Ôn Cẩn mất hơn ba tiếng đồng hồ để giải thích cho Viên Chước vấn đề thiệt hơn.
So với việc khiến Viên Chước tỏa sáng, anh càng hi vọng Viên Chước có thể sống vui vẻ.
Đây là lối sống xa xỉ nhất, Từ Vân Thăng làm không được, nhưng Từ Vân Thăng có thể sử dụng năng lực và sự che chở của mình để Viên Chước có được điều đó.
Về mặt tình cảm Viên Chước có thể là một con chó ngoan, suốt ngày vây quanh anh vẫy đuôi nũng nịu. Nhưng khi bàn đến những vấn đề khác ngoài cảm xúc, Viên Chước không thích bị gò bó, Viên Chước luôn là kẻ điên thích rong ruổi bên ngoài, vĩnh viễn không bị người khác ràng buộc.
Ôn Cẩn chưa từng dung túng một người đến nhường này, Viên Chước ngay cả khóc cũng không cần, chỉ cần lộ xíu uể oải, anh sẽ lập tức lật đổ mọi kế hoạch của mình.
Anh không nỡ, không nỡ để Viên Chước vứt bỏ lòng tự trọng quý báu, không nỡ để Viên Chước xem nhẹ bản thân, càng không nỡ để Viên Chước vì anhmà nhượng bộ bất kỳ điều gì.
Anh ôm cổ Viên Chước, dùng thủ đoạn thô sơ nhất để lôi Viên Chước đắm mình vào làn sóng tình yêu ngọt ngào lại mãnh liệt, bọn họ ôm hôn, những chỗ da thịt chạm nhau không thể tách rời, anh cưỡi trên lưng Viên Chước, dùng sức ôm, vò rối tóc người yêu, bù đắp cho sự mê đắm hỗn loạn đáng lẽ phải diễn ra trong phòng tắm tại trường bắn.
Trái tim như hòn đá của Từ Vân Thăng, cuối cùng cũng có chút mềm yếu vừa buồn cười vừa đáng yêu, nơi đó cất giấu một chú chó ngốc nhất trên đời.
Thật nhiều năm về sau, vẫn sẽ có nhiều người lặp lại câu hỏi “Tại sao Từ tam gia lại coi trọng con chó hoang kia đến vậy”, thậm chí ngay cả Viên Chước cũng từng áp đầu lên bụng anh hỏi vấn đề tương tự.
Mà anh thì chìm trong ánh nắng ấm áp bên cửa sổ sát đất, nở nụ cười, sau đó chậm rãi cúi người đặt lên đỉnh đầu Viên Chước một nụ hôn.
Cái gọi là tình yêu, nói ra thật sự rất ngây thơ lại buồn cười, nhưng nó cao thượng đến mức bất khả chiến bại.
Trên đời này chỉ có Viên Chước có thể khiến Từ Vân Thăng tình nguyện buông bỏ mọi thứ để làm Ôn Cẩn, cũng chỉ có Viên Chước có thể khiến Ôn Cẩn luôn chậm chạp nhàn nhã lộ ra bản tính của Từ Vân Thăng.
Làm tình có thể bù đắp cho mọi phiền muộn và buồn bã.
Trời đã sáng, sau khi làm xong, Viên Chước nằm lên lưng Ôn Cẩn, đột nhiên không thể hiểu ba tiếng trước mình buồn bực cái gì.
Hắn gặm gặm mái tóc hơi dài của Ôn Cẩn, vẫn giữ tư thế cắm vào không nên nết nọ, thứ đồ chơi nửa cứng nửa mềm chực chờ đánh thêm trận thứ tư.
“Ôn ca, Ôn ca, có đau lắm không?”
May mắn thay, mấy dấu răng chi chít trên lưng Ôn Cẩn đã thức tỉnh hắn, hắn ngậm mồm lại, hôn lên đầu vai Ôn Cẩn, cánh tay không bắn súng nổi lại vững vàng xuyên qua đôi chân run rẩy của Ôn Cẩn, chạm vào một thứ chất lỏng dính nhớm, âm ấm.
“…Đói, nấu mì ăn đi.”
Làm tình tiêu hao thể lực, hai mí mắt của Ôn Cẩn đang đánh nhau dữ dội, anh với lấy gối của Viên Chước vùi mặt vào, trong không khí tràn ngập mùi pheromone, anh uống thuốc Hình Nham mang tới, dây thần kinh sau khi bị cắt tuyến thể sẽ gây ra chút tác dụng phụ nho nhỏ. truyện tiên hiệp hay
Ôn Cẩn khàn giọng, trở tay đẩy bụng dưới Viên Chước một cái, thứ đồ chơi như súc sinh kia đang ở trạng thái nửa mềm nửa cứng lộ ra bộ dạng dữ tợn của nó, Viên Chước ngoan ngoãn men theo động tác của anh rút ra, tinh dịch bắn vào bên trong không có gì ngăn chặn, thuận theo rãnh giữa đùi tuôn ra ngoài, làm bẩn bên đùi đầy dấu ấn bàn tay, suýt chút nữa làm Viên Chướt xịt máu mũi.
“Em, em đi liền, Ôn ca anh chờ chút nha —— e, em đi nấu bát mì!”
Sau cái lần làm bừa bên cầu thang nọ, Ôn Cẩn cũng không khăng khăng bắn hắn dùng bao nữa, Viên Chước lắp bắp đỏ mặt, hoàn toàn không còn dáng vẻ liều mạng vừa bóp được eo Ôn Cẩn là xông đến sâu bên trong bắn nữa.
Hắn hốt hoảng chạy xuống lầu, ba bước thành hai, lảo đà lảo đảo chạy nấu mì cho Ôn Cẩn, Ôn Cẩn lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bấm số Hình Nham, truyền đạt hình phạt cực kỳ bi thảm cho lão Triệu.
Viên Chước không đến bến tàu phía đông làm việc, Ôn Cẩn chủ động bảo hắn không cần vội, Ôn ca của hắn quấn chăn ăn mì, từng câu từng chữ nói rằng tương lai còn dài.
Đây là lời Ôn Cẩn hứa với hắn, cũng là tỏ tình với hắn, Ôn ca của hắn không ghét bỏ hắn không ra trò trống không có tiền đồ, Ôn ca của hắn muốn cùng hắn ổn định lâu dài.
Vì giúp hắn thuận lợi thực hiện mục tiêu to lớn này, giường gỗ thật lớn dành cho hai người mà hắn đặt trước cuối cùng cũng thuận lợi chuyển đến trong quán, đôi mắt cún tròn xoe long lanh dòm chăm chăm, gấp đến độ cả cơm cũng không màng ăn.
Trước hết dẹp cái giường cũ trên lầu, sau đó vác mấy linh kiện ở dưới lên lắp ráp, Viên Chước mặc chiếc áo ba lỗ in hình con chó mà Ôn Cẩn mua cho hắn, bận đến xoay mòng mòng, đầu vã đầy mồ hôi, cứ chạy lên chạy xuống rầm rầm, miệng cắn cây đinh, sau lưng giắt cây búa, nom rất xông xáo.
Ôn Cẩn bình tĩnh đợi dưới lầu, mấy thứ này anh dốt đặc, khi còn nhỏ ráp có cái bàn học thôi mà xém chút nữa đóng luôn cái chân Hình Nham xuống đất, còn Viên Chước thì không nỡ để anh phải xuống tay giúp đỡ.
Anh ngồi bên trên quầy bar, nâng cằm nhìn cảnh đẹp ướt sũng sau lưng Viên Chước, hiếm khi có ảo giác thời gian đang ngừng trôi.
Có điều, phần thời gian ngưng đọng này chỉ dành cho Ôn Cẩn, không thuộc về Từ Vân Thăng.
Mấy phút sau, Thiệu Dương gọi điện thoại tới, Viên chước nghe tiếng chạy xuống, tựa đầu vào tay vịn cầu thang, anh vừa ấn nút nhận cuộc gọi, vừa muốn đưa tay lau mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Viên Chước, nhưng sau khi nghe được điều Thiệu Dương nói, động tác khựng lại.
“Ôn ca? Sao vậy? Có chuyện gì hả?”
Ôn Cẩn không sờ đầu hắn, Viên Chước có thể tự dúi đầu vào, hắn chủ động tiếp lấy bàn tay của Ôn Cẩn, đem mớ mồ hôi ướt nhẹp chà vào lòng bàn tay Ôn Cẩn, đôi mắt long lanh vẫn trong sáng như thuở ban đầu.
“Ôn ca?”
“Không có gì, ngày mai tôi phải ra ngoài một chút, cửa hàng cần một số giấy tờ, tự tôi đi được, cậu ở nhà chờ tôi về.”
Cúp điện thoại, Ôn Cẩn đặt di động sang một bên, tùy ý lắc đầu một cái, anh đi đến cầu thang, ôm Viên Chước vào lòng, cúi đầu hôn lên chỗ tóc mai của Viên Chước.
Ôn Cẩn là một kẻ nói dối rất vụng về, nhưng Viên Chước vẫn luôn một mực tin tưởng anh mà không mảy may nghi ngờ gì.
Đêm đầu tiên vừa lắp xong cái giường, Viên Chước ngoan ngoãn ôm Ôn Cẩn ngủ một đêm, không quậy xíu nào.
Cục Công Thương nằm ở trung tâm thành phố, vấn đề an ninh không có vấn đề gì, hôm sau, sáng sớm Ôn Cẩn đã đi ra ngoài, Viên Chước suy nghĩ đơn giản ôm eo anh hôn hôn mấy cái, chỉ nhắn nhủ nếu tối không bắt được xe thì gọi mình đến đón.
Ôn Cẩn rời khỏi quán bar đúng là đi về phía trung tâm, nhưng anh không phải đến Cục Công Thương gì đó.
Anh về nhà tổ, tay đổi trang phục đặc thù của Từ Vân Thăng, stylist Hình Nham gọi tới lịch sự đứng sau lưng anh, anh lại khoát tay trước gương, không cho người khác động vào tóc mình.
Kiểu tóc dài lưng lửng quá âm trầm, kiểu cột thắt sau gáy không giống tạo hình Từ Vân Thăng lắm, nhưng anh không gật đầu, người khác chẳng dám nhiều lời, stylist chỉ có thể hết sức cẩn thận mà giúp anh chỉnh lại mở tóc lia chia, định dùng chai xịt sương vuốt mấy sợi không vào nếp.
Anh phải dùng thân phận Từ Vân Thăng tham dự một buổi Hồng Môn Yến, mấy cấp trên của Thiệu Dương muốn gặp anh.
Chuyện trên đời không phải đen thì là trắng, những kẻ ủng hộ nhà họ Tôn, những lão già ngồi trên núi xem hổ đánh nhau, và những kẻ ra tay lấy Thiệu Dương làm tiên phong đều là những con cáo già đã tu luyện trăm năm.
Từ gia lui về sau ở ẩn, mấy năm nay ít khi xuất hiện, quyền lực trong tay lại không hề ít, sau khi nhà họ Tôn thất thế, Từ Vân Thăng có thể bất động, nhưng đám người này lại ngồi không yên.
Bữa tối dự kiến diễn ra vào lúc sáu giờ mười lăm, tại một địa điểm do giới quan chức chọn.
Ôn Cẩn thay một bộ lễ phục không thắt cà vạt, cổ áo nửa hở lộ ra chiếc cổ trắng thon thả, khuy măng sét đính những viên kim cương màu tím phản chiếu tạo điểm nhấn, anh đi theo phục vụ dẫn đường đi qua đại sảnh, đèn treo pha lê mạ vàng chiếu sáng căn phòng như ban ngày, anh tựa như chú nai tơ xinh đẹp đang bước vào bãi săn, nhưng trên thực tế, anh mới là thợ săn duy nhất ở đây.
Viên Chước không tưởng tượng ra nổi Ôn Ca của hắn ở bên ngoài đang bận việc gì, hắn chỉ biết không ngừng cắm đầu làm việc, vội vàng thu dọn hết mớ ngổn ngang, hôm qua hắn muốn Ôn Cẩn ngủ sớm dậy sớm nên chưa kịp lắpngăn kéo dưới giường.
Sau khi Ôn Cẩn đi không bao lâu, hắn đang tra dầu cho trục trên ngăn kéo, thì có thằng đàn em gọi cho hắn, thời gian này trong thành phố rất loạn, một số ngươi nhanh trí tìm công việc khác kiếm sống.
“Viên Ca! Viên Ca! Thằng Hỉ kiếm được việc rồi, làm phục vụ tiệc hội nghị đồ á, nhưng nó vô dụng ăn bậy bạ bị đau bụng, hôm nay bọn họ có tiệc, anh có muốn đi không? Thằng Hỉ nói, sau tiệc có thể dư nhiều đồ ăn lắm, có cả con con bự anh muốn mua cho chị dâu luôn! Rẻ hơn mua ngoài chợ nhiều!”