Vũ Hạ thỏa mãn nhìn chiếc khăn cháy xém.
Nàng cười ha hả hai tiếng rồi ddi ra khỏi phòng của mình.
Nàng cũng không biết việc mình khóc khi mơ thấy Dương liên quan chặt chẽ đến việc linh hồn giao nhau.
Khi hai linh hồn giao nhau trong một khoảng thời gian ngắn, cả hai sẽ gần như thấu hiểu đối phương và biết được suy nghĩ của nhau.
Vũ Hạ chưa bước đến thời kì này nhưng nàng cũng cách thời kì này không bao xa.
Còn Dương thì do cương tâm đặc thù, hắn không hề cảm nhận được việc linh hồn người khác và mình giao nhau có gì đặc biệt cả.
Dương nghĩ đó chỉ là...! Chuyện bình thường như kiểu hôn xã giao ở một vài nước vậy.
Lại nhân thể nói về Dương, hắn cứ mỗi khi dược lực của đan dược gần hết là tay hắn tự động lấy đan dược bổ xung trong khi linh hồn hắn ở tại đan điền không hề hay biết.
Dương nghĩ hắn mới tu luyện không lâu, dược liệu của thuốc vẫn còn nên hắn cứ như vậy tu luyện thẳng tiến tới luyện khí cảnh tầng bảy đỉnh phong.
Khi hắn mở mắt ra thì điều đầu tiên hắn thấy là choáng váng...
Đúng, là choáng váng! Người bình thường không ăn không uống bảy ngày sáu đêm đã quy tiên từ lâu.
Dương lại không vậy, hắn trong trạng thái tu luyện tốn rất ít năng lượng nên không cần phải gấp gáp bổ sung nhưng cơ thể hắn bây giờ đã tới mức giới hạn.
Hắn định đứng dậy nhưng cơ thể và gân cốt cứng ngắc khó có thể động đậy được thành ra hắn lại rành cả buổi sáng ngày thứ bảy này khởi động gân cốt và luyện kiếm pháp.
Trong bảy ngày qua Dương đã khống chế hoàn mĩ việc sử dụng linh khí trong cơ thể nên hắn bây giờ ít nhất là mạnh đến trình độ của cao thủ trúc cơ hậu kì.
Chém thử vài nhát về phí một tảng đá lớn dương lập tức chia nó thành các mảnh nhỏ vụn.
Theo như Dương luyện tập vài bộ kiếm kĩ song kiếm thì hắn bây giờ đã hiểu khá sâu về kiếm khĩ.
Cơ thể Dương như hòa làm một với cây kiếm, tay trái tấn công, tay phải vừa tấn công vừa phòng thủ khiến hắn gần như công thủ đều lợi hại.
Giờ thì Dương tìm kiếm một con yêu thú bậc 7 đánh thử với nó xen xem có khuyết điểm gì cần phải khắc phục.
*** Trở lại với Yên Liễu các, núc này Vũ Hạ đã quá giới hạn của nàng.
Nàng lớn hơn tên kia mấy tuổi vậy mà hắn...!Bắt ép mình ở yên tại đây theo hắn như vậy sao?? Đã thế hắn lại còn mất tích bốn ngày rồi, Lâm Nhược Diên, cô cô của hắn ưua đây mình đã phải nói giúp hắn mình đang truyền dạy hắn ít công pháp của Hạ gia nên giờ đang bế quan nhưng hắn cứ như vậy thì thực sự mình mặc xác hắn.
Nhưng...!Hắn làm cái quái gì mà tận 4 ngày rồi vẫn chưa vè nhỉ?? Vũ hạ nghĩ mãi không ra.
Nàng chán lản đi dạo quanh thiên huyền tông và tĩnh an thành chơi đùa cùng hai nha hoàn kia nhưng hai nha hoàn kia toàn nghĩ đến thiếu gia của các nàng nên các nàng chỉ miễn cưỡng đi theo chứ không hớn hở như lần đầu.
Một ngày, hai ngày rồi đến ba ngày nữa vẫn chưa thấy động tĩnh của Dương, hai nha đầu kia đã khóc cạn cả nước mắt nhờ Vũ Hạ đi tìm.
Thiếu gia chưa từng đi lâu vậy, hai nàng lo thiếu gia gặp truyện không lành.
Muônz báo cho Lâm Nhược Diên nhưng cả hai đều sợ nàng sẽ đau khổ nên chỉ còn cách la nhờ Vũ Hạ.
Thực lực của vũ hạ giờ đây chỉ là trúc cơ kì.
Nàng muốn đi tìm Dương nhưng đành phải chờ đợi hắn thêm một chút nữa...
Nhưng chờ đến quá trưa mà Dương vẫn không quay trở lại nên nàng cùng hai nha đầu chia nhau ra tìm hắn.
Nàng đưa cho hai nha đầu mỗi người một tấm hộ mệnh phù còn nàng thì không cầm cái gì cả
Nàng chạy như bay trên các con đường ở Tĩnh an thành.
Nàng nhòm ngó qua rất nhiều tiểu điếm nhưng đều không có bóng giáng hắn.
Chạy, Vũ Hạ chạy quanh tĩnh an thành đến tận gần núc chiều tối nhưng không thấy người mình cần tìmà thấy người mình không cần tìm...
Là hắn...!Vũ Hạ nhìn đàn ông trước mặt nàng thì không khỏi chết nặng...!Hắn ta chính là Lâm Hạ, là người đã động thủ đánh nàng trọng thương và "thả" cả yên thảo chi độc làm nàng bị mất hết lực lượng như bây giờ..
-Ồ, thật trùng hợp nha.
Tiểu sư muội của chúng ta vẫn còn khỏe mạnh này các huynh đệ!!- Lâm Hạ vỗ vỗ tay cười lớn- xem ra nàng khá là khỏe mạnh đó.
Ta thật là sai lầm khi đã không tự tay "làm thịt" nângf giao lại cho bọn nhóc kia ah.
Nhưng thôi, các huynh đệ vẫn còn ở đây, tiện đây chắc các ngươi cũng rất muốn nhìn nàng bị trà đạp ah!?
-Hu ra!!! lâm thiếu, ngươi hãy chà đạp tiện nữ này đi, chà đạp nàng đến chết cho ta!!!
Vũ Hạ tím mặt.
Nàng không nghĩ là mình lại gặp lại Lâm Hạ trong cái tình cảnh này.
Núc này đây nàng hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn..
Lực lượng cương tâm của hắn sẽ biến mình thành một "gái lầu xanh"(một em rất dam dang) sau đó hắn sẽ trà đạp mình tới chết...!Không bằng mình chết luôn trước khi hắn động vào cơ thể mình...!
Nhưng khi nàng chuẩn bin cắn lấy đầu lưỡi tự tử thì nàng lại nghĩ đến Dương.
Hắn có buồn khi mình chết không? Hắn đã từng nghĩ đến mình chỉ một chút chưa?? Nhưng câu hỏi xuất hiện luôn tục làm nàng do dự trong giây lát nhưng khi nàng nhận ra mình đã đứng đuột ra đấy thì một hương hoa bay vào mũi nàng.
Nàng vô tình bị cương tâm của Lâm Hạ, tên ca ca bại hoại của nàng làm cho ảnh hưởng.
Cơ thể nàng nóng lên.
Nàng đang lain một lần nữa phải đấu tranh để không phải mất đi ý thức thì một cánh tay đã thò tới, xé mở bộ đồ nàng đang mặc.
Núc này nàng trong đầu chỉ có một cái kết...!Mình sẽ chết với cơ thể bị ô uế này ư???
Không...!Nàng muốn ở cạnh một người,muốn hiểu rõ hơn vè người đó nhưng giờ làm sao mới thoát khỏi tay của tên bại hoại này...!Dương, nếu ngươi có thể cứu ta...!Ta sẽ là người của ngươi...
Nàng đang vừa giãy dụa phản kháng Lâm Hạ vừa nghĩ vậy thì đột nhiên rầm một cái,một bóng người từ ngoài bàn ngoài cùng đứng lên, vô bàn một cái rồi rút kiếm ra lao về phía Lâm Hạ.
Cú đâm ấy đã để cho lâm hạ vô tình buông tha Vũ Hạ nhảy lên tránh đi sau đó đứng trên mặt đất cười khẩy:
-xem ra anh hùng đã tới cứu mỹ nhân rồi ah!!!
Lâm Hạ vừa nói vừa cười gian xảo nhìn về phía bíng người vừa mới lao đến đâm hắn nhưng không thành cười ha hả.