Chuyến phiêu lưu của Mít đặc và các bạn

Chương 17
Ở thành phố Diều
Thành phố Diều ở trên bãi cát dọc bờ sông. Ở đây không có cây cối nên phố xá không đẹp bằng ở Thành phố Xanh. Nhưng trái lại, hoa thì chỗ nào cũng có, y như Thành phố Hoa ấy. Nhà cửa thì rất xinh xắn. Nóc nhà nào cũng có một mũi tên và ở đầu mũi tên có một con gà trống bằng gỗ có thể quay theo gió hoặc là một chiếc cối xay nhỏ xíu luôn luôn cử động, có nhiều cái cối lại có còi cứ kêu rít không ngớt. Và trên bầu trời của thành phố lúc nào cũng có những cánh diều bay liệng vì thả diều là một thú vui của dân thành phố. Họ buộc vào chiếc diều những băng giấy dài rồi thả căng dây ra, thế là cái diều rít lên trong gió thành một tiếng động đến khó nghe, cứ y như tiếng ong vo ve vậy. Tiếng động bát nháo ấy hòa lẫn với tiếng còi, làm thành một thứ tiếng ồn ào liên tục. Tất cả các cửa sổ đều có lưới che, thứ lưới bằng gỗ mà người ta thường che kín cửa mỗi khi có các trận đá bóng vì các chú tí hon ở đây vừa ham chơi diều lại vừa mê đá bóng. Những tấm lưới ấy bảo vệ an toàn cho các khung cửa kính mà ánh sáng vẫn rọi vào nhà. Chúng ta phải thừa nhận rằng không hiểu vì sao quả bóng đáng lẽ phải lăn đi đúng nơi đúng chỗ thì lại cứ nhè vào các cửa kính mà lao tới. Xe ô-tô đã bon vào phố chính, vài phút sau nó quặt vào một phố rẽ ngang rồi dừng lại trước một cái cổng lớn làm bằng ván gỗ có đục một cái cửa nhỏ. Bên trên chiếc cổng, có một mũi tên bằng gỗ mang một khối Thủy Tinh tròn sáng bóng phản chiếu rõ như chiếc gương cả cảnh phố xá với nhà cửa, hàng rào và chiếc xe ô-tô vừa đỗ lại. Bánh vòng – đó là tên chú tài xế – xuống xe, lại gần hàng rào và ấn vào một cái nút. Lập tức cánh cửa mở ra lặng lẽ. Chú bảo Bu loong và Đinh vít:
- Lại đây, mình sẽ giới thiệu các cậu với Đinh ốc một tay rất ngộ, rồi các cậu sẽ biết.
Ba người vào trong sân, tiến về phía ngôi nhà và leo lên một cái thềm nhỏ bằng đá. Bánh vòng lại ấn vào một cái nút và một lần nữa, cái cửa lại lặng lẽ mở ra. Ba chú bước vào ngưỡng cửa một gian phòng vắng ngắt. Các chú chỉ thấy một cái võng treo trên tường, trên võng có một chú tí hon bận quần áo xanh đang nằm ngủ, tay nhét vào túi, chân bắt chéo lên nhau. Bánh vòng gọi:
- Cậu còn ngủ cơ à, Đinh ốc? Trời sáng bạch ra từ lâu rồi!
Đinh ốc quay mình về phía ba ông khách, đáp:
- Không, mình có ngủ đâu, mình đang nghĩ đấy.
Bánh vòng nói tiếp:
- Mình giới thiệu với cậu đây là các cậu thợ máy Bu loong và Đinh vít, các cậu ấy đang cần một cái mỏ hàn đấy.
Đinh ốc đáp:
Chào các cậu. Mời các cậu ngồi xuống.
Ngồi xuống ư? Ngồi vào cái gì? Bu loong và Đinh vít bối rối đưa mắt nhìn quanh. Nhưng Đinh ốc đã giơ tay ra, ấn vào một cái nút ở gần chiếc võng. Lập tức ba chiếc ghế ở trong bức tường trước mặt bật ra như kiểu những cái ghế ở rạp hát. Bu loong và Đinh vít ngồi xuống. Đinh ốc nói:
- Các cậu thấy đấy, ở đây chỗ nào cũng có nút cả. Bấm vào một cái nút, thì cổng mở; bấm một cái khác thì các ghế hiện ra; muốn có cái bàn thì cũng làm như thế…
Vừa nói, chú vừa bấm vào một cái nút thì một cái bàn đã từ trong tường bật ra, suýt nữa thì nó đập trúng vào đầu Bu loong. Đinh ốc hỏi:
- Có tiện không các cậu?
- Thật là kỳ diệu! – Bu loong đáp và sợ hãi đưa mắt nhìn quanh.
Đinh ốc nói, rất tự hào:
- Kỹ thuật cao đi đến chỗ kỳ ảo rồi đấy!
Bánh vòng nói:
- Có điều bất tiện là ta chỉ có thể ngồi ở gần tường thôi.
Nhà phát minh đáp:
- Chính mình đang nghĩ cách để đưa cái ghế ra xa hơn nữa.
Đinh vít nói:
- Có lẽ làm những cái ghế bình thường thì giản tiện hơn.
Đinh ốc vui vẻ trả lời:
- Ý kiến hay đấy! Mình phải chế ra một cái ghế thật đơn giản, thật bình thường mới được! Cái gì thật là thiên tài bao giờ cũng rất đơn giản. Cậu cũng là thợ máy đấy phải không?
Đinh vít đáp:
- Phải. Cả hai đứa chúng mình đều là thợ máy.
- Các cậu đến đây để kiếm cái mỏ hàn à?
Đinh ốc lại bấm vào một cái nút, chiếc võng liền nhẹ nhàng hạ xuống. Hai ông khách hết sức ngạc nhiên vì cái võng hạ sát xuống đất mà Đinh ốc vẫn nằm dài trong võng.
Đinh ốc đứng dậy nói:
- Các cậu mà nằm cái võng thường thì khi bước xuống đất các cậu có thể bị vướng cẳng trong dây võng và ngã lộn nhào dập mũi ra ấy. Nhưng dùng cái võng cơ khí hóa này của mình thì hoàn toàn tránh được sự nguy hiểm đó, các cậu vừa trông thấy đấy. Mình chỉ việc để cho nó hạ từ từ xuống đất rồi đứng lên thôi. Lúc nào muốn nằm võng thì chẳng có gì là phiền phức: mình nằm xuống cái võng để ở dưới đất rồi ấn vào cái nút, thế là cái võng lại lên cao tùy ý mình muốn.
Đinh ốc bắt đầu đi đi lại lại trong phòng và bấm vào một loạt nút khác, lập tức hiện ra nào tủ ngăn, nào bàn ghế. Rồi chú ấn vào cái nút cuối cùng, một cái cửa mở ra và ba ông bạn thấy chú biến vào trong một cái hầm! Một phút sau từ ngoài sân, chú gọi:
- Các cậu lại đây!
Nghe tiếng nói vọng từ ngoài sân vào, ba chú liền bước ra.
- Đây là ga-ra xe của mình!
Đinh ốc nói và dẫn các bạn đi đến một cái nhà chứa xe bằng gạch có cửa sắt khép kín. Chú bấm vào cái nút, cánh cửa cuốn lên như cái màn ở rạp hát. Bên trong có một chiếc xe ô-tô kỳ dị với một đống bánh xe. Đinh ốc giải thích:
- Xe này chạy bằng hơi và có hệ thống làm nguội máy bằng nước ướp lạnh bạc hà. Nó có tám bánh, bốn bánh bên trên và bốn bánh bên dưới xe. Thường thì nó chạy bằng bốn bánh dưới còn bốn bánh trên để phòng trường hợp xe đi lộn ngược. Tất cả các bánh xe đều lắp nghiêng để cho ô-tô không những có thể chạy như mọi xe khác mà còn có thể chạy bằng mặt phải, chạy cả mặt trái và ngả lưng xe ra mà chạy, bốn bánh chổng lên trời. Kết quả là không có tai nạn gì nữa hết.
Chú leo lên xe và cho xe chạy theo đủ cả bốn kiểu mà chú vừa mới nói. Sau đó chú lại tiếp tục giảng giải:
- Cái bình bình thường đã được thay bằng một cái nồi dùng để đun nước đường. Nhờ có hơi nước, sức ép càng mạnh và bánh xe càng quay nhanh hơn. Sau cái nồi có một chiếc ống chứa nước ướp lạnh bạc hà dùng để làm nguội máy. Nước đá bị hun nóng tan ra và chảy qua cái ống vào nồi để làm dầu mỡ bôi máy. Cái xe này có thể thay đổi tốc độ từ số một đến số bốn. Nó có thể đi giật lùi và đi nghiêng một bên xe. Nó có cả máy giặt, vừa chạy vừa giặt quần áo. Khi nào đỗ lại, nó có thể bổ củi, gọt vỏ khoai, nhào đất sét nặn gạch.
Bu loong và Đinh vít ngạc nhiên quá sức, hai chú mê mẩn cả người trước cái xe kỳ lạ ấy. Hai chú bước vào xưởng của Đinh ốc ngổn ngang những đồ sắt. Những chiếc xe đạp cũ kỹ nằm giữa đống bàn đạp, dây xích và ghi đông; có cả một đống con quay nữa. Đinh ốc lục lọi khắp nơi mà không tìm thấy cái mỏ hàn đâu cả. Đột nhiên chú vỗ trán nói:
- Mình ngốc quá. Mình để quên nó ở nhà cậu Cả láu rồi. Các cậu chịu khó đến đấy mà tìm vậy.
Bánh vòng đáp:

- Một nhà văn.
Đinh vít nói:
- Thật thế à? Mình rất muốn làm quen với cậu ta xem sao. Mình chưa trò chuyện với một ông nhà văn nào bao giờ.
Bánh vòng ngồi vào chỗ tay lái, hứa hẹn:
- Được rồi, mình sẽ đưa các cậu đến làm quen với cậu ta đây. Một con người khá thú vị.
Chương 18
Thăm Cả láu
Cả láu đứng ở trước cửa sổ mở rộng của căn phòng làm việc, tay chắp lên ngực, mắt đăm đăm nhìn về phía chân trời, chú có vẻ đang mơ mộng. Mớ tóc dày của chú rủ xuống tận gáy; cặp lông mày đen rậm đứng thẳng hàng khẽ cau lại làm cho nét mặt chú có vẻ nghĩ ngợi đăm chiêu. Chú đứng im không động đậy, khi ba bạn của chúng ta đi vào phòng và Bánh vòng cất tiếng lanh lảnh chào chú, giới thiệu hai ông bạn mới với chú và nói rõ lý do họ đến thăm chú. Cả láu vẫn tiếp tục nhìn qua cửa sổ, vẻ chăm chú như đang theo đuổi một ý nghĩ tinh tế hay cực kỳ phức tạp nào đó đang quay cuồng trong đầu óc chú không tài nào dứt ra nổi. Bánh vòng tỏ ra bối rối, chú nhún vai và đưa mắt nhìn Bu loong và Đinh vít như có ý nói: “Các cậu xem đấy, mình đã báo trước cho các cậu rồi mà!”.
Cuối cùng, như chợt tỉnh giấc mộng, Cả láu quay về phía ba chú tí hon và kéo dài giọng một cách trịnh trọng, với một giọng êm dịu thật dễ nghe:
- Xin chào các bạn! Các bạn thứ lỗi cho, có thể nói là vừa rồi mình không có mặt ở đây. Mình đang buông thả hết những suy tư sang các lĩnh vực xa xôi.
Rồi chú tự xưng tên, và chìa tay ra cho Bu loong. Bu loong siết chặt cái bàn tay mềm như bún ấy và cũng xưng tên.
- Cả láu! – Cả láu nhắc lại với giọng nói êm êm và dịu dàng khoát tay chìa ra cho Đinh vít.
- Đinh vít! – Đinh vít đáp lại và cũng siết chặt “lá bún”.
- Cả láu! – Cả láu lặp lại lần thứ ba và giơ tay ra cho chú tài xế.
- Chúng mình quen nhau rồi còn gì! – Bánh vòng trả lời.
- À phải, cậu Bánh vòng! – Cả láu nói, ra vẻ ngạc nhiên. – Chào bạn. Xin mời các bạn ngồi.
Họ cùng ngồi xuống.
- Thế ra các bạn đã quen cậu Đinh ốc rồi à? – Cả láu hỏi, tỏ ra rằng chú vẫn nghe rõ Bánh vòng vừa nói mặc dù chú đã thả hết suy tư của mình sang những lĩnh vực xa xôi.
- Chắc là bạn Đinh ốc đã cho các bạn xem bộ bàn ghế gắn liền của bạn ấy rồi đấy nhỉ. Ha-ha-ha!
Thấy Bu loong quả quyết gật đầu. Cả láu có một vẻ mặt khá buồn cười, xoa xoa đầu gối một cách khoan khoái rõ rệt.
- Hừm, các nhà sáng chế ấy đều là những hạng người kỳ dị. Các bạn thử nói cho mình xem tại sao lại phải cần đến những thứ bàn xòe cụp, thứ tủ tự mở ấy và cả cái võng cứ nhấc lên hạ xuống ấy? Mình ưa ngồi thật vững trong một cái ghế bình thường, thuận tiện thôi, chỉ cần nó đừng rít lên khi mình đứng dậy là được và mình thích nằm trong một cái giường bình thường miễn là nó đừng nhún lên nhún xuống trong khi mình đang nằm. Mình không hiểu những cái đó dùng để làm gì? Không ai có thể bắt mình nằm ngủ trong một cái giường như vậy được?
Bánh vòng đáp:
- Không ai bắt buộc bạn làm thế đâu! Bạn Đinh ốc là nhà sáng chế cho nên bạn ấy cố cải tiến tất cả những cái mà bạn ấy trông thấy. Không phải là lúc nào bạn ấy cũng thành công nhưng bạn ấy có nhiều sáng chế và là một người thợ có tài đấy.
Mình có nói rằng không đâu. Về mặt nghề nghiệp của bạn ấy, mình thấy là rất cừ.
- Ừ, rất cừ, phải thừa nhận như vậy. Bạn ấy đã làm được cả một cái máy ghi âm cho mình đấy.
Bu loong hỏi:
- Máy ghi âm là cái gì?
- Một cái máy nói. Các cậu xem này!
Cả láu dẫn các chú tí hon đến gần một cái bàn và chỉ vào một chiếc máy nhỏ.
- Cái két nhỏ này hay cái va-li nhỏ này, các cậu có thể gọi nó như vậy cũng được, có một cái lỗ nhỏ bên cạnh. Các bạn chỉ việc nói vài tiếng trước cái lỗ ấy rồi ấn vào một cái nút là lập tức cái máy ghi âm này nó nhắc lại thật đúng như lời các bạn đã nói.
Cả láu quay về phía Bu loong:
- Bạn có muốn thử không?
Bu loong để sát mồm vào cái nắp và nói:
- Bu loong, Bu loong, Đinh vít, Đinh vít.
- Bánh vòng nữa. – Bánh vòng nghiêng người vào, nói tiếp.
Cả láu bấm vào cái nút của máy ghi âm, và ba ông bạn rất ngạc nhiên khi nghe thấy cái máy lặp lại bằng một giọng Tịt Mũi: “Bu loong, Bu loong, Đinh vít, Đinh vít, Bánh vòng nữa”.
Đinh vít hỏi:
- Bạn cần cái máy nói này để làm gì?
- Để làm gì à? – Cả láu kêu lên – Đối với người viết sách nếu thiếu cái dụng cụ này thì cũng như thiếu cánh tay ấy. Mình có thể đặt cái máy ghi âm này vào bất cứ nhà nào. Nó sẽ ghi lấy tất cả những điều người ta trò chuyện. Sau đó, mình chỉ việc chép những lời nó nhắc lại, thế là mình có ngay một truyện ngắn hay một thiên tiểu thuyết hẳn hoi.
Đinh vít nói:
- Đơn giản thế thôi ư! Mình đọc sách thấy nói là nhà văn phải có cảm hứng, phải tưởng tượng cơ mà!
Cả láu khoái chí đáp:
- Tưởng tượng à! Người ta viết trong sách như vậy đấy. Nhưng cậu hãy thử tưởng tượng ra một cái gì xem nào? Chẳng cần đến bạn, người ta đã nghĩ ra mọi chuyện rồi. Chuyện gì cũng đã có cả. Thành ra bạn chỉ việc bê lấy mọi chuyện thực ấy, có khi có chuyện hay mà chưa nhà văn nào viết ra nổi.

Bu loong nói:
- Nhưng có phải ai ai cũng đồng ý cho cậu đặt cái máy ghi âm vào trong nhà họ đâu!
- Ồ, mình có mưu mẹo chứ! Mình xách cái máy ghi âm đến làm cho họ cứ ngỡ là cái va-li và lúc đi ra, mình giả vờ để quên nó ở dưới gầm bàn hay dưới cái ghế nào đó. Một lát sau, mình tha hồ mà nghe những điều họ đã nói trong lúc mình vắng mặt. – Cả láu nói.
Đinh vít nói:
- Như thế mà thú vị đấy. Thế họ nói gì nào?
- Ừ, còn thú hơn cả điều mình muốn nữa cơ. – Cả láu xác nhận – Thiên hạ họ chả trò chuyện gì đâu, họ chỉ cười chán rồi lại kêu meo meo, sủa gâu gâu nhặng sị lên rồi lại còn gáy cúc cù cu nữa.
Bu loong nói:
- Lạ thực!
- Đúng như vậy đấy! – Cả láu trả lời – Mình mà có mặt ở đó thì họ còn trò chuyện bình thường và nói đâu ra đấy nhưng hễ mình đi khỏi là họ lại nói tầm bậy ngay. Đây này, mình mở cái băng ngày hôm qua cho các bạn nghe nhé, mình đến nhà tụi bạn rồi lúc ra đi, mình để cái máy ghi ở dưới gầm bàn.
Cái băng nằm dưới nắp va-li, Cả láu ấn vào cái nút cho nó quay. Những tiếng rít nổi lên rồi có cái gì như tiếng động cửa: sau một phút im lặng thì có tiếng cười và một tiếng nói: “Dưới gầm bàn ấy”, rồi có tiếng động ghế và lại đến một chuỗi cười. Có tiếng gáy “cúc cù cu” và “sủa gâu gâu, kêu meo meo”. Một giọng nói tiếp: “ Đến lượt mình hí nhé!”. Một tiếng ngựa hí cất lên và lấp trong những tiếng cười ầm ĩ.
Cả láu dang tay hỏi:
- Các bạn xem… À không, các bạn có nghe thấy không?
Bu loong nói:
- Có, nhưng mình không hiểu là những cái ấy có thể giúp ích gì cho việc viết tiểu thuyết cơ chứ.
Bánh vòng nói:
- Mình tiết lộ cho bạn điều bí mật ấy Cả láu nhé. Trong thành phố này, ai người ta cũng biết cái máy ghi âm của bạn cho nên bạn mà đi khỏi là họ nói đủ thứ tầm bậy.
- Để làm gì vậy?
- Tại bạn chơi xỏ họ thì họ chơi xỏ lại bạn chứ sao. Bạn muốn nghe trộm những điều họ nói khi bạn vắng mặt, họ biết thế nên họ cố ý kêu thét rên gào để giễu bạn thôi.
- À, ra thế đấy? Được rồi, mình sẽ chơi lại họ cho mà xem. Mình sẽ đặt cái máy ghi âm vào dưới cửa sổ nhà họ, nó vẫn cứ hiệu nghiệm, và còn đây nữa, theo ý các bạn cái này là cái gì nào? – Cả láu chỉ vào một công trình rườm rà nom giống như cái lều xếp lại hay là cái dù thật lớn.
Đinh vít đoán:
- Chắc đó là cái dù?
- Không phải, bộ bàn ghế gấp và lưu động cho nhà văn đấy. Ví thử các bạn phải miêu tả cảnh rừng thì các bạn chỉ việc đi vào rừng rồi mở cái bàn ra và ngồi xuống đường hoàng mà ghi chép tất cả những điều các bạn trông thấy diễn ra xung quanh.
Cậu ta bảo Đinh vít:
- Bạn hãy thử ngồi vào xem.
Trên chiếc cán gỗ có một cái nút làm cho Đinh vít cứ ngỡ là một cái dù. Cả láu ấn vào cái nút. Lập tức chiếc dù mở ra và biến thành một bộ bàn ghế dính liền nhau. Đinh vít ngồi xuống nhưng chú phải co cẳng lại mới ngồi vào bàn được.
Cả láu nói:
- Bạn cảm thấy thoải mái ngay và đồng thời cảm hứng cũng xuất hiện. Ngồi như thế thú hơn ngồi trên cỏ hay dưới đất nhiều.
Đinh vít thì chẳng thấy đường hoàng và có hứng hiếc gì hết. Trái lại, chú chỉ thấy đau chân đau cẳng ghê gớm thôi, nên chú muốn mau chuyển câu chuyện sang hướng khác, ra khỏi cái bàn chú hỏi:
- Bạn đã viết quyển sách nào?
- Mình chưa viết được quyển nào cả. – Cả láu thú nhận – Làm nhà văn có phải là chuyện chơi đâu. Trước khi trở thành nhà văn, mình phải lo kiếm một vài thứ như các bạn đã xem đấy. Mà mình cam đoan với các bạn là chẳng phải giản đơn đâu. Trước hết mình sắm cái bàn lưu động, phải mất mấy năm mới được đấy. Rồi đến cái máy ghi âm. Các bạn có biết các ông thợ máy làm việc lâu la như thế nào không, nhất là bạn Đinh ốc: bạn ấy phải mất hai năm rưỡi trời mới sáng chế ra cái máy ấy đấy. Bạn ấy cũng chả nghĩ gì đến chuyện mình phải chờ đợi bạn ấy đâu: bạn ấy cứ phớt đều thôi. Bạn ấy không hiểu là mình cũng làm một công việc sáng tạo. Mình cũng biết cái máy ghi âm là một thứ máy phức tạp rồi, nhưng mà tại sao bạn ấy lại cứ muốn làm cho nó phức tạp thêm nữa chứ?
Đinh vít hỏi có vẻ thông cảm:
- Bạn ấy làm nó phức tạp thêm ra à?
- Ừ! Đáng lẽ là làm cái máy ghi âm cho mình thì bạn ấy lại muốn là nó kiêm cả máy hút bụi nữa. Mà mình thì cần gì cái máy hút bụi cơ chứ? Thế là mất đứt một năm rưỡi. Nhưng bây giờ có nó rồi, mình chẳng cần cái gì to tát hơn nữa. – Cả láu nói.
Đinh vít đáp:
- Giá kiếm được một cái máy có thể nghĩ thay cho nhà văn thì tốt đấy.
Cả láu nói:
- Cậu nói rất có lý.
Nhìn qua cửa sổ thấy mặt trời đã xế, ba ông bạn liền từ biệt Cả láu, đem cái mỏ hàn ra về. Đinh vít bảo Bánh vòng:
- Về đi thôi, trời sắp tối sập xuống rồi.
- Đừng vội, mình sẽ đánh xe đưa các cậu về, chỉ nháy mắt là tới nơi thôi. Nhưng trước khi đi, ta hãy đánh chén tí đã chứ.
Thế rồi Bánh vòng dẫn hai chú bạn về ăn cơm trưa ở nhà chú.

Chương 19
Thuốc Nước làm việc
Trong lúc Bu loong và Đinh vít dạo quanh Thành phố Diều để tìm cái mỏ hàn thì ở Thành phố Xanh đã xảy ra một chuyện trọng đại. Sáng dậy, Thuốc Nước bắt tay vào vẽ chân dung cô Bạch tuyết. Chú vẽ mất gần hai giờ đồng hồ nhưng có thể nói là chú đã thành công. Bức tranh nom rất giống. Nhiều người cho là cô Bạch tuyết trong tranh còn đẹp hơn người thật kia. Nhưng mà chẳng đúng như vậy. Cô có cần họa sĩ tô vẽ thêm cho cô đâu. Nếu Thuốc Nước đã diễn tả được vẻ đẹp của cô thì cũng chỉ là do nghệ thuật thực sự, đặc biệt là ngành hội họa, đòi hỏi thôi. Người ta đã đem bức tranh xuống gian buồng dưới nhà và treo lên tường, để tất cả các cô tí hon muốn xem tranh đều có thể đến xem được. Phải nói là số người xem rất đông và khi xem rồi thì các cô chỉ có mỗi một ước muốn là được Thuốc Nước vẽ cho thôi. Nhưng Bạch tuyết không cho ai được lên gác vì Mắt xanh đang ngồi cho Thuốc Nước vẽ nên không được quấy rầy họa sĩ. Mít Đặc ở lại trên gác để bày cho Thuốc Nước những ý kiến vớ vẩn vì chú muốn làm ra vẻ ta cũng biết hội họa đây. Chú chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới nhà.
- Ai làm ầm ĩ lên thế? Đi về đi! – Chú vừa xuống cầu thang vừa thét.
Các cô tí hon chẳng nao núng chút nào, các cô chỉ ước được lên chỗ họa sĩ làm việc thôi. Các cô vây quanh Mít Đặc, van nài chú và gọi chú là “Mít Đặc thân mến”.
- Được, các cô xếp hàng đi. – Chú nói và đẩy các cô về phía tường. – Xếp hàng đi, các cô nghe chưa, nếu không tôi đuổi các cô đi bây giờ!
Bạch tuyết la lên:
- Cậu là người thô lỗ lắm, ăn nói như vậy à? Này, tôi đến phải phát ngượng lên vì cậu đấy.
Mít Đặc làu bàu:
- Được rồi! Được rồi!
Một cô tí hon rón rén đi vào, và thừa dịp đang lộn xộn cô lủi đến tận cầu thang bắc lên gác. Mít Đặc lao ngay theo cô bé và định nắm chặt lấy cánh tay cô ta. Nhưng cô đứng lại kiêu hãnh nhìn chú và giơ ngón tay lên dọa chú:
- Khẽ thôi nào! Tôi là nhà thơ đây, được ưu tiên.
Câu trả lời ấy làm cho chú kinh ngạc: nhân lúc chú đang bối rối, cô ta quay lưng lại và thong thả leo lên cầu thang.
- Cô ta nói cái gì thế nhỉ? Cô ta làm nghề gì vậy?
Các cô tí hon đáp:
- Cô ấy là nhà thơ của chúng tôi. Cô ấy làm thơ đấy.
- A! Chúng tôi cũng có một nhà thơ. Cậu ta là học trò của tôi. Ngày xưa, tôi đã dạy cho cậu ta làm thơ nhưng bây giờ thì cậu ta làm lấy thôi.
- Thật ư? Thế cậu cũng đã là nhà thơ đấy à?
- Ừ.
- Cậu tài giỏi quá đi mất! Cậu đã làm họa sĩ này, rồi lại làm thi sĩ này…
- Và làm nhạc sĩ nữa. – Mít Đặc nói tiếp một cách tự mãn.
- Ồ! Cậu đọc cho chúng tôi nghe một bài thơ của cậu xem nào.
Mít Đặc đáp làm như chú rất bận:
- Sau đã, bây giờ tôi không có thì giờ.
- Nhà thơ của các cậu tên là gì thế?
- Hoa Giấy.
- Thật là lạ!
Các cô tí hon vỗ tay nói.
- Nhà thơ của các cậu tên là Hoa Giấy còn nhà thơ của bọn tôi tên là Hoa dại. Hai cái tên nghe giống nhau ghê nhỉ. Đúng không nào?
Mít Đặc nói:
- Đúng tí thôi.
- Hoa dại, cậu có thích cái tên ấy không?
- Tạm được.
- Giá cậu mà được nghe thơ của cô ta nhỉ! A! Thơ hay đến thế thì thôi. Lên gác đi, chắc là cô ta sẽ ngâm thơ đấy, tôi muốn xem cậu có thích thơ của cô ta không nào.
- Được rồi, tôi lên đây! – Mít Đặc đồng ý.
Chú thấy Thuốc Nước đang hoàn thành bức chân dung của Mắt xanh còn Hoa dại ngồi trên phản đang nói chuyện âm nhạc với Kèn Đồng. Tay chắp sau lưng, Mít Đặc dạo quanh gian phòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nữ thi sĩ. Cô nói:
- Sao cậu cứ đi đi lại lại như con thoi thế? Cậu hãy ngồi xuống nào, cứ nhìn thấy cậu cũng đủ làm cho người ta nhức đầu chóng mặt rồi!
Mít Đặc thô lỗ đáp:
- Cô đừng có làm bộ làm tịch nữa, nếu không tôi sẽ ra lệnh Thuốc Nước không vẽ cho cô nữa đâu.
Cô ta quay về phía họa sĩ:
- A! Cậu ấy có thể ra lệnh cho cậu được à?
- Ừ, cậu ấy thì gì mà chẳng làm được.- Thuốc Nước trả lời, chú đang mải mê vẽ nên cũng chẳng nghe rõ Mít Đặc đã nói cái gì.
Mít Đặc nói tiếp:
- Đấy nhé, ở đây ai cũng phải phục tùng tôi, vì tôi là chỉ huy.
Thấy chú có quyền lực trong đám các bạn, cô muốn làm lành với chú:
- Có phải cậu đã sáng chế ra quả cầu phải không?
- Cô còn muốn ai vào đó nữa!
- A! Tôi sẽ làm thơ tặng cậu.
- Thơ thẩn mà làm gì!
Cô nói với một giọng êm êm như hát:

- Cậu đừng nói thế! Cậu chưa nghe thơ tôi bao giờ đấy nhỉ, cậu có muốn tôi đọc thơ cho cậu nghe không?
Chú trả lời, ra vẻ đồng ý:
- Được, cô đọc đi.
- Đây là bài thơ tôi vừa mới sáng tác xong, nhan đề là
Con muỗi
Tôi bắt con muỗi,
Nó kêu vo ve,
Tôi yêu nó ghê,
Nhưng rồi một buổi
Nó buồn rũ rượi.
Tôi thương vô cùng
Giữ thì ác hung…
Có lẽ tốt hơn
Tôi bắt con kiến,
Kiến cũng buồn nản,
Tôi thả nó ra.
Chơi đã chán chê
Thôi, tôi đọc sách.
Thuốc Nước phải vỗ tay thốt lên:
- Hoan hô! Hoan hô!
Kèn Đồng tán thành:
- Thơ hay lắm. Không những nói về con muỗi mà lại còn bảo ta phải yêu quý sách vở. Thật là những câu thơ bổ ích.
- Tôi còn làm nhiều bài khác nữa cơ.
Hoa dại đáp và cô liền ngâm một bài thơ nữa, nội dung bài thơ không nói về con muỗi mà là con chuồn chuồn và kết thúc như sau:
“Vá quần vá áo, bạn ơi!”.
Rồi lại đến một bài khác kết thúc là:
“Rửa tay thật kỹ” và một bài thơ nữa chấm dứt bằng câu:
“Quét nhà sạch bong”.
Trong lúc ấy, Thuốc Nước đã vẽ xong chân dung của Mắt xanh. Mọi người xúm quanh giá vẽ, trầm trồ:
- Tuyệt thật! Đẹp quá đi mất!
Hoa dại nói:
- Cậu Thuốc Nước thân mến ơi, cậu có thể vẽ tôi mặc áo dài xanh được không?
- Sao lại áo xanh? Áo cô màu lá cây cơ mà! – Thuốc Nước băn khoăn trả lời.
- Thế thì đã sao cơ chứ? Đối với cậu, thì áo nào cũng như nhau thôi, áo tôi xanh lá cây thì cậu sẽ vẽ nó thành xanh biếc. Nếu tôi biết Mắt xanh mặc áo xanh biếc mà đẹp đến thế thì tôi cũng mặc áo xanh biếc.
Thuốc Nước đồng ý:
- Được.
- Tôi muốn cậu cũng vẽ cho tôi đôi mắt xanh biếc cơ.
Họa sĩ lắc đầu nói:
- Mắt cô nâu cơ mà.
- Cậu Thuốc Nước thân mến, tôi van cậu đấy. Nếu cậu có thể vẽ cho tôi cái áo xanh biếc thay cho cái áo xanh lá cây thì tại sao cậu lại không thể làm cho đôi mắt nâu của tôi trở thành xanh biếc được?
- A, không, hai việc có khác nhau! Nếu cô muốn thì cô có thể mặc áo xanh biếc nhưng còn đôi mắt thì cô không thể thay nó đi được.
- Đúng đấy, cậu vẽ mắt màu nâu cho tôi vậy. Nhưng tôi yêu cầu cậu vẽ cho nó to hơn kia.
- Mắt cô đã to lắm rồi!
- Chỉ một chút xíu nữa thôi mà! Tôi muốn nó to hơn thế nữa và lông mi tôi cũng dài hơn cơ.
- Được.
- Và cậu vẽ tóc tôi cho nó thật vàng ửng lên nhé. Tóc tôi nó chỉ mới vàng hoe hoe thôi.
- Tôi đồng ý, điều đó thì có thể được.
Chú bắt đầu vẽ. Hoa dại nhổm dậy luôn và đến xem chân dung của cô. Cô van nài:
- Mắt vẽ cho to thêm nữa! Nữa! Nữa! Kéo dài lông mi ra, vẽ nhỏ cái mồm lại, nữa, nữa!
Cuối cùng, cô có một cặp mắt rất to, to đến nỗi người ta chưa từng trông thấy bao giờ, mái tóc cô thì vàng óng và cái miệng cô chỉ nhỏ bằng cái đầu đinh ghim. Bức chân dung chỉ hao hao giống cô thôi nhưng Hoa dại rất thích và cô quả quyết rằng cô không ước muốn gì hơn thế nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận