Viên Chước không thể đến quán của Ôn Cẩn nữa.
Hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, rắc rối cũng nối đuôi nhau mà theo, chỗ dựa lưng của tên nhà giàu kia không hề tầm thường, dù thế nào hắn cũng phải đi đâu đó trốn vài ngày.
Lái chiếc xe cà tàn đến độ mất luôn chức năng giảm sốc, hành hắn dăm bảy bận, một đường chạy thẳng tới cảng bỏ hoang ven biển, ngậm điếu thuốc cuối cùng trong túi.
Đây là điểm tụ tập của đám giang hồ, cũng là trạm đầu tiên từ quê lên thành phố, nó ẩn giấu tuyệt vọng và áp lực nơi tối tăm, chẳng ai rảnh đi màng sống chết của người khác.
___Ngay cả con muỗi cũng chả thèm ở cái chỗ này, vì ở đây phần lớn đều là kẻ gầy gò tiều tụy, hút chả ra tí máu nào.
Viên Chước không phải đến đây bằng tay không, lúc đi thuận tay cắp nách hai chai rượu ngon, bỏ vào giỏ nhựa phụ ở ghế sau xe, đó là cái giỏ đựng đồ ăn hắn mua trên chợ lúc giúp Ôn Cẩn mua đồ ăn, bên trong vẫn còn một mớ rau ngò héo rũ, khô tong teo.
Uống rượu tốt hơn ăn, nó có thể khiến người ta tiếp tục sống trong ảo tưởng, mơ mơ màng màng qua ngày.
Mấy kẻ thất bại đang kéo dài hơi tàn vì một chút tỉnh táo nên tụ tập, la lối om sòm, phe phẩy mấy mảnh da trâu cũ kỹ, gân cái giọng khàn khàn nhớ lại tháng ngày tuổi trẻ viển vông.
Trong đám người vang danh thời trẻ ở thành phố A này, tuyệt đối không thể thiếu nhà họ Từ.
Từ lão gia gia chủ nhà họ Từ ngày xưa, gia chủ nay là Từ tam gia, là vai ác chân chính, mặc kệ trời có lạnh hay không cũng có thể khiến người ta tan cửa nát nhà.
Cậu của tên khốn nhà giàu kia họ Quan, thuộc một chi họ hàng dưới trướng gia chủ nhà họ Từ đời kế tiếp, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, một vòng lẩn quẩn như thế mới tạo nên đứa cháu trai vô dụng hoành hành ngang ngược như thế.
Viên Chước rít một hơi thuốc, bực bội tìm một chỗ khuất gió đặt mông ngồi xuống, lấy chút tàn khói này liều mạng áp chế pheromone đang sôi trào trong người.
Hắn đã nghe mấy thứ này đến nỗi tai mọc kén luôn rồi, hắn cứng đầu bẩm sinh, ương bướng từ trong máu, luôn muốn chống đối xã hội, ghét nhất là cái loại công tử ỷ có gia đình chống lưng như Từ tam gia này.
Bọn họ chưa từng gặp mặt, lúc hắn đến thành phố này, Từ tam gia đã sớm công thành danh toại lui về sau quản lý rồi, đi đâu cũng nghe được rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Từ tam gia, mà gần như câu chuyện nào cũng nhắc tới vẻ đẹp trai của Từ tam gia, có thể coi là người đẹp trai số một, số hai ở cái thành phố này.
Nhưng xuất phát từ sự tự tin mù quáng như bị não bị nhiễm mỡ nào đó, Viên Chước vô cùng coi thường chuyện này, hắn có niềm tin vững chắc rằng, cái loại người lòng dạ âm hiểm sâu không lường được này chỉ có thể là Omega ế, không cưới được chồng, tuổi lớn, pheromone khó ngửi mà thôi, ngay cả nửa đầu ngón tay của Ôn Cẩn cũng không sánh bằng.
Viên Chước liên tục mấy ngày không đến, mọi thứ xung quanh Ôn Cẩn vẫn diễn ra như thường, chỉ là lúc đi chợ mua đồ ăn không có xe máy, đi bộ không tiện.
Nhưng nói gì thì nói, Viên Chước không đến ăn, đồ ăn trong tiệm y cũng không bán được, dù sao không phải ai cũng có thể làm anh hùng như Viên Chước.
Viên Chước biến mất ngày thứ tư, Ôn Cẩn rốt cục cũng dựa vào năng lực chiên khoai tây mà phá hủy nhà bếp của mình, anh tản bộ đến chợ mua khoai tây mới, lúc về thì trông thấy một đống người đang vây quanh trước cửa quán bar của anh.
Ba giờ chiều, vẫn chưa đến thời gian mở quán, anh ôm bọc khoai tây từ xa nghiêng đầu nhìn, vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, mãi đến khi người qua đường bày vẻ mặt phức tạp nhường đường cho anh, anh mới nhìn rõ mớ bừa bộn trong quán.
Người ra tay chắc chắn đã tốt nghiệp xuất sắc bài thi luật giang hồ chuyên nghiệp, đập phá quán mà chỉ tổn hại bề ngoài, không ảnh hưởng bên trong, rất là chu đáo luôn.
Chặn cửa tan tành, bàn gãy nát, sân khấu sập, chén ly vỡ văng đầy đất, mà tủ rượu khá mắc tiền cùng mười mấy bình rượu khách quen gửi lại trong tiệm lại còn y nguyên, không sứt mẻ gì.
Ngoài ra, còn có một con gà chết bị ghim trên cửa ra vào.
ngôn tình sủng
Một dao xuyên qua yết hầu, máu văng khắp nơi, chắc nó đã vùng vẫy rất lâu mới chết, tróc lông, gãy cánh, mình nhiễu đầy máu xuống mặt đất mấy vết trông rất đáng sợ.
Đây chắc chắn là một lời cảnh cáo, hơn nữa còn là một lời cảnh cáo vô cùng nghiêm túc.
Nó đủ khiến cho mấy kẻ non dạ chưa trải sự đời phải khiếp sợ đến nhũn cả chân, cũng đủ khiến cho nhóm đàn em không đủ nghĩa khí kia rời bỏ Viên Chước, thậm chí còn có thể khiến bọn hám lợi quay đầu, bán chút tin tức liên quan đến Viên Chước.
Nhưng nó không đủ để lay động Ôn Cẩn, thậm chí còn không thể níu kéo Ôn Cẩn lãng phí ba giây để đắn đo suy nghĩ về nó.
Lời uy hiếp bằng máu kia, ở trong mắt ông chủ Ôn, chỉ là một con gà thả vườn dâng tới tận miệng mà thôi.
Không những không cần bỏ tiền mua, còn ship hàng tận nơi, đã vậy còn phục vụ giết gà sẵn.
Lúc Ôn Cẩn dựa vào tư liệu giải phẫu sinh lý tra được trên Baidu để gỡ gà xuống, Viên Chước cũng hay tin quán bar bị phá.
Lúc Ôn Cẩn ninh cạn nồi nước thứ nhất, Viên Chước máu điên lên não, một thân một mình bay đi tìm người ta tính sổ, kết quả ngay cả hung thủ còn chưa kịp nhìn thấy, đã bị người ra dạy dỗ đến bể đầu chảy máu.
Người đạt đến trình độ như chú của tên nhà giàu đó, cơ bản đều khinh thường bận tâm đến loại chó hoang như Viên Chước, cũng không cần quan tâm tính mạng của hắn.
Từ tam gia ra tay rất nặng, mấy năm gần đây có thể cãi lộn đánh nhau trên đường, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện chết người, bắt buộc phải có người chịu trách nhiệm, bất kể là kẻ có chỗ dựa hay không, tam gia đều sẽ tra ra tận gốc rễ.
Đánh một trận thật đau là cách làm đơn giản thô bạo nhất, Quan Việt thân là một trong ba cánh tay đắc lực của nhà họ Từ lại càng không thể lộ mặt trong những trường hợp như thế này, người kia nằm dưới quyền quản lý của lão tam gia, cho dù ra mặt đánh nhau vặt vãnh cũng phải kéo hơn trăm người đến sống mái với nhau.
Thế là người kia chỉ để đàn em chuyển lời cho Viên Chước ngã sõng soài dưới đất, chuyện này chấm dứt tại đây, nếu không thì chuyện không chỉ đơn giản là phá cửa hàng người yêu hắn thôi đâu.
Con mẹ nó chứ chấm dứt, đồ khốn Từ tam gia, đờ mờ…
Bài văn thầm mắng chửi người của Viên Chước đến câu thứ ba thì kẹt lại, hắn bặm trợn ôm bụng lồm cồm bò dậy, bực bội nhổ bọt máu trong miệng ra, tạm nuốt cục tức này xuống.
Nể tình hai chữ người yêu, sau này hắn thành công rồi, sẽ tha cho cái mạng chó của Quan Việt.
.