Chuyện Nhà Trí Triều

“Hây, Uyên Uyên, tao ở đây!”

Hoàng Triều đến nhà thi đấu đón Thục Uyên đến bệnh viện thăm chồng cô ấy.

“Này, cái khúc xương đó của cậu nên đêm đến bệnh viện trung tâm chữa trị đi, bác sĩ ở đấy là chuyên trị mấy cái này đó.”

Thục Uyên xoay xoay cổ tay thư giãn gân cốt sau khi đánh xong một trận, cô ấy điềm nhiên nhắc nhở đối thủ khiến người ta xanh mặt.

“Cô… cô thật quá đáng!”

“Sao nào? Muốn làm thêm trận nữa không chàng trai?”

Nhìn thấy Thục Uyên đang tiến đến gần thì tên kia đã lo lắng, sợ hãi co giò lên chạy.

“Cô hãy đợi đấy! Hôm nay tôi có việc chứ nếu không là cô xong đời rồi.”

Hành động ngốc nghếch, cố ra vẻ ta đây của tên kia khiến Thục Uyên lẫn Hoàng Triều bất chốc phì cười.

“Đúng là cứng miệng!”

“Đi nào, tao đưa mày đến bệnh viện thăm bác sĩ Phát đẹp trai!”

“Cái con nhóc này, lần nào đến bệnh viện mày cũng chả chịu yên thân, mấy đứa nhóc trong đấy sợ là bị mày dạy hư hết cả rồi.”

“Khụ! Không quá đáng thế chứ? Sao con nói dị?”

“Sai tao làm cún.”



Bệnh viện.

“Bác sĩ Phát đẹp trai! Anh có thể ôm em được không?”

Tấn Phát vừa rời khỏi phòng làm việc thì một bé gái đã chực sẵn chờ anh ấy.

“Được chứ!”

Anh ấy vui vẻ, gác lại công việc để cuối xuống bế đứa bé lên tay, đi khắp dãy hành lang, đưa về lại phòng bệnh.

“Hôm sau không chạy loạn nữa nhé!”

“Anh Phát, em có chuyện muốn nói.”

Bỗng nhiên đứa bé lại đứng thẳng người trên giường, dõng dạc tuyên bố với anh lẫn những người khác trong phòng bệnh.

“Sau này lớn lên em muốn lấy bác sĩ Phát làm chồng.”

“Anh lo mà thủ thân vì vợ tương lai đi nhé!”

Cô bé cuối người, áp sát vào anh ấy cười tinh nghịch sau khi khiến cả phòng bất ngờ đến bật ngửa.

Tấn Phát sau khi ngớ người xong hồi thần thì khẽ phụt cười, nhìn cô bé tinh nghịch trước mặt.

“Gọi anh nhưng thật ra chú bằng tuổi ba cháu đấy nhóc con.”

“Em mặc kệ! Chú đẹp trai là chồng em.”

“Giờ thế này nhưng sau này lớn sẽ suy nghĩ khác ngay.”

“Sao chú nói nhiều quá! Tóm lại là có đồng ý lấy em hay không thì trả lời đi!?”

“Hông bé ơi! Anh có vợ rồi!”

Vừa nói xong thì Tấn Phát liền lôi điện thoại trong túi ra đưa cho cô bé xem ảnh của mình và vợ ở giao diện hình nền.

Cô bé xem xong liền khóc nức nở, ấm ức mà bỏ chạy ra ngoài hành lang, vừa hay va phải Hoàng Triều.

“Ây da!”

Cô bé vì va chạm mạnh, đụng phải người lớn như cô, không tự chủ được nên ngả ngửa ra sau, ngồi phịch xuống đất.

“Bé con! Ai làm em khóc thế?”

“Chị… chị Hoàng Triều?”

“Là chị đây!”

“Huhu, chị phải đòi lại công đạo cho em, đều tại chị cả đấy!”

Cô bé sau khi xác định là cô thì liền nhanh chóng vồ lấy, nhào vào lòng cô mà nức nở mắc vốn khiến Hoàng Triều lẫn Thục Uyên đều không hiểu chuyện gì đang xẩy ra.

Vừa định bế cô bé vào phòng xem tình hình thì tức khắc Tấn Phát cũng chạy ra.

“Con bé không sao chứ?”

“Biết ngay là lại liên quan đến anh mà.” Hoàng Triều oán trách.

“Tất cả đều không phải là do em dạy hư nó sao? Hai người không thấy bộ dạng lúc nãy khi tuyên bố sau này muốn lấy anh đâu. Giống y đúc Hoàng Triều lúc nhỏ.”

“Phụt! Hahahaha!”

Thục Uyên nghe xong thì không nhịn được cười. Cũng là Hoàng Triều năm tuổi muốn đặt cọc trai đẹp làm chồng. Nhưng tình huống này nó lạ lắm, haha.

“Chị gái! Sao chị lại cười nhạo em? Huhu, chị Hoàng Triều nhìn xem, hai người bọn họ bắt nạt em.”

“Em không biết chị gái này là ai sao?”

“Tại sao em phải biết làm gì chứ? Chị ấy thô kệch như thế chắc chả ai thèm lấy đâu.”

“Ừ, đúng rồi! Chị ấy thô kệch nhưng chị ấy là “vợ” của “chồng tương lai” mà em vừa muốn đặt cọc đấy.”

“Cái gì?”

Cô bé nghe xong thì ngưng cả việc làm nũng, kinh ngạc đến há hốc mồm. Cú sốc đầu đời của đứa trẻ khiến ai cũng phải bậc cười ngán ngẫm.

“Ấy khoan! Cô bé, em muốn đặt cọc ai làm chồng cơ?”

Nhìn khuôn mặt biến sắc của Thục Uyên khiến đứa trẻ thích thú như được cho kẹo mà tinh ranh đáp:

“Chồng chị! Bác sĩ Phát đẹp troai đây nè!”

“Cái gì? Bé con, sao em lại…!”

“Em thế nào? Có bản lĩnh thì chị cạnh tranh công bằng với em đi, bà cô già! Loè!”

Cô bé tinh nghịch sau khi biết mình đã chọc vào ổ kiến lửa thì nhanh chóng vọt xuống khỏi người Hoàng Triều, vụt chạy mất.

“Nhóc con! Đừng để chị bắt được em, nếu không là chị không tha cho em đâu.”

Hoàng Triều và Tấn Phát cùng các y tá xung quanh nhìn thấy bộ dạng này của Thục Uyên thì cũng chẳng nói nên lời, vỗ trán bất lực tập thể.



“Bác sĩ Phát! Sáng giờ anh làm có mệt không ạ?”

Cô nhóc lúc sáng mạnh miệng tuyên chiến với vợ anh ấy đây rồi.

Tấn Phát vừa đặc lưng xuống ghế thì cô bé lại ở đâu xuất hiện, đưa nước rồi đấm lưng cho anh. Cảnh này vừa hay bị Thục Uyên mở cửa bước vào bắt gặp. Cô ấy mang bộ dạng tức giận tiến vào.

“Này nhóc con! Mẹ em đang tìm khắp bệnh viện kia kìa.”

“Mẹ em biết em đến đây, chị đang lừa ai thế?” Cô bé tự tin đáp lại.

“Mẹ biết thì đã sao? Em đây là đang quấy rầy đến giờ nghỉ ngơi của bác sĩ đấy có biết không?”

“Em quấy rầy thế chị làm gì ở đây?”

“Chị là vợ anh ấy, đương nhiên được quyền ở đây. Còn em là ai? Em nghĩ mình có tư cách gì mà ở đây giờ này?”

“Chị! Chẳng phải đã nói là cạnh tranh công bằng sao? Chị chơi ăn gian!”

“Cạnh tranh công bằng? Là ai nói với em thế? Có ai làm chứng không?”

“Anh làm chứng!”

Thục Uyên đang đắc chí, thị uy với cô bé kia thì Tấn Phát lại đột nhiên chen ngang, chỉ với ba chữ thôi mà như đã dội thẳng cho cô ấy một gáo nước lạnh.

Thục Uyên mặt tối sầm lại, im lặng không nói một lời nào mà lặng lẽ rời đi.

Trận thứ nhất, Thục Uyên thua.



“Bác sĩ Phát! Cơm trưa mẹ em tự tay nấu mang vào này, anh ăn đi cho có sức khoẻ rồi làm tiếp.”

“Anh cảm ơn em nhé!”

Tấn Phát tay này vừa nhận hộp cơm trưa từ đứa bé thì tay kia cũng có người đặt hộp cơm khác lên.

“Chồng yêu à!”

“Cơm trưa tình yêu mà em cất công vào bếp chuẩn bị cho anh đấy.”

“Không ăn thì sao anh cũng biết rồi đó!”

Tấn Phát nhìn nụ cười mang thương hiệu “thân thiện” của vợ mà phát rén. Bên ngoài thì cố tỏ ra là mình ổn nhưng bên trong đã biết chắc chuyến này xong đời rồi.

“Xin lỗi em!”

“Chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau.”

“Là cô bé mang bữa trưa đến mời anh trước nên phụ công em rồi.”

Anh ấy cũng nở một nụ cười thương mại, thẳng thừng từ chối tình cảm của vợ khiến Thục Uyên bị bẽ mặt, tức đến phát run.

Trận thứ hai, Thục Uyên thua.



“Bác sĩ Phát! Anh có mệt không? Uống nước nhé!”

Vì hôm nay Thục Uyên ở bệnh viện, không có ai đưa bệnh nhân đến nên Tấn Phát khá rảnh. Anh ấy cùng đồng nghiệp bóng chuyền ở sân thể thao.

Vừa kết thúc thì cô bé nhỏ lại chạy đến đưa nước với khăn cho anh ấy.

Lần này Thục Uyên nhanh nhậy hơn rồi, cô ấy đã ngồi sẵn chờ trước bên cạnh chồng. Để cô ấy xem anh làm thế nào khiến cô thua lần nữa.

Tấn Phát bất lực cười khổ nhìn bộ dạng trẻ con của vợ mình.

“Xin lỗi em nhé! Vợ anh đã ở đây từ đầu rồi.”

“Nhưng chị ấy đâu nói gì đâu? Chắc gì là ở đây vì anh?”

“Đừng cứng đầu nữa! Anh đã có vợ rồi, anh yêu mình cô ấy thôi.”

“Em không phục! Chú thiên vị! Chú là người xấu!”

Cô bé tổn thương, mắt ngấn lệ mếu máo… bổng nhiên có một quả bóng ở đâu bay tới, hướng vào cô bé đang bỏ đi mà bay thẳng đến. Cả hai vợ chồng thấy vậy thì hốt hoảng!

“Bé ơi cẩn thận!”

“Bốp!”

Một bé trai đứng ra chắn banh cho bé gái khiến tất cả đều ngây người.

“Không có bác sĩ, anh bảo vệ em nhé!”

Vừa ngắt lời, cậu bé lớn hơn hai tuổi đã ngất đi trong sự hốt hoảng của mọi người. Cô bé sợ hãi hét lên.

“Tư Duệ!”

“Tư Duệ mau tỉnh lại!”

“Em không cho anh ngủ!”

“Bác sĩ, anh không cứu được anh ấy em sẽ hận anh suốt đời!”

“Huhu, Tư Duệ, anh mau tỉnh dậy đi!”

Tấn Phát chỉ biết thở dài, mặc dù bết Tư Duệ không sao nhưng nhìn cô bé đáng yêu như thế khóc thương tâm như vậy thì ai mà không thương được kia chứ.



Phòng bệnh Tư Duệ.

“Tư Duệ không sao rồi, đừng khóc nữa!”

“Kệ cháu, chú hết phận sự rồi thì đi ra đi!”

Thấy cô bé lúc sáng muốn cưới anh giờ lại tỏ ra lạnh lùng, xa lạ thế này mặc dù có chút không nỡ nhưng Tấn Phát cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh.

“Con bé thế nào rồi?”

Thục Uyên chỉ yên lặng đứng chờ bên ngoài chứ không vào trong.

“Bình thường rồi, lạnh nhạt với anh luôn, haha!”

“Đáng đời!”

Biết được kết quả thì Thục Uyên cũng chả muốn dịu dàng nữa, cô ấy trực tiếp lơ đi Tấn Phát.

“Ơ kìa vợ!”

“Đứng lại! Uyên Uyên hôm nay sẽ ở chỗ tôi! Anh tự về kiểm điểm lại hành vi hôm nay của mình đi! Tạm biệt!”

“Hoàng Triều, cô ấy ở chỗ em thằng Trí chắc chắn sẽ không đồng ý!”

“Đồng ý hay không đến lượt anh ấy quyết sao?”

Và thế là Tấn Phát lần này mất vợ rồi. Tối ngủ mà không có vợ ôm thì sao mà ngủ, nghĩ đến không chịu được liền gào thét tên Minh Trí.

“Nguyễn Minh Trí! Tối nay mày không yên với tao đâu!”

“Hắc xì!”

Minh Trí đang đi buông sắt vụn thì đột nhiên bị triệu hồi khiến mũi ngứa ngấy mà hắc xì.

“Vợ yêu lại nhớ mình hả ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui