Bên trong một cung điện tại đại bản doanh Hỗn Mang nhất tộc đang có ba thân ảnh ngồi nói chuyện với nhau, cả ba tên đều có điểm chung chính là thân thể cao lớn, làn da nhợt nhạt và khuôn mặt vặn vẹo quỷ dị.
Nhưng cả ba bọn hắn trên người đều tỏa ra khí thế của Đại Cao Thủ cảnh giới, thậm chí hai trong số đó còn đạt đến mức Đại Cao Thủ hậu kì.
Đột nhiên một tên ngồi tại chủ tọa cảm nhận được gì đó, lông mày nhíu lại, sắc mặt trầm xuống.
Hai tên bên cạnh thấy vậy nghi vấn hỏi: "Lão nhất, có chuyện gì?"
Nghe vậy, người kia gọi là lão nhất liền mở miệng nói, ngữ khí còn mang theo mấy phần kinh ngạc: "Mang Tứ với Mang Ngũ chết!"
Hai tên kia giật mình, khó tin nhìn lão nhất nói: "Sao có thể chứ, bọn chúng đã là Đại Cao Thủ trung kì, đám nhân loại kia sao có thể giết hai bọn hắn?"
Người lên tiếng này chính là Mang Tam, một trong năm tên tướng quân Hỗn Mang nhất tộc tiến đến đánh chiếm khe nứt Hỗn Mang lần này.
Thực lực của hắn ngang ngửa với Mang Ngũ và Mang Tứ, đều dừng lại ở mức Đại Cao Thủ trung kì.
Lão nhất kia căn bản cũng khó tin, khuôn mặt vặn vẹo có chút âm trầm nói: "Là thật, không những chết mà còn bị một tên cùng cảnh giới nhân tộc chém chết!"
Mang Nhị cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà vỗ bàn tức giận quát: "Hai cái phế vật, chết liền chết, có mỗi đám nhân loại lần trước bị chúng ta đánh chạy mà cũng không giả quyết xong.
"
Tên này cũng là một trong năm tướng quân của đại bản doanh này, thực lực đã đạt đến Đại Cao Thủ hậu kì, không phải cùng với Mang Tam ba tên kia một bậc.
Mang Nhất, người được gọi là lão nhất kia bộ dáng có vẻ trầm ổn nhất, hắn ánh mắt âm trầm suy tính nói: "Đám nhân loại đó không ngu, dám quay lại chứng tỏ có bản lĩnh, lần này e là bọn hắn có chuẩn bị gì đó!"
Mang Tam thì không được bình tĩnh như vậy, hắn đứng phắt dậy nhìn hai người bên này ngạo ngễ nói: "Lão nhất, lão nhị, lần này để ta xuất quân, đảm bảo diệt bọn chúng toàn chi!"
Nói xong định quay người đi ra ngoài, chợt cả người hắn khựng lại, một luồng uy áp mảnh mẽ phủ xuống hắn.
Lão đại Mang Nhất vỗ bàn uy nghiêm quát: "Ngươi trở lại cho ta, ngươi lợi hại hơn Mang Tứ và Mang Ngũ được bao nhiêu, ra đấy nộp mạng sao?"
Mang Tam nghe vậy bực bội vô cùng nhưng trước lão nhất vẫn khúm núm nói: "Vậy chúng ta không làm gì mà cứ để đám đó chém giết thôi sao?"
Mang Nhất lắc đầu, gõ gõ bàn một lúc, cuối cùng nói ra: "Đám nhân loại lần này tuy có vẻ mạnh hơn trước nhưng chưa tới mức nghiêm trọng mà phải báo cho điện chủ đại nhân, cho nên lần này.
.
"
Nói đến đó hắn nhìn Mang Nhị và Mang Tam rồi ra lệnh: "Lần này hai người các ngươi theo ta, xuất quân ra ngoài đồng loạt tấn công bọn chúng, hiện tại quân đội bọn chúng vừa qua đại chiến chắc chắn suy yếu không ít, ta không tin ba đại quân chúng ta, hơn một vạn Hỗn Mang binh lính mà không diệt được bọn chúng!"
Nghe vậy Mang Nhị và Mang Tam không dám phản đối gì, trong năm tướng quân Dị tộc, Mang Nhất là người mạnh nhất, cảnh giới gần với điện chủ nhất, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá lên Chiến Tướng cảnh giới.
"Rõ!" Mang Nhị và Mang Tam đồng loại cúi người cung kính hô, sau đó tiến ra ngoài chuẩn bị xuất quân, để lại một mình Mang Nhất sắc mặt có chút âm trầm.
Hắn nặng nề đứng dậy, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía lâu đài to lớn tại phía chính giữa lẩm bẩm: "Điện chủ lần này được cử đi là người vô cùng bí ẩn, không biết hành động lần này có mục đích gì đây?"
!
Bên ngoài chiến trường, Hoa Tư Vũ và Hổ gia hai huynh đệ còn có đám người đang đứng quan chiến bên ngoài ngơ ngác cùng bất lực nhìn đến hơn nghìn tên Dị tộc cứ như thế tự bạo chính bình, vụ nổ bao trùm đám binh lính bên trong.
Oành.
.
oành.
.
oành.
.
!
Sức công phá của bọn chúng là vô cùng dữ dội, chẳng mấy chốc, một ngàn tên Dị tộc mới đó mà đã chẳng còn chút cặn nào, khói bụi máu me dần dần tản đi, khung cảnh hoang tàn đổ nát của chiến trường đập vào mắt của họ.
Hoa Tư Vũ và Hổ Lâm Hùng run rẩy nhìn đến, dù sao tại đây đều là những thuộc hạ, những binh lính dưới chướng họ quản lý.
Nguyên bản hơn 800 quân Khởi Nguyên Vệ hiện tại đứng dậy chỉ còn hơn 300, trong số đó không thương nặng thì cũng gần như tàn phế.
Chiến Binh Đoàn có lẽ khá hơn chút, 500 quân ban đầu thì còn hơn 200, cũng giống như Khởi Nguyên Vệ, đám người cũng bị chấn thương thảm trọng sau vụ nổ tự bạo của hơn ngàn tên Dị tộc!
Xác chết của cả Dị tộc lẫn binh lính hai bên chồng chất khắp chiến trường, hai loại máu tươi hòa lẫn vào nhau bốc lên mùi tanh nồng cay mũi.
Bầu không khí hiện tại lắng đọng đến cực điểm, không ai nói lời nào mà chỉ có lòng căm hận vô cùng đến đám Dị tộc, Hoa Tư Vũ xiết chặt lòng bàn tay, nếu không phải bên ngoài có lớp giáp thì có lẽ từ bàn tay đã rướm máu.
"Ha ha, đám nhân tộc ngu xuẩn các ngươi!" Đột nhiên, trong không gian vang lên tiếng cười vang dội mang theo sự mỉa mai.
Tất cả mọi người nhìn sang phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy hai đạo thân ảnh mang khí tức hùng hậu hàng lâm mà xuống, đằng sau bọn hắn chính là 21 tên Dị tộc thủ lĩnh trên người tỏa ra khí tức Đại Cao Thủ sơ kì cảnh giới.
Hai thân ảnh đứng trước không xa lạ chính là Mang Tam cùng Mang Nhị, cũng chính là hai tên Dị tộc tướng quân.
Mang Tam nhìn đến đoàn quân nhân tộc bên này nhếch miệng cười châm chọc nói: "Ha, xem ra tổn thất không nhỏ, không biết các ngươi lấy dũng khí đâu ra mà dám ló mặt trở lại đây nữa!"
Mang Nhị gật đầu, nhìn đến Hoa Tư Vũ bên dưới, giọng điệu mỉa mai nói: "Ngươi là người giết Mang Ngũ và Mang Tứ hai cái phế vật? Tốt lắm, để bản tướng quân cho ngươi biết được thế nào mới là sức mạnh thật sự!"
Trước đám Dị tộc không ngừng buông lời chễ giễu, khiêu khích, Hoa Tư Vũ bộ dáng giống như bình tĩnh đến lạ.
Nàng quay ra sau nhìn đám binh lính còn sống sót nói: "Các ngươi đem thi thể đồng đội trở về chôn cất cẩn thẩn, kiểm tra xem có bao nhiêu binh lính hy sinh, sau này trở về báo lên cho cấp trên để vinh danh và bồi thưởng thỏa đáng cho họ và người nhà!"
Hổ Lâm Hùng nghe vậy cũng ra hiệu cho binh lính của mình làm thế, những binh lính nào thương nhẹ thì ở lại còn ai thương nặng cần cứu trợ gấp thì được đưa trở về doanh trại bên ngoài trị thương.
Mang Tam hừ lạnh một tiếng, nhìn xuống bên dưới hành động của Hoa Tư Vũ tức giận quát: "Hừ, mày dám không để ý đến tao, được lắm, hôm nay bản tướng quân không cho phép tên nhân loại nào sống sót trở ra!"
Cùng với lời nói của hắn, rốt cuộc từ bên trong tất cả các doanh trại còn lại của đại bản doanh, một đại quân Dị tộc đông đảo ồ ạt phóng ra.
Số lượng đông không phải bàn cãi, hơn một vạn tên, trong đó sức mạnh từ Kim Cương đến Cao Thủ cảnh giới đều có đủ.
Trước đại quân đông đảo đó, bên này các đám người trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng vô cùng, Đồ Hách, Yue và Lộc Dương nhìn nhau sau đó không hẹn mà cùng hô một tiếng: "Lên!"
Theo một tiếng hô vang vọng đó, hơn 3000 quân Huyền Long Vệ ồ ạt xuất quân, ngoài Yue là Đại Cao Thủ trung kì thì còn một người là đội trưởng đội kỵ binh cũng là Đại Cao Thủ nhưng chỉ ở mức sơ kì, ngoài ra còn có hai tinh anh trong đội bộ binh khác cũng là Đại Cao Thủ sơ kì.
Theo bên cạnh là đội quân muôn thú của Hộ Lâm Quân, số lượng là gần một nghìn Yêu thú từ đa dạng các chủng tộc.
Hộ Lâm Quân bên trong ngoài Lộc Dương vẫn còn hai Yêu tộc Đại Cao Thủ khác nhưng sức mạnh của họ chỉ dừng ở mức sơ kì, kém Lộc Dương một bậc!
Cuối cùng là Cơ Khí Đoàn, tuy số lượng ít nhất nhưng thành viên ai ấy đều mạnh mẽ vô cùng, ngoài Đồ Hách là Đại Cao Thủ hậu kì ra thì còn có 2 người khác là Đại Cao Thủ trung kì, 5 người là Đại Cao Thủ sơ kì, còn lại toàn bộ đều là bên trong Cao Thủ cảnh giới.
Một đội quân như vậy cùng lúc tiến công ra bên ngoài đấu trường, khí thế hào hùng không sợ hãi đối mặt với đại quân Hỗn Mang nhất tộc bên kia!
Ngoài ra còn có Hoa Tư Vũ và Hổ gia hai huynh đệ vẫn còn sức chiến đấu, cũng đứng bên này với toàn quân, ánh mắt lăm le căm giận nhìn đám Dị tộc!
Hoa Tư Vũ xiết chặt lòng bàn tay, đội quân mất đi nhân số khiến nàng không hề dễ chịu chút nào, không chỉ là mạng người mà còn là sự sỉ nhục đối với người đội trưởng như nàng.
Hỏa khí trong người đã lên cao đến đỉnh điểm, Hoa Tư Vũ quyết định lần này không nể nang gì nữa, quyết định đè ra đánh đám Dị tộc thành đầu chó!
Toàn quân các doanh trại trừ Quang Minh Vệ đều tập trung lại đây khí thế hùng hồn chuẩn bị cho một cuộc chiến đẫm máu sắp diễn ra.
Bên kia đại quân của Hỗn Mang nhất tộc cũng không kém, đây chính là lực lượng cuối cùng của đại bản doanh bọn chúng.
Được cắt cử ra từ ba tổng cung, trong đó mỗi cung có 7 doanh trại Hỗn Mang, mỗi doanh trại đều có một vị thủ lĩnh hùng mạnh trấn thủ.
Đám Dị tộc Hỗn Mang khí thế cũng hung hãn không kém bên kia, cặp mặt hung lệ, trên người khí tức lăm lẽ nguy hiểm giống như chỉ đợi lệnh của các vị thủ lĩnh, tướng quân là có thể lao ra chém giết cắn xé không điểm dừng, thậm chí không tiếc sinh mạng chính mình mà tự bạo.
Nhưng nguy hiểm nhất chính là 21 tên thủ lĩnh và hai người đứng trước bọn chúng, Mang Tam và Mang Nhị!
Đại Cao Thủ hậu kì cảnh giới hai bên đều ngang bằng nhau chỉ có một người!
Đại Cao Thủ trung kì bên Dị tộc cũng chỉ có một nhưng bên kia nhiều hơn, có đến 6 vị.
Còn Đại Cao Thủ sơ kì, đám Dị tộc Hỗn Mang áp đảo hơn khi mà có đến 21 tên, còn bên này đại lục binh lính chỉ có 11 người.
Cuối cùng là so với đại quân, đám Dị tộc áp đảo hẳn với hơn một vạn quân còn bên đại lục chỉ có hơn 4000 quân trong đó phần lớn đều là từ Huyền Long Vệ.
Một cuộc đại chiến với quy mộ như vậy chuẩn bị diễn ra, với nhân số như vậy của hai bên, không đoán trước được phe nào thắng phe nào thua.
Về phía Dị tộc Hỗn Mang, đừng quên rằng Mang Nhất còn chưa ra mặt và bên trên lâu đài kia, vị điện chủ bí ẩn còn không thấy bóng dáng vẫn đang quan sát.
Nhưng cũng đừng quên rằng đằng sau đại quân của các doanh trại đại lục, một thiếu niên tóc trắng đang trong hôn mê từ từ tỉnh giấc!
Đứng trong bóng tối một bên, Nam Tinh Vân nhìn cảnh này quyết định là ra hành động, đến lúc này Quang Minh Vệ chắc chắn không thể ngồi yên được rồi!