Quay trở lại với Nam Vô Tâm, hắn hiện tại đang cùng với Hoa Tư Vũ trên phi thuyền trở về tới Vương Quốc Romain thành Tường Vi.
Hoa Tư Vũ đã mặc lên Quang Vinh Chiến Giáp do hắn tặng cho nên nàng tổng thể lúc này trông vô cùng bá khí, làm cho những binh sĩ khi nãy lại không dám nhìn thẳng nàng, trong đầu chỉ dám dâng lên kính ý cùng sợ hãi.
"Không biết ở nhà sao rồi?" Nam Vô Tâm hoài niệm lẩm bẩm, chuyến đi này là hơn một tháng, hắn nghĩ rằng với tài năng của Mạn Thiên tỷ cùng Bình Minh Dung thì gia tộc chẳng mấy chốc sẽ trở nên hùng mạnh.
"Còn các nàng nữa, không biết hiện tại sao rồi?" Từng khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp hiện ra trong đầu hắn, Nam Vô Tâm cũng còn chưa quên lời hứa hẹn của mình với Capheny ở tận Mildar hay cả là cô nàng Yuan Cửu Công Chúa hay hờn dỗi.
Hoa Tư Vũ đứng bên cạnh như ngửi thấy mùi gì đó, hừ nhẹ nói: "Ở bên ta mà vẫn nghĩ đến cô gái khác, hừ, cặn bã nam!"
Nam Vô Tâm hoảng hồn quay ra nhìn Hoa Tư Vũ, mẹ nó, linh cảm của nữ nhân thật đáng sợ, nhanh chóng trấn tĩnh lại, Nam Vô Tâm gượng cười nói: "Đâu có, Tư Vũ nàng đừng nghĩ linh tinh, ta đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo mà thôi.
"
Hoa Tư Vũ bĩu môi lườm hắn, mới đầu nàng chỉ dò hỏi mà thôi, hiện tại nhìn bộ dáng chột dạ này của Nam Vô Tâm nàng đã xác định, nhưng cũng không muốn đôi co mà nói: "Kế hoạch gì thế, kể ta nghe coi tiểu Tâm?"
Nam Vô Tâm trở về bộ dáng nghiêm túc, chống cằm suy tư nói: "Còn gì ngoài kế hoạch xây dựng gia tộc, ngoài ra ở thành Tường Vi cũng có kẻ xấu ta cần xử lý.
"
"Kẻ xấu, là ai, sao không để chấp pháp quân chúng ta xử lý?" Hoa Tư Vũ hiếu kì lên tiếng, đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn nhắc đến kẻ xấu, không biết kẻ xấu trong miệng hắn là người như thế nào.
Nam Vô Tâm lắc đầu, không muốn nói chuyện này cho Hoa Tư Vũ, giết Florentino là nhiệm vụ hệ thống ban phát, phải tự tay hắn làm, nói: "Một tên ngụy quân tử ngáng đường mà thôi, Tư Vũ nàng không cần nhọc lòng.
"
!
Nhiều ngày sau, phi thuyền cũng đã cập bến thành Tường Vi, dừng tại Tổng bộ chấp hành quan Khởi Nguyên Vệ, Nam Vô Tâm cùng Hoa Tư Vũ sánh vai bước xuống.
Theo đó là hàng loại các binh lính, còn có cả những người khênh trên giá thi thể đã hi sinh của đồng đội, tiếp theo đây họ sẽ được mai táng cẩn thận, ghi danh công lao để lại.
Hít một ngụm khí trời, Nam Vô Tâm mỉm cười vui vẻ, không khí ở đây ngửi ngon hơn, à không, trong lành hơn tại khu vực Khe nứt Hỗn Mang nhiều lắm: "Không biết mấy tên Dị tộc thở ra kiểu gì nữa, không khí này không thơm sao?" Nam Vô Tâm ngu ngơ lẩm bẩm.
Hoa Tư Vũ đột nhiên nắm lấy hai tay Nam Vô Tâm, có chút lưu luyến không rời nói: "Tiểu Tâm, chúng ta lại phải xa nhau, ta phải đến tổng bộ để báo cáo, còn thỉnh an sư phụ, tiểu Tâm ngươi chắc phải về gia tộc đúng không?"
Tâm trạng của Hoa Tư Vũ vô cùng thích hợp với thiếu nữ mới biết yêu, lo được lo mất, mới trải nghiệm được ngọt ngào hạnh phúc tình yêu, giờ phải rời xa nàng không muốn chút nào.
Nam Vô Tâm ôn nhu vuốt ve má của nàng, ánh mắt thâm tình nói: "Ngốc, chúng ta vẫn ở bên trong thành Tường Vi, gặp nhau lúc nào chẳng được, ta về gia tộc xử lý chút chuyện, xong rồi chẳng mấy chốc cưới nàng về làm gia chủ phu nhân.
"
Hoa Tư Vũ hạnh phúc ngọt ngào cười một tiếng, ngó nhìn xung quanh một chút, nhận ra không ai chú ý đến chỗ mình, thế này hít một hơi lấy dũng khí, rồi mạnh dạng tiến sát, dâng lên môi thơm.
Trong lúc hai người hôn nhau toét mỏ, từ bên ngoài chạy đến hai nữ nhân xinh đẹp khác, một người thân hình thành thục ma quỷ, mái tóc đỏ rực quyến rũ, một người thanh thuần xinh đẹp, bên trên là lông đầu màu xanh nhạt.
Hai người chính là Mạn Thiên và Bình Minh Dung, khi nãy nhìn thấy một phi thuyền bay trên bầu trời, nhận ra tình yêu của mình đã trở về, thế là vội hì hục chạy đến.
"Con mẹ nó?" Nụ cười hạnh phúc mong chờ của hai người chợt tắt, ánh mắt ngốc trệ nhìn vào đôi nam nữ đang dí mồm vào nhau.
Nam Vô Tâm hưởng thụ ôn nhu hương với Hoa Tư Vũ, chợt cảm giác có hai ánh mắt nhìn vào mình, nhận ra khí tức quen thuộc, tấm lưng chợt lạnh toát, vội cùng Hoa Tư Vũ tách ra, vội vàng nói: "Tốt, Tư Vũ, nàng mau đi nhanh không cấp trên đợi, sau này chúng ta gặp lại.
"
Hoa Tư Vũ tiếc nuối cùng hắn tách ra, sau đó bị hạnh phúc bao trùm mà không để ý tình trạng của Nam Vô Tâm hiện tại, cười nói: "Ừm, gặp lại tiểu Tâm!"
Nói rồi khuôn mặt tươi cười tiêu sái rời đi, được một đoạn còn quay lại mỉm cười hôn gió với hắn, lại chẳng để ý rằng tiêu Tâm của nàng hiện tại đang như ngồi trên đống lửa cùng với hai cặp mắt như hung thần ác sát nhìn đến hắn!
Nuốt một ngụm nước miếng, Nam Vô Tâm trên miệng tạo ra nụ cười ấm áp nhất có thể, quay về phía hai người Mạn Thiên cười nói:
"Thiên tỷ, Dung nhi, ta trở về!"
Mạn Thiên cùng Bình Minh Dung thì không có cười tươi như vậy, hùng hùng hổ hổ tiến đến chỗ hắn, một người đưa tay ra bấm eo hắn, một người kéo lấy tai của hắn:
"Đi về cho ta!"
"Ayatte đại ca là cặn bã nam!"
Nam Vô Tâm bị hai nữ nhân từ hai bên hùng hổ lôi kéo trở về, cảnh này vô tình lọt vào mắt đám binh lính, có người hâm mộ, có người ghen ghét, cũng có người thương hại!
"Đau đau, Thiên tỷ, Dung nhi, có gì từ từ nói.
.
" Mặc dù không đủ làm Nam Vô Tâm bị thương nhưng đau đớn thì có thừa.
Ra đến đường lớn hai người mới bỏ hắn ra, họ vẫn còn lí trí, không muốn Nam Vô Tâm bị mất mặt trước đám đông, cảnh gia chủ của một gia tộc bị hai nữ nhân nắm tai bóp eo ngoài đường thì còn ra thể thống gì.
"Hừ!" Mạn Thiên hừ lạnh một tiếng, nàng linh cảm không có sai mà, chỉ là không nghĩ đến nhanh như vậy tên này đã câu được tim của nữ nhân đội trưởng kia, làm nàng rất là không vui.
"Chúng ta hai tỷ muội ở gia tộc còng lưng làm việc, không bỏ qua giờ khắc nào phát triển, vậy mà đại ca bên ngoài lại như vậy, quá xấu rồi, Dung nhi giận ngươi!" Bình Minh Dung phình má lên khoanh tay trước ngực giận dỗi quay đi nói.
Nam Vô Tâm im thin thít không dám mở miệng, mặc dù không nói gì nhưng nhìn vào ánh mắt kia của Mạn Thiên tỷ, Nam Vô Tâm biết hôm nay nếu không xử lý tốt, mạng già không xong!
Mạn Thiên rất ủy khuất, rõ ràng là trong một tháng này nàng dốc hết sức lực giúp hắn phát triển gia tộc, không giờ nào khắc nào mà không nhớ nhung hắn, chỉ mong Nam Vô Tâm sớm trở về, nhìn thấy thành quả mà nàng gây dựng sau đó khen ngợi nàng quan tâm nàng, khi đó Mạn Thiên sẽ rất vui mừng.
Nhưng hiện tại!
Mạn Thiên có nén lại tâm tình muốn đánh người, à không, ủy khuất, trầm giọng nói: "Cô gái đó là ai, nhà ở đâu, hai người như thế lúc nào?"
Nam Vô Tâm chỉ có thể thành thật khai báo: "Nàng là Hoa Tư Vũ, đội trưởng chấp pháp quân, thành viên của gia tộc Hoa Hồng, còn chúng ta mới chỉ như thế gần đây!"
"Hừ!" Mạn Thiên trừng lấy hắn, mới quen gần đây mà đã hôn toét cả mỏ, xem nàng thế nào, quên hắn bao nhiêu năm từ lúc hắn mới vào học viện, mới hôn được có vài lần, rất tức giận.
Mạn Thiên không để ý hắn nữa, khuôn mặt hậm hực thẳng bước về phía gia tộc lãnh địa.
Bình Minh Dung nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Nam Vô Tâm, lè lưỡi chọc tức nói: "Plè plè.
.
Đại ca thối, Thiên tỷ giận rồi đó, liệu mà dỗ dành người ta!"
Nam Vô Tâm thở dài một hơi, Mạn Thiên khuôn mặt này trông không tiện nói chuyện lắm, thôi để tối nay dỗ dành nàng vậy, Nam Vô Tâm vừa đi vừa quan sát hai bên đường nghĩ ngợi.
Càng nhìn, Nam Vô Tâm mới để ý, mẹ nó, hai bên đường cửa hàng, quán xá bên trên bảng hiệu đều là sản nghiệp của Bách Hoa gia tộc, không những vậy còn vượt trội và phát đạt hơn những gia tộc khác, kể cả là cự đầu nhà Floren!
Gần trở về gia tộc, Nam Vô Tâm còn thấy có một tòa nhà to lớn, bên trên ghi rõ bảng hiệu Bách Hoa Tiên Dược, chẳng cần suy nghĩ cũng biết, bên trong kinh doanh chính là các loại dược vật, mà người luyện chẳng cần nói cũng biết chính là Bình Minh Dung!
Đến lúc này mà Nam Vô Tâm không nhận ra hai người Mạn Thiên và Bình Minh Dung đã cố gắng đến mức nào nữa thì chết đi cho rồi, phải biết Bách Hoa gia tộc mới chỉ là sơ cấp gia tộc, sức mạnh và cả tài phú càng là không so được mới các trung cấp, cao cấp gia tộc khác, để làm được đến mức này chứng tỏ họ đã vô cùng cố gắng.
Theo chân hai người bước vào lãnh địa của Bách Hoa gia tộc, Nam Vô Tâm để ý rằng kiến trúc bên trong nhà vẫn vậy, chỉ khác là bên trong nhộn nhịp hơn rất nhiều, có thêm nhiều nữ bộc và gia nhân trong nhà.
Tiến vào bên trong đại sảnh, Nam Vô Tâm choáng váng khi thấy một đám đông người dàn hàng thành hai bên đứng.
Mạn Thiên cùng Bình Minh Dung tiến lên vị trí chủ vị, không ngồi xuống mà đứng tả hữu hai bên, Mạn Thiên nhìn xuống đám người bên dưới, lạnh giọng nói: "Miệng đâu?"
Đám người thấy vậy hốt hoảng, ánh mắt lúc này mới chú ý đến Nam Vô Tâm, vội cúi đầu xuống cung khí hô: "Chào mừng gia chủ đại nhân trở về!"
Nam Vô Tâm cảm động nhìn Mạn Thiên cùng Bình Minh Dung, đúng là người vợ tốt, mặc dù khi nãy mắng hắn như chó nhưng hiện tại vẫn biết giữ mặt mũi cho chồng.
Thu hồi lại nét mặt, Nam Vô Tâm hơi ngước cổ lên cao một chút, trên người phát ra khí tràng uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng.
"Ừm!" Trầm giọng nói một tiếng, Nam Vô Tâm ung dung bước thẳng lên vị trí chủ vị, thản nhiên mà ngồi xuống.
Làm gia chủ nên có sự uy nghiêm mà một gia chủ nên có, Nam Vô Tâm mở miệng nhìn một người đang cúi đầu bên dưới nói: "Báo cáo cho ta tình hình gia tộc hiện tại!"
"Bẩm gia chủ, gia tộc Bách Hoa của chúng ta trong tháng qua liên tục mở rộng sản nghiệp, đại phu nhân không ngừng thu mua và mở rộng sản nghiệp, hiện tại đã thu về lợi tức.
"
"Còn nhị phu nhân, ngài hiện tại là người quản lý của Bách Hoa Tiên Dược, đảm nhiệm việc luyện dược chính, ngoài ra còn đang dự định mở lớp dạy luyện dược!"
Nói xong hắn đưa lên một đống sổ sách cho Nam Vô Tâm, bên trong tất cả chính là chi thu của gia tộc, lời lãi ra sao, vốn bỏ ra như thế nào.
"Rất tốt!" Nam Vô Tâm xem không hiểu nhưng biết rằng rất lợi hại là được rồi, giả bộ lật lật qua một lượt xem xét, khuôn mặt tỏ ra đăm chiêu, rồi lại hài lòng.
Mạn Thiên mặc dù giận Nam Vô Tâm nhưng nhìn hắn bộ dáng ông cụ non này nàng rất muốn cười, nàng biết Nam Vô Tâm không giỏi mấy việc kinh doanh này, thế nên Mạn Thiên nguyện ý làm cánh tay của hắn, ở hậu phương giúp hắn chăm nom việc nhà.
"Ngoài ra bốn trung cấp gia tộc Bình Minh gia, Trần gia, Lâm gia, Hàm gia cũng đã trở thành trực thuộc gia tộc của Bách Hoa gia chúng ta, bốn vị gia chủ được Mạn Thiên đại phu nhân phong làm bốn vị cung phụng của gia tộc!"
Nam Vô Tâm gật đầu, bốn người kia do đột phá lên Đại Cao Thủ cảnh giới cho nên gia tộc cũng được phong làm trung cấp gia tộc.
Nam Vô Tâm ngồi trên chủ vị trầm ngâm một hồi, gia tộc Bách Hoa đã phát triển ổn định vào quỹ đạo, Nam Vô Tâm không phải lo lắng sinh ý kinh doanh, việc cần hắn làm lúc này chỉ có:
"Xem ra đã đến lúc đối phó với Florentino!"