Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor


Đối mặt với hai Đại Cao Thủ trung kì cảnh giới Dị tộc, bằng với bản thân mình nhưng Hoa Tư Vũ trên khuôn mặt không hề có nét lo sợ.

Nàng cầm trên tay thanh đại kiếm của bản thân mình, nó không phải là một thanh kiếm tầm thường mà chính là Cao cấp trang bị vũ khí - Cốt Viêm Kiếm.

Trên thân kiếm có các chi tiết hình ngọn lửa, mỗi khi Hoa Tư Vũ truyền linh lực vào thanh kiếm nó dường như sáng lên màu đỏ rực.

Bộ giáp trên thân nàng mặc càng không phải là phàm phẩm, nó lại là một Cao cấp trang bị phòng ngự khác, Tử Kim Khải Giáp.

Cầm hai món Cao cấp trang bị trên người, Hoa Tư Vũ cho thấy mình cũng không hề nghèo, so với các gia chủ Cao cấp gia tộc tại Romain, họ cũng chỉ có từng đó.

Tất nhiên không nói đến thiếu niên sơ cấp gia tộc nào đó!
Keng.

.

Một tiếng thanh thúy âm thanh kim loại vang lên, Hoa Tư Vũ nhẹ nhàng vung ra một kiếm dễ dàng chống đỡ chưởng đạo vỗ đến của Mang Ngũ.

Nàng âm thanh lạnh lùng cười nói: "Hừ, hai các ngươi nếu không lên cùng lúc vậy lão nương đánh đến khi nào chịu lên thì thôi!"
Nói rồi nàng phóng lên tấn công Mang Ngũ như vũ bão, mỗi đường kiếm nàng chém ra đều vô cùng nhanh và chuẩn, không hề hoa mỹ đẹp mắt mà chỉ muốn chém đối thủ ra thành đôi.

Mang Ngũ mang trên mình huyết thống của Hỗn Mang nhất tộc, tộc đàn này bản thân thiên phú mạnh nhất chính là sức mạnh hắc ám thuần túy đản sinh trong cơ thể.

Xoẹt.

.

Đối với thể công mạnh mẽ của Hoa Tư Vũ, mang ngũ liên tiếp bại lui, trên khuôn mặt hiện lên sự tức giận.

Mang Ngũ không nghĩ nữ nhân loại này lại mạnh đến vậy.

"Nữ nhân loại, mày có chút bản lĩnh đó!" Giận mắng một tiếng, Mang Ngũ sau đó vận dụng sức mạnh hắc ám trong cơ thể mình, tung ra một đòn mạnh mẽ.

"Hắc Ám Ma Ấn!" Mang Ngũ quát lên một tiếng, sau đó từ lòng bàn tay hiện lên một ấn kí văn tự, quanh đó lưu chuyển từng nguồn năng lượng u tối vỗ thẳng về phía Hoa Tư Vũ.

Hoa Tư Vũ thấy vậy không hề e sợ, cũng lớn giọng quát một tiếng: "Lão nương sợ ngươi chắc!!" Nói rồi nàng truyền linh lực vào Cốt Viêm Kiếm, từ đó mà các đường văn hỏa diễm trên thân kiếm sáng lên.


Hoa Tư Vũ nhảy lên trên cao, nâng cao đại kiếm của mình: "Hỏa Ngục Kiếm Thức!"
Nàng bổ mạnh thanh đại kiếm của mình xuống, xung quanh lưỡi kiếm tản mạn ra từng nguồn năng lượng hỏa diễm mạnh mẽ.

Ầm.

.

Đường kiếm của nàng đánh vào Ma Ấn của Mang Ngũ đánh đến, một chấn động kịch liệt vang dội ra ngoài.

Răng rắc.

.

!
Sau đó chỉ thấy Ma Ấn của Mang Ngũ có dấu hiệu nứt vỡ, Hoa Tư Vũ nhân cơ hội đó bạo linh lực đánh xuống, năng lượng hỏa diễm càng thêm phần dữ dội.

Oành.

.

Ma Ấn của Mang Ngũ vỡ nát, cả đường kiếm rực lửa của nàng chém thẳng xuống vào thân thể của hắn.

Phốc.

.

Mang Ngũ phun ra một ngụm máu tươi, cả thân thể kịch liệt văng ra, trên người rách một mảng lớn do nhát chém, không chỉ vậy những năng lượng hỏa diễm đang không ngừng đốt cháy lấy hắn.

Hoa Tư Vũ không chậm trễ mà lần nữa lao lên, vung ra Cốt Viêm Kiếm chém đến với ý định kết liễu hắn.

Chợt, nàng đột ngột dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang một phía, hừ lạnh một tiếng quát: "Hừ, Tử Kim Khải Thuẫn, mở!"
Sau đó từ Tử Kim Khải Giáp trên người nàng, một nguồn năng lượng được phóng thích ra tạo thành một lớp lá chắn bao bọc lấy một phía của Hoa Tư Vũ, lớp lá chắn dường như mỏng manh vô hình nhưng,
Ầm! !
Một chưởng mạnh mẽ đánh đến lớp lá chắn, chưởng này thậm chí còn có sức công phá mạnh hơn Hắc Ám Ma Ấn của Mang Ngũ, nhưng đánh đến lớp lá chắn chỉ khiến nó hơi rạn nứt.

Mang Ngũ vội vàng đứng dậy, nhìn người trước mặt cảm kích hô: "Lão tứ!"
Bên này Mang Tứ thu tay lại, liếc nhìn Mang Ngũ thê thảm bên dưới âm trầm quát: "Phế vật!"

Hoa Tư Vũ thu lại lớp lá chắn, nhìn Mang Tứ khinh thường nói: "Ha, khi nãy nhất quyết không lên, giờ thấy lão nương sắp giết chó nhỏ, chó to liền không chịu được ra mặt rồi hả?"
Mang Tứ khuôn mặt trầm xuống, âm điệu lạnh lẽo nói ra: "Hừ, đỡ được Hỗn Mang Ma Chưởng của ta coi như ngươi lợi hại, nhưng chỉ đến đây thôi.

.

"
Nói rồi Mang Tứ bạo phát toàn bộ khí tức Đại Cao Thủ trung kì trên người, trên thân hắn tản mạn ra từng nguồn năng lượng hắc ám, Mang Tứ vụt một phát lao vào tấn công Hoa Tư Vũ.

"Đến tốt lắm, lão nương lấy luôn hai mạng chó!" Hoa Tư Vũ cùng với Cốt Viêm Kiếm lần nữa lao lên, lần này tốc độ ra kiếm còn nhanh và mạnh hơn trước, mỗi nhát chém như mang thêm năng lượng hỏa diễm thiêu đốt đối phương.

Sau đó cả hai điên cuồng tấn công lẫn nhau, Hoa Tư Vũ càng đánh càng hăng khiến cho Mang Tứ phải liên tiếp lui bước và né đi những đường kiếm của nàng.

Hoa Tư Vũ rất mạnh mẽ, nếu không thì nàng đã chả đánh được lão đầu Lộc Dương mẻ cả sừng, một phần là do hai Cao cấp trang bị trên người, một phần cũng là do nàng có một vị sư phụ lợi hại chỉ bảo kiếm thuật, một phần khác chính là do thiên phú đặc biệt và nỗ lực của nàng.

Xoẹt!
Trước thế đánh như vũ bão của Hoa Tư Vũ, Mang Tứ cuối cùng bị thương, trên thân đã rách một nhát chém do Hoa Tư Vũ đánh đến, máu tươi màu tím tràn ra, hỏa diễm tại đó còn không ngừng thiêu đốt hắn.

Mang Tứ giờ đã hiểu Hoa Tư Vũ mạnh mẽ thế nào, hắn hiện tại hối hận vì đã không liên thủ cùng Mang Ngũ đánh nàng, vội vàng vận dụng linh lực làm nguội vết thương, Mang Tứ nhìn xuống hướng Mang Ngũ quát: "Đứng đó làm cái gì, còn không mau lên hỗ trợ ta!"
Mang Ngũ nghe vậy buộc phát lết thân xác thương thế chưa hồi của mình lên, đứng bên cạnh Mang Tứ ánh mắt cảnh giác nhìn người trước mặt.

Hoa Tư Vũ cười lớn khinh miệt nói: "Ha ha, cùng nhau liên thủ sớm thì không chịu, ngu xuẩn!"
Ánh mắc trở nên sắc bén vạn phần, Hoa Tư Vũ lần nữa bạo phát linh lực lên thanh kiếm, ngắm thắng hai tên Dị tộc trước mặt quát: "Phần Thiên Nhật Kiếm!"
Cốt Viêm Kiếm trên tay Hoa Tư Vũ chợt bốc cháy, từ thân kiếm từng ngọn lửa bùng phát mạnh mẽ mà ra, đứng bên này Mang Tứ và Mang Ngũ còn cảm giác được sức nóng.

Hoa Tư Vũ lao lên vung một đường chém ngang, cả thanh kiếm rực lửa chém đến giống như một vòng tròn lửa phóng đi, lao thẳng đến hướng hai tên Dị tộc.

Mang Tứ và Mang Ngũ nét mặt ngưng trọng, chúng đều cảm giác đường sức mạnh hỏa diễm nóng bỏng từ đường kiếm khí, vội thi triển kĩ năng ra đón đỡ.

Mang Ngũ lại dùng chiêu cũ: "Hắc Ám Ma Ấn!"
Mang Tứ thì mạnh mẽ hơn, hắn vung tay ra tạo thành một hư ảnh bàn tay to lớn, trong đó tràn ngập năng lượng hắc ám, bàn tay to lớn đánh thẳng về phía Hoa Tư Vũ: "Hắc Ám Ma Thủ!"
Phần Thiên Nhật Kiếm của Hoa Tư Vũ như một làn sóng hỏa diễm chém đi, Ma Ấn và Ma Thủ dường như không thể nào cản nổi nó.

Oanh.

.


Răng rắc.

.

!
Lại một lần âm thanh vang dội, chỉ thấy Ma Ấn của Mang Ngũ lần nữa vỡ nát, còn Ma Thủ của Mang Tứ thì khá hơn, tuy không đến nỗi vỡ nát như năng lượng hắc ám trong đó đã tán loạn, hỏa diễm đang không ngừng hao tổn.

Phốc.

.

!
Lại lần nữa thổ huyết, nhưng lần này không chỉ có Mang Ngũ mà còn Mang Tứ, Phần Thiên Nhật Kiếm của Hoa Tư Vũ quá áp đảo đối với bọn hắn.

Bên dưới, đội quân Khởi Nguyên Vệ cùng Chiến Binh Đoàn nhìn đến Hoa Tư Vũ và hai tên tướng quân chiến đấu, thấy hai tên Dị tộc bị đánh cho thổ huyết nhanh chóng vui mừng, từ đó mà sĩ khí toàn quân được gia tăng rất nhiều, như hồi xuân lao vào chém giết Dị tộc.

Mà đám Dị tộc nguyên bản đang còn hung hãn hiện tại thấy tướng quân bị đánh như chó liền hốt hoảng, đại quân từ 4000 còn hơn 2000 có dấu hiệu vỡ tan.

Mang Ngũ cùng Mang Tứ ôm vết thương ánh mắt kinh dị nhìn đến toàn thân mặc giáp chiến binh trước mặt, hiện tại trong đầu bọn họ cùng có một câu hỏi: "Lão tứ, đám đại lục bây giờ tên nào cũng vậy sao? Không vượt cấp chiến đấu cũng lấy ít địch nhiều.

"
Mang Tứ cũng hít sâu một hơi: "Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, hiện tại tình hình không ổn lắm, có lẽ nên báo với lão tam một tiếng!"
Mang Ngũ sững sờ, sau đó nói tiếp: "Vậy có gọi luôn lão nhị và lão nhất?" Mang Tứ nghe vậy lắc đầu, trầm giọng nói: "Không được, lão nhị, lão nhất đều là trên một bậc với ba người chúng ta, gần với điện chủ một cấp bậc!"
"Vậy hiện tại chạy?" Mang Ngũ cảm nhận thương thế của mình, suy nghĩ phương án.

Mang Tứ lắc đầu: "Không, ngươi tự bạo, ta chạy!"
Mang Ngũ: "! "
Hoa Tư Vũ thính lực rất tốt, đều nghe thấy được hai tên này to nhỏ với nhau, cười lạnh nói: "Chạy? Lão nương chưa cho phép thả chó!"
Nói rồi nàng lần nữa bạo phát linh lực, Cốt Viêm Kiếm các đường văn hỏa diễm lại sáng lên đỏ rực, Hoa Tư Vũ cầm thanh đại kiếm bằng hai tay, nàng đưa kiếm ra sau lưng bắt đầu tích tụ lực lượng:
"Liệt Diệm Cự Trảm!"
Mang Ngũ và Mang Tứ thầm kêu không ổn, tức giận mắng: "Nhân tộc, đừng quá mức!"
"Chạy!"
Cả hai tên nhanh chóng bằng tốc độ nhanh nhất muốn đào tẩu, chúng đều cảm nhận được từ thanh đại kiếm tràn ngập hỏa diễm kia sức mạnh vô cùng lớn.

Hoa Tư Vũ thân hình chợt xuất hiện trước mặt cả hai tên, cười lạnh quát: "Ha ha, chạy được sao, cho lão nương đi chết!"
Phành!
Một âm thanh vang dội phát ra, nhất thời làm tất cả mọi người nhìn về phương hướng này!
Chỉ thấy Liệt Diệm Cự Trảm của Hoa Tư Vũ như nhìn bán nguyệt mạnh mẽ quét qua một khoảng rộng lớn trước mặt, đường kiếm mạnh mẽ sắc bén kèm thêm hỏa diễm nóng rực khiến cho mọi đối tượng trước mặt đều tan xác.

Mang Ngũ cùng Mang Tứ chính là như thế, thân thể đứt làm hai đoàn, nhiều phần trên người đã bị thiêu rụi, cháy khét.


Ầm.

.

Toàn quân Dị tộc ngơ ngác nhìn đến hai vị tướng quân thi thể không toàn vẹn rơi xuống đất, hai cái đầu lộc cộc rơi xuống còn lăn lông lốc một đoạn, để lộ ra thần sắc ngơ ngác cùng sợ hãi trước khi chết!
Hoa Tư Vũ sau đó thong dong hạ xuống đất, ngắm thẳng cái đầu còn nóng hổi của Mang Tứ mà chống mạnh đại kiếm xuống, máu tươi tung tóe ra ngoài, Hoa Tư Vũ bá khí nhìn toàn quân quát lớn:
"Tướng quân Dị tộc đã bị chém giết hai cái, các binh lính nghe lệnh, cùng ta tiếp tục chiến đấu quét sạch tàn quân còn lại, không được để sót một tên!"
Khởi Nguyên Vệ lẫn Chiến Binh Đoàn nghe vậy sức mạnh bạo tạc, tinh thần đoàn quân được đẩy lên cao nhất lao vào chém giết Dị tộc như chém chó gà.

Mà đám Dị tộc mất đi thủ lĩnh cũng như rắn mất đầu, đại quân có dấu hiệu tan vỡ, liên tục bị chém giết đến thảm liệt!
Bên phía Hổ gia hai huynh đệ cũng đang nghiền ép đối thủ, trong tối ngoài sáng phối hợp ăn ý lẫn nhau, bảy tên khi đầu hiện tại chỉ còn hai.

Hai tên Dị tộc Đại Cao Thủ sơ kì còn lại bây giờ cũng thảm đến cực điểm, trên thân rách rưới các vết chém, chống đỡ được đến hiện tại đã là kì tích.

Hổ Lâm Hùng chuẩn bị kết liễu bọn chúng thời điểm, một trong hai tên Dị tộc liền nở nụ cười quỷ dị.

Hắn đột nhiên bay xuống bên dưới nơi đám binh lính chiến đấu, trên miệng cười điên cuồng: "Ha ha, bọn chó chết nhân tộc, tao không thắng được thì chúng mày cũng không được!"
Nói rồi cả thân thể của hắn cấp tốc phình to, sau đó hô hào nói: "Bọn mày, tự bạo cho tao, cho đám nhân tộc này nổ chết!"
"Khổng ổn!" Hoa Tư Vũ, Hổ gia hai huynh đệ nhận ra hành vi của bọn chúng liền hốt hoảng kêu lên, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.

Theo tên Dị tộc thủ lĩnh kia tự bạo, cả đám binh lính Dị tộc cũng liền không tiếc mạng mà tự bạo cả thể xác lẫn linh hồn, hiển nhiên là biết thế trận đã thua, có đánh nữa cũng không có ích.

Đó chính là đặc điểm của đám Dị tộc, điên cuồng!
Oành.

.

oành.

.

oành.

.

oành.

.

oành! !
Khắp nơi trên chiến trường liên hồi vang lên các vụ nổ chấn động, toàn quân Dị tộc còn lại khi đó chính là hơn 1000 tên, một ngàn tên Dị tộc cùng lúc tự bạo là cảnh tượng gì diễn ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận