Chuyện Người Không Biết

Lục Kiều nhìn Thanh Thử, đôi mắt hoa đào cười như không cười, chỉ cần anh ta chăm chú nhìn một người con gái, 99% người con gái đó không chạy thoát được sức quyến rũ của anh ta.

Mặt mày Thanh Thử lạnh tanh, cũng không để mình thất lễ, "Thanh nghĩa là trong suốt, tam điểm thủy gia cá thử xử thử." Giải thích xong nhìn về phía Lục Nam, "Lục tiểu thư, nếu như chân cô có vấn đề thì hãy liên lạc với tôi. Hôm nay thật là không phải. Tôi về trước."

Cô vừa đi, tất cả mọi người trêu trọc."Lục Kiều, người đẹp không nể mặt anh rồi."

Lục Kiều giơ tay lên sờ mũi một cái, không để ý lắm.

Tiêu Thanh Thử, tên không tệ, tính tình sao có thể tầm thường. Anh ta tổng kết.

"Chân em không sao chứ?" Lục Kiều hỏi.

Lục Nam lắc đầu một cái,"Không sao."

"Sao lại buồn bã ỉu xìu thế? Không phải Trình Mực Lăng đã trở về rồi ư?" Lục Kiều bưng ly rượu, tâm tư của Lục Nam mọi người đều biết.

"Người thì đã trở lại, nhưng em phát hiện, muốn gặp anh ấy một lần còn khó hơn là gặp tổng thống Mĩ. Em còn đang nghi là anh ấy cố tình tránh em." Lục Nam không che giấu được sự mất mát.

Lục Kiều uống một ngụm rượu,"Thái Tử Gia của nhà họ Trình đương nhiên rất bận bịu, em lo lắng cái gì. Nhiều năm như vậy, bên cạnh anh ta cũng đâu có người phụ nữ nào."

Đương nhiên Lục Nam biết, Trình Mực Lăng không phải là cái loại công tử đào hoa, bao nhiêu năm qua, anh vẫn không có bạn gái. Các trưởng bối đều rất ca ngợi anh. Chính vì vậy, cô đối với anh toàn tâm toàn ý, lại lo lắng sợ hãi.

Một người tốt như vậy, cô sợ cô không cách nào lấy được anh.

Lục Kiều vỗ vỗ vai cô, "Anh ấy đã trở lại Trình thị, nhất định là có rất nhiều việc. Em cũng biết đấy, anh ấy là cháu trai cả của bác cả, nhà họ Trình gửi gắm tất cả hy vọng tương lai vào anh ấy. Nhà họ Lục và nhà họ Trình kết thân là việc vui, sớm muộn cũng thành."

Lục Nam ừ một tiếng, "Em hiểu. Gia đình chúng ta như vậy, yêu đương là chuyện xa xỉ, em rất may mắn."

Lục Kiều sờ sờ đầu của cô, "Nghĩ được vậy là tốt."

"Vậy còn anh? Em thấy anh có ý tứ với cô bé vừa rồi."

Lục Kiều nhìn ngoài cửa sổ, "Cô ấy quả là thú vị." Tỉnh táo trầm ổn, thanh nhã thoát tục. Lục Nam vốn là đại mỹ nhân, nhưng khi cô ấy đứng ở bên cạnh Lục Nam không hề ảm đạm phai mờ, ngược lại làm cho mọi người đều hai mắt tỏa sáng.

Một giây kia khi cô ấy bước vào phòng, Lục Kiều dám nói, tất cả đàn ông đều nhìn cô ấy.

Lục Kiều uống một hơi cạn ly rượu. Tiêu Thanh Thử, tòa soạn, anh ta muốn xem xem rốt cuộc là cô làm ở tòa soạn nào.

Thanh Thử đi ra ngoài, Tiêu Thanh Dương hỏi, "Thế nào?"

"Lưu số của em rồi, có vấn đề gì thì sẽ liên lạc lại."

"Cô gái kia rộng lượng, cũng rất xinh đẹp."

"Anh, chị dâu mà nghe được lời này, chắc chắn chị ấy sẽ xử anh." Viên Hề hay ghen nổi tiếng trong nhà.

Tiêu Thanh Dương nhíu nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ lại cưng chiều, "Tiểu Viễn cũng sáu tuổi rồi, cô ấy vẫn y như trẻ con."

Thanh Thử oán thầm còn không phải là tại anh sao."Như vậy cũng vô cùng tốt, ít nhất, trong nhà rất vui vẻ."

"Em đây là đang khen cô ấy hay chê cô ấy vậy."

Thanh Thử cười đùa, "Em làm sao dám chê chị ấy. Anh sẽ đánh em mất." Nói xong kéo cánh tay Tiêu Thanh Dương.

Nhiều năm như vậy, Thanh Thử lạnh lùng, trong lòng Tiêu Thanh Dương cảm khái, cuối cùng thì em gái cũng có bộ dáng như ngày xưa. Cũng may, rốt cuộc cũng có người xuất hiện.

Trời cao không bỏ quên cô.

Tiêu Thanh Dương đưa cô về nhà, hai người đứng ở dưới lầu.

"Lên trên ngồi một lúc nhé." Thanh Thử nói.

"Không, tài xế đang đợi anh, một lát là phải về. Thứ năm anh sẽ đưa Tiểu Viễn theo."

Thanh Thử thất vọng giật giật khóe miệng.

Tiêu Thanh Dương ngẩng đầu lên nhìn trên lầu, "Một lầu năm một lầu sáu, tên tiểu tử Trình Mực Lăng kia thật đã chiếm hết Thiên Thời, Địa Lợi. Thanh Thử, anh cảm thấy anh nên lấy thân phận anh trai nói một chút yêu cầu, khi mà người lớn hai nhà còn chưa gặp mặt chính thức, xin hãy giữ một khoảng cách với đối phương. Cự tuyệt mọi kẻ phái nam ngủ lại trừ người họ Tiêu!"

Mặt Thanh Thử cứng đờ, chột dạ trong lòng, "Biết rồi." Thật may là, anh không có lên lầu.

"Không phải là anh không yên tâm về em, mà là anh lo lắng thôi." Tiêu Thanh Dương cảm giác mình rất thất sách, không nên đưa Tiểu Viễn đi. Anh cười nói đùa, quan sát nét mặt Thanh Thử. Nói thật một người có thể đuổi theo em gái anh tới tận Tây Tạng, bây giờ khoảng cách chỉ là tầng trên tầng dưới, cậu ta nhịn nổi không? Anh rất hoài nghi.

Sau khi tiễn Tiêu Thanh Dương đi rồi, Thanh Thử về nhà, vừa tới cửa đã nhìn thấy, ở cửa có bày một đôi dép đàn ông, màu xanh đen giống như màu biển cả, đặt bên cạnh đôi dép màu xanh dương nhạt của cô, ấm áp và hài hòa.

Theo bản năng Thanh Thử nhét đôi dép đàn ông vào trong tủ giày.

Cái gọi là giấu đầu lòi đuôi, chính là giống như cô vậy.

Hơn mười giờ Trình Mực Lăng mới tới được. Tối nay anh không uống rượu, nhưng mà có thể thấy được, khuôn mặt anh hơi có vẻ mệt mỏi.

Vừa vào cửa anh đã phát hiện có chỗ nào đó không đúng, khi đổi dép, khóe miệng anh vừa động."Anh trai em về rồi?"

"Ừ, anh ấy có ít việc cần xử lý.”

Trình Mực Lăng thấy cô đang loay hoay ghép một bức ghép hình, 1000 mảnh cô đã ghép được một phần ba. Chỉ thấy ánh mắt cô chăm chú nghiên cứu ghép hình, tóc dài tùy ý cột lên, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng hé miệng, có vẻ mờ ám có lẽ ngay cả chính cô cũng không biết.

Tâm thần Trình Mực Lăng vừa loạn, cánh tay dài duỗi một cái ôm lấy eo cô, "Ghép hình như này thú vị sao?" Nhà cô đã treo vài bức thành phẩm rồi.

Thanh Thử á một tiếng, ánh mắt chưa hề nhìn sang.

Người khác tức tối, ghen tỵ luôn, đôi tay tăng thêm sức lực, "So với việc nhìn anh thì hay ho hơn à?"

Động tác của Thanh Thử cứng đờ, không biết nên cho miếng ghép này vào chỗ nào.

Nụ hôn của Trình Mực Lăng cứ như vậy rơi xuống, từng chút từng chút, giống như đang đối xử với thứ trân quý nhất.

Cách một tầng áo mỏng, cô cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng của anh."Thanh Thử —— Thanh Thử ——" anh thâm tình gọi tên cô.

Cả người Thanh Thử như phát sốt, cô trừng mắt nhìn, ánh mắt rơi vào ngọn đèn treo phía trên.

Trình Mực Lăng hôn trượt đến phần cổ của cô, hơi thở ấm áp trêu chọc làm cô hơi ngứa ngáy.

"Mực Lăng ——" trong lúc vô tình tay cô bắt được góc áo anh.

"Chính tại em ——"Hơi thở Trình Mực Lăng đã trở nên không yên.

Thanh Thử nuốt nước miếng một cái, "Có thể ngủ rồi."

Ngủ!

Cô muốn nói là anh có thể về nhà anh mà ngủ!

Gào khóc a, cô đã nói cái gì vậy?! Thanh Thử phát điên.

Trình Mực Lăng nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, lần nữa hôn lên khóe môi cô."Còn một tập tài liệu chưa xem, vậy mà em đã mời mọc anh rồi, anh cũng đành bất đắc dĩ đồng ý vậy—— ngủ."

Máu của Thanh Thử chạy rần rật lên não, cô vừa định nói chuyện, khóe miệng hé ra, một vật ấm áp chui ngay vào.

Một thoáng quẫn bách cô chỉ có thể vô lực bắt lấy vạt áo anh.

Tay anh từ trên sống lưng cô mon men đi xuống, áp cô dính thật chặt lên người anh.

Đột nhiên Trình Mực Lăng làm một động tác, đè cô dưới thân.

Một tay anh đỡ hông của cô, một tay chống trên ghế sa lon, cách một khoảng cách, anh nhìn cô, ánh mắt vẩn đục. Mái tóc đen rải rác trên ghế sa lon, tỏa ra tình ý mê người.

Thanh Thử cũng nhìn anh, cô cắn môi, lông mày khẽ cau.

Mặt anh cách cô càng ngày càng gần, cô nhìn rõ ràng lông mày anh, mắt anh, Thanh Thử không kiềm hãm được mà đưa tay lên vuốt ve mắt anh.

Thân thể Trình Mực Lăng cứng đờ, a một cái, thân thể áp lên trên cô.

Trong nháy mắt Thanh Thử đã tỉnh táo lại. Nam sắc mê hoặc! Chân cô vừa động không cẩn thận đụng phải tấm hình đang ghép dở, phần đã ghép xong rơi lả tả xuống như những cánh hoa.

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên có một hồi tiếng ồn ào.

Trình Mực Lăng ngừng lại, mặt anh chôn bên tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về chơi đùa lọn tóc của cô, "Tóc như này rất đẹp, đừng cắt."

Thanh Thử ngơ ngẩn, không biết tại sao anh lại đột nhiên nói tới vấn đề này.

Điện thoại di động để một bên đột đổ chuông.

Trình Mực Lăng không nhúc nhích. Thanh Thử đẩy đẩy cánh tay anh, "Điện thoại kìa ——"

Trình Mực Lăng thở dài một cái, đứng dậy đi lấy điện thoại di động cho cô, thấy cuộc gọi tới hiển thị trên màn hình, ánh mắt anh sa sầm.

"Anh ạ——"

Thanh Thử vội vàng tiếp máy, "Anh, có chuyện gì sao?" Cô nói hơi nhanh.

Tiêu Thanh Dương nhìn bóng đêm, “Ở một mình à?"

Thanh Thử cắn răng, "Anh tới đây sao?"

Tiếng cười của Tiêu Thanh Dương truyền tới, "Anh chỉ định nói với em một tiếng chúc ngủ ngon thôi, có điều ——" anh gõ cửa sổ xe một cái, "Xem ra là không cần thiết rồi. Em nghỉ sớm một chút đi."

Trong lòng Thanh Thử có Tiểu Quái Thú đang gầm thét, nhất định là Tiêu Thanh Dương cố ý! Cúp điện thoại, vẻ mặt cô rối rắm nhìn Trình Mực Lăng ở phía trước.

Trình Mực Lăng lắc đầu một cái, gương mặt hiểu ý, “Nếu mà em vẫn không chịu đi ngủ, sợ là cả đêm nay em sẽ không được ngủ đâu."

Thanh Thử:. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui