Nam Vô Tâm đưa Astrid vào bên trong một căn phòng nghỉ ngơi đầy đủ tiện nghi, làm xong hắn cẩn thận lùi ra đứng bên cạnh cửa, tránh việc nam nữ ở chung trong một phòng sợ vị sư phụ đại nhân này không hài lòng.
Đứng tại cửa, Nam Vô Tâm mỉm cười đối với vị này nữ Bá Tước nói: "Anh Tư cô nương, tạm thời ngươi cứ bên trong đây nghỉ ngơi, nếu cần gì thì cứ nói với gia nhân trong nhà là được, còn không thì cứ đích thân nói với bản công tử.
"
Astrid gặp hắn tránh mình như tránh ma bộ dáng, liền khẽ nhíu mày không vui, bên ngoài mặt thì vẫn nở ra nụ cười ôn hòa nói: "Đa tạ công tử, người quả thực quá chu đáo, là tiểu dân nữ làm phiền công tử rồi!"
"Vậy không còn gì ta đi trước, không làm phiền Anh Tư cô nương nghỉ ngơi.
" Nam Vô Tâm mỉm cười khách khí đối với nàng nói, nói xong lùi ra khỏi phòng, chuẩn bị đưa cánh cửa đóng lại.
Kẹt.
.
Astrid mím môi do dự một hồi, cuối cùng cũng không có gọi hắn lại, để lại nàng bơ vơ một mình trong căn phòng rộng rãi.
Nàng tỏa ra thần thức xung quanh căn phòng một hồi, phát hiện bên trong căn phòng hoàn toàn bình thường, không có thủ đoạn để giám sát nào do Nam Vô Tâm để lại, cũng có vui mừng nhưng cũng có điểm không vui.
Chép miệng lẩm bẩm cực kì khó hiểu cùng mâu thuẫn: "Cái tên này cũng quá tin người đi, chính ta còn thấy ta vô cùng khả nghi, vậy mà hắn lại không đề phòng gì! "
Nam Vô Tâm nếu biết chắc sẽ phản ứng: "Ặc, giám sát Nữ Bá Tước, bản công tử vẫn chưa có gan làm chuyện này.
"
Không còn ai khác, Astrid rốt cục cũng không còn phải diễn nữa, nàng đứng phắt dậy, duỗi người sảng khoái một nhịp rồi đổ gục xuống giường.
Tuy là Chiến Tướng cảnh giới nhưng nàng cũng biết mệt chứ, diễn lâu như vậy, lại còn bắt nàng phải ngồi xe lăn, không thể chấp nhận.
Astrid kéo phăng tấm dịch dung trên khuôn mặt ra làm cho dung nhan xinh đẹp quyến rũ vốn có hiển lộ ra.
Trong lúc định cởi ra lớp áo bên ngoài rồi quăng đi thì Astrid lại sững sờ mà dừng lại, nhẹ nhàng cởi ra rồi cầm trên tay, nàng trong bụng hơi chột dạ liếc nhìn xung quanh phòng một lúc, sau đó khuôn mặt lại bắt đầu trở nên bệnh trạng lên, đưa tấm áo lên mũi rồi hít sâu một hơi.
Làm xong, trên tấm gương mặt vốn đã bệnh trạng lại nhiễm thêm một vệt đỏ ửng, Astrid vỗ vỗ gương mặt mình, cố trấn tĩnh lại lẩm bẩm: "Astrid, ngươi quên ngươi là sư phụ của tiểu Vũ sao, không được như vậy.
"
Thế nhưng là trong đầu Astrid hiện lên hai thái cực, đó chính là ác ma Astrid và thiên thần Astrid, cả hai đang đối chọi với nhau gay gắt.
Ác ma Astrid: "Vậy thì có sao chứ, tiểu Vũ là tiểu Vũ, ngươi là ngươi!"
Thiên thần Astrid: "Không được, tiểu Vũ là đồ đệ của ngươi, ngươi muốn cướp đi hạnh phúc của đồ đệ mình sao?"
Ác ma Astrid: "Hứ, đã là đồ đệ tốt thì phải biết hiếu kính sư phụ, có thứ gì tốt thì phải dâng lên cho sư phụ, đó mới là đồ đệ ngoan!"
Thiên thần Astrid: "Ngươi! cưỡng từ đoạt lý, nào có chuyện sư đồ cùng chồng, ngươi cũng nên nhớ ngươi là Nữ Bá Tước!"
Ác ma Astrid: "Nữ Bá Tước thì sao, có ăn được không, ôm cái danh hiệu đến lúc chết thì được gì, ở bên hắn chẳng phải vui vẻ sao?"
Thiên thần Astrid: "Ta.
.
ta.
.
!"
Ác ma Astrid: "Thân chủ, ở bên hắn, ngươi cảm thấy hạnh phúc sao?"
Astrid lại đưa áo lên mũi hít một hơi, ngu ngơ gật đầu: "Hình như là thế.
"
Thiên thần Astrid: "Không thể nào!"
Ác ma Astrid: "Đã thứ gì tốt thì mình phải đuổi theo cho bằng được, đúng không nào?"
Astrid cảm thấy có lý, gật đầu.
Thiên thần Astrid: "Thân chủ, xin hãy tỉnh táo, còn tiểu Vũ thì sao?"
Ác ma Astrid: "Tiểu Vũ, chẳng phải nàng cũng biết hắn có nhiều vợ sao, thêm cái sư phụ của mình thì có sao, huống chi ta tin nàng là người hiểu chuyện, biết kính yêu sư phụ mình.
"
Astrid cảm thấy có lý, tiểu Vũ là người như vậy, sống bao nhiêu năm nàng biết rõ.
Thiên thần Astrid: "Ác ma, thân chủ, các ngươi! !"
Ác ma Astrid: "Nam Vô Tâm bất kể là dung mạo, thiên phú, nhân phẩm đều tốt, không lẽ trên đời này còn tên nào xứng đáng với thân chủ hơn hắn sao?"
Thiên thần Astrid: "(。ŏ﹏ŏ)"
Ác ma Astrid: "Chưa kể nếu sau này đến với hắn, thân chủ lại còn không phải xa đồ đệ tiểu Vũ của mình, một công đôi đường!"
Thiên thần Astrid: "(。>﹏.