Mình tên Chang, một học sinh lớp 9 đang học tập và sinh sống tại Việt Nam. Lẽ ra mình phải tên là Trang nhưng do năm ấy bố mẹ mình đi đăng kí giấy khai sinh viết sai chính tả tên mình nên tên chính thức của mình bỗng chốc trở thành Chang. Thật buồn đời thay!! Hiện tại mình đang học lớp 9 chọn của trường và cũng sắp phải đối mặt với kì thi lên 10 cực kì gay go, quyết liệt
Nói vậy thôi chứ mình lười học như hủi, mà chẳng hiểu tại sao các thầy cô lại nhét mình vào lớp chọn để mình mệt mỏi tranh chấp điểm số thế này. Lại buồn thay!!!!
À mà các bạn nhớ tác phẩm Chuyện người con gái Nam Xương của thiên cổ kì bút Nguyễn Dữ chứ. Ôi mình học xong mà vẫn chẳng thấm nổi. Theo quan điểm của mình, khi bị vu oan thì mình nên sống để giải oan chứ tại sao phải đi tự tử. Tự tử chẳng phải là một sự thừa nhận vì nhục quá nên mới tự tử hay sao? Giống kiểu các bà ngày xưa hay bảo là gái đĩ già mồm đấy. Nhưng xong bọn bạn mình thì cứ bảo: Ngày xưa nó là như thế đấy, không tự tử thì cũng bị cạo đầu bôi vôi xong thả trôi sông. Bị như thế thà tự tử còn hơn. Xong rồi mấy đứa lại cãi nhau loạn xì ngậu lên. Một lần nữa khổ tâm hết sức
Mà đây này, điều khổ tâm nhất hiện tại đây. Ối dồi ôi các bạn có biết không, không hiểu là do mình không phục vẻ đẹp của Vũ Nương hay do mình suy nghĩ về câu chuyện này nhiều quá mà mình thành luôn Vũ Nương. MÌNH ĐÃ XUYÊN KHÔNG!!! Trời ơi đất hỡi, các bạn có tin nổi không? Số mình mà phải khổ như Vũ Nương cơ á? Và câu chuyện xuyên không gian, vượt thời gian mình xin chi tiết kể lại:
Vào một ngày bình thường như bao ngày bình thường, mình lại đi học. Nhà mình ngay sát bờ sông Hồng, muốn đi học phải đi đường bờ sông. Đấy, mình chăm ngoan thế này mà số trời sao đen đủi, sẩy chân ngã xừ xuống sông. Mà còn nhục hơn, đã dân sông nước rồi mà còn không biết bơi, đến lúc sẩy chân ngã đến bơi chó còn chẳng biết. hicccccc Đấy nhá, bạn nào mà chưa biết bơi thì đi học bơi đi. Đến lúc bị xuống nước giống mình không bị xuyên không thì cũng chầu tổ tiên sớm. Hicccccc
Mà mình còn chẳng biết sông Hồng với sông Hoàng Giang liên quan gì tới nhau mà lúc ngã thì ở sông Hồng còn lúc được cứu thì lại ở sông Hoàng Giang. Khi tỉnh dậy, hoang mang ghê gớm luôn. Có phải do khả năng và công sức của mình bấy lâu nay đã được đền đáp? Mình được mời đi đóng phim cổ trang nè có vui không cơ chứ lị. Đấy, sự khổ tâm của trí tưởng tượng phong phú và ảo tưởng sức mạnh nó là thế đấy. Mình vén rèm giường ra, thì đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa cộp cộp. Cơ hội cho mình so deep đã đến rồi đấy. Cánh cửa từ từ mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào, chắc trong phim là mẹ mình đó thế nên cứ thể hiện con gái ngoan hiền, đáng thương cho máu. Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng và từ từ ngồi xuống bên cạnh giường, từ tốn cất tiếng hỏi han:
- Thiết Nhi, con thấy thân thể ra sao?
Hic, may mà mình vẫn hiểu bà nói gì chứ bà mà nói tiếng Hán Việt nhiều quá thì mình như lạc vào hành tinh khác ấy. Mình yểu điệu vén tóc mai, đôi mắt long lanh sương mai ngước lên nhìn bà:
- Hồi mẫu thân, Thiết Nhi thấy thân thể đã hồi phục. Qua đại kiếp này, Thiết Nhi sẽ không phụ lòng mẫu thân mà sống thật tốt.
Thấy gì chưa, mình đã bảo mình có năng khiếu diễn xuất mà, không có kịch bản mình vẫn diễn làu làu như diễn viên Hollywood đấy thôi. Mẫu thân mình có vẻ vui vui, đấy qua một cảnh rồi đấy mà sao đạo diễn vẫn chưa bảo cắt nhỉ? Làm ăn chả chuyên nghiệp gì cả!! Mình hô toáng lên:
- Đến lúc cắt rồi đấy đạo diễn ơi!!
- Cắt? Đạo diễn? Thiết Nhi à, đạo diễn là ai? Con muốn cắt gì của ông ta?
Ấy, bà này còn diễn so deep hơn cả mình. Nhưng mà sao mình lại cảm giác chân thực thế này nhỉ? Mình chẳng bao giờ tin mấy câu chuyện xuyên không nhảm nhí trên mạng đâu. Ôi dào, toàn điêu toa, láo toét hết. Làm gì có chuyện nhảm nhí đó. Nhưng thực tế đã tét vào mông mình một cái rõ đau, xuyên không là thật đó, là mày vừa xuyên không đó Chang ạ!! Xuyên thành ai không xuyên, ít ra cũng phải là 1 trong tứ đại mỹ nhân của Trung Hoa chứ!! Mà đằng này được ở trong thân thể nàng Vũ Nương tuy xinh đẹp, đẹp nết nhưng bất hạnh quá!! Mà mình tranh chấp điểm số trong phạm vi lớp thôi mà đã ức và mệt phát khóc lên được í, Bây giờ thành Vũ Nương rồi thì coi như I DIE 😭
Tại mình ngẩn ngơ lâu quá nên mẫu thân đành phải gọi mình một tiếng. Mình xin bà nghỉ ngơi đôi chút vì vẫn còn choáng váng và thấy câu chuyện của bản thân vẫn còn quá hư cấu. Tiếng khép cửa đã qua đi một lúc lâu mà suy nghĩ tin sự thật của mình vẫn chưa qua nổi. Các bạn thấy thương mình hơn Vũ Nương chưa? Chưa thương thì thương đi đấy không thương kiếp sau thành Vũ Nương nha!
Sau vài giờ đồng hồ suy nghĩ, mình đã chấp nhận thực tế tàn khốc và bình tĩnh suy nghĩ cho tương lai. Bây giờ mình vẫn ở nhà mẹ đẻ của mình tức là mình chưa có lấy chồng. Thể nào gã Trương Sinh chết tiệt đó cũng vì vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn của mình mà xin tiền hỏi cưới mình cho mà xem. Lấy hắn về thì chỉ có đau đớn thôi. Mình sẽ không lấy Trương Sinh đâu, nhưng vừa hứa là nghe lời mẹ xong. Ấy, nghĩ ra rồi, phương án đầu tiên là mình sẽ ăn chơi đú đởn, không tư dung tốt đẹp nữa để đỡ phải lấy Trương Sinh. Chứ tư dung tốt đẹp như Vũ Nương thật sự trong truyện thì phải chịu bất hạnh khổ lắm cơ. Mình là Chang, mình không phải Vũ Thị Thiết. Thế nên là mình sẽ quyết định cuộc đời mình chứ mình không thể sống cuộc đời của Vũ Nương được.