Theo một tiếng rống giận vang lên, một thân ảnh từ bên trong tòa cung điện hàng lâm mà xuống, chỉ thấy hắn toàn thân cao lớn, lộ ra trên người làn da nhợt nhạt, trên khuôn mặt quỷ dị vô cùng.
Nhưng tản mạn ra trên người hắn chính là khí tức Đại Cao Thủ trung kì mạnh mẽ, hắn chính là một tướng quân của một chi nhánh doanh trại Dị tộc, Mang Ngũ!
Mang Ngũ nhìn đám nhân tộc đang dàn quân trước đại bản doanh của chính mình, cuồng ngạo mà hô: "Nhân tộc chó chết, lần trước bị bọn ta đánh chạy mà giờ vẫn dám quay lại nộp mạng sao?"
Bên dưới, trước khí thế mạnh mẽ của Mang Ngũ, Hoa Tư Vũ không hề đổi sắc, lấy ra thanh đại kiếm của mình chống mạnh xuống đất, khí phách ngang trời nói ra:
"Hừ, chẳng phải đám Dị tộc các ngươi bị một mình thuộc hạ của ta toàn diệt một chi, phế vật!"
Mang Ngũ nghe vậy tức giận vô cùng, cô nàng này nói đúng chỗ đau của hắn, thuộc hạ bị diệt toàn bộ, không những vậy lại còn là một tên toàn diệt.
Khuôn mặt nổi lên những đường gân dữ tợn quát: "Nhân loại chó chết, nhưng đừng đắc ý quá sớm, Hỗn Mang nhất tộc của chúng ta vẫn còn người, nhưng các ngươi ai cũng mạnh như hắn sao?"
Hoa Tư Vũ chĩa mũi kiếm về phía hắn, ngạo nghễ nói ra: "Không cần hắn ra tay, chúng ta ai cũng có thể đánh chết các ngươi, Dị tộc các ngươi đến bao nhiêu ta cũng diệt!"
Bầu không khí dương cung bạt khí căng thẳng đến vô cùng, chợt một âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Mang Ngũ, nói nhiều với bọn chúng làm gì, diệt chẳng phải là.
"
Theo đó, một thân ảnh hàng lâm mà xuống bên cạnh Mang Ngũ, nhìn thấy người này lúc, Mang Ngũ khuôn mặt hiện lên mấy phần nể nang, hô: "Lão tứ!"
Mang Tứ, tướng quân của một chi nhánh doanh trại gồm nhiều đội quân, thân phận cùng với Mang Ngũ một bậc.
Mang Tứ ánh mắt đảo quanh xuống bên dưới, đánh giá nói ra: "Lần này bọn chúng đúng là có cơ hội lớn lối, dù sao toàn quân cũng mạnh hơn lần trước nhiều.
"
Mang Ngũ cũng nhận ra điều đó, nghiêm trọng nói: "Lão tứ, có cần báo cho điện chủ đại nhân?"
Mang Tứ lắc đầu hừ lạnh một tiếng: "Mới diệt ngươi toàn quân mà đã sợ? Tuy mạnh hơn những vẫn là đám rác rưởi, không cần đích thân điện chủ ra mặt!"
Nói xong hắn hô lớn một tiếng: "Toàn quân, lên cho ta!"
Theo một tiếng hô lớn, hàng ngàn thân ảnh như ong vỡ tổ lao ra từ các doanh trại bên dưới một cung điện, dẫn đầu trong đó là bảy thân ảnh Dị tộc mang trên mình khí tức Đại Cao Thủ sơ kì, đó là các thủ lĩnh của các doanh trại Hỗn Mang.
Đằng sau bọn chúng là khoảng 4000 tên Dị tộc binh lính, khí tức có từ Kim Cương đến Cao Thủ cảnh giới, toàn quân hung hãn vạn phần tạo nên khí thế khiến người ta chưa đánh đã sợ.
Bảy tên Dị tộc kia đến trước mặt Mang Tứ, quỳ xuống cung kính hô: "Bái kiến Mang Tứ tướng quân.
"
Mang Tứ gật đầu, chỉ về phương xa nơi đám người bên kia dàn quân nói: "Giết toàn bộ cho ta, đừng làm ta thất vọng như đám phế vật của Mang Ngũ!"
"Tuân lệnh!" Cả đám gật đầu cung kính.
Mang Ngũ ánh mắt có chút âm trầm, nhưng cũng không dám làm gì, mặc dù cùng cảnh giới nhưng Mang Tứ mạnh hơn hắn một bậc cho nên được giao cho doanh trại có sức mạnh lớn hơn.
Mang Tứ từ trong ánh mắt có thể thấy được sự khinh bỉ cho Mang Ngũ, điều này có thể thấy Hỗn Mang nhất tộc thực ra cũng không đoàn kết, chủng tộc này tôn sùng kẻ mạnh, chỉ có mạnh và giết chóc nhiều mới có địa vị trong tộc.
Mà bên phía đội quân bên này, nhìn thấy đám Dị tộc binh lính mấy ngàn tên đông đảo ra lúc, bọn họ đều hiểu lần này chắc chắn sẽ có một cuộc đại chiến lớn diễn ra.
Hoa Tư Vũ dẫn đầu Khởi Nguyên Vệ, đằng sau là khoảng hơn 800 binh lính được huấn luyện bài bản.
Hổ Lâm Hùng dẫn đầu Chiến Binh Đoàn, nhân số không nhiều, chỉ hơn 500 người nhưng đều là các chiến binh sa trường, từ trong chém giết tại đấu trường sinh tử mà đi ra.
Lộc Dương thủ lĩnh Hộ Lâm Quân, nhân số có khoảng hơn 900 yêu thú, sức mạnh tất nhiên cũng không thể coi thường, một số chủng tộc yêu thú đều có thiên phú riêng biệt vô cùng mạnh mẽ.
Đồ Hách đứng đầu Cơ Khí Đoàn, nhân số ít nhất một trong, chỉ hơn 100 lão đầu cơ khí sư nhưng đều là Cao Thủ cảnh giới, gồm những cơ khí sư lão luyện với bộ trang bị cơ khí mạnh mẽ.
Cuối cùng là Huyền Long Vệ, dẫn đầu bởi Yue công chúa, là đội quân có nhân số nhiều nhất, hơn 2000 bộ binh là 500 kỵ binh cưỡi ngựa, sức mạnh không thể coi thường.
Nhìn toàn quân Dị tộc hung hãn phía trước, Hổ Lâm Hùng đột nhiên vỗ ngực hào khí nói: "Trận này để Chiến Binh Đoàn chúng ta đi!"
Nghe vậy Đồ Hách nhìn hắn nói: "Tiểu Hổ, được không đó, kẻ địch rất đông, Đại Cao Thủ lại không ít!"
Hổ Lâm Hùng nghe vậy cười lớn nói: "Đồ Hách lão tiền bối đừng coi thường ta, mặc dù không như tên kia quái vật, nhưng ta cũng không phải dạng bình thường đâu!"
Nói xong nhìn đám người đằng sau quát lớn: "Các huynh đệ, theo Hổ gia ta lao vào giết!"
Cả đoàn quân Chiến Binh Đoàn hơn 500 người sau đó bùng phát khí thế, lao vào bắt đầu tiến công đám Dị tộc.
Hoa Tư Vũ cũng ngứa ngáy, rút ra đại kiếm khỏi vỏ, rồi lao lên chiến trường nói lớn: "Khởi Nguyên Vệ, theo ta tiến công chém giết Dị tộc!"
Nói rồi nàng dẫn theo hơn 800 quân Khởi Nguyên Vệ bắt đầu chém giết, hỏa khí của nàng hiện tại rất lớn, muốn nhanh chóng diệt sạch đám này.
Mang Tứ thấy vậy trầm giọng nói: "Các ngươi lên giết bọn chúng cho ta!"
Nghe vậy, bảy tên thủ lĩnh Dị tộc dẫn theo hơn 4000 binh lính xông lên, bắt đầu lao vào cắn xé đám người, báo hiệu đại chiến chính thức nổ ra!
Hai đại quân doanh số không ngang bằng nhau bắt đầu lao vào kịch liệt chiến đấu, mặc dù Khởi Nguyên Vệ cộng với Chiến Binh Đoàn nhân số không hơn nhưng họ lại chiến đấu không hề bại lui trước 4000 quân Dị tộc hung hãn.
Mặc dù vậy, mỗi binh lính bên này đều phải đánh cùng lúc hai đến ba binh lính Dị tộc, điều này cũng gây nên sự khó khăn nhất định.
Hổ Lâm Hùng bay lên trên không trung, chặn trước đường của bảy tên Dị tộc thủ lĩnh Đại Cảo Thủ sơ kì, khuôn mặt uy nghiêm quát: "Đối thủ của các ngươi là ta!"
Nói rồi không nhanh không chậm lấy ra cây rìu chiến của mình, Hổ Lâm Hùng bùng phát sức mạnh vượt trội của Đại Cao Thủ trung kì lao vào bắt đầu chém giết.
Một tên thủ lĩnh Dị tộc trong đó thấy vậy tức giận quát: "Đừng tưởng hơn tao một cảnh giới mà ăn chắc, bảy đánh một chưa chắc mày ăn được!"
Hổ Lâm Hùng đương nhiên biết điểm đó, dù sức mạnh giữa một tiểu cảnh giới chênh lệch lớn thì một đánh bảy như vậy cũng không hề dễ.
Nhưng Hổ Lâm Hùng không hề run sợ, một rìu bổ đến như ngàn cân cự lực phủ xuống, đám thủ lĩnh thấy vậy chỉ bắt đầu lao lên tấn công quát lớn: "Bọn mày, lao vào giết thằng chó nhân tộc này!"
Hổ Lâm Hùng một đánh bảy không hề lâm vào thế dưới, mỗi lần rìu bổ xuống là một lần đánh lui Dị tộc, hắn bùng phát năng lượng vào thanh rìu quát: "Liệt Hổ Chùy!"
Một tiếng gầm dũng mãnh vang lên, Hổ Lâm Hùng cây rìu như bốc lên hư ảnh của một đầu mãnh hổ, hắn ngắm thẳng bảy tên kia bổ xuống.
Oành!
Bảy tên tán loạn lui ra tránh đỡ, Hổ Lâm Hùng tiến tục lao lên tiến đánh, đám bảy tên Dị tộc thủ lĩnh chỉ có thể vừa chống trả chật vật vừa lui lại.
Chợt.
.
Trong không khí lóe lên nhiều đạo hàn mang, chẳng biết từ khi nào đằng sau bảy tên Dị tộc đã đứng đó một bóng mờ, sau đó ba cây kim vô thanh vô tức bắn đi cực nhanh.
Hưu!
Đám Dị tộc nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, hô lên: "Không ổn!" Nhưng kim châm phóng đến quá nhanh, khiến bọn chúng không kịp phản ứng.
Phốc.
.
!
Một tên Dị tộc phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người nhanh chóng trở nên tán loạn, khuôn mặt dần dần ảm đạm vô thần mà ngã xuống.
Huyền Phiến Ngọc Châm!! Đó chính là ám khí mà lần trước Hổ Huyền Vu dùng để đánh lén Nam Vô Tâm rất tiếc Nam Vô Tâm lại Tốc Biến né được, nhưng đám Dị tộc lại không may như vậy.
Sáu tên thấy đồng đội mình quỷ dị nằm xuống thì thầm kêu không ổn: "Có tên nấp phóng ám khí, đám nhân tộc chó chết hèn hạ này!"
Hổ Huyền Vu không quan tâm lời bọn chúng nói, hắn lại lần nữa ẩn nấp bên trong không khí, chờ thời cơ ra tay hỗ trợ đại ca.
Sáu tên kia đang ở thế trên đe dưới búa, một bên Hổ Lâm Hùng dũng mãnh tiến công, một bên Hổ Huyền Vu quỷ dị đánh lén.
Hổ Lâm Hùng có thể một mình không đánh giết được bảy tên Dị tộc nhưng đừng quên còn lão nhị Hổ Huyền Vu của hắn trong bóng tối trợ giúp.
Hai huynh đệ Hổ gia tiếp tục song hành, trong tối ngoài sáng hỗ trợ lẫn nhau bắt đầu chém giết đám Dị tộc!
!
Một bên khác, Hoa Tư Vũ bộ dáng của nàng hiện tại lớn lối đến cực điểm, trên thân bộ giáp bạch kim chói lọi, áo choàng có huy hiệu Khởi Nguyên Vệ bay phấp phới sau lưng, bên trong lớp mũ giáp khuôn mặt nhìn thẳng về phía trước.
Đứng lăng không ngạo ngễ trên cao, trên tay cầm thanh đại kiếm sắc bén gác lên trên vai, một tay khác chỉ thẳng về trước mặt cuồng ngạo quát lớn: "Hai cháu trai Dị tộc, đến cho lão nương lấy mạng chó!"
Nghe vậy, trước mặt Mang Ngũ và Mang Tứ trầm xuống, tướng quân như bọn hắn, làm sao để cho Hoa Tư Vũ lớn lối khiêu khích như vậy.
Mang Ngũ tức giận nói: "Hừ, đúng là cùng tiểu tử kia một đức tính, mày phải trả giá cho sự ngông cuồng của chính mình!"
Mang Tứ nhìn lão ngũ trầm giọng nói ra: "Mang Ngũ, ngươi lên đi, tên nhân loại này tuy mạnh nhưng không đáng để chúng ta liên thủ, cũng nên lấy công chuộc tội cho đám thuộc hạ phế vật của ngươi!"
Mang Ngũ lòng bàn tay siết chặt tức giận, không đánh lại được Mang Tứ nên bùng phát sức mạnh lao đến trước mặt Hoa Tư Vũ vỗ một chưởng quát: "Mày thành công chọc giận tao, giờ thì đi chết!"
Hoa Tư Vũ ánh mắt trở nên sắc bén, bàn tay chợt động, một kiếm chém ra mang theo lăng lệ sát khí, lớn giọng cười quát:
"Ha ha, hai cháu trai đừng nghĩ hôm nay chạy thoát, cùng lên chịu chết!"