Nam Vô Tâm hiện tại đã là Cao Thủ sơ kì cảnh giới, cho nên Tinh Anh cảnh giới như tên lão ngũ vừa rồi thật sự không đủ để cho hắn đánh.
Ánh mắt đưa đến đám người còn lại ở doanh trại, nhân số không dưới hai mươi người, yếu nhất cũng là Tinh Anh II cảnh giới, Cao Thủ từ sơ kì đến hậu kì cảnh giới đều có.
Nhưng Nam Vô Tâm lưu ý nhất chính là hai tên nam tử trung niên đang ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn trà, trên người khí tức lão luyện trầm ổn, ánh mắt sắc bén như một tướng quân sa trường.
Nhìn Nam Vô Tâm một chiêu đánh bay lão ngũ, đám người đều biết kẻ đến này không tầm thường, biết là vậy nhưng hôm nay bị Nam Vô Tâm trắng trợn khiêu khích như vậy, há có thể nhẫn.
Đám người ai nấy đều dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn, hận không thể ngay lập tức lao lên đánh tơi bời tên kia một trận.
Một trong hai người ngồi trên bàn trà ánh mắt sắc bén nhìn Nam Vô Tâm, hắn biết thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này không ngu đến nỗi lỗ mãng lao vào một doanh trại lớn như vậy.
Vả lại, là người nhiều nằm chinh chiến, hắn cũng hư thực cảm giác được ẩn giấu bên trong người thiếu niên trẻ kia là một cỗ sức mạnh to lớn.
Âm thanh mang theo sự uy nghiêm vang lên: "Lão tam, lão tứ và các huynh đệ, cùng lên đi!" Nói xong hắn nhấp một ngụm trà, nhìn người đối diện nói: "Lão nhị, không biết đệ có suy nghĩ gì về người này?"
Người được gọi là lão nhị lại không giống với dáng vẻ của các huynh đệ mình, không phải một tráng hán cao lớn thô kệch, hắn bề ngoài là một thư sinh nho nhã phong độ, trên tay cầm một chiếc ngọc phiến tạo cho người khác cảm giác ôn hòa.
Nhưng chỉ mình lão đại của hắn biết, lão nhị này mới thực sự là người lợi hại đến mức nào.
Lão nhị nghe vậy liếc nhìn Nam Vô Tâm đang đơn đả độc đấu với đám huynh đệ của mình, trên miệng kinh ngạc cảm thán: "Niên linh còn nhỏ mà đã là Cao Thủ sơ kì cảnh giới, không những vậy căn cơ hùng hậu, kinh mạch bên trong người cũng mang sức mạnh không tầm thường.
"
Lão đại gật đầu đồng tình nói: "Quả thực chính là yêu nghiệt, hắn chính xác có tư cách kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy.
"
Lão nhị đột nhiên nhìn lên bên trên trời cao, nơi ẩn giấu một hơi thở mạnh mẽ nhưng không qua nổi mắt hắn, hứng thú nói: "Xem ra người đến không phải là địch.
.
"
Lão đại gật đầu: "Đương nhiên rồi, tên thiếu niên kia trên người không mang sát ý, ra đòn cũng chỉ đánh gục đối thủ, không có ý làm tổn thường, đơn thuần là muốn gây náo nhiệt!"
Hoa Tư Vũ cảm nhận có một ánh mắt nhìn đến mình, ngay lập tức nhận ra mình đã bị người ta phát hiện nhưng nàng cũng không bất ngờ.
Cũng là nữ chiến binh dày dặn kinh nghiệm, Hoa Tư Vũ có thể nhận ra được Nam Vô Tâm mạnh mẽ hơn những thành viên còn lại trong đoàn đội rất nhiều.
Cho nên nàng mới chọn hắn là người đi cùng mình đến doanh trại này, Hoa Tư Vũ cũng không phải tùy ý khi muốn Nam Vô Tâm gây náo nhiệt.
Bởi vì Hoa Tư Vũ hiểu bản tính của các chiến binh Okka, kiêu ngạo và hiếu chiến, chỉ có thể đánh và làm bọn hắn công nhận thì mới có tư cách nói chuyện với bọn hắn
Về phần vì sao nàng không ra tay, có lẽ là đơn thuần muốn giáo dục Nam Vô Tâm một chút và hả giận khi trước đây hắn bắt nàng phải chờ.
Nghiễm nhiên, doanh trại trước mặt này chính là đại bản doanh của đội chấp pháp quân của Vương Quốc Okka, đứng đầu chính là hai huynh đệ Hổ Lâm Hùng làm lão đại và Hổ Huyền Vu làm lão nhị.
Họ cũng là hai cường giả vô cùng mạnh mẽ và nổi danh trong các đấu trường bên trong Vương Quốc Okka.
Nhưng làm cho Hoa Tư Vũ kinh ngạc chính là, Nam Vô Tâm sức mạnh đã vượt qua dự kiến của nàng, nàng chỉ định cho hắn vào đánh một trận, nếm một chút đau khổ vào cứu hắn ra, không ngờ hơn hai mươi người cùng lúc vây công cũng không làm hắn bị tổn thương.
Bên trong doanh trại, Nam Vô Tâm thấy ai đánh đó, mỗi tên lao vào hắn tích tụ năng lượng rồi tung một phát Hủy Diệt Quyền.
Oanh.
.
oanh.
.
oanh!
Cùng lúc ba tên bị oanh sát bay ngược ra sau, tạm thời mất sức chiến đấu, Nam Vô Tâm càng đánh càng hăng, bùng phát Hắc sắc mana lao vào tung quyền thẳng mặt từng tên một.
Bị nhiều người vây công cùng lúc Nam Vô Tâm cũng không hề nao núng, Diệt Vực được mở ra, Nam Vô Tâm lôi kéo toàn bộ những người có mặt tại đây vào bên trong Lĩnh vực đen kịch và âm u của hắn.
Ngay lập tức các Tinh Anh cảnh giới người trở xuống không chịu nổi áp lực của Diệt Vực mang lại mà gục xuống, không còn khả năng chiến đấu, Cao Thủ cảnh giới trở lên còn đỡ, miễn cưỡng chống đỡ được.
Nam Vô Tâm không cho bọn chúng cơ hội chuẩn bị mà lần nữa bùng phát mana lao vào tấn công như vũ bão.
Hổ Lâm Hùng và Hổ Huyền Vu nét mặt ngưng trọng, hai người phải sợ dụng đến hộ thể linh khí để tránh bị Diệt Vực cảnh hưởng, Hổ Lâm Hùng nghiêm trọng nói:
"Đây là kết giới gì sao, cảm giác bên trong thật áp bách.
.
"
Hổ Huyền Vu có kiến thức hơn, hắn nhận ra và cảm thán nói: "Đây là lĩnh vực, là một loại kỹ năng nhưng cũng là một loại cảnh giới của chưởng khống sức mạnh, xem ra thiếu niên này không chỉ dừng lại ở mức yêu nghiệt, đệ thấy Thánh đồ trẻ tuổi của chúng ta cũng không ghê gớm đến mức này đâu.
"
Hổ Lâm Hùng nghe vậy cười khổ nói: "Vậy xem ra hôm nay chúng ta không ra mặt không được rồi!"
Oành.
.
oành.
.
oành!
Không lâu sau, liên tiếp là các thân ảnh bị đánh văng ra ngoài, tên nào tên đấy đều mất sức chiến đấu, còn Nam Vô Tâm thì vẫn ung dung đứng tại trung tâm của Hủy Diệt lĩnh vực, ánh mắt chăm chú đến hai huynh đệ Hổ Lâm Hùng.
Hổ Lâm Hùng và Hổ Huyền Vu sau đó cũng lăng không bay lên, đứng song song đối diện với Nam Vô Tâm, ánh mắt bên trong như tóe ra tia lửa điện.
Đánh qua một trận, Nam Vô Tâm không còn bực bội nữa mà vô cùng sảng khoái, Hổ Lâm Hùng cũng hào sảng nói: "Xem ra tiểu huynh đệ này không phải người tầm thường, Hổ Lâm Hùng ta hôm nay xin được chỉ giáo rồi!"
Hổ Huyền Vu thì chỉ đạm mạc lên tiếng: "Tại hạ Hổ Huyền Vu, lão nhị Okka chấp pháp quân, xin chỉ giáo!"
Nam Vô Tâm biết hai tên trước mặt này sức mạnh trên một bậc với đám người vừa rồi, không dám chủ quan mà lấy ra Diệt Tinh Ma Kiếm, thong dong nói:
"Tại hạ Ayatte, chấp pháp quân của Romain, xin được chỉ giáo!"
Nói rồi bùng phát toàn bộ khí tức Cao Thủ sơ kì cảnh giới trên người cầm Diệt Tinh Ma Kiếm lao vào tấn công.
Hổ Lâm Hùng một thân sức mạnh đã đạt đến Đại Cao Thủ trung kì cảnh giới, Hổ Huyền Vu chỉ kém lão đại của mình một bậc, cũng đã đạt đến Đại Cao Thủ sơ kì.
Đột nhiên trong đầu của Nam Vô Tâm vang lên một âm thanh dễ nghe của một nữ nhân: "Này, cần giúp không?"
Nam Vô Tâm vô thức nhìn về phía trên cao, nơi mà Hoa Tư Vũ đang quan sát, dù trước đây âm thanh của nàng bị ngăn cách bởi một lớp mũ giáp nhưng hắn vẫn nhận ra, không ngờ giọng nói của nữ nhân bạo lực này lại dễ nghe như vậy.
Nam Vô Tâm ngay lập tức truyền âm lại nói: "Không cần, đội trưởng cứ xem ta náo là được!"
Hoa Tư Vũ nghe vậy nhưng vẫn không yên tâm, truyền âm lại: "Được không đó, hai tên này đều là Đại Cao Thủ đó, ta còn không chắc mình có chống đỡ nổi nữa không?"
Nam Vô Tâm truyền âm lại trêu chọc nói: "Đội trưởng lo cho ta à?"
Hoa Tư Vũ tức giận mắng: "Không cần thì thôi, cút!"
Nam Vô Tâm sau đó cũng không để ý đến con hàng này nữa, tập trung vào hai đối thủ trước mặt.
Hổ Lâm Hùng vũ khí là một rìu chiến to lớn, mỗi phát bổ xuống đều như ngàn cân cự lực, không thể coi thường.
Hổ Huyền Vu thì quỷ dị hơn, trên tay hắn ngọc phiến không phải là phàm phẩm, ẩn giấu bên trong là từng ngọn ám khí sắc bén, trực chờ tấn công đối thủ vô thanh vô tức bất cứ lúc nào.
Mỗi bước di chuyển của hắn đều vô cùng quỷ dị khó đoán, ẩn hiện bên trong Diệt Vực để hỗ trợ lão đại của mình và đánh lén Nam Vô Tâm khiến hắn bị quẫy nhiễu.
Nam Vô Tâm vừa phải chống chả từng nhát bổ của Hổ Lâm Hùng vừa phải cẩn thận chú ý đến từng bước đi trong bóng tối của Hổ Huyền Vu cho nên hắn không mấy dễ chịu.
Giống như lúc này, Hổ Lâm Hùng bùng phát mana trong cơ thể truyền vào rìu chiến của mình rồi lao lên tấn công Nam Vô Tâm một đòn mạnh mẽ: "Địa Hổ Trảm!"
Nam Vô Tâm phải dồn mana vào Ma Kiếm để chống đỡ, bên trong Diệt Vực cũng được hắn tận dụng tối đa lợi thế về mình để trấn áp Hổ Lâm Hùng.
Nhưng Hổ Huyền Vu thì lại được thả lỏng, nhân cơ hội đó hắn vô thanh vô tức áp sát Nam Vô Tâm rồi từ bên trong cây ngọc phiến của mình phóng ra ba đạo ám khí.
Đó chính là Huyền Phiến Ngọc Châm, một ám khí độc nhất của hắn, không những mạnh mẽ quỷ dị mà còn vô hình vô âm.
Hoa Tư Vũ đứng bên ngoài vô cùng hoảng hốt, nàng biết Huyền Phiến Ngọc Châm này của Hổ Huyền Vu lợi hại ra sao, nếu Nam Vô Tâm bị dính đòn chắc chắn sẽ bị trọng thương không nhẹ.
Mà hắn hiện tại đang phải chống đỡ Hổ Lâm Hùng, nếu không cẩn thận sẽ nhận lấy quả đắng, hiện tại Hoa Tư Vũ cảm thấy hối hận rồi, nàng hối hận vì đã để hắn độc chiến với hai huynh đệ Hổ gia, hiển nhiên nếu là nàng thì cũng không nắm chắc chứ đừng nói đến Cao Thủ sơ kì như hắn.
Hoa Tư Vũ muốn bằng tốc độ nhanh nhất lao vào để giải cứu Nam Vô Tâm, nhưng đáng tiếc nàng ở quá xa và Huyền Phiến Ngọc Châm là quả nhanh và quỷ dị, nàng chỉ có thể trở mắt nhìn Hổ Huyền Vu phóng ám khí đánh lén hắn.
Trong lúc ba người chắc chắn Nam Vô Tâm đại bại thời điểm, trên miệng hắn lại nở nụ cười quỷ quyệt.
Hắn biết chắc chắn Hổ Lâm Hùng chỉ đang lấy cơ hội cho đệ đệ của mình, bởi chỉ riêng Hổ Lâm Hùng sẽ không thể nào thắng được hắn, Hổ Lâm Hùng qua giao chiến với hắn chắc chắn cũng nhận ra điều đó.
Cho nên Hổ Huyền Vu mới là người mà hắn phải chú ý, Nam Vô Tâm trong lúc chiến đấu đã luôn vận dụng Vũ Trụ Chi Nhãn để dò thám từng bước đi của Hổ Huyền Vu.
Thế nên việc Hổ Huyền Vu âm thầm đến sau lưng mình không thoát khỏi tầm mắt của Nam Vô Tâm.
Trước con mắt kinh dị của ba người, Nam Vô Tâm thu lại Ma Kiếm rồi niệm pháp: "Thần thông: Tốc biến!"
Thế rồi hắn đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng của Hổ Huyền Vu, Hổ Huyền Vu giật mình hốt hoảng, bản năng muốn bằng tốc độ nhanh nhất tránh né nhưng Nam Vô Tâm còn nhanh hơn: "Ta liền biết ngươi sẽ ở đây!"
Rồi tung một đòn Hủy Diệt Quyền toàn lực đánh đến, dù chỉ là Cao Thủ sơ kì nhưng không lưu thủ, Nam Vô Tâm một chưởng đến khiến Hổ Huyền Vu bay ra sau một khoảng.
Oành!
Hổ Huyền Vu cố gắng mới ổn định lại, trên người khí tức hỗn loạn, từ khóe miệng đã có máu tươi tràn ra, hắn nghiêm trọng nhìn Hổ Lâm Hùng nói: "Đại ca, kẻ này sau này không thể đắc tội!"
Hổ Lâm Hùng gật đầu, bây giờ vẫn còn đang khiếp sợ, thiếu niên trước mặt dung mạo tuấn mỹ hiền lành nhưng khi đánh nhau ra đòn dứt khoát hiểm độc, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp khiến cho hai cường giả Đại Cao Thủ như huynh đệ hắn không có cơm ngon để ăn.
Nam Vô Tâm đang định khai mở Bất Hủ Thánh Quang, hội tụ mana, xuất ra Ma Kiếm các loại để lao vào sống má với hai tên thời điểm, Hổ Lâm Hùng lại ôn hòa nói:
"Ayatte huynh đệ không cần đánh nữa, trận này coi như hòa đi, mời huynh đệ xuống dưới đây nói chuyện!"
Nam Vô Tâm thì ngơ ngác, còn Hoa Tư Vũ thì đột nhiên xuất hiện, âm thanh tức giận chỉ tay vào hai huynh đệ mắng: "Móa, hai huynh đệ nhà ngươi vô sỉ, thua còn không dám nhận, rõ ràng là thuộc hạ của ta còn chưa dùng toàn lực!"
Hổ Lâm Hùng và Hổ Huyền Vu im ỉm chẳng nói gì, họ biết mình thua nhưng đâu dám nhận, nếu chuyện hai huynh đệ Hổ gia chấp pháp quan danh tiếng lẫy lừng để thua một tên thiếu niên trẻ tuổi truyền ra thì họ đâu còn mặt mũi sống.
Nam Vô Tâm cũng ngờ ngợ nhận ra điều đó, hắn cũng chẳng muốn tính toán gì nhiều, dù sao mình phá banh cái doanh trại của người ta rồi, giữ cho họ chút bộ mặt cũng không sao.
Thân thiện cười nói: "Ha ha, đúng vậy, ta và Hổ huynh không đánh không quen biết, phải không đội trưởng?"
Hoa Tư Vũ bên trong mũ giáp ánh mắt trong trẻo hung hăng trừng lấy Nam Vô Tâm, Hổ Huyền Vu lại rất thức thời cười nói: "Ayatte huynh đệ nói đúng, không đánh không quen biết.
"
"Còn vị này là đội trưởng chấp pháp đại nhân đúng không, mời hai vị vào bên trong ngồi!"
Nam Vô Tâm sau đó thu hồi Diệt Vực, theo chân Hoa Tư Vũ tiến vào bên trong doanh trại của hai huynh đệ Hổ gia!