Chuyện Nhà Trí Triều

Trụ sở tập đoàn đa quốc gia, Triều Vũ.

Hôm nay là ngày đầu tiên Hoàng Triều đến công ty trong nước để thị sát. Cô không sử dụng danh phận chủ tịch tập đoàn, mà là bước vào với cương vị một nhân viên bình thường.

Nguyễn Viết Lẫm đưa cô đến công ty, trước khi Hoàng Triều xuống xe còn thuận miệng nhắc nhở:

“Sếp, ở công ty cô nhớ cẩn thận đấy.”

“Anh nhắc nhở tôi như vậy sẽ dễ khiến tôi nghi ngờ năng lực quản lý công ty của anh đó.”

“Tùy cô muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi chỉ nói vậy thôi.”

Nói xong Viết Lẫm liền lái xe rời đi, chỉ để lại Hoàng Triều với bộ dạng đầy nghi ngờ đối với anh ta.

Vì theo thông tin Nguyễn Viết Lẫm cung cấp trước đó, Kiều An Nhiên chính là nhân viên trong công ty của cô, thuận lợi có thể đến công ty kiểm tra. Việc này khiến Hoàng Triều cũng có một chút đánh giá về năng lực của Kiều An Nhiên.

Nhưng hôm nay lời Nguyễn Viết Lẫm nói với cô lại là gì đây? Sẽ không phải trụ sở trong nước này chính là một mớ hỗn tạp đấy chứ?



Phòng phỏng vấn.

Hoàng Triều ngồi ở hàng ghế chờ ngoài phòng phỏng vấn quan sát từng nhất cử nhất động của tất cả mọi người.

Một cô sinh viên trẻ vừa tốt nghiệp liền đến bên cạnh cô, thân thiện làm quen:

“Chào chị, chị cũng là người đến Triều Vũ phỏng vấn sao?”

“Ừm.”

“Em tên là Kiều Anh, sinh viên vừa tốt nghiệp. Hân hạnh được làm quen với chị!”

“Nguyễn Lam Hi.”

“Chị dự định phỏng vấn vào vị trí nào thế?”

“Bộ phận thiết kế.”

“Trùng hợp, em cũng vậy. Không biết chị đã có kinh nghiệm gì có thể chia sẽ với em được không?”

“Cố gắng hết mình, tự tin và không sợ hãi.”

“Cảm ơn chị, hy vọng chúng ta đều được nhận vào công ty.”

Hoàng Triều nhìn cô sinh viên trước mắt thật ngây thơ, trong sáng bất giác lại nhớ đến bản thân cũng từng như vậy của trước kia.

Không ngoài dự đoán, Hoàng Triều thuận lợi vượt qua phỏng vấn, trực tiếp được điều đến bộ phận thiết kế.



Phòng tổng giám đốc tập đoàn Triều Vũ.

“Sếp, mấy nay anh đi đâu mà không đến công ty?”

Toàn Vũ, thư ký Tổng giám đốc nhìn thấy Nguyễn Viết Lẫm đến thì như bắt được sợi dây cứu mạng.

Nguyễn Viết lẫm cũng không nói gì nhiều, chỉ âm trầm để lại một câu rồi bước vào phòng làm việc của mình:

“Đại boss về rồi.”

Toàn Vũ lúc đầu còn không hiểu, sau mới ngợ ra, vội chạy theo sếp mình vào văn phòng anh ta:

“Ý anh là vị đó của trụ sở nước ngoài về nước rồi ư?”

“Không những thế, hôm nay cô ấy cũng đến công ty để phỏng vấn làm nhân viên bộ phận thiết kế rồi.”

“Có cần em đánh tiếng với mấy vị giám đốc bộ phận không?”

“Không cần đâu, cô ấy muốn thị sát tình hình công ty thì cứ để cô ấy làm, sẵn tiện thanh trừng luôn một thể mấy lão cáo già kia. Cậu chỉ cần để ý đến cô ấy rồi báo lại mọi việc cho tôi là được.”

“Vâng.”

Nguyễn Viết Lẫm ngồi tựa người ra ghế, hướng cái nhìn sâu thẳm khó lòng nhìn thấu ra không gian thành phố nhộn nhịp ngoài căn phòng của tòa nhà cao tầng, khóe môi khẽ nhếch lên lộ vẻ nguy hiểm.



Ngày hôm sau, Hoàng Triều vừa đến công ty làm việc liền đụng độ với trưởng phòng khó tính, Bùi Mai Đóa.

Bùi Mai Đóa nhìn thấy Hoàng Triều và Kiều Anh là nhân viên mới liền thị uy, chỉ tay thẳng mặt cô mà hỏi:

“Cô, tên gì?”

Hoàng Triều thầm nghĩ đây là thái độ làm việc của nhân viên công ty mình sao? Cô đúng là không ngờ tới đấy, nhàn nhạt trả lời:

“Nguyễn Lam Hi.”

“Còn cô kia?”

Kiều Anh cũng nhanh nhẹn đáp: “Dạ thưa, Kiều Anh ạ.”

“Biết rồi, tôi là trưởng phòng ở đây, chịu trách nhiệm giao việc và quản lý những người trong bộ phận thiết kế này, Bùi Mai Đóa.”

Hoàng Triều cùng Kiều Anh đều nghiêm túc gậc đầu tiếp thu. Nhưng lời tiếp theo của cô ả trưởng phòng khiến cô phải thay đổi sắc mặt:

“Hai người là thành viên mới, theo quy định của công ty thì bắt buộc phải đãi mọi người trong phòng một chầu lẩu, không thì gửi hồng bao bày tỏ lòng thành, mở rộng mối quan hệ.”

Kiều Anh nghe vậy liền lo lắng lên tiếng:

“Chị Đóa, em chỉ là sinh viên mới vừa ra trường. Hôm nay cũng là ngày đầu đi làm, lấy đâu ra tiền mà chiêu đãi mọi người hay gửi hồng bao được ạ.”

“Tôi không cần biết, đào tiền đâu ra đó là chuyện của hai cô. Làm không tốt thì đợi bị sa thải đi!”

“Chị…”

Kiều Anh vừa định nói thì liền bị Hoàng Triều ngăn cản, cô ra hiệu bằng ánh mắt với ý hãy để cô lo rồi dõng dạc chất vấn Bùi Mai Đóa:

“Quy định nào của công ty bảo rằng nhân viên mới đến phải chiêu đãi hoặc gửi hồng bao cho những đồng nghiệp lâu năm vậy, trưởng phòng Bùi?”

Bùi Mai Đóa vốn đã khó chịu đối với Kiều Anh, giờ lại thêm lời chất vấn đanh thép và có cơ sở của Hoàng Triều lại càng khiến cô ta nổi giận:

“Này, hai người các cô muốn làm phản đúng không? Không cần việc nữa đúng không hả?”

“Việc, tất nhiên chúng tôi cần. Nhưng nguyên tắc và kỉ luật trong công ty, tất nhiên cũng không thể thiếu. Nếu như hôm nay, cô không đưa ra được bằng chứng thuyết phục thì đừng trách tôi báo lại lên trên.”

“Cô dám!”

“Cô có thể thử.”

Bùi Mai Đóa bị Hoàng Triều chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được.

Và những ngày sau đó, tuy không thể đuổi cô đi nhưng cô ta lại rất biết cách chèn ép, làm khó Hoàng Triều và Kiều Anh đủ điều, đã vậy còn cô lập bọn họ.

Cho dù công việc có nhiều và khó khăn cách mấy cũng đều được tổ hợp hai người Hoàng Triều, Kiều Anh giải quyết triệt để. Thông qua đó cô cũng biết được một chuyện quan trọng, Kiều Anh là em gái cùng cha khác mẹ với Kiều An Nhiên.

Một tháng làm việc ở tập đoàn bị chèn ép đủ điều, Hoàng Triều cũng thu thập được những thông tin mà bản thân muốn biết.

Kiều An Nhiên là cháu gái gọi Bùi Mai Đóa bằng dì. Nhờ có trưởng phòng chống lưng nên cô ta đã ứ.c h.i.ế.p lên đầu lên cổ mọi nhân viên trong bộ phận thiết kế.

Quả là đặc sắc!

Trái lại, Kiều Anh rất thuận mắt Hoàng Triều, vừa hòa đồng lại có năng lực, cũng là một trong số những nạn nhân bị Kiều An Nhiên bắt nạt.

Trước khi chết, có một đồng nghiệp được gọi là “bạn cũ” thời trung học bị Kiều An Nhiên dùng mọi thủ đoạn, dồn vào đường cùng, dẫn đến việc t.ự s.á.t.

Qua quá trình điều tra, phát hiện ra cô gái đó cũng là một trong số những đứa con riêng của Kiều thị, Kiều Mỹ Hân. Cô nàng không chỉ cùng tuổi mà thậm chí còn vượt mặt Kiều An Nhiên về mọi mặt.

“Nguyễn Lam Hi!”

Hoàng Triều đang trong mạch suy nghĩ liền bị Bùi Mai Đóa lên tiếng làm gián đoạn. Cô ta đập thẳng tập tài liệu lên bàn, ngay trước mặt cô.

Hoàng Triều thắc mắc:

“Trưởng phòng, cô đây là có ý gì?”

“Đây mà gọi là bản kế thiết kế sản phẩm đại diện mới sao? Cô mau lập tức làm lại một bản khác cho tôi.”

“Bản thiết kế của tôi có gì khiến cô không hài lòng, mời chỉ ra.”

“Bản thiết kế của cô, phạm lỗi chỗ nào bản thân cô còn không tự nhìn ra, đợi tôi phải cầm tay chỉ dẫn hay sao hả? Triều Vũ còn tuyển cô làm gì nữa? Không có năng lực thì mau chóng cuốn gói c.ú.t khỏi đây đi.”

Những đồng nghiệp khác không chỉ không giúp cô phản bác lại hành động tồi tệ của Bùi Mai Đóa mà còn ở bên cạnh, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra nói vào.

Một tháng này cô xem như đã nhìn thấu toàn bộ nhân viên trong bộ phận thiết kế này rồi.

Toàn Vũ đứng từ xa quan sát, nhìn thấy tình hình không ổn liền lập tức gọi chi viện.

Hoàng Triều đứng dậy, dõng dạc tuyên bố:

“Tuần sau sẽ là lễ ra mắt sản phẩm công ty, được tổ chức cùng lúc với kỉ niệm thành lập công ty.”

“Đến lúc đó mọi cao tầng đều sẽ có mặt, sản phẩm thiết kế của tôi nếu có bất kì lỗi gì, tôi sẵn sàng ra đi tay trắng và đăng bài xin lỗi công ty, đồng thời sẽ đền bù thiệt hại 80% tổn thất.”

Lời cô vừa dứt khiến toàn bộ nhân viên trong bộ phận thiết kế đều phải câm nín.

80% tổn thất thiệt hại của công ty vì một sản phẩm mới là bao nhiêu chứ? Con số này bọn họ nghĩ cũng không giám nghĩ đến chứ nói chi là một nhân viên như cô lại dõng dạc tuyên bố như vậy.

Bùi Mai Đóa lẫn Kiều Anh cũng bị Hoàng Triều doạn cho một trận cứng đờ người. Cô ta không tin cô lại dám làm như vậy. Nhưng công ty có quy định của công ty, nếu cô dám đền bù thiệt hại thì cô ta cũng không có quyền gì để can thiệp được nữa.



Sân thượng công ty.

Bùi Mai Đóa hẹn riêng Kiều Anh lên sân thượng của công ty tập đoàn Triều Vũ để nói chuyện.

Kiều Anh rón rén tiến đến gặp trong tâm thế sợ hãi:

“Kiều Anh, cô hẳn biết tôi là ai chứ nhỉ?”

“Tôi biết, chị Đóa là em gái Kiều phu nhân.”

“Vậy cô cũng biết, mẹ mình là tiểu tam chen chân vào gia đình người khác thì sẽ có kết cục gì, đúng không?”

Kiều Anh tay nắm chặt váy, cố gắng nặng ra từng chữ: “Tôi biết…”

“Vậy cô có biết, thủ đoạn xử lý tiểu tam của chị gái tôi, như thế nào không? Có muốn mẹ cô được trải nghiệm thử không?”

Dưới khí thế đe dọa bức người của Bùi Mai Đóa khiến Kiều Anh sợ hãi, nhanh chóng lùi người lại ra xa, nghĩ cũng không dám nghĩ đến kết cục của chuyện này.

Kiều Anh bị dọa sợ đến phát khóc, vội vàng quỳ xuống xin Bùi Mai Đóa và chị cô ta hãy buông tha cho mẹ mình. Hai mẹ con Kiều Anh sống cũng không dễ dàng gì.

Cô nhớ lại năm đó mẹ mình chỉ là nhân viên phục vụ trong một nhà hàng lớn có chút tư sắc. Một ngày vô tình lọt vào mắt xanh của tên cặn bã Kiều Vĩnh Hùng, bị làm nhục và trở thành đồ chơi cho hắn trong một năm. Sau khi sinh ra Kiều Anh là con gái, liền bị bỏ rơi không chút thương tiếc.

Kiều Anh cùng mẹ phải chuyển nhà hết lần này đến lần khác, để tránh điều tai tiếng. Quá tình trưởng thành của cô gái nhỏ cũng không mấy yên ổn, luôn luôn bị Kiều tiểu thư chính thống là Kiều An Nhiên bắt nạt.

Đến bây giờ Kiều An Nhiên đã bị s.á.t h.ạ.i, cuộc sống của cô ấy mới có khởi sắc. Kiều Anh làm sao có thể để tia hi vọng của hai mẹ con bị chị em Bùi Mai Đóa cắt đứt được chứ.

Bây giờ cho dù có bắt cô ấy lên núi đao hay xuống biển lửa, làm trâu làm ngựa gì thì Kiều Anh cũng sẽ làm để không bị mất đi công việc lương tháng trên trời này.

Bùi Mai Đóa nhìn thấy bản thân đã đạt được mục đích thì nở một nụ cười nham hiểm.



Ngày kỉ niệm thành lập công ty Triều Vũ.

Triều Vũ là tập đoàn đa quốc gia, nên tất nhiên những nhân vật máu mặt và có tiếng tăm xuất hiện là việc không thể tránh khỏi.

Hôm nay Triều Vũ không chỉ tổ chức lễ kỉ niệm mà còn tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, mọi chi phí thu được đều nhằm tài trợ cho các học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, vươn lên trong học tập.

Ba nhà nổi tiếng đình đám là Quý Tâm, Phát Uyên, Huy Viện cùng ông trùm Mafia – Minh Trí xuất hiện cũng khiến buổi lễ thêm náo nhiệt hơn.

Sau khi kết quả buổi đấu giá được công bố, sản phẩm thiết kế của Hoàng Triều là món áp chót được mua với giá trên trời bởi ông trùm Mafia, vòng cổ phỉ thúy Vầng Trăng Máu khiến Bùi Mai Đóa tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Kết thúc buổi đấu giá cũng là lúc Hoàng Triều nên xuất đầu lộ diện. Cô từ ngoài cửa đi vào, bước đến trước mặt Bùi Mai Đóa nở một nụ cười của kẻ chiến thắng:

“Thế nào, tôi khiến trưởng phòng Bùi phải thất vọng rồi đúng không?”

Bùi Mai Đóa không hề có vẻ gì là lo sợ. Cô ta đi đến chỗ chiếc vòng cổ phỉ thúy, chỉ tay và dõng dạc tuyên bố:

“Mọi người đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa, thực ra đây chỉ là chiếc vòng giả, sản phẩm lỗi trong bản thiết kế của Nguyễn Lam Hi mà thôi.”

Lời Bùi Mai Đóa vừa phun ra liền khiến cả hiện trường hỗn loạn, ai nấy cũng đều nháo nhào bàn tán.

Minh Trí nhìn thấy vợ mình bị ức hiếp liền tiến lên giải vây, anh đứng trước mặt Bùi Mai Đóa che chắn cho cô, Hoàng Triều lập tức cũng sượng trân tại chỗ. Hành động của anh nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng, đanh giọng hỏi:

“Cô lấy cái gì để chứng minh đây là đồ giả và sản phẩm lỗi của cô ấy?”

Nguyễn Minh Trí nổi tiếng là chung thủy, suốt tám năm qua đều không gần nữ sắc, chỉ một lòng tìm kiếm người bạn gái đã mất tích trong trận hỏa hoạn năm đó. Đây là giai thoại làm rung động trái tim hàng triệu cô gái.

Nhưng hiện tại anh vậy mà lại đứng che chắn trước mặt, bảo vệ cho một nhân viên vô danh tiểu tốt mới vào công ty của Triều Vũ khiến ai nấy cũng thập phần bất ngờ.

Bùi Mai Đóa tuy sợ trước sát khí của ông trùm Mafia, nhưng cô ta cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh, đưa ra chứng cứ bản thân đã chuẩn bị trước đó.

“Nếu ngài muốn bằng chứng, được.”

“Mời mọi người hãy nhìn lên màn hình trình chiếu, tôi sẽ cho các vị thấy.”

“Sẵn đây cũng có những chuyên gia trong ngành trang sức, mời mọi người cùng kiểm định bản thiết kế trên do Nguyễn Lam Hi thiết kế và chất lượng của chiếc vòng cổ được trưng bày ở kia.”

Hoàng Triều thấy thế cũng chỉ nở một nụ cười nhẹ, mọi người ai cũng đều bảo bản thiết kế của cô là tuyệt hảo không chỗ nào có thể chê.

Bùi Mai Đóa không dám tin, cô ta vẫn cố chấp bảo họ kiểm tra chiếc vòng cổ. Quả nhiên, bản thiêt kế là thật, nhưng vòng cổ lại là đồ giả. Điều này khiến cả hiện trường đều chấn động.

Bùi Mai Đóa đưa ra một loạt câu hỏi đặc vấn đề, mọi thứ đều chỉ về hướng của Hoàng Triều.

Đến nước này Minh trí muốn thể hiện với vợ cũng không còn cơ hội, vì không ai hiểu rõ cô ngài anh. Nếu mọi chuyện đều làm rùm beng đến nước này, chắc chắn là do cô đã âm thầm dật dây phía sau.

Hoàng Triều chỉ khẽ nhếch môi cười, cô bước đến trước mặt Bùi Mai Đóa, tự tin nói:

“Không cần phải nghi ngờ nữa, đồ thật ở chỗ tôi.”

Cô lấy trong túi ra một chiếc vòng cổ phỉ thúy tuyệt đẹp khiến ai cũng mong muốn. Bùi Mai Đóa thấy thế trong lòng không khỏi vui mừng, cô ta liền vạch trần mọi chuyện:

“Mọi người thấy chưa?”

“Nguyễn Lam Hi, cô ta không tuân thủ quy định của công ty, bất chấp tất cả để làm rối loạn buổi lễ kỉ niệm thành lâp công ty.”

“Không những thế còn tư lợi, chiếm sản phẩm ra mắt công ty làm của riêng.”

“Tang chứng vật chứng đều có đủ, chưa kể cô ta còn tự thừa nhận bản thân là kẻ trộm.”

“Mong các vị lãnh đạo hãy làm chủ, phong sát Nguyễn Lam Hi toàn ngành và giao nộp cô ta với cảnh sát vì tội trộm cắp.”

Lời Bùi Mai Đóa vừa dứt, cả hội trường liền ngay lập tức ủng hộ theo. Cô ta những tưởng bản thân đã đạt được mục đích thì rất vui mừng. Nhưng hành động tiếp theo của Hoàng Triều đã ngay lập tức khiến cô ta cứng đờ.

“Chắc không phải mọi người đều đã quên, lúc đầu Bùi Mai Đóa kiên định bảo rằng bản thiết kế của tôi có vấn đề, làm ảnh hưởng đến công ty.”

“Đây không phải là vu khống sao?”

“Nếu vậy thì tôi cũng có quyền kiện cô chứ nhỉ, trưởng phòng thiết kế?”

Dư luận nhanh chóng thay đổi, lời của Hoàng Triều cũng hoàn toàn có lý. Sự thật Bùi Mai Đóa đã nói những gì, ở đây ai cũng có thể làm nhân chứng. Khó lòng chối cãi!

Minh Trí lần nữa định bước ra, vì chiếc vòng cổ phỉ thúy bây giờ đã thuộc quyền sở hữu của anh. Nhưng lại bị Hoàng Triều đi trước một bước, lên tiếng:

“Trưởng phòng Bùi, tại sao phòng thiết kế nhiều người như vậy mà cô lại nghi ngờ thủ phạm chỉ có mình tôi?”

“Phải chăng là ngay từ đầu, cô đã có ý đồ nhắm vào tôi rồi đúng không?”

“Và tại sao cô lại biết chắc chắn, chiếc vòng phỉ thúy được mang ra đấu giá là giả? Và hàng thật ở chỗ của tôi?”

“Hay là… có người nào đã tiết lộ thông tin cho cô sao?”

“Trưởng phòng à, cô không được che giấu cho đồng phạm đâu đấy, tội này nặng lắm nha.”

Bùi Mai Đóa bị chất vấn ngược lại thì mặt căng như dây đàn, cả người cứng đơ. Cô ta nhìn quanh, kiểu gì cũng không tìm được Kiều Anh ở bất cứ đâu trong đại sảnh rộng lớn này.

Hoàng Triều lại bồi thêm:

“Trưởng phòng, cô đang nhìn cái gì vậy? Đang tìm cô ấy sao?”

Đột nhiên Kiều Anh lại từ phía sau lưng Hoàng Triều bước ra khiến sắc mặt Bùi Mai Đóa tái nhợt, không thốt lên nỗi một chữ.

“Tôi xin lỗi vì đã nghe lệnh trưởng phòng Bùi, hãm hại đồng nghiệp của mình là chị Lam Hi.”

“Chính tôi là người đã đánh tráo chiếc vòng cổ để giá họa chuyện này cho chị Lam Hi.”

“Tại đây tôi xin nhận hoàn toàn trách nhiệm và sẵn sàn để công ty xử lý.”

“Nhưng những chuyện tôi làm đều là do bị trưởng phòng uy hiếp, có băng ghi âm và bằng chứng ngày hôm đó chị ta đe dọa tôi trên sân thượng của công ty.”

Ngay lập tức băng ghi âm được phát ra cả hội trường, ai biết cũng nghe ra được đây là giọng của Bùi Mai Đóa và Kiều Anh. Thậm chí còn có cả bằng chứng tin nhắn qua lại giữa hai bên.

Hội trường lại tiếp tục xôn xao, Bùi Mai Đóa chuyến này không ngờ được bản thân lại bị cắn ngược cho một nhát thật đau như vậy. Biết mình không còn đường thoát nhưng vẫn ngoan cố:

“Thời đại bây giờ, máy chuyển đổi âm thanh còn hiếm sao? Với lại chắc gì đó đã là tài khoản của tôi? Lỡ đâu bọn họ cấu kết với nhau thì sao?”

Lời cô ta vừa dứt thì trên màn hình trình chiếu liền xuất hiện đoạn video trích xuất camera trên sân thượng ngày hôm đó, Bùi Mai Đóa bị đơ ngay tại chỗ.

Lúc này, Nguyễn Viết Lẫm ở ngoài ăn dưa hóng chuyện cũng liền xuất hiện.

“Bùi Mai Đóa, trưởng phòng thiết kế! Tang chứng, vật chứng đầy đủ, cô còn gì để biện minh cho hành vi sai trái của mình nữa không?”

Bùi Mai Đóa nhìn thấy Nguyễn Viết Lẫm liền chạy đến ôm chân, xin tha:

“Tổng giám đốc, lần này tôi lỡ phạm sai lầm. Cho dù không có công lao cũng có khổ lao tỏng suốt mấy năm qua, cố gắng tận tụy cống hiến cho công ty mà mong anh giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi lần này được không?”

“Người cô nên cầu xin tha thứ không phải tôi, mà là cô ấy – Chủ tịch tập đoàn Triều Vũ, Nguyễn Lam Hi.”

Nguyễn Viết Lẫm chỉ về hướng Hoàng Triều đang đứng trên bục phát biểu khiến tinh thần Bùi Mai Đóa liền suy sụp, cô ta ngã khuỵa xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

Hiện trường ngay lập tức cũng đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về phía cô, Hoàng Triều dõng dạc tuyên bố:

“Trưởng phòng thiết kế Bùi Mai Đóa, nhân phẩm không có, chỉ toan tính toán hãm hại, chèn ép đồng nghiệp, tư hữu vụ lợi, vắt túi đồng nghiệp chiếm làm của riêng.”

“Không những thế còn bao che cho cháu gái là nhân viên trước đây của công ty, Kiều An Nhiên bắt nạn đồng nghiệp, b.ứ.c t.ử Kiều Mỹ Hân.”

“Là một thành phần gây nguy hại cho công ty, làm ảnh hưởng đến môi trường làm việc công sở trong sạch mà Triều Vũ luôn theo đuổi suốt bao năm qua.”

“Hôm nay, với cương vị là chủ tịch tập đoàn, tôi tuyên bố phong sát Bùi Mai Đóa toàn ngành và giao cho cơ quan chức năng tiếp tục điều tra, xử lý.”

“Mong các thành viên khác trong công ty lấy đó làm gương. Nếu như có trường hợp tương tự xẩy ra thì thẳng thay xử lý, không màng thân phận.”

Hoàng Triều vừa nói, màn hình trình chiếu phía sau cũng đồng loạt chiếu tất cả mọi tội lỗi của Bùi Mai Đóa khiến cô ta hết đường chối cãi, mọi người ai cũng đều nhanh chóng tránh xa.

“Còn về phía Kiều Anh, tuy có phạm lỗi nhưng giữa đường nhận ra sai lầm của mình, thành thật khai báo và nhận lỗi.”

“Bên cạnh đó, trong công việc cũng rất nỗ lực và nhiệt tình, luôn giúp đỡ đồng nghiệp khi cần, không phải thật sự có ý đồ xấu.”

“Triều Vũ trước nay thưởng phạt công minh.”

“Tôi đại diện công ty, quyết định xử lý Kiều An Nhiên bằng cách cắt lương trợ cấp hàng tháng và tiền thưởng trong một năm để răng đe.”

“Mọi người ở đây có ý kiến gì hay không?”

Cả hội trường im lặng được một lúc, sau đó lại đồng loạt vỗ tay hoan hô, ai cũng tán đồng với hướng xử lý của cô. Hoàng Triều cũng nở một nụ cười hài lòng, buổi tiệc tiếp tục diễn ra một cách suông sẽ.

Minh Trí ghé tai Thanh Quý:

“Cậu xem, vụ án Kiều An Nhiên của sở cảnh sát mấy người bị vợ tôi đi trước xử lý rồi kìa ngài đại tá.”

Thanh Quý hậm hực đáp:

“Cô ấy bây giờ chưa phải là vợ cậu đâu. Người ta là Nguyễn Tổng vừa giỏi, vừa giàu, vừa đẹp của Triều Vũ đấy. Đừng có ở đó mà tự dát vàng lên mặt mình nữa.”

“Bây giờ chưa phải, nhưng sau này chắc chắn phải.”

“Chuyện đó thì chưa chắc à. Cô ấy trở về còn không thềm để ý đến cậu lấy một cái, bên cạnh còn có một Nguyễn Viết Lẫm ưu tú như vậy. Xem ra con đường truy thê của ông trùm Mafia cậu có phần chông gai đấy.”

“Hừ, trước sau gì ông đây cũng loại trừ cái gai trong mắt đó.”

#phongvy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui