Hoa Tư Vũ rất nhanh chóng tiến vào bên trong thông đạo, dựa theo phía trước phương hướng mà điên cuồng phóng đi.
Đằng sau nàng chính là đội quân Khởi Nguyên Vệ theo sát, còn có Huyền Long Vệ, Cơ Khí Đoàn, Hộ Lâm Quân và Chiến Binh Đoàn.
Đi được một đoạn, Hoa Tư Vũ dừng lại bởi phía trước chính là đoàn 200 quân Khởi Nguyên Vệ đang hối hả chạy ra, tên nào tên đó khí tức hỗn loạn, trên người rách rưới các vết thương, máu tươi tuôn ra không ngừng.
Đám người nhìn thấy Hoa Tư Vũ sau đó, vội vàng tiến lên thảm thiết hô: "Đội trưởng, người phải nhanh lên, phó đội trưởng có thể không chống đỡ nổi!"
"Phó đội trưởng thật thảm rồi, vì để chúng ta có cơ hội lui về và không tiếc nguy hiểm ở lại đơn đấu với hơn ngàn tên Dị tộc!"
"Đội trưởng, mau đi cứu phó đội trưởng.
"
"! "
Hoa Tư Vũ nghe vậy thần sắc lo lắng càng đậm, lòng bàn tay siết chặt để khống chế nổi tâm run rẩy của mình, nàng trầm giọng nói ra: "Tốt, các ngươi ra ngoài dưỡng thương đi, ta cùng toàn quân ngay lập tức tiến vào cứu trợ!"
Đằng sau mấy đội quân doanh trại cũng vừa kịp đến, nghe được đám người này lời nói lúc, trong lòng vô cùng chấn kinh.
Họ không nghĩ rằng Nam Vô Tâm lại điên cuồng như vậy, dứt khoát ở lại chặn hậu một mình đối địch với hơn ngàn tên Dị tộc để cho đồng đội chạy thoát.
Mặc dù hiện tại chưa biết hắn sống chết ra sao nhưng tất cả mọi người ở đây trong lòng đều dâng lên đối với Nam Vô Tâm một cỗ khâm phục, kính trọng thiếu niên này.
Hí.
.
Một tiếng ngựa hí vang lên, ngồi bên trên chiến mã Yue một mặt gấp gáp, giống với Hoa Tư Vũ, nàng vô cùng lo lắng và càng không muốn thiếu niên kia có mệnh hệ gì.
Yue quất ngựa rồi phóng thẳng về phương hướng phía trước, đằng trước là Hoa Tư Vũ còn gấp gáp hơn cả nàng.
Toàn quân sau đó cũng vội đuổi theo, họ đối với Nam Vô Tâm đều có ấn tượng nhất định đấy, nhất là hai huynh đệ Hổ gia và Đồ Hách lão đầu, họ rất có thiện cảm với thiếu niên này.
!
Toàn quân bằng tốc độ nhanh nhất hành quân cho nên rất nhanh đến được khu vực đại bản doanh của đám Dị tộc, đến gần họ lập tức ngửi được một cỗ tanh nồng mùi vị máu tươi xông thẳng vào mũi.
Đám người tiếp tục đến gần, khi nhìn đến khung cảnh trước mặt tất cả mọi người đều bất động, tâm thần lâm vào chấn kinh không gì tả nổi!
Một số người tinh thần không được mạnh cho lắm liền nôn ọe ngay tại chỗ, đơn giản là khung cảnh trước mặt họ tàn khốc và kinh dị đến cực điểm.
Chỉ thấy khắp nơi trước mặt đâu đâu cũng là thi thể của Dị tộc, đặc điểm của bọn chúng chính là cơ thể không lành lặn, có tên thì cả người không toàn vẹn, có tên thì đầu lìa khỏi cổ, có tên thì đầu còn chẳng thấy.
Xác chết của Dị tộc rải rác khắp nơi trên chiến trường, máu tươi màu tím nhuộm khắp khu vực.
Nhưng làm họ chú ý nhất chính là đứng tại giữa chiến trường, một thân ảnh thiếu niên cầm kiếm mà đứng!
Chỉ thấy trên thân hắn y phục tả tơi vô cùng, lộ ra trên thân làn da trắng trẻo nhưng chằng chịt các vết thương, máu đỏ không ngừng rỉ ra, lẫn ở đó còn có máu của đám Dị tộc!
Quanh thân thiếu niên tản mạn ra từng cỗ lệ khí cùng sát khí, xung quanh khe nứt còn giống như vang vảng từng âm thanh quái dị, giống như linh hồn của đám Dị tộc đã chết kêu gào phẫn hận lấy hắn.
Thiếu niên thần sắc hư nhược nhưng ánh mắt đỏ ngàu vẫn vô cùng hung ác nhìn đến phía trước, trên tay cầm chắc thanh kiếm như muốn lần nữa lao đến sống má.
Nhìn thấy thiếu niên này cùng khung cảnh trước mặt, tất cả mọi người động dung, họ không thể tin nổi trước mặt hơn hai ngàn thi thể Dị tộc này lại là do một thân thiếu niên này diệt sát.
Từ khí tức còn sót lại của thi thể đám Dị tộc này, họ có thể cảm nhận được chúng có bao nhiêu người và sức mạnh ra sao.
Ai nấy đều dùng ánh mắt kinh dị xen lẫn thán phục nhìn đến thân ảnh tại trung tâm.
Mà nhìn thấy thiếu niên này lúc, Hoa Tư Vũ cũng Yue thở ra một hơi, bên trong nội tâm buông lỏng đi không ít nhưng khuôn mặt vẫn là sự lo lắng.
Nhìn đến bên kia chiến tuyến, đối đầu với thiếu niên chính là thân ảnh của ba người, nhưng bọn hắn đều không khá hơn là bao.
Khí tức trên người hỗn loạn, trên thân cũng loang lổ máu tươi, ánh mắt căm phẫn xen lẫn kinh hãi nhìn đến thiếu niên.
Ba tên này chính là ba tên thủ lĩnh Đại Cao Thủ cảnh giới, Mang Lệ, Mang Viêm và Mang Sâm, họ đều không ngờ được thiếu niên trước mặt lại kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng thế này.
Không những điên cuồng chém giết toàn bộ Dị tộc binh lính mà còn ép bọn hắn phải ra mặt, cứ nghĩ sẽ ăn chắc Nam Vô Tâm thì lại phát hiện tên này cơ thể giống như không bao giờ cạn linh lực, đánh đến cho bọn hắn liên thủ lại mới miễn cưỡng chống đỡ được!
Hiện tại bọn hắn trong lòng đã hiện lên cỗ thoái ý, thiếu niên trước mặt này bọn họ còn không phải là đối thủ.
Đột nhiên ba tên này phát hiện xa xa có cực nhiều cỗ khí tức mạnh mẽ đang đến gần, trong đầu hiện lên duy nhất một ý niệm: chạy!
Chỉ có chạy về bẩm báo lên cung chủ, không, phải bẩm báo lên điện chủ thì may ra mới có thể giải quyết thiếu niên này, nghĩ như thế, họ nhanh chóng muốn xuất thủ chạy thoát.
Nam Vô Tâm con ngươi đỏ ngàu nhìn đến hành vi của bọn chúng, lập tức nở ra điên cuồng nụ cười: "Ha ha, chạy? Cho lão tử nộp lên mạng chó!"
Nói rồi, cả thân thể như tia chớp lao đến, trên thân Bất Hủ Thánh Quang lập tức triển khai, ngắm thẳng ba bọn chúng niệm pháp hô: "Phán Tử Diệt, định cho ta!"
Nói rồi ba dấu ấn đột ngột xuất hiện trên người của ba tên, khiến bọn chúng cả thân thể chấn động, lập tức khựng lại khó khăn di chuyển.
Nam Vô Tâm lại lăng không lên trên cao, bùng phát sát khí quanh thân Ma Kiếm, thi triển kĩ năng: "Diệt Trảm!"
Một đường kiếm như trảm đôi không gian được chém ra, kiếm khí tản mạn quang mang, đó là do Nam Vô Tâm vận dụng thêm Thánh Quang chi lực, loại lực lượng này rất có tác dụng khắc chế đối với Hỗn Mang nhất tộc.
Quả nhiên!
Xoẹt!
Một đường kiếm chém đến, ba tên cả thân thể như rẻ rách bay xuống dưới, trên người tung tóe máu tươi vô cùng thê thảm, nhưng dù sao vẫn là Đại Cao Thủ, còn không dễ chết như thế.
Phốc! !
Vừa mới kịp phun ra một ngụm máu thời điểm, Nam Vô Tâm lại điên cuồng quát: "Ha ha, chết cho lão tử!"
Nói rồi hắn niệm chú kích hoạt Phán Tử dấu ấn, lập tức ba dấu ấn tại ba tên Dị tộc sáng lên rồi,
Phành.
.
phành.
.
phành.
.
!
Thân thể nổ tan tành thành nhiều mảnh, hiển nhiên chính là chết không thể chết thêm.
.
Nam Vô Tâm khi còn là Tinh Anh cảnh giới đã đánh thắng qua Đại Cao Thủ trung kì Nam Tuyết Thần, mà nàng ấy lại không phải cùng với đám tạp mao này để so, hiện tại Nam Vô Tâm đã là Cao Thủ cảnh giới, sức mạnh tăng vọt trên mỗi đại cảnh giới là vô cùng lớn.
Đến đó Nam Vô Tâm mới thu hồi lại nụ cười điên cuồng, tuy vậy, con mắt vẫn còn đỏ ngàu.
Hắn quay người lại nhìn đến đám người vừa mới đến này, nhìn cảm nhận được mấy khí tức quen thuộc, Nam Vô Tâm con mắt thanh tỉnh đi đôi chút.
Toàn trường hiện tại há hốc mồm kinh hãi, không thể ngờ rằng Nam Vô Tâm cường đại đến như vậy, năm doanh trại Hỗn Mang bị hắn toàn diệt, trong đó thậm chí có cả ba tên Đại Cao Thủ cảnh giới, mặc dù chỉ là sơ kì nhưng điều này vẫn quá chấn kinh.
Chắc chắn từ hôm nay, Nam Vô Tâm tên tuổi triệt để lần nữa vang danh, một thân độc chiến năm doanh trại Dị tộc, một tay toàn diệt một chi nhánh quân đội của bọn chúng.
Nam Vô Tâm đối với các ánh mắt không hề để ý, Nam Vô Tâm niệm pháp quyết của Diệt Thế Thần Điển, nguồn năng lượng dồi dào từ thi thể đám Dị tộc lần nữa xuôi vào cơ thể hắn.
Dòng năng lượng này dường như vô hình, chỉ hắn mới có thể nhìn thấy, hấp thu sức mạnh của hơn hai ngàn tên Dị tộc trong đó còn không ít Cao Thủ cảnh giới, thậm chí còn có 3 tên Đại Cao Thủ, Nam Vô Tâm vô cùng trông chờ không biết có thể đột phá hay không.
Rít.
.
Mọi người đứng ngoài chỉ cảm nhận được Nam Vô Tâm khí tức bên trong người không ngừng tăng lên, rồi điều gì đến cũng đến.
.
Ầm.
.
!
Một nguồn sóng năng lượng điên cuồng phóng ra bốn phương tám hướng, một số Tinh Anh, Kim Cương cấp người liền không chịu nổi mà có dấu hiệu ngã xuống.
Các cường giả Đại Cao Thủ vội triển khai lớp phòng hộ để tránh họ bị tổn thương.
Sóng năng lượng tản đi, họ nhìn vào thân ảnh thiếu niên tại trung tâm, lần nữa động dung khi hiện tại khí tức của hắn đã đạt đến Cao Thủ trung kì cảnh giới.
Ai nấy đều nuốt ngụm nước bọt kinh ngạc, không ngờ bên trong Cao Thủ cảnh giới đột phá mà gây nên động tĩnh lớn như vậy.
Đột phá xong, Nam Vô Tâm lúc này cũng tỉnh táo đi không ít, nhưng rồi ánh mắt hắn dần dần chìm xuống, cả thân thể rơi tự do xuống bên dưới.
Mặc dù các vết thương đã được lành đi không ít và linh lực tiêu hao cũng được bù đắp do Ma Thần nội tại nhưng chiến đấu lâu như vậy, tung ra nhiều chiêu thức kĩ năng như Bất Hủ Thánh Quang, Diệt Trảm, Hủy Diệt Quyền, Diệt Vực, Phán Tử Diệt các loại như vậy, tinh thần của hắn còn là chịu không nổi.
Nhìn hắn hôn mê đi, cả người rơi tự do xuống, đám người đang ngơ ngác và còn động dung trước cảnh tượng trước mặt rốt cuộc tỉnh thần lại.
Yue cắn môi định lao ra đỡ lấy hắn, chợt một thân ảnh đã nhanh hơn mà phóng lên trước, xoẹt một cái đã đến trước người Nam Vô Tâm ôm đỡ lấy hắn.
Hoa Tư Vũ tiếp nhận thân thể hắn sau đó đầu tiên chính là kiểm tra kĩ một hồi cơ thể bên trong của hắn, phát hiện không có tổn thương ở đâu mà chỉ là tinh thần quá tải liền thở ra một hơi.
Sau đó lại nhìn trên thân chẳng chịt vết thương của hắn, khuôn mặt với thần sắc hư nhược, Hoa Tư Vũ không hiểu sao cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nàng cẩn thẩn đem hắn bế lên như bế công chúa trở về, hiện tại trong nội tâm đối với Nam Vô Tâm rất áy náy, lo lắng cùng tự trách bản thân, đồng thời cũng dâng lên một cỗ hỏa khí đối với đám Dị tộc này.
Hoa Tư Vũ đem Nam Vô Tâm đưa cho đám quân lính, cẩn trọng nói ra: "Đem phó đội trưởng của các ngươi nghỉ ngơi cho tốt!"
Yue không nhịn được mà tiến sang bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Hắn không có sao chứ?"
Hoa Tư Vũ lắc đầu đáp: "Không sao, không phiền Giang thủ lĩnh quan tâm!"
Yue bên trong nội tâm thầm tức giận, Nam Vô Tâm có thể là chồng tương lai của nàng, thế nào lại không quan tâm, nàng đương nhiên lại biết Hoa Tư Vũ căn bản không phải muội muội của hắn, xem ra nữ nhân này có vẻ cũng có ý tưởng với Nam Vô Tâm.
Hoa Tư Vũ cũng thầm lưu ý Yue, nàng đã tất nhiên biết Yue là nữ, mà hiện tại trước mọi người lại cải trang thành nam nhân, chỉ lộ ra nữ nhân bộ mặt với Nam Vô Tâm, cộng thêm hai tên này ở lại với nhau nói gì đó, Hoa Tư Vũ suy đoán nữ nhân này có gì đó mờ ám với Nam Vô Tâm.
Khoan, Hoa Tư Vũ ta sao lại phải quan tâm đến việc này! ?
Dứt bỏ những suy nghĩ lung tung ra sau đầu, Hoa Tư Vũ một mặt ngưng trọng nhìn về phía trước mặt một cung điện nhỏ.
Không chỉ nàng mà tất cả thủ lĩnh của doanh trại đều cẩn thận nhìn đến, quả nhiên, không lâu sau từ một cung điện bùng phát ra một hơi thở nguy hiểm, một âm thanh cuồng ngạo tức giận vang lên:
"Đám nhân tộc chó chết, vậy mà dám giết ta thuộc hạ, hôm nay các ngươi đừng hòng sống rời khỏi!"