Chuyến phiêu lưu của Mít đặc và các bạn

Chương 1: Các cô chú tí hon ở thành phố hoa
Người ta gọi họ là tí hon vì họ chỉ lớn xấp xỉ bằng quả dưa chuột nhỏ. Họở tại một thành phố rất đẹp, đẹp như mọi thành phố trong truyện thần tiên. Xung quanh các nhà mọc đủ các thứ hoa: hoa mẫu đơn, hoa cúc, hoa lan và các phố xá mang những tên hoa: phố Hoa Bìm bìm, phố Hoa Cúc, phố Hoa Mua. Còn thành phốđược gọi là Thành phố Hoa, nằm bên bờ suối mà các cô chú tí hon gọi là sông Dưa chuột vì chung quanh mọc rất nhiều dưa chuột. Đằng sau con sông có một khu rừng. Các cô chú tí hon lấy vỏ cây bạch dương làm thuyền và dùng thuyền đó qua sông vào rừng kiếm quả, hạt dẻ và nấm. Bé bỏng như họ mà đi hái quảđã là cả một việc công phu, nhưng muốn kiếm hạt dẻ thì họ lại còn phải khổ công hơn nữa, họ phải trèo lên cành cây mang theo cả cưa, vì lẽ dĩ nhiên là họ không thể nào hái hạt dẻ bằng tay không được. Khi họ đi hái nấm, họ cũng phải dùng cưa để cưa nấm sát đất rồi đẵn ra thành nhiều miếng nhỏ để tha về nhà cho tiện. Có hai loại tí hon: tí hon trai và tí hon gái. Các chú tí hon thường mặc một chiếc quần dài hoặc đánh một cái quần đùi có dây đeo, còn các cô tí hon thì ưa mặc áo dài màu sặc sỡ. Ngại mất thì giờ chải đầu chải tóc, các chú thích cắt tóc ngắn, còn các cô thì trái lại, để tóc thật dài và ưa chải chuốt cho đẹp. Các cô tết tóc thành những cái đuôi sam dài và thắt bằng những dải vải nhỏ; họđeo những chiếc nơ cảở giữa đỉnh đầu. Nhiều chú tí hon tự hào rằng mình là con trai, không đi lại chơi bời gì với các cô tí hon. Còn về phần các cô thì lại mong đừng có chuyện gì dính dáng với các chú tí hon. Mỗi khi trông thấy một chú tí hon đi tới là các cô vội vàng rảo bước qua phố. Các cô làm thế là đúng, bởi vì có một vài chú tí hon hễđi gần các cô là thế nào cũng nói những điều bậy bạ hoặc xô đẩy họ, hoặc xấu thói hơn nữa là giật đuôi sam của họ. Dĩ nhiên là cũng có những chú tí hon không làm như vậy nhưng điều đó có ghi rõ ràng ở trên trán họ đâu, cho nên tốt hơn hết là các cô đừng có chạm mặt với các chú. Các chú lúc cáu lên, gọi các cô bằng mọi biệt hiệu nhảm nhí và ngược lại, các cô cũng tặng cho các chú đủ thứ tên cay cú. Có lẽ một vài bạn đọc sẽ kêu rằng tôi đã bịa ra những chuyện này và trong thực tế làm gì có những chú tí hon như thế.
Nhưng tôi không nói là trong thực tế có những chú như vậy. Thực tế là một việc và một thành phố trong truyện lại là một việc khác. Trong một thành phốở trong truyện thì việc gì cũng có thể xảy ra được. Mười sáu chú tí hon cùng ở một căn nhà trong phố Hoa Bìm bìm. Thoạt tiên là Biết tuốt. Người ta gọi chú như vậy là vì chú hiểu biết rất nhiều điều. Và chú hiểu biết nhiều điều là bởi vì chú đọc rất nhiều sách. Trong phòng của chú, chỗ nào cũng có sách: trên bàn và dưới gầm bàn, trên giường và dưới gầm giường nữa. Biết tuốt đọc sách nhiều nên đã trở thành thông thái: người ta yêu mến chú và lắng nghe chú nói. Bao giờ chú cũng mặc một bộ quần áo đen và khi chú ngồi vào bàn đọc sách với cặp kính đeo trên mũi thì người ta cứ ngỡ chú là một vị giáo sư.
Sau đó là bác sĩ Thuốc viên nổi tiếng có tài chữa mọi bệnh cho các cô chú tí hon. Lúc nào người ta cũng thấy chú khoác áo choàng trắng và đội mũ trắng. Ngoài ra còn có chú thợ máy Bu loong với chú giúp việc Đinh vít; chú Nước đường nghiện uống nước ngọt có ga, một chú tí hon lịch sự nhất, vốn hay bực mình khi người khác quên nói "cám ơn" hay "xin vô phép"; chú thợ săn Viên đạn với con chó Mực và khẩu súng bắn bằng đạn nút bấc; họa sĩ Thuốc nước, nhạc sĩ Kèn đồng. Còn có các chú Cáu kỉnh, Lặng lẽ, Tròn xoay, Nhanh nhảu, Mất sạch và hai anh em chú Ngộ nhỡ, Chắc chắn. Nhưng người mà ai cũng quen biết là Mít đặc. Người ta gọi chú như vậy là vì chú chẳng hiểu biết điều gì cả.
Chú đội một cái mũ to xanh biếc và mặc một cái quần vàng, một chiếc áo sơ mi màu da cam và thắt một cái cà vạt xanh lá cây. Tính chú ưa những màu sặc sỡ. †n mặc lòe loẹt như con vẹt, cả ngày chú lượn quanh thành phố, bịa đặt ra đủ chuyện để kể cho bất kỳ ai muốn hóng chuyện và thường xuyên trêu chọc các cô tí hon. Nhác thấy chiếc áo sơ mi màu da cam của chú là các cô đã quay gót trở về nhà. Mít đặc có một cậu bạn là chú Tịt mũi ở phố Hoa Cúc. Hai chú mà tán chuyện thì kéo dài đến hàng giờ và mỗi ngày gây sự với nhau hai mươi lần và cũng xử hòa hai chục bận. Đây là một chuyện đã xảy ra làm cho Mít đặc nổi danh đình đám. Một hôm, Mít đặc lượn chán trong thành phố rồi ra ngoài đồng chơi. Ngoài đồng vắng tanh vắng ngắt. Chỉ có một con bọ dừa đang bay. Con bọ dừa vốn mắt không được tinh cho lắm nên húc ngay phải gáy Mít đặc. Mít đặc ngã lăn quay ra đất. Còn con bọ dừa liền thừa cơ lủi mất. Khi Mít đặc đứng dậy, chú nhìn quanh tự hỏi không biết người nào đã làm cho chú té nhào. Chú chẳng trông thấy một ai. Chú tự nhủ:
“Chắc là có cái gì từ trên trời rơi xuống?" Chú ngẩng đầu nhìn trời nhưng chỉ nhìn thấy mặt trời rực sáng. Nhìn ông mặt trời rực sáng, chú lại nghĩ:
“Cái đó hẳn là từ trên mặt trời rớt xuống; chắc có một mẩu nào rơi ra và rơi trúng đầu mình". Trở về nhà, Mít đặc gặp nhà thiên văn Thủy tinh. Chú Thủy tinh quả thật là táo tợn! Chú lấy những mảnh chai làm thành một thứ kính phóng đại và với nhiều mảnh kính đó, chú làm ra một ống kính khổng lồđể ngắm trăng sao. Vì thế chú trở thành nhà thiên văn. Mít đặc gọi chú:
-‰, Thủy tinh! Cậu biết chuyện gì vừa xảy ra không? Một mảnh mặt trời rơi vào đầu tớđấy! Thủy tinh cười to:
-Chỉ khoác thôi! Nếu vậy thì nó phải đập bẹt cậu ra thành một cái bánh đa. Mặt trời to lắm, to hơn quảđất kia.
-Không thể thế được! Hình như nó chả to hơn cái đĩa đâu,
-Mít đặc trả lời. Thủy tinh giải thích:
Đúng là chúng mình thấy nó y như bằng cái đĩa nhưng tại vì nó ở rất xa. Thực ra, mặt trời là một quả cầu khổng lồ. Mình đã nhìn thấy nó trong ống kính của mình. Nếu nó chỉ rớt xuống một mẩu nhỏ xíu thôi thì cũng đủ phá tan cả thành phố chúng mình. Mít đặc kêu lên:
-Không thể được! Không tin được! Tớ sẽ kể chuyện ấy cho bọn chúng nó nghe, tớ chắc là chúng nó chả biết đâu. Còn cậu thì dù sao cũng cứ nhìn vào ống kính của cậu: biết đâu chẳng có mảnh nào đó rớt xuống thì sao? Mít đặc bỏ chạy liền. Và hễ gặp chú tí hon nào, chú cũng báo tin ngay:
-Này, cậu có biết mặt trời to bằng nào không? Nó to hơn quả đất chúng ta. Có một mảnh mặt trời rời ra và rớt xuống rất nhanh. Chúng mình rồi sẽ chết bẹp ráo. Thật là khiếp! Cậu thử hỏi cậu Thủy tinh mà xem. Ai nghe chú nói cũng cười: người ta biết chú là chàng ba hoa. Ba chân bốn cẳng chạy một mạch vềđến nhà, chú thét tướng lên:
-Anh em ơi! Trốn đi thôi! Có mảnh văng đấy!
-Mảnh nào? Cậu nói cái gì thế?
-Một mảnh của mặt trời, chúng ta rồi sẽ chết bẹp hết! Các cậu không biết sao? Mặt trời to hơn quảđất kia!
-Cậu bịa cái gì thế?
-Mình chả bịa cái gì cả. Chính Thủy tinh đã nói đấy, nó đã nhìn thấy mặt trời trong ống kính của nó. Nghe nói thế, các chú tí hon đều ùa ra ngoài xem có thật là mặt trời đã mất mất một mảnh không. Nhưng mặt trời vẫn rực sáng, làm cho các chú chảy nước mắt, không thấy gì nữa và các chú có cảm giác là mặt trời cũng có khuyết đi tí chút thật. Mít đặc liền kêu:
-Chúng ta rút đi thôi! Rút đi thôi! Các chú chạy vào nhà để thu dọn đồ đạc. Thuốc nước vơ vội bút vẽ và mực màu, Kèn đồng vớ lấy đàn và cái kèn. Bác sĩ Thuốc viên quên bẵng mất túi thuốc của mình, không biết là đểởđâu nữa, chú chạy nháo nhào từ phòng này qua phòng nọ. Vừa lúc Tròn xoay đến bên cửa tay cầm đôi giày cao su, tay cầm cái dù thì chú nghe thấy tiếng Biết tuốt thét:
Đứng lại! Bình tĩnh! Không có chuyện gì xảy ra đâu! Chẳng nhẽ các cậu không biết Mít đặc là anh ba hoa à? Cậu ấy bịa ra cảđấy. Mít đặc thét lên:

-Bịa ư? Nếu các cậu không tin mình thì đi mà hỏi cậu Thủy tinh xem. Cả bọn chạy đi tìm Thủy tinh. Đúng là Mít đặc đã phịa ra cả. Ai cũng cười, cũng giễu Mít đặc:
-Kể ra người ta tin cậu được thì cũng thật là lạ!
-Các cậu tưởng là mình không ngạc nhiên sao? Mình thề với các cậu là mình cũng đã tin đấy. Và Mít đặc là như thế đấy.
Chương 2: Mít đặc muốn trở thành nhạc sĩ
Mít đặc mà làm cái gì thì y như rằng chú chỉ làm nửa chừng nửa vời hay là làm lộn ngược. Khi đọc sách, chú tách bạch ra từng vần mà không bao giờ đọc lên thành tiếng và khi chú viết, bao giờ chú cũng viết theo lối chữ in. Người ta thường bảo là đầu óc chú rỗng không rỗng tuếch, nhưng không phải như vậy đâu, bởi vì chú cũng biết nghĩ ngợi. Dĩ nhiên là nghĩ ngợi ít thôi, đủ để đeo đôi giày vào chân chứ không phải là đeo lên đầu chẳng hạn. Điều đó cũng đòi hỏi chú phải nghĩ ngợi. Nói của đáng tội, chú không phải là người xấu. Chú cũng muốn học tập nhưng chú muốn biết ngay tức khắc kia mà không phải khổ công rèn luyện gì. Song 15 16 điều đó không thể nào làm được, dù là đối với những chú tí hon thông minh nhất. Các cô chú tí hon rất ham thích âm nhạc và Kèn đồng là một nhạc sĩ xuất sắc. Chú có đủ mọi thứ nhạc cụ và thường hay biểu diễn. Mọi người chăm chú nghe và khen ngợi chú. Mít đặc phát ghen tỵ lên với Kèn đồng vì những lời khen đó nên chú đề nghị Kèn đồng:
-Mình định trở thành nhạc sĩ, cậu dạy mình chơi nhạc nhé.
Đồng ý, -Kèn đồng đáp.
-Cậu ưng chọn nhạc cụ nào?
-Cái nào dễ nhất ấy.
Đàn ba-la-lai-ka(*) nhé.
ừ, cậu đưa cái ba-la-lai-ka của cậu cho mình, mình thử xem sao. Kèn đồng đưa đàn cho bạn. Mít đặc gại gại dây đàn và nói:
-Không, cái này kêu kh ẽ quá. Cậu đưa cho mình cái gì kêu to hơn cơ. Kèn đồng đưa cho bạn cây đàn vi-ô-lông. Mít đặc cầm lấy, dùng chiếc vĩ cọ vào dây đàn rồi nói:
-Mình muốn cái nào kêu to hơn nữa.
-Vậy thì cậu lấy cái kèn của mình.
Được, mình sẽ thử xem. Kèn đồng vác cây kèn đồng lớn của chú đến, Mít đặc ra sức thổi nên cái kèn kêu ầm ĩ.
-Tuyệt quá!-Chú reo lên.
-Tốt đấy, -Kèn đồng nói, cậu thích cái kèn thì học chơi kèn đi.
-Tại sao tớ lại phải học nhỉ? Cứ thế là tớ cũng biết chơi rồi,
-Mít đặc nói.
-Mình thấy là cậu chẳng biết cóc gì hết.

-Mình biết đứt đi ấy chứ, cậu nghe này!
-Mít đặc lại ngậm lấy cái kèn và phồng mang trợn mắt lên thổi. Cái kèn thét: “Tuýt, t-u-ý-t!"
-Cậu hét đấy chứ có phải cậu chơi kèn đâu!
-Kèn đồng nói.
-Không, tớ vẫn chơi, chơi mạnh và giỏi lắm.
Đồ ngốc! Vấn đề không phải là chơi mạnh mà là chơi thế nào cho hay!
-Nhưng mà rõ ràng tớ chơi cũng hay đấy chứ!
-A, cậu cho thế là hay à? Nhất định là cậu chả có một chút khiếu âm nhạc nào! Mít đặc nổi cáu:
-Chỉ mình cậu có khiếu âm nhạc thôi đấy? Cậu ghen với tớ chứ gì. Cậu chỉ muốn người ta nghe cậu chơi và ca ngợi cậu thôi.
-Không phải thế, -Kèn đồng đáp.
-Cậu cầm lấy cái kèn của mình và muốn chơi thế nào thì chơi. Thiên hạ tha hồ ca ngợi cậu bởi vì cậu tự thấy cậu chả phải học tập gì nữa.
Được, -Mít đặc đáp và chú lại thổi kèn thật tợn. Nhưng chú vốn không biết chơi nên cái kèn cứ rống lên, và sủa rền rĩ. Kèn đồng cáu tiết lắm rồi. Chú khoác chiếc áo nhung, và đeo vào cổ một cái nơ hồng giả làm cà vạt rồi đi chơi. Tối đến, khi mọi người về nhà, Mít đặc lại đem kèn ra thổi:
-T-u-ý-t! T-u-ý-t! M ọi người phản đối:
-Làm gì mà ầm lên như quỷ thế? Chú giải thích:
-Mình chơi kèn đấy.
-Thôi đi!-Biết tuốt thét.
-Cậu làm điếc cả tai chúng mình!
Điếc tai! Tại vì cậu không quen nghe âm nhạc của mình. Mít đặc đáp.-Bao giờ cậu quen thì cậu sẽ không điếc tai nữa.
-Nhưng mà tớ không thích nghe nhạc của cậu, tớ nhổ vào cái nhạc của cậu ấy! Mít đặc cứ phớt lờ và tiếp tục chơi:

-Tu-ýt! Ru-vu! Kèn kêu to quá! Các chú tí hon cùng la mắng Mít đặc:
-Thôi! Thôi! C ậu xéo đi với cái kèn thổ tảấy đi!
-Các cậu muốn tớđi đâu bây giờ?
-Cậu ra ngoài đồng mà thổi.
-Nhưng mà ngoài đồng chẳng có ai nghe tớ chơi.
-Cậu cứ nhất định là phải có người nghe cậu chơi à?
-Nhất định!
-Thế thì cậu ra phố, hàng xóm láng giềng người ta sẽ nghe cậu. Mít đặc ra đi và thổi kèn dưới cửa sổ nhà bên cạnh, lập tức người ta quát đuổi chú đi xa hơn. Chú lại đến trước cửa nhà khác và cảnh xua đuổi ấy lại diễn ra. Lại một nhà thứ ba nữa. Nhưng lần này, chú nổi đóa lên và đáng lẽ rút lui, chú lại ra sức thổi để trả thù. Vì thế nhà chủ giận dữ bước ra và xông về phía chú. Chú bèn tháo lui với chiếc kèn đồng. Từ bữa đó, Mít đặc thôi không chơi kèn nữa. Và chú kể chuyện lại cho những ai muốn hóng chuyện chú:
“Họ không hiểu nhạc của mình vì họ không đủ trình độ. Khi nào trình độ họ khá, họ sẽ phải yêu cầu mình chơi. Nhưng lúc đó thì đã muộn rồi, mình chẳng chơi nhạc nữa đâu".
Chương 3: Mít đặc học vẽ
Thuốc nước là một họa sĩ có biệt tài. Lúc nào chú cũng mặc chiếc áo khoác dài thõng. Chỉ việc nhìn chú đứng trước giá vẽ, mình bận chiếc áo khoác, tay cầm cái bút và mớ tóc dài hất ra đằng sau cũng đủ hiểu rằng đó là một họa sĩ thực sự. Bởi vì không có ai ưa nghe nhạc của chú, cho nên Mít đặc đã quyết định bước vào nghề hội họa. Chú đến tìm Thuốc nước và bảo:
-Cậu nghe đây, Thuốc nước ạ, mình muốn trở thành họa sĩ, cậu cho mình xin một cái bút và ít mực màu. Thuốc nước vốn không phải là người bủn xỉn, liền lấy cái hộp màu cũ và một cái bút đưa cho Mít đặc. Cũng đúng hôm ấy, Tịt mũi đến thăm Mít đặc. Mít đặc nói:
-Cậu đến thật đúng lúc, cậu ngồi xuống đây để mình vẽ chân dung cho. Tịt mũi vui lòng ngồi xuống ghế và Mít đặc bắt tay ngay vào việc. Để cho tranh vẽ cậu bạn được toàn mỹ, chú lấy những màu đẹp nhất: chú vẽ một cái mũi đỏ hồng, đôi tai xanh nhạt, cặp môi xanh thẫm và đôi mắt màu da cam. Tịt mũi sốt ruột muốn nhìn tí xem sao nên cứ cựa quậy hoài trên ghế. Mít đặc cảnh cáo chú:
Đừng động đậy, nếu không thì mình không bảo đảm là sẽ vẽ giống cậu đâu.
-Hiện giờ đã giống mình chưa?
-Bây giờ thì giống đích cậu rồi, -Mít đặc đáp và lại vẽ thêm một bộ ria to màu tím. Bức họa vừa xong, Tịt mũi đã lao tới:
-Cho mình xem nào! Mít đặc cho phép bạn ngó. Tịt mũi giương mắt hết sức ngạc nhiên:
-Cậu bảo thế này mà giống mình à?
-Hoàn toàn giống.
-Tại sao mình không có ria mà cậu lại vẽ ria cho mình?
-Nhưng... mà vì rồi nó sẽ mọc.
-Còn cái mũi đỏ?
-Chà, để cho cậu đẹp trai hơn.

-Tại sao cậu lại vẽ tóc mình xanh da trời? Tóc mình có xanh thế đâu? ừ, xanh da trời nếu cậu không thích thì mình có thể làm cho nó thành xanh lá cây ngay. Tịt mũi la lên:
-Bức tranh này tồi lắm, tớ xé nó đây.
ồ, ai lại đi phá một tác phẩm nghệ thuật? Tịt mũi định vớ lấy bức tranh, thế là hai chú đánh nhau, ầm ĩ đến nỗi Biết tuốt phải chạy đến, cùng với bác sĩ Thuốc viên và các chú tí hon khác.
-Sao hai cậu lại đánh nhau? Tịt mũi thét:
-Các cậu làm trọng tài cho bọn mình. Cậu ấy vẽ ai vậy? Cóc phải là mình đâu!
Đúng rồi! Cậu ấy vẽ cái gì à? Một thằng bù nhìn giữ dưa. Mít đặc giải thích:
-Các cậu không đoán ra nổi bởi vì mình không ghi rõ là mình vẽ ai. Mình sẽ viết ngay lập tức, thế là hai năm rõ mười. Chú lấy cây bút chì và kẻ chữ:
“tịt mũi" bằng những chữ in thật to vào dưới bức tranh rồi chú treo lên tường và nói:
-Mình treo lên đây cho mọi người đều thấy. Tịt mũi nói:
-Mình bảo cho cậu biết trước là khi nào cậu đi ngủ, mình sẽ đến lấy xuống và xé đi đấy.
Đêm nay mình sẽ không đi ngủđể canh, -Mít đặc trả lời. Tịt mũi tức giận bỏ về nhà còn Mít đặc tối đó không ngủ thật. Khi mọi người đã ngủ, chú lấy mực màu và cặm cụi vẽ. Chú vẽ chú Tròn xoay người béo tròn suốt cả bề ngang tờ giấy; chú Nhanh nhảu thì có bộ giò gầy như que tăm và có cái đuôi như đuôi chó, không hiểu vì sao? Chú thợ săn Viên đạn thì đang cưỡi con chó Mực. Còn bác sĩ Thuốc viên thì chú vẽ vào giữa mặt một cái nhiệt kế để thay cho chiếc mũi. Và Biết tuốt thì ghê gớm hơn, được tặng một đôi tai lừa. Những bức chân dung ấy nói chung vẽ rất buồn cười, và kỳ quặc.
Sáng ra, Mít đặc đem treo lên tường và ghi tên các chú bên dưới các bức tranh: thế là căn buồng trở thành một phòng triển lãm thật sự. Bác sĩ Thuốc viên tỉnh dậy đầu tiên; trông thấy các bức tranh, chú liền phá lên cười. Chú cho là nét vẽ rất khá, chú đeo kính vào rồi lại gần, đi từ bức này qua bức khác; chú ngắm nghía mãi, miệng không ngớt cười. Chú nói:
-Hoan hô Mít đặc! Mình chưa bao giờ no cười đến thế. Rồi cuối cùng chú dừng lại bên bức chân dung của mình và cất giọng hỏi nghiêm nghị:
-Người nào đây? Chắc cậu sẽ bảo là mình đây chứ gì? Không, cóc phải mình đâu! Bức tranh này thất bại rồi, cậu bóc ngay nó đi thôi.
-Không, cứ để nó đấy, -Mít đặc đáp. Bác sĩ Thuốc viên không hài lòng:
Được, mình thấy cậu đã ốm rồi đấy: chắc là mắt cậu bị đau cái gì cho nên cậu mới vẽ một ống nhiệt kế vào chỗ cái mũi của mình. Chiều nay, mình sẽ cho cậu uống thuốc tẩy. Món thuốc tẩy thì Mít đặc không tài nào chịu nổi cho nên chú phản đối:
Đừng làm thế, bây giờ mình đã rõ rồi, bức tranh này hỏng.
Vừa nói, chú vừa hạ bức tranh xuống và xé nát. Chú thợ săn Viên đạn là người ngủ dậy thứ hai và đứng trước các bức chân dung, chú rất lấy làm khoái chí. Chú cười ngặt cười nghẽo. Nhưng rồi chú đứng sững lại khi thấy bức tranh vẽ chú và chú bực mình ngay. Chú quát tháo:
-Cái này tồi quá, hỏng quá. Cậu phải tháo nó ngay lập tức!
Nếu không, tớ không cho cậu cùng đi săn nữa. Đích thị là Mít đặc còn muốn đi săn nữa cho nên chú vội vàng tháo bức tranh xuống. Đối với các chú tí hon khác cũng xảy ra câu chuyện tương tự. Chú nào cũng cười trước chân dung kẻ khác nhưng thảy đều nổi xung lên khi thấy bức họa vẽ mình. Người ngủ nhiều nhất là Thuốc nước, chú bao giờ cũng thức dậy muộn nhất. Vừa trông thấy bức chân dung của chú ở trên tường, chú đã nổi cáu. Thế mà là một bức chân dung ư? Thật là phản nghệ thuật! Một sự bôi bác bẩn thỉu, không hơn không kém. Chú vớ lấy, xé ra và bắt Mít đặc trả lại bút vẽ và các mực màu. Bây giờ chỉ còn lại bức tranh của Tịt mũi, Mít đặc ôm trong tay và đem đến nhà bạn.
-T ịt mũi, nếu cậu thích tấm chân dung này thì mình cho cậu đấy. Chúng ta xử hòa với nhau nhé. Tịt mũi xé vụn bức tranh.
Đồng ý là chúng ta xử hòa nhưng nếu cậu lại giở trò ra thì sẽ sinh chuyện đấy. Mít đặc đáp:
-Mình sẽ không bao giờ vẽ nữa. Mình mất công vẽ mà chẳng ai nói một lời cám ơn, ai cũng bất bình và gây sự với mình. Không, mình chả thèm làm họa sĩ nữa đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận