Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor


Thiên Hỏa Phần Quyết chính là một công pháp mà Hoa Tư Vũ tu luyện từ lúc bắt đầu tu hành cho đến nay, chỉ cần nghe tên thôi là biết môn công pháp này chủ tu vào hỏa hệ pháp thuật.

Còn Liệt Hỏa Dung Thân chính là một chiêu kĩ năng của nàng, khi kích hoạt cơ thể Hoa Tư Vũ giống như được bao phủ bởi hỏa diễm từ trong ra ngoài, điều này khiến cho Hoa Tư Vũ nhận được một cỗ sức mạnh lớn hơn bao giờ hết, thêm với thể thuật của nàng lại càng khiến cho nhục thân của Hoa Tư Vũ cứng cáp hơn không ít.

Nhưng điều này hại địch mười thì hại mình chín, Hoa Tư Vũ phải chịu sức đốt của liệt hỏa bên trong khắp cơ thể của mình, thậm chí nếu nàng không phải là thể tu thì chắc chắn liệt hỏa sẽ đốt cho nàng cháy khô.

Theo sức mạnh tăng lên nhiều, Hoa Tư Vũ ngoài đau đớn ra thì vô cùng hưng phấn, nàng bằng vào cỗ thân thể được liệt hỏa gia trì và thể thuật mạnh mẽ không ngại dùng tay không đối đầu với quả cầu hắc ám của Mang Nhất.

Bố Duy cũng thế, kích hoạt Quang Minh Hộ Thể, một lớp lá chắn được ngưng tụ bằng năng lượng ánh sáng gia trì bảo hộ lấy bên ngoài cơ thể của hắn.

Cỗ năng lượng ánh sáng này có một sự khác chế nhất định đối với năng lượng hắc ám bên trong quả cầu kia, điều đó khiến Bố Duy tự tin dùng Quang Minh Thánh Ấn của mình lên đối đầu với nó.

Nhưng thi triển lên Quang Minh Hộ Thể cũng đã là giới hạn cuối cùng của hắn, linh lực trong người đã không còn nhiều, Bố Duy biết nếu mình không chống đỡ nổi quả cầu hắc ám vậy hắn sẽ giống như cá nằm trên thớt.

Mang Nhất bên kia đang liên tục linh lực mang theo năng lượng hắc ám vào bên trong quả cầu năng lượng, nhưng điều đó khiến hắn linh lực bên trong người hầu như cạn hết sạch.

Phốc.

.

!
Cuối cùng Mang Nhất cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu lớn, hai người bên kia đột nhiên bộc phát ra sức mạnh to lớn đánh vào quả cầu hắc ám khiến cho hắn đang một mực truyền năng lượng vào bị phản phệ không nhẹ.

Mang Nhất hiện tại cũng giống với Hoa Tư Vũ và Bố Duy khi nãy, không hề dễ chịu chút nào, linh lực hầu như cạn kiệt không còn, không những vậy hai người kia còn bộc phát ra sức mạnh to lớn, Mang Nhất biết nếu cứ như vậy kiểu gì bại cũng sẽ là mình.


Ánh mắt hắn hi vọng nhìn sang bên lâu đài cao lớn, nơi mà vị điện chủ kia có thể đang quan sát hắn, nhưng rồi ánh mắt lại ảm đạm xuống, nhìn tình thế này, có lẽ vị điện chủ kia đã quyết định bỏ mặc hắn cùng chi nhánh Dị tộc này rồi.

Lại nhìn xuống bên dưới nơi mà tàn dư của đại quân Dị tộc chỉ còn hơn 3000 người đang không ngừng bị chém giết, tàn sát, còn có Mang Nhị đang thừa sống thiếu chết, Mang Nhất trong vòng mắt đột nhiên lóe một một vòng tàn nhẫn cũng quyết tuyệt!
Bên kia Bố Duy nhìn Mang Nhất mắt liếc xung quanh, tức giận khinh thường nói: "Hừ, dám không tập trung, chết cho ta!"
Nói rồi hắn truyền thêm sức mạnh vào bên trong Quang Minh Thánh Ấn, nhưng cũng vì thế mà bên người lớp Quang Minh Hộ Thể lại ảm đạm đi mấy phần.

Bên cạnh Hoa Tư Vũ cũng thế, nàng gắng gượng gia tăng thêm mức độ liệt hỏa thiêu đốt, mặc dù phải chịu nỗi thống khổ lớn hơn nhưng sức mạnh cũng vì thế mà lớn hơn.

Hai người lúc này đều suy nghĩ chắc chắn có thể đánh bại được Mang Nhất, dù sao thì nhìn tình cảnh của hắn hiện tại trông vô cùng thảm, linh lực suy cạn không còn nhiều.

Trong lúc hai người đinh ninh suy nghĩ như vậy, Mang Nhất đột nhiên hai tay kết ấn, trên miệng lẩm bẩm pháp chú kì lạ nào đó, rồi điên cuồng hét lên:
"Hỗn Mang Thôn Phệ Đại Pháp!"
Theo một tiếng quát đó, từ giữa ngực của Mang Nhất một vật thể từ từ hiện ra, đó chính là một lốc xoáy màu đen đang không ngừng quay tròn, nó giống như một cái lỗ đen quy mô rất nhỏ.

Mang Nhất sau đó đưa tay về phía tàn quân Dị tộc bên dưới điên cuồng hô lên: "Ha ha, hút cho ta!"
Bên dưới, trước con mắt kinh ngạc của đám người đại lục, đám tàn quân Dị tộc còn lại đột nhiên dừng hành động, sau đó hai mắt dần dần trở nên trống rỗng vô hồn, sau đó một dòng năng lượng hắc ám từ cơ thể bọn chúng bay ra ngoài, để lại là các xác khô đổ sụp xuống đất.

Mang Nhất cảm nhận được luồng sức mạnh khổng lồ đang điên cuồng truyền đến bên trong thể nội của mình, hưng phấn gào thét: "Ha ha, hút đi, các ngươi vì ta mà hi sinh đó chính là vinh hạnh, ha ha!"
Đến lúc này, Bố Duy, Đồ Hách và Hoa Tư Vũ các loại đều đã triệt để nhận ra Mang Nhất muốn làm gì, đó chính là thôn phệ sức mạnh của đám tàn quân Dị tộc bên dưới.

"Không ổn!" Tất cả mọi người đều vô thức kêu lên, bất quá đã muộn, Hỗn Mang Thôn Phệ Đại Pháp của Mang Nhất đã thành công, sức mạnh của tàn quân Dị tộc mà Mang Nhị đã được hắn hấp thu.

Sau đó chỉ thấy khí tức trên người Mang Nhất tăng vọt, cuối cùng chạm đến ngưỡng cửa của Đại Cao Thủ cực hạn, vọt thẳng qua mà đột phá.

Sức mạnh của 3000 tên Dị tộc và Đại Cao Thủ hậu kì cảnh giới Mang Nhị không phải nhỏ, từng đó là quá thừa cho Mang Nhất đột phá.


Ầm!
Một âm thanh vang vọng phát ra, theo đó là một luồng uy thế mạnh mẽ lan ra bao phủ lấy toàn bộ đám người có mặt, luồng uy áp mạnh mẽ đến nỗi mà một số binh lính không chịu nổi ngay lập tức phun ra ngụm máu tươi ngã quỵ xuống đất.

Tất cả mọi người nhìn lại, chỉ thấy Mang Nhất vẫn đứng đó, không chỉ vậy mà khuôn mặt càng trở nên âm trầm dữ tợn, vặn vẹo vô cùng, nhưng tản mạn ra bên ngoài lại là hơi thở mạnh mẽ của Chiến Tướng cảnh giới!
Mang Nhất hưng phấn đưa tay cảm nhận sức mạnh mới của mình, hiện tại hắn cảm giác không gì sánh được cường đại, nội tâm bộc phát điên cuồng gào lớn: "Ha ha, bổn tướng quân đã đột phá lên Chiến Tướng, đám nhân loại chó chết các ngươi chờ chết đi, ha ha!"
Sức mạnh tăng lên một mảng lớn, linh lực trong người được hồi lại toàn bộ, Mang Nhất bạo phát linh lực truyền lượng khổng lồ sức mạnh hắc ám vào bên trong quả cầu, hiện tại nó đã lớn bằng một nửa toàn bộ đại bản doanh của Dị tộc.

"Chết!"
Mà theo sức mạnh tăng lên bất ngờ đó, Hoa Tư Vũ và Bố Duy bên dưới lại phải gánh chịu một sự áp lực khủng khiếp từ quả cầu, cuối cùng không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.

Phốc! !
Đồ Hách bên này thấy vậy ngưng trọng vô cùng, nhìn xung quanh các binh lính ra lệnh nói: "Các ngươi lui hết ra bên ngoài đi, sức mạnh này căn bản các ngươi không chống lại được!"
Đám binh lính cũng không dám phản bác, thậm chí chỉ cần nhìn vào quả cầu hắc ám to lớn mang năng lượng khổng lồ kia thôi, tên nào tên nấy đều tay chân mềm nhũn run rẩy ra rồi.

Bố Duy nói xong cũng bất chấp bộ cơ giáp Đồ Ma không còn nhiều năng lượng của mình, một mạch lao lên chiến trường nơi quả cầu năng lượng với ý định trấn áp nó.

Không chỉ Đồ Hách mà các cường giả của các doanh trại khác như Lộc Dương, Hổ gia huynh đệ các kiểu cũng lao lên, ý định cũng là muốn hỗ trợ mọi người trấn áp quả cầu hắc ám kia không để nó phát nổ, bảo về binh lính thuộc hạ của mình.

Yue cũng vậy, nàng cắn môi do dự một lúc cuối cùng dứt khoát muốn lao lên, nhưng chưa đi được nửa bước đã có một bàn tay kéo lấy nàng trở lại.

Yue quay ra sau gấp gáp nói: "Hinh bà bà, sao ngươi cản ta?"
Người cản Yue và dám cản Yue duy nhất ở đây chỉ có Hinh bà bà, thuộc hạ thân cận nhất của nàng, Hinh bà bà nghe công chúa nói vậy chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Công chúa, người nên nhớ thân phận cao quý của mình, không nên dấn thân vào nguy hiểm!"
Yue lại không cho là thế, vội vàng đáp: "Không, ta phải trấn áp quả cầu hắc ám đó, nếu không thì các binh lính chẳng phải chịu chết sao?"

Hinh bà bà nghe vậy lắc đầu thản nhiên đáp: "Công chúa, đó dù sao cũng chỉ là binh lính tầm thường mà thôi, nghĩa vụ của bọn chúng chính là phục vụ và hi sinh cho người, sao có thể so với công chúa cao quý, thế nên mất liền mất thôi!"
Mà nguyên bản còn đang vội vàng gấp gáp Yue, nghe Hinh bà bà nói thế trên khuôn mặt trầm xuống tức giận, âm thanh còn mang theo nộ khí lớn giọng nói:
"Tôn Hinh, ngươi làm ta tức giận! Là công chúa như ta cần ngươi dạy làm việc sao? Trước đây ta chiêu binh mãi mã, thu thâp nhân tài mặc dù dùng nhiều thủ đoạn nhưng cũng là thật tâm đối xử với họ, không lừa dối ai, theo ngươi nói, nếu sau này ta đăng cơ hoàng đế, chẳng lẽ sẽ bỏ mặc quân thần, bỏ mặc bách tính, binh sĩ của mình sao?"
"Trả lời ta Tôn Hinh, lần này ngươi làm ta quá thất vọng rồi!"
Nghe công chúa gọi thẳng tên húy của mình và nói chuyện bằng ngữ khí đó, Hinh bà bà hiểu rằng công chúa đã thịnh nộ, vội vàng quỳ xuống đất trên miệng âm thanh áy náy hối hận nói:
"Thuộc hạ đáng tội chết, mong công chúa trách phạt!"
Mặc dù hối hận nhưng Tôn Hinh cũng dâng lên đối với công chúa Yue của mình một cỗ khâm phục, kĩnh ngưỡng và sùng bái.

Dù trong hoàn cảnh như vậy vẫn nghĩ đến thuộc hạ, binh sĩ của mình.

Tôn Hinh chắc chắn nếu Yue sau này đăng cơ hoàng đế sẽ là một vị minh quân, một vị hoàng đế làm cho toàn dân bá tánh Long Chi Quốc kính phục!
Mà Yue tức giận cũng chỉ trong một khoảnh khắc, thấy Tôn Hinh quỳ xuống cũng không có ý tứ trách phạt, dù sao Tôn Hinh cũng chỉ là lo cho nguy nan của nàng.

Ngược lại bây giờ cần quan tâm chính là bên kia quả cầu hắc ám đang không ngừng lớn dần, nếu nó phát nổ thì toàn quân trên dưới xác đều lạnh.

Yue gật đầu đối với Tôn Hinh quỳ bên dưới nói: "Được rồi đứng lên đi, lời này ta chỉ nói một lần, lần sau không được như vậy nữa nghe chưa?"
Tôn Hinh nghe vậy cảm tạ công chúa rồi đứng lên, lại phát hiện Yue muốn bước đi về phía quả cầu, lại tiến đến trước mặt nàng quỳ một chân xuống.

Yue thấy vậy khuôn mặt trầm xuống lần nữa, ngữ khí mang theo tức giận cùng mất kiên nhẫn nói: "Thế nào nữa, còn không mau lui ra!"
Tôn Hinh nghe vậy vội giải thích: "Công chúa, thuộc hạ cũng không có ý cản đường người, chỉ là lần này mong công chúa cho ta cơ hội lấy công chuộc tội, thay người dấn thân nguy nan giải trừ hiểm họa!"
Yue thấy thế thở ra một hơi, nếu lần này Tôn Hinh liền cản đường nàng lần nữa vậy thì Yue cũng không có người thuộc hạ này rồi, và cũng coi như lần đầu tiên trong đời nàng nhìn nhầm một người.

Gật đầu rồi nói với Tôn Hinh: "Được rồi, Hinh bà bà người đi đi, nhớ cẩn thận!" Xưng hô cũng thân thiết trở lại, Yue biết Hinh bà bà đã là Chiến Tướng sơ kì cảnh giới, so với bản thân nàng thì có sức giải quyết vấn đề hơn.

"Tuân mệnh!" Hinh bà bà cung kính hô một tiếng, sau đó hóa thành một đạo tàn ảnh theo hướng quả cầu mà phóng đi.

Động tĩnh bên này cũng không có ai phát hiện ra, đám binh lính thì đã lui ra bên ngoài chiến trường còn những cường giả thì đang bận đối đầu với Mang Nhất và quả cầu hắc ám của hắn.

Bên kia, các cường giả và thủ lĩnh, đội trưởng doanh trại hiếm thấy hợp lực cùng nhau chống đỡ Dị tộc, do có Đồ Hách, Hổ gia huynh đệ, Lộc Dương và các loại Đại Cao Thủ cảnh giới trở lên người hỗ trợ cho nên nguy cơ quả cầu bùng phát cũng được giảm đi đôi chút.


Nhưng cứ đà này thì quả cầu phát nổ chỉ là vấn đều thời gian mà thôi, khi mà đám người này ai cũng đang trong bộ dáng thê thảm, dù sao thì Mang Nhất đã là Chiến Tướng cảnh giới, hơn hẳn bọn họ một bậc lớn.

Chiến Tướng sơ kì cảnh giới sức mạnh so với Đại Cao Thủ hậu kì khác biệt không chỉ là chênh lệch một tiểu cảnh giới như thế mà nó chính là một ngưỡng cửa, một sự lột xác thoát thai hoán cốt.

Mặc dù Mang Nhất đột phá bằng cách thôn phệ, căn cơ rác rưởi nhưng vẫn quá đủ để chèn ép đám người này.

Nhìn đám người này, Mang Nhất phát ra điên cuồng tiếng cười khinh thường nói: "Ha ha, các ngươi đã như vậy đoàn kết thì ta cho các ngươi đoàn tụ dưới suối vàng!"
Nói rồi hắn lần nữa bạp phát linh lực, truyền thêm một lượng khổng lồ vào quả cầu năng lượng, hiện tại nó đã to gần bằng đại bản doanh của Dị tộc bọn hắn.

Phốc.

.

!
Liên tiếp là những ngụm máu tươi được phun ra từ đám người, áp lực không chỉ lớn mà nó còn không ngừng tăng lên, họ đều biết nếu cứ như thế này thì quả cầu bùng nổ chỉ là vấn đề thời gian.

Hoa Tư Vũ lúc này có lẽ là người thống khổ nhất, sẽ chẳng ai có thể nhìn thấy gương mặt đau đớn đến cực điểm của nàng lúc này.

Bên dưới lớp mũ giáp khuôn mặt của nàng gồng lên nổi ra những gân xanh, đôi mắt trong trẻo đầy trong đó những tơ máu và cả đôi môi hồng hào đã nhiễm đầy trên đó máu tươi, khuôn mặt thống khổ do đau đớn của liệt hỏa thiêu đốt mang lại và cả áp lực to lớn của quả cầu hắc ám nữa.

Bố Duy cũng không kém, Quang Minh Thánh Ấn của hắn đã gần như vỡ nát, Quang Minh Hộ Thể thì ảm đạm vô quang, thần sắc hắn hư nhược như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Đồ Hách cũng vậy, bộ cơ giáp Đồ Ma của hắn năng lượng gần như cạn kiệt, trên màn hình tràn đầy các báo động đỏ, các lõi động cơ, lò phản ứng thì nóng rực như muốn bốc cháy.

Nhưng dù vậy thì họ cũng không hề buông tay, đều kiên cường như muốn dùng cả thân thể mình đi chống đỡ, trấn áp quả cầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận