Nam Tuyết Thần mang trên mình huyết mạch mạnh mẽ cho nên nàng có thể cảm nhận được nữ nhân trước mặt mình cũng không tầm thường.
Nàng không do dự lấy ra vũ khí của mình là một thanh kiếm, đây cũng là lần đầu tiên Nam Tuyết Thần rút kiếm trong giải đấu lần này.
Thấy Nam Dạ Nguyệt mới là Lục Giai hậu kì yêu thú thấp hơn mình, Nam Tuyết Thần chĩa mũi kiếm về phía Nam Dạ Nguyệt nói: “Cô đến trước đi!”
Nam Dạ Nguyệt không thể nhìn ra cảnh giới thật sự của Nam Tuyết Thần, cũng biết nữ nhân trước mặt này rất mạnh nên không khách sáo gì mà lao lên với tốc độ cực nhanh tấn công đối phương.
Hai bàn tay của Nam Dạ Nguyệt cũng biến thành hai cái Lang trảo sắc bén với những móng vuốt sắc nhọn.
Xoẹt.
.
xoẹt
Nam Tuyết Thần dễ dàng né được đòn tấn công của đối phương, nàng cũng bắt đầu huy kiếm lên tấn công trở lại Nam Dạ Nguyệt.
Xoẹt.
.
keng.
.
Giao thủ khoảng hơn mười chiêu, Nam Dạ Nguyệt mới thấy rõ sự đáng sợ của Nam Tuyết Thần, không những ra đòn rất nhanh mà mỗi phát kiếm còn mang theo một nguồn sức mạnh to lớn.
Tuy nhiên như vậy Nam Dạ Nguyệt không hề chịu thua, nàng nhanh chóng bay lên trên không trung, vận động sức mạnh bên trong Yêu Mạch, Nam Dạ Nguyệt huy Lang trảo về phía Nam Tuyết Thần hô lớn: “Thiên Lang Trảo Thủ!”
Lập tức một hư ảnh của một cái Lang trảo to lớn được phóng ra, nó như một bàn tay khổng lồ lao nhanh đến bắt lấy Nam Tuyết Thần.
Đây chính là một chiêu thức Nam Dạ Nguyệt được truyền thừa từ chính huyết mạch của nàng, Thiên Lang Trảo Thủ của nàng vô cùng mạnh mẽ, tuy không phải kĩ năng mạnh nhất nhưng Nam Dạ Nguyệt tự tin có thể khiến cho Cao Thủ cấp cũng phải khó khăn.
Hưu.
.
Thiên Lang Trảo Thủ lao đến nhanh và mạnh nhưng Nam Tuyết Thần vẫn vô cùng ung dung, nàng truyền một chút sức mạnh lên thanh kiếm của mình rồi vung ra một đường kiếm khí.
Đường kiếm của Nam Tuyết Thần mang theo một cỗ sức mạnh lăng lệ, phóng rất nhanh đến Thiên Lang Trảo Thủ của Nam Dạ Nguyệt.
Xoẹt!
Sau đó mọi người chỉ thấy Thiên Lang Trảo Thủ bị đường kiếm của Nam Tuyết Thần triệt tiêu toàn bộ, Nam Dạ Nguyệt càng hơn là động dung, chiêu thức của nàng cứ như vậy mà bị Nam Tuyết Thần nhẹ nhàng phá giải.
Nam Tuyết Thần nhìn Nam Dạ Nguyệt tự tin nói: “Đó chắc hẳn không phải sức mạnh thật sự của cô đâu nhỉ, nếu không muốn thua thì đừng giấu nữa!”
Nói xong Nam Tuyết Thần bay lên không trung, giơ kiếm lên trước ngực hai tay tập trung niệm pháp, sau đó khí tức của nàng lần nữa thay đổi trở nên càng mạnh mẽ hơn: “Tinh Linh Thuật!”
Nhìn thấy Nam Tuyết Thần mạnh mẽ hiện tại còn mạnh mẽ hơn, Nam Dạ Nguyệt cũng không do dự nữa mà thi triển một môn bí thuật, nàng sử dùng nguồn Yêu lực trong cơ thể rồi niệm chú.
Sau đó cả thân thể của Nam Dạ Nguyệt như phát sáng lên đặc biệt là tại mi tâm nàng chỗ nơi có ấn kí hoa văn màu đỏ.
Khí tức và sức mạnh phát ra từ người Nam Dạ Nguyệt cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, Nam Tuyết Thần chứng kiến cũng một hồi kinh ngạc.
Nam Dạ Nguyệt lại là người lao lên tấn công trước, vẫn là Lang trảo như vậy nhưng mỗi lần cào càng trở nên mạnh mẽ và nguy hiểm hơn, tuy vậy vẫn không làm khó được Nam Tuyết Thần với sức mạnh của Tinh Linh tộc được gia trì.
Nam Dạ Nguyệt và Nam Tuyết Thần giao thủ ở khắp nơi bên trong chiến trường, không chỉ là những đường kiếm hay những cú cào mà họ còn tung ra rất nhiều kĩ năng mạnh mẽ của mình.
Đối với Nam Dạ Nguyệt, đây là lần đầu tiên nàng được chiến đấu với một đối thủ mạnh mẽ, cũng là cơ hội để Nam Dạ Nguyệt xem khả năng và giới hạn của mình ở đâu.
Còn đối với Nam Tuyết Thần, có thể đây là những lần hiếm khi mà những người trong cùng lứa tuổi có thể khiến nàng hứng thú như vậy, hiện tại nàng cũng chưa sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để giao thủ với Nam Dạ Nguyệt.
Lại thêm trăm chiêu, lần này Nam Dạ Nguyệt lại một lần nữa phải thối lui ra sau trước thế tấn công mạnh mẽ của đối phương, khi này Nam Dạ Nguyệt mới hiểu ra nữ nhân trước mặt vẫn còn chưa ra tay toàn lực vì mỗi đòn đánh ra còn Nam Tuyết Thần đều trông rất nhẹ nhàng.
Biết nếu mình không làm gì đó thì không thể thắng được, Nam Dạ Nguyệt quyết định nghiêm túc không giấu nữa, sức mạnh trog huyết mạch Thánh tộc của nàng được lưu chuyển, Nam Dạ Nguyệt quyết địch sử dụng sức mạnh của Thánh thú tộc Dạ Thiên Lang.
Lập tức một cỗ uy thế từ người của Nam Dạ Nguyệt phát ra phủ xuống Nam Tuyết Thần và toàn sàn đấu, Nam Tuyết Thần con ngươi co rụt lại ánh mắt không thể tin nổi nhìn đối phương, đồng thời hai đầu gối đang có dấu hiệu khuỵ xuống.
Nam Tuyết Thần cố đứng vững, trên miệng kinh hãi nói: “Sức mạnh thật khủng khiếp!”
Sức mạnh của Thánh tộc là quá lớn, nhưng hiện tại Nam Dạ Nguyệt mới chỉ là Lục Giai yêu thú mà thôi nên chưa thể phát huy được một phần nhỏ của nó, dù vậy thì vẫn đủ để nàng làm cho Nam Tuyết Thần toát mồ hôi.
Nam Dạ Nguyệt phóng lên cực nhanh, mỗi đòn Lang trảo đánh đến Nam Tuyết Thần đều mang trên mình Thánh lực của Dạ Thiên Lang tộc, Nam Tuyết Thần cũng cảm nhận được sức mạnh đánh sợ của nó nên không đón đỡ mà cố gắng né đi.
Nhưng tốc độ của Nam Dạ Nguyệt đã nhanh lại càng nhanh, một đòn Lang trảo ra đánh trúng người của Nam Tuyết Thần.
Uỳnh.
.
phốc.
.
Nam Tuyết Thần bị trúng đón cả thân thể lập tức lùi ra sau nhiều bước lấy lại thăng bằng, đưa tay ra chạm vào vết thương cảm nhận được sự đau đớn và cả nguồn sức mạnh còn sót lại từ cú Lang trảo của đối phương, Nam Tuyết Thần không biểu lộ sợ hãi mà là hiếm thấy một nụ cười hưng phấn: “Ha ha, Cô rất mạnh, xứng đáng được làm đối thủ của Nam Tuyết Thần ta rồi đấy!”
Thế rồi trước ánh mắt khó tin của Nam Dạ Nguyệt, vết thương của Nam Tuyết Thần nhanh chóng lành lại rồi không còn dấu vết, Nam Tuyết Thần sau đó tắt đi nụ cười mà triệt để phóng thích ra khí tức của bản thân mình, Nam Dạ Nguyệt kinh hãi khi thấy một cỗ uy áp vượt qua cả Cao Thủ cấp hậu kì cảnh giới phủ xuống bản thân mình.
Nam Dạ Nguyệt ánh mắt khó tin nhìn đến Nam Tuyết Thần lẩm bẩm: “Đại.
.
, cô ta bằng tuổi này mà đã là cảnh giới đó sao?”
Nam Tuyết Thần tư thế hiên ngang chĩa mũi kiếm về phía Nam Dạ Nguyệt hô lớn: “Trận đấu bây giờ mới bắt đầu!”
Nói xong nàng chủ động lao ra tấn công trực diện tới Nam Dạ Nguyệt, mỗi đòn đánh đều là toàn lực để có thể đối chọi được với Thánh Lực của Nam Dạ Nguyệt.
Cả hai lại giao thủ một hồi lâu, khắp nơi sàn đấu đều trở thành một mảnh tan hoang trước sức công phá khủng khiếp của hai người, Nam Dạ Nguyệt và Nam Tuyết Thần đều tung ra rất nhiều chiêu thức mạnh mẽ của bản thân.
!
Bên ngoài sàn đấu, lúc này khán đài đã sôi động đến đỉnh điểm trước màn thể hiện mãn nhãn của hai người.
Đối với Nam Tuyết Thần, mọi người đã sớm biết vị Tinh Linh Công Chúa thiên tài của Rừng Nguyên Sinh này.
Nhưng mọi người càng hiếu kì hơn chính là về thiếu nữ tai sói đang đánh ngang cơ với Công Chúa kia, phải biết Nam Tuyết Thần danh tiếng đã không chỉ dừng lại ở Học Viện Nguyên Sinh hay cả là Rừng Nguyên Sinh mà đã sớm nổi danh trên toàn đại lục.
Thậm chí Tháp Quang Minh Nữ Thần Ánh Sáng tôn quý Ilumia đã không ít lần đích thân đến thăm Nam Tuyết Thần, điều đó đủ để cho thấy về sức mạnh, thiên phú của nàng.
Cho nên Nam Dạ Nguyệt có thể đánh ngang cơ một hồi lâu với Nam Tuyết Thần đã khiến nhiều người kinh ngạc, đã có không ít những lời suy đoán.
Tại bên trong căn phòng Thượng hạng của Học Viên Nguyên Sinh và Rừng Nguyên Sinh cao tầng, mọi người đều hiếu kì và không ít lời bàn tán về Nam Dạ Nguyệt.
“Kì quái, cô gái kia là ai mà có thể đánh ngang cơ với Công Chúa?” Một vị yêu tộc cường giả mở miệng hiếu kì nói.
Người khác lại lên tiếng hừ đáp: “Ngang cơ cái gì, ta nghĩ Công Chúa đang nhường cô ta thôi, Công Chúa là thiên tài bực nào cơ chứ!”
“Tuy vậy nhưng cô gái kia cũng rất mạnh, Yêu tộc từ bao giờ lại có một thiên tài như vậy?”
“! ”
Mọi người bàn tán xôn xao, còn tại một góc của căn phòng có một nam tử trung niên với mái tóc trắng, trên đầu có đôi tai trắng lớn đang nhìn vào Nam Dạ Nguyệt như có điều suy nghĩ, hắn chính là tộc trưởng của Bạch Lang Yêu tộc, một chi yêu tộc khá có tiếng trong Rừng Nguyên Sinh.
!
Trở lại với trận đấu của Nam Dạ Nguyệt và Nam Tuyết Thần, cả hai đều đang ở thế lưỡng bại câu thương không ai nhường ai, cảnh giới Lục Giai yêu thú của Nam Dạ Nguyệt mặc dù thấp hơn nhưng bằng vào Thánh Lực nàng lại khiến cho Nam Tuyết Thần không hề dễ chịu.
Tuy nhiên Nam Dạ Nguyệt hiện tại chỉ là Lục Giai yêu thú mà thôi, đối với Thánh Lực mạnh mẽ trong cơ thể nàng đã dần dần không chịu được mà trở nên quá tải.
Nàng lùi ra đằng sau rồi thở dốc, biết đã không còn cầm cự được lâu nữa nên Nam Dạ Nguyệt quyết định tung ra đại chiêu với ý định một đòn cuối cùng kết thúc trận đấu.
Thành bại là tại lúc này, Nam Dạ Nguyệt bay lên trên không trung đồng thời thi pháp, không lâu sau thân ảnh của nàng bắt đầu trở nên mờ ảo như quỷ mị, Nam Dạ Nguyệt sau đó di chuyển xung quanh Nam Tuyết Thần với tốc độ cực nhanh, đến nỗi mà tàn ảnh của nó tạo tên một vòng tròn màu trắng bao quanh đối phương.
“Đoạt Mệnh Ảo Lang!” Nam Dạ Nguyệt hô lớn một tiếng cuối cùng trước khi từ các tàn ảnh của nàng hoá thành một hư ảnh của một con Bạch Lang lao vào tấn công Nam Tuyết Thần ở phía trung tâm.
Liên tiếp là những âm thanh xoẹt.
.
xoẹt.
.
, chẳng ai có thể tượng tượng sức mạnh của hư ảnh Bạch Lang công phá tới Nam Tuyết Thần là lớn như thế nào.
Một hồi sau, Đoạt Mệnh Ảo Lang cũng kết thúc, Nam Dạ Nguyệt dừng lại cả người nửa ngồi dưới đất thở hổn hển nhìn về phía trung tâm nơi khói bụi mịt mờ.
Nàng hiện tại cũng như đèn dầu đã cạn, cơ thể cũng đã quá tải do sử dụng Thánh Lực trong thời gian dài, Nam Dạ Nguyệt trên người đang dần dần dựng lên từng sợi lông trắng, dấu hiệu của việc nàng sắp hoá thành bản thể của mình.
Còn bên kia, khói bụi tán đi, hiện ra bên trong là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân chỉ có điều nàng trên thân thương thế lỗ chỗ, máu tươi tuôn ra làm đỏ thẫm cả y phục.
Nam Tuyết Thần nhìn đến Nam Dạ Nguyệt tình thế bên kia biết mình đã thắng, đúng vậy, Nam Tuyết Thần nàng đã thắng khi mà trong thời khắc vừa rồi nàng đã bằng những đường kiếm và sức mạnh đặc biệt của mình chống đỡ được những lần oanh tạc của Bạch Lang hư ảnh.
Tuy vậy Nam Tuyết Thần cũng lần đầu trong đời được nếm trải cảm giác của việc phải chật vật khổ sở đối phó một ai đó.
Nam Tuyết Thần di chuyển thân thể tàn tạ của nàng đến chỗ của Nam Dạ Nguyệt, tuy nhiên thương thế trên người nàng vậy mà hồi phục lại rất nhanh, chẳng mấy chốc khi đến trước mặt của Nam Dạ Nguyệt đã gần trở lại bình thường.
Thấy thế Nam Dạ Nguyệt đã biết mình hết cơ hội, nhìn Nam Tuyết Thần đứng trước mặt mình nàng chỉ có thể buồn bã mà nói: “Ta thua.
.
” Nói xong nàng cũng hoá thành bản thế là một đầu Dạ Thiên Lang lông trắng xinh đẹp.
Nam Tuyết Thần ấy vậy mà không có vẻ mặt đắc ý của người chiến thắng, nàng từ từ cúi người xuống lấy tay vuốt ve bộ lông mượt mà của Nam Dạ Nguyệt cười nói: “Cô đã rất mạnh rồi, nếu chúng ta cùng một cảnh giới, người thua sẽ là ta!”