Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn

Hai người đã làm rõ ràng, Mạc Dật cũng ngại ném người đi. Dù sao, chỗ này thật sự là nơi ở của Tô Thiệu Khiêm và nam thần nhà anh cơ mà. orz.

Hai người một mèo ăn bữa sáng, Ngô Trăn Suất ghé vào mặt bàn, không hề áp lực kéo cái đĩa nhỏ lại gần mình.

Tô Thiệu Khiêm vẫn luôn hoảng hốt, không biết suy nghĩ cái gì. Mạc Dật ngược lại mím môi, thần sắc bất đổi, chính là thường thường chiếu cố con mèo vừa ăn vừa làm trò này.

Ăn cơm xong, hai người lại phải đi lên lớp.

Tô Thiệu Khiêm nhìn con mèo trên vai Mạc Dật có chút!!!, “Cậu muốn dẫn nó theo?”

Mạc Dật liếc mắt nhìn anh, cũng không trả lời, lập tức cất bước đẩy cửa đi ra ngoài. Dáng người y cao gầy, mặc đồng phục áo trắng quần âu đen, đơn giản lưu loát, chỉ là toát ra khí thế lạnh lùng xa cách.

Nhưng khi y nhìn con mèo trên vai, khóe mắt vậy mà ôn nhu đi bất thường.

Không biết vì cái gì, y cảm thấy chỉ có mang nó theo mới an tâm. Không phải, giống như là nó sẽ biến mất. Nghĩ vậy, Mạc Dật nhếch môi âm thầm nắm chặt quyền.

Mà Tô Thiệu Khiêm bên kia nhìn y nhu hòa thần sắc, cảm thấy chính mình giống như phát hiện cái gì đó kì lạ!

Nguyên bản Mạc Dật này thật sự lạnh lùng xa cách, y giống như từ trước đến nay chưa hề tin tưởng ai, lại bao dung với con mèo xa lạ.

Trách không được khi đọc sách đã cảm thấy một người một mèo này có chút không bình thường!

Chính là… a a a, nam thần là của anh! Nam thần là nam chính chỉ anh được bẻ cong!

Tô Thiệu Khiêm đuổi kịp Mạc Dật, thấy người hoàn toàn không để ý chính mình, không khỏi tưởng niệm những ngày anh ôm được đùi nam thần.

Mà Ngô Trăn Suất có chút cảm khái, thời gian như vậy, lại như trở về khi hắn thực tập.

Nhưng mà vì sao hắn lại cảm thấy số liệu của nam chính chưa được chỉnh lý tốt vậy? Rõ ràng vẫn còn cong, hơn nữa… Hắn liếc mắt nhìn Tô Thiệu Khiêm ở phía sau tinh thần vẫn đang hoảng hốt… Đối tượng cong lại không đổi!



Bên này, Mạc Dật cùng Tô Thiệu Khiêm mang theo mèo nhỏ vào phòng học, mọi người không khỏi nhìn ngó xôn xao. Chính là ngại ngùng Mạc Dật ngày thường áp suất thấp nên cũng không người tiến lên hỏi han gì, huống chi, hôm nay Mạc Dật rõ ràng lạnh lùng khó có tiếp cận hơn trước.

Mạc Dật ngồi vào bên cửa sổ, nhìn tiểu bạch miêu rõ ràng ghé vào trong lòng ngực của y ngủ khò, thật sự cười mím chi.

Mà Tô Thiệu Khiêm lúc này cũng nhớ hôm nay là ngày đặc biệt, không khỏi cả ngày đều đứng ngồi không yên. Hơn nữa thần sắc càng ngày càng khẩn trương, đến Mạc Dật cũng không thể không nhìn anh vài lần.

Ngô Trăn Suất ngược lại biết lý do vì sao, nguyên bản hôm nay chính là ngày tận thế, cho nên Tô Thiệu Khiêm mới có thể gặp đại địch. Bất quá, cái đồng nhân thế giới này, thời gian lại có chút khác biệt.


Cho nên, đến khi tan học cũng không có điều dị thường xuất hiện. Tô Thiệu Khiêm cơ hồ thần sắc tái nhợt, thì thào tự nói, “Tại sao có thể như vậy ”

Mạc Dật nhíu mày nhìn hắn, “Anh làm sao vậy?”

Tô Thiệu Khiêm nhìn Mạc Dật, chẳng lẽ là do y xuất hiện tạo thành thay đổi. Anh lắc lắc đầu, một đường tinh thần hoảng hốt trở về.

Mạc Dật như có điều suy nghĩ, nhìn bóng lưng anh biến mất, lại nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tiểu miêu.



Trở lại nhà, Tô Thiệu Khiêm nhốt mình trong phòng không chịu đi ra.

Mạc Dật đơn giản làm cơm chiều, ăn xong rồi cũng mang tiểu bạch miêu về phòng.

Ngô Trăn Suất tắm xong, bọc khăn mặt miễn cưỡng nằm úp sấp ở trên giường. Thân thể con mèo này bé tẹo, co lại tròn vo, lông trắng mềm mượt, dị thường đáng yêu. Lúc này, trên người dính dấp, làm cho hắn bọc khăn xong không khỏi ngứa ngáy lăn tròn.

Mạc Dật tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy con mèo nhỏ lăn qua lăn lại trong ổ chăn, làm cho y nhìn đến thích thú. Chậm rãi đến gần, cái tên còn đang mê mải chơi liền ngóc đầu ướt nhẹp nhìn y.

Y liền dùng khăn mặt bọc cái đầu của nó lại, Ngô Trăn Suất quơ bốn chân nhỏ xíu một lúc lâu mới giật được khăn xuống, lập tức đôi mắt tròn vo đen láy phẫn nộ trừng Mạc Dật.

Bộ dáng này không khỏi làm cho Mạc Dật âm thầm nghẹn cười, thanh âm lại chững chạc nghiêm túc, “Tôi giúp em lau khô, để em thoải mái mà.”

Nếu là còn trong lúc thực tập, Ngô Trăn Suất cũng sẽ bị cái dáng vẻ đứng đắn này của y lừa gạt, cho rằng y thật sự có hảo ý. Nhưng mà trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn còn có thể không nhìn ra người này rõ ràng có ý xấu à?

Ngô Trăn Suất lắc lắc cái đuôi, ngạo kiều nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng mông đối diện với y.

Mạc Dật cũng không để ý, lập tức ngồi vào bên giường, bàn tay to dễ dàng nắm cái mông mèo nhỏ kéo lại đây, lập tức một tay dùng khăn mặt lau bộ lông sũng nước của nó, giọng nói trầm thấp vẫn lạnh như băng, lại chất chứa ôn nhu, “Ngày đó, em là sợ tôi giết Tô Thiệu Khiêm đúng không? Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy em nghe hiểu chúng tôi đang nói cái gì.”

Ngô Trăn Suất bị xoa quá thoải mái, cũng lười giãy dụa, rõ ràng cũng không để ý tới y.

Mạc Dật dừng động tác, bật cười thì thào tự nói, “Thật không biết, hai ta có phải đã biết nhau hay không, mới nhìn em tôi đã muốn thân cận.”

Ngô Trăn Suất không khỏi giật giật lỗ tai, chẳng lẽ người này còn nhớ rõ? Không nên nha! Số liệu bị tẩy ký ức phải như tờ giấy trắng chứ!

Hắn đang có chút rối rắm, đột nhiên cảm thấy mông mình bị nhéo một cái, thoáng chốc lăn người, trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội.

Nhìn tiểu bạch miêu sừng sộ cảnh giác nhe nanh với mình, Mạc Dật chỉ có thể âm thầm chà xát hai ngón tay, tiếc nuối xúc cảm tốt đẹp vừa nãy.

“Đã vậy, lại đây ngủ đi.” Mạc Dật bình tĩnh mở miệng, cố gắng giả bộ tự nhiên.


Nề hà Ngô Trăn Suất sớm đã nhìn thấu hết thảy, xì một tiếng, chân ngắn nhảy đến góc giường cuộn tròn ngủ mất.

Mạc Dật hết cách, đành nép người ở góc còn lại nằm xuống, tính toán một chút, lát tiểu tử kia ngủ say y sẽ kéo lại ôm.



Chỉ là đêm nay, đã được định trước không phải đêm yên bình.

Dựa theo miêu tả trong sách, vốn phải là ban ngày đột nhiên bùng nổ tai nạn, bây giờ lại đổi thành đến tối.

Bên kia Tô Thiệu Khiêm vẫn luôn tâm thần bất định, cho nên cũng không ngủ được. Cũng bởi vì như thế, khi dị biến đột nhiên phát sinh, anh là người phản ứng nhanh nhất.

Trong màn đêm, thành thị nguyên bản hẳn là nên hoàn toàn yên tĩnh lúc này đang đất rung núi chuyển, cùng với từng trận kêu la thất thanh.

Mạt thế đến.

Tô Thiệu Khiêm từ trên giường nhảy dựng lên, biết mạt thế rốt cuộc cũng chiều theo nội dung vở kịch mà đến, anh thậm chí cảm thấy có chút may mắn.

Nhanh chóng cầm lấy ba lô đã sớm chuẩn bị đầy đủ đeo lên lưng, ra cửa, nhìn bên cửa phòng bên kia còn đóng chặt, bước chân không khỏi ngừng lại.

Ban ngày vẻ mặt của Mạc Dật như là không hề biết chuyện tận thế, Tô Thiệu Khiêm do dự xem có nên kéo y đi cùng hay không. Tại vì đã quá thân thuộc với Mạc Dật trước kia, nên anh bất giác lo lắng cho y bây giờ.

Do dự một lát, cuối cùng anh cũng chạy đến đạp cửa, dù sao đây cũng là thân thể của người kia.

Mạc Dật trong phòng cũng đã thanh tỉnh, sau khi cửa bị đạp ra, lập tức xoay người, tầm mắt cảnh giác, không hề có cảm giác ngái ngủ.

Tô Thiệu Khiêm mắt nhìn thấy liền mở miệng nói: “Hình như đã có chuyện lớn xảy ra, chúng ta nên rời khỏi đây ngay.”

Mạc Dật liếc nhìn thấy Tô Thiệu Khiêm trang bị đầy đủ hết, cùng với thần sắc trấn định, đôi mắt y không tránh khỏi tối sầm, cuối cùng cũng lẳng lặng đảo tầm nhìn, gật gật đầu. Y cũng chỉ vơ vét tạm bợ những món vật dụng cần thiết mà đem theo, sau đó nhìn về phía tiểu bạch miêu trên giường, vươn tay gọi, “Đi thôi.”

Ngữ điệu bình thản một chút cũng nhìn không ra y có gì là khẩn trương với tận thế.

Ngô Trăn Suất lắc lắc cái đuôi, nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng ngồi xổm trên vai y.

Tô Thiệu Khiêm nhìn không ra vẻ mặt của Mạc Dật, lại không tự giác nắm thật chặt dây đeo ba lô.

Hai người đi xuống lầu, không ngoài sở liệu, trên đường đã là một mảnh hỗn độn, mùi máu tươi nồng nặc tản ra trong không khí, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người đang ngủ đã bị xé nát. Mà một số người biến thành quái vật đang chạy loạn chung quanh, lúc này, đã nhanh phát hiện bọn họ.




Tô Thiệu Khiêm nắm chặt vũ khí trong tay, xuống tay hạ sát con cương thi thứ nhất nhào tới còn hơi run rẩy, đến con thứ hai và những con sau, ánh mắt anh bắt đầu đỏ lên, khí thế khát máu hơn.

Trái lại bên kia, Mạc Dật một thân bạch y hắc khố, một tay che chở cho con mèo nhỏ, một tay xuất dị năng lưu loát.

Ngô Trăn Suất ngồi vững trên vai y, nhìn hai người này đối phó quái vật thành thạo. Xem ra, số liệu của Mạc Dật đã hoàn toàn ổn định rồi, nhiệm vụ của hắn cũng xong.

Ngay lúc bọn họ giải quyết cương thi xung quanh, Ngô Trăn Suất còn đang tìm cách rời đi, sự tình nháy mắt lại biến chuyển.

Mạc Dật tới gần Tô Thiệu Khiêm, một tay nhanh chóng bóp cổ anh.

“Mạc Dật? Cậu làm sao vậy!” Tô Thiệu Khiêm một bên kinh ngạc, một bên muốn tránh thoát đối phương.

Nhưng sức lực bàn tay của Mạc Dật thật sự mạnh, y nhìn chằm chằm Tô Thiệu Khiêm, thản nhiên mở miệng, “Anh ban ngày dị thường, buổi tối lại lén lút chuẩn bị, còn có trang bị như thế… Anh đã sớm biết hết việc này.”

Ánh mắt của Mạc Dật cực kì lạnh lẽo, nói xong lời cuối đã phát ra sát khí, lạnh lùng: “Anh đến tột cùng có bí mật gì, muốn làm cái gì?”

Tô Thiệu Khiêm ngẩn ra, bí mật của anh? Xuyên không vào sách?

Khuôn mặt vốn dĩ thân quen nay lại toả ra sát khí, tâm Tô Thiệu Khiêm bỗng nhiên đau đớn.

Anh lạnh lùng cười hai tiếng, ánh mắt có chút điên cuồng, “Tôi không rõ cậu đang nói cái gì.”

Có lẽ anh sẽ nói cho a Dật mà anh biết, lại tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói cho một cái người xa lạ thế này.

Vòng tay của Mạc Dật càng nắm chặt, sắc mặt của Tô Thiệu Khiêm nghẹn xanh tím, một bàn tay lại lẳng lặng mò ra sau lưng.

Ngô Trăn Suất nguyên bản đã hết chỗ nói với cái loại sự tình phát triển theo hướng này, ngay lúc này ánh mắt cũng gấp đến nheo lại, ai biết Tô Thiệu Khiêm sẽ đột nhiên từ trong không gian xuất ra đại sát khí như vậy!

Hơn nữa, cũng không thể để cho Mạc Dật giết Tô Thiệu Khiêm.

“Hai người làm cái gì vậy!” Một tiếng nói thiếu niên có chút lười nhác vang lên, Ngô Trăn Suất lập tức hóa thành hình người, nhướng mày với hai người, “Hai người không biết là hiện nay quan trọng nhất phải kiếm chỗ trốn an toàn sao?”

Đối với chuyện tiểu bạch miêu hóa thành người, Tô Thiệu Khiêm cũng không bất ngờ, chính là đôi mày nhăn chặt hơn, trong tiềm thức anh nhận định người này tất nhiên là giúp đỡ Mạc Dật, lại là yêu quái pháp lực dị thường.

Bên kia, Mạc Dật cũng kinh ngạc nhìn hắn, lực đạo trên tay cũng thả lỏng xuống, vô thức há miệng thở dốc.

“Suất Suất…”

Hắn nháy mắt có một cảm giác khó nói.

Lời Mạc Dật vô thức phun ra làm cho Ngô Trăn Suất có chút kinh ngạc, đây là cái tên hắn nói cho đối phương biết trong thế giới thực tập, chẳng lẽ y đã nhớ ra?

Một khắc sau, Ngô Trăn Suất thấy Mạc Dật như trước chính là bộ dáng hoảng hốt, hẳn là cũng không nhớ rõ, mới nhẹ nhàng thở ra, cào tóc, “Vậy được rồi, chúng ta trước…”


Chính là hắn nói còn chưa nói xong, cũng chỉ cảm thấy ngực đau xót, mà Tô Thiệu Khiêm không biết từ lúc nào đã cầm một khẩu súng trong tay. Gã đã nhanh nhấc chân đá văng Mạc Dật còn đang hoảng hốt, sau đó bóp cò súng nhằm vào Ngô Trăn Suất.

Ngô Trăn Suất thần sắc kinh ngạc, còn không kịp nói cái gì, thân hình đã dần dần biến mất.

Hình ảnh cuối cùng của hắn chỉ có Mạc Dật sắc mặt dữ tợn, nhìn Tô Thiệu Khiêm như nhìn tử thù.



Khi Ngô Trăn Suất tỉnh táo lại thì hắn đã về tới tổng cục. Hắn giật giật khóe miệng, cơ hồ đoán được nhiệm vụ lần này tuyệt đối lại thất bại.

Hắn bất đắc dĩ đi đến văn phòng Vương Lâm, chỉnh lại tay áo, gõ cửa đi vào.

“Tổ trưởng…”

Nhìn thần sắc Vương Lâm có chút đau xót, Ngô Trăn Suất nhíu mày, “Thất bại?”

Vương Lâm đỡ trán gật đầu, “Cậu vừa mới vừa ly khai, cái thế giới kia liền hỏng mất. Thực rõ ràng, là do nhân vật chính tử vong nên…”

Ngô Trăn Suất: … Hắn nên nói cái gì đây, không lẽ nói là hắn lại không cẩn thận hủy diệt một cái thế giới sao?

Thật lâu sau, hắn vẫn mở miệng, “… Vậy tên kia đâu?”

“Không thấy.”

Ngô Trăn Suất thở phào một cái, vuốt vuốt tóc, “Vậy thì tiếp tục công việc vậy.”

Vương Lâm xoa xoa mặt, lại cố gượng cười đến, “Cái kia, Suất Suất, không bằng cậu nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi, thả lỏng một chút. Cậu năm nay cũng chưa nghỉ phép rồi, cũng thật vất vả.”

Cô thật sự là sợ tên kia lại cùng Suất Suất chạy đến thế giới khác, sau đó mỗi cái thế giới bị phá hư!

Ngô Trăn Suất: … Nếu mà còn không cho nghỉ, hắn biến hình phá huỷ thế giới ha →→

Ngô Trăn Suất gật gật đầu, cong cong khóe miệng, “Nếu tổ trưởng nói như vậy, thưởng cuối năm của tôi…”

Vương Lâm cười như hoa, “Có có, hai ngày nữa sẽ đưa đi qua. Cậu cũng được cho phép nghỉ rồi.”

Ngô Trăn Suất vừa lòng, phất phất tay, “Vậy tổ trưởng, tôi đi trước, có nhiệm vụ lại báo tôi.”

Vương Lâm: … Chỉ sợ Mạc Dật không thu phục trước, cô không dám cho cậu ta nhận nhiệm vụ QAQ

Nhưng thật ra đối với sắm vai sư như Ngô Trăn Suất, cô không thể đánh không thể mắng, thậm chí là còn tôn trọng.

Dù sao, nhiều năm trước khi gặp người kia, Ngô Trăn Suất đúng là sắm vai sư ưu tú nhất trong số những diễn viên, sắm vai sư rồi. Vô luận pháo hôi áo rồng, hay là nhân vật chính nhân vật phản diện, chưa bao giờ hắn thất bại.

Trừ bỏ, đến thế giới có Mạc Dật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận