉ dẫn.

Đọc hết một lượt, hắn có chút ấn tượng, thế giới này hắn nam phẫn nữ sắm vai công chúa pháo hôi.

Về phần nội dung vở kịch… Ha hả, có hắn là thiên lôi chuyên đánh nát cp cùng kỹ năng bẻ cong, tất nhiên là chạy đến sứt quần rồi.

Cuối cùng nam chính cũng có được ngôi vị hoàng đế, nguyên bản cp với quân sư lại tiêu tan! Hơn nữa là bởi vì hắn mà nam chính không có nhất thống thiên hạ, hiện tại lại đối nghịch với Mạc quốc, hàng năm chinh chiến.


Ngô Trăn Suất vừa nghĩ tới Mạc quốc liền nhớ đến Mạc Dật, hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết số liệu thế giới này khẳng định dính trên người y.

Lại nhớ đến lời tỳ nữ vừa nói, hắn sẽ hoà thân cùng Mạc quốc, hắn không khỏi vội vàng xem lại thân phận hiện tại của mình, nhìn xong mới đóng sách thở dài.

Hắn hiện tại tên là Tiêu Lam, nguyên bản bởi vì lớn lên giống Mục hoàng hậu mà bị người hiến cho Tiêu Chiến, bất quá tính tình nhát gan, tự nhiên không có sức sống như Mục Kỳ, dáng vẻ quá đoan chính, cho nên Tiêu Chiến chỉ xem qua một lần sau đó bài bố cho ở trong một góc của hoàng cung.

Sau đó lại vì chiến sự với Mạc Dật không ngừng, hai nước thực lực tương đương, đánh tiếp không chỉ không phân được thắng bại, ngược lại liên lụy dân chúng hai nước trôi dạt khắp nơi. Thần tử hai bên đều lo lắng, còn như vậy thì dân tâm mất hết, thiên hạ đại loạn.

Triều đình của Tiêu Chiến liền đưa ra biện pháp hòa thân, để song phương đình chiến.

Nhưng mà Tiêu Chiến không có muội muội, càng không có nữ nhi. Cuối cùng vẫn là Ly Hiên nghĩ cách này, chẳng phải có vị Lam công tử, diện mạo có vài phần tương tự Mục Kỳ hay sao.

Hai người giống như vậy, nói không chừng tướng mạo đó còn có thể có công dụng xoa dịu Mạc Dật, cho nên Tiêu Chiến ban thưởng họ của vua cho hắn, vậy là giải quyết hoàn mỹ.

Bất quá có vẻ nguyên thân nghĩ quẩn liền thắt cổ tự sát, may mắn được cứu xuống, chính là, khi tỉnh lại thì đã biến thành Ngô Trăn Suất.

Ngô Trăn Suất nghĩ xong, đối với thân phận hiện tại này của mình, để hoàn thành nhiệm vụ hắn vẫn là rất vừa lòng.

Hắn cũng không còn bị nổi da gà hay mắc ói khi nghĩ đến sẽ bị gả cho đàn ông nữa! Dù sao thế giới thuần ái chính là tùy hứng như vậy!!

Nghĩ đến việc hai ngày nữa sẽ bị đưa đến Mạc quốc gặp Mạc Dật, sau đó hoàn thành nhiệm vụ thu phục hết thảy, tâm tình hắn thật tốt.

Hắn gọi người tới, tỳ nữ quả nhiên lập tức đẩy cửa vào.

“Lam công tử có gì phân phó.”


Ngô Trăn Suất nhìn đến nàng, nhìn thật lâu, mới thản nhiên mở miệng nói, “Ta đói bụng.”

Lần mệnh lệnh này không còn nhút nhát như trước nữa khiến nàng kinh ngạc, lập tức cúi đầu, “Vâng, nô tỳ sẽ phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm.”

Ngô Trăn Suất gật đầu, nhìn người lui xuống, biểu tình trên mặt dần dần biến thành kỳ quái, hắn dựa vào đầu giường, ngẩn người nhìn hai tay mình.

Đến khi tỳ nữ dẫn một đống người mang thức ăn tiến vào, hắn mới hoàn hồn, lập tức cho người lui, một mình ngồi nhìn bàn đầy thức ăn mà kinh ngạc.

Ngô Trăn Suất biểu hiện như vậy tự nhiên là có nguyên nhân, kết hợp nội dung vở kịch của thế giới này cùng với thân phận lần này, nếu như chỉ bình thường đi hoà thân, nói không chừng chưa gặp được Mạc Dật đã nửa đường bị người đập chết.

Cho nên hắn mới nghĩ đến cách vận dụng thân phận công chúa nguyên bản, mà cái thân phận này tình cảm cực kỳ phức tạp. Lần trước rời đi là lúc người mình yêu mưu kế soán vị giết phụ hoàng, mà hiện tại trọng sinh trở lại trong khối thân thể này, vô luận là đối với Tiêu Chiến hay là Mạc Dật tình cảm vẫn rất phức tạp, thật muốn xem rốt cuộc lựa chọn như thế nào.

Nên tính cách của hắn phải thay đổi rõ rệt để mấy người kia bắt đầu chú ý, hắn hiện tại chính là nhân vật hòa thân cực kỳ trọng yếu, hắn không tin bọn họ sẽ không gài một người ở bên cạnh hắn giám thị.

Mà hắn cần phải dùng cách khác thường khiến cho bọn họ chú ý.

Nhìn đồ ăn đầy bàn, Ngô Trăn Suất không khỏi âm thầm vì cơ trí của mình mà tán thưởng!

Qua một lúc lâu sau, người bất động như tranh vẽ trước đồ ăn cuối cùng cũng nâng chén cẩn thận nhai từng miếng cơm.



Những gì hắn làm, tự nhiên không qua khỏi tai mắt của Tiêu Chiến.


Tiêu Chiến nhìn tin báo nhíu nhíu mày, tuy rằng đối phương không còn tự tìm chết nữa làm hắn bớt lo không ít, bất quá loại phản ứng kỳ quái này lại không giống như là đã nghĩ thông suốt.

Tiêu Chiến trong lòng nghi ngờ, phê chuẩn tấu chương xong, bất giác đi tới cung của Tiêu Lam.

Hắn dừng bước ở môn khẩu, vừa lúc nhìn thấy người ngồi dựa ở tháp mà đọc sách.

Dương quang tà tà xuyên qua cửa sổ, nhìn nhân thần bên sườn mặt người kia làm hắn không khỏi một trận hoảng hốt.

Tỳ nữ ngoài cửa vội vàng quỳ xuống, lại kinh động đến người bên trong. Chính là, người nọ vậy mà cũng không giật mình, lại không hề có ý đón tiếp Tiêu Chiến, thân thể chỉ đột nhiên sững người, tay cầm thư trúc căng thẳng, lập tức chậm rãi buông xuống, thật bình tĩnh nhìn lại.

Thần sắc vốn dĩ nhút nhát lúc này lại là lạnh nhạt đoan chính, đôi mắt tối đen nhìn hắn có một loại lạnh băng khó hiểu, lại như là ẩn ẩn bi thương.

Tiêu Chiến vốn dĩ không có gì muốn nói, lại đột nhiên muốn bước đến xem, ngay lúc đối diện tầm mắt đối phương, hắn đột nhiên cảm thấy kinh hãi, lập tức không thể tin trừng lớn mắt.

Trong nháy mắt đó cảm xúc trong ngực bạo liệt đánh tới, rốt cuộc không thể kiềm trụ, đành nhanh tiến vào, nâng cằm người đang cúi mặt trên tháp lên xem cho kĩ, xem cho kĩ tầm mắt của đối phương.

Tiêu Chiến gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, nhíu chặt đôi mày, gằn từng chữ một: “Ngươi là ai?”

Thần sắc của Ngô Trăn Suất lúc này cũng trở thành nhàn nhạt, thật lâu sau, hắn mới hạ mi, thản nhiên nói: “… Bệ hạ quên sao? Ta không phải là người được phái đi Mạc quốc hoà thân sao, Tiêu Lam.”

Tiêu Chiến nghe vậy nheo lại hai mắt, lời nghi vấn cũng là lời khẳng định, “Ngươi không phải là hắn!”

Ngô Trăn Suất sợ run một chút, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cười một tiếng, ý cười lại hiện nơi đáy mắt, “Hay là không phải, Tiêu Lam kia, đã chết rồi.”

Tiêu Chiến trong nháy mắt trầm mắt xuống. Bộ dạng công kích lợi hại như vậy, người đã rời đi kia vốn dĩ không thể sống lại, hắn làm sao mà lại cho rằng y thật sự là người đó chứ?

Nhất định là do hai người này rất giống đi! Đúng vậy, nhất định là như vậy.


Tiêu Chiến buông tay ra, bộ dáng nản lòng hiếm thấy, lập tức vung tay áo xoay người một ngữ bất phát ly khai nơi này.

Ngô Trăn Suất lẳng lặng cất thư trúc đi, nhìn bóng dáng hắn rời đi, thần sắc biến đến khó hiểu.



Bên kia Mạc Dật nhìn thư truyền của đại thần cầu thân, khi trung tín nhắc y rằng người cầu thân thật sự giống Mục hoàng hậu, y liền bật cười, nếu ý định của Tiêu Chiến là thế này, thật quá coi thường y …

Y cong khoé miệng có chút chua xót… tương tự thì sao, cũng không phải hắn.

Chỉ là nhìn biểu hiện khác thường của Tiêu Chiến, Mạc Dật đột nhiên trong lòng có linh cảm, không biết nghĩ tới điều gì mà không khỏi nắm chặt nắm tay.

Thật lâu sau mở miệng, “Chuẩn bị một chút, sau khi tân nương đến, trẫm muốn đích thân nghênh đón.”

Thái giám thầm cả kinh, khom người cung kính đáp: “Vâng.”



Thực nhanh đến ngày hòa thân, sáng sớm Ngô Trăn Suất đã bị người vây quanh máy mó hơn nửa ngày. Tuy rằng không cần giống như công chúa tô son điểm phấn, đeo đồ trang sức, nhưng cũng phải ăn diện long trọng một phen.

Ngọc quan buộc lên đầu tóc đen dày, trường mi tuấn mắt, lụa là bao lấy, như vậy bước ra, không biết kinh diễm bao nhiêu người. Chính là nhan sắc đỏ thẫm lại chiếu rọi sắc mặt hắn hờ hững thậm chí có chút châm biếm.

Hắn nhìn đám người đi qua không chớp mắt, giương mắt nhìn lại Tiêu Chiến đứng trên thành lâu, lập tức bước lên xe ngựa hoa lệ chờ sẵn.

Trên thành lâu, mãi cho đến khi người nọ đi xa, Tiêu Chiến vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt vừa rồi. Cái nhìn kia, mang theo lạnh lùng, mang theo hận ý, rồi lại có vô vàn tình cảm gì đó vô cùng phức tạp. Thậm chí, bộ dáng quen thuộc đó, làm cho hắn có suy nghĩ thoáng qua muốn giữ đối phương lại.

Mà Ly Hiên phía sau hắn lúc này cũng có chút hoảng hốt, nhìn người nọ bước lên xe ngựa, y cảm thấy giống như thấy được Chiến vương phi lúc trước.

Nếu tương lai hai người này biết được việc bọn hắn tự tay đem dâng Mục Kỳ cho Mạc Dật, không biết trong lòng sẽ hối hận đến dường nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận